Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 30: Debug 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chức năng độ hảo cảm này của hệ thống, Lâm Tầm đã biết được từ trước.

Trước đó có mấy thành tựu là tăng độ hảo cảm của trưởng bối tiên môn, tăng tốc độ dung nhập giới tu chân thì thôi đi.

Mục đích tăng độ hảo cảm của đội cảnh sát vũ trang thực sự khiến người ta hiếu kì.

Sau khi bắt tay, cảnh sát Chu bắt đầu hỏi thăm quá trình bọn họ phát hiện đám người này chơi thuốc cấm, Lâm Tầm không nói về việc liên quan đến giới tu chân, chỉ nói mình và Thường Tịch đêm khuya viết luận văn, viết đến mức thần kinh suy nhược, lại nghe thấy nơi này ồn ào, cực kì táo bạo, đến đây muốn bảo bọn họ yên tĩnh một chút, bất ngờ phát hiện ra không đúng.

Cảnh sát Chu nói: “Dân chúng khu Triều Dương thật sự là trợ thủ tốt trong việc phát hiện đồ cấm của cảnh sát nhân dân.”

Lâm Tầm: “Hẳn là.”

Cấp dưới của cảnh sát Chu chụp ảnh lấy bằng chứng, bảo vệ hiện trường, sau đó đưa tất cả đám người trong phòng đi, cuối cùng lại dẫn Lâm Tầm và Thường Tịch đến lấy lời khai giữa đêm.

Đến khi công việc ồn ào này kết thúc, đã hơn một giờ sáng.

Hai người bọn họ sóng vai đi trên đường cái.

Lâm Tầm: “Sư huynh có muốn tiếp tục trừ ma không?”

Thường Tịch: “Cậu trở về đi, tôi đến chỗ khác nhìn xem.”

Lâm Tầm: “Có nguy hiểm không?”

Thường Tịch: “Năm ngày trước cậu phát hiện ra ma chủng thứ nhất, theo lý thuyết trong vòng ba ngày tiếp theo sẽ không xuất hiện ma vật từ ma chủng trở lên, trình độ Trúc Cơ có thể đối phó được.

Cho nên các tiền bối cũng không vội, còn có tâm trạng đi xe tải về.”

Lâm Tầm: “…”

“Được.” Hắn nói: “Nếu sư huynh cần xóa camera thì cứ gọi tôi.”

Thường Tịch nhẹ nhàng gật đầu: “Ma khí ở khu nhà Triều Dương rất nặng, cậu chú ý đến những người có vấn đề về tâm lý.

Ban đêm ma khí nặng, cũng nên cẩn thận.”

Lâm Tầm: “Tôi hiểu rồi.”

Hai người không nói thêm nữa, tách ra ở ngã tư đường, Thường Tịch cõng thiền trượng biến mất ở trong màn đêm.

Thân hình anh ta cao lớn rắn chắc, mặc dù có tóc, mặc đồ thể thao màu trắng, hoàn toàn giống như người bình thường, nhưng vẫn có một loại… khí chất trầm mặc ít nói của một nhà tu khổ hạnh.

Tông chủ Vô Cực Tông có năm mươi căn nhà ở thủ đô, Thanh Thành đạo nhân ở khu danh lam thắng cảnh, thiên hậu điện ảnh xinh đẹp vừa lấy được giải thưởng, còn có tiến sĩ nửa đêm trừ ma, Lâm Tầm nghĩ, giới tu chân bọn họ đúng là có rất nhiều điều kỳ lạ.

Nghĩ tới đây, Lâm Tầm cúi đầu nhìn bàn phím trong tay — a, chính mình cũng là một trong những người kỳ lạ.

Đại sư huynh Thường Tịch tay cầm thiền trượng đại sát tứ phương, siêu độ vật lý ma chủng, thờ phụng Bồ Tát Nam Mô Gatling(*), mình cũng không thua anh ta, mình là tu bàn phím.

(*) Hình như câu này vốn dùng để châm biếm, Gatling là một loại súng bắn nhanh.

Hắn đi dưới ánh đèn đường, nhìn cái bóng của mình kéo dài lại biến ngắn, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện ma chủng.

Lần đầu tiên thứ này xuất hiện là ở trên người Khương Liên, lần thứ hai là trên người hàng xóm nhà mình.

Khương Liên là dân chuyên kỹ thuật, nhưng đã đánh mất ước mơ của lập trình viên trong chế độ 996, có lẽ trong lòng trống rỗng, mới khiến ma chủng thừa cơ xâm nhập, điều này có thể giải thích.

Hàng xóm là một thanh niên không nghề nghiệp, nghiện tập thể hình, dùng không ít thuốc cấm, trạng thái tinh thần không tốt cũng là bình thường.

Nhưng mà, hai người còn có một điểm giống nhau, đều ở ngay cạnh hắn.

Ngay cả bảy người nam nam nữ nữ vừa rồi, cũng cách Lâm Tầm rất gần — chỗ ở của họ ngay đối diện tòa nhà của Lâm Tầm, tầng mười một.

Quật ngã bọn họ, chờ đợi cảnh sát chạy tới mất hai mươi phút, Lâm Tầm cố ý đi xem, nhìn từ cửa sổ phòng khách xuống, có thể nhìn thấy phòng ngủ của hắn.

Trước mắt hắn lại hiện ra lá bùa dán trên cánh cửa sắp rơi kia, cảm thấy có lẽ mọi chuyện không hề đơn giản giống như Thường Tịch nói.

Nghĩ tới đây, hắn bước nhanh hơn.

Khu nhà Triều Dương nửa đêm rất yên tĩnh, chỉ có phòng bảo vệ lấp lóe ánh đèn.

Lâm Tầm gõ cửa phòng bảo vệ.

Chỉ thấy ông chú bảo vệ trực đêm nay đang tập trung tinh thần chơi điện thoại, nghe được tiếng gõ cửa của hắn, uể oải nhấc mắt: “Sao thế?”

“Chào chú.” Lâm Tầm nói: “Cháu muốn hỏi một chút, gần đây khu nhà của chúng ta có… người nào khá kỳ quái không?”

Bảo vệ ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao lại hỏi vậy?”

“Là thế này, chú ạ” Trong đầu Lâm Tầm đột nhiên thông suốt: “Cháu muốn tham gia cuộc bình chọn mười công dân tốt năm nay, muốn cống hiến vì trị an xã hội.

Nếu chú không bận, có thể giúp cháu một chút không?”

Ông chú bảo vệ bình tĩnh nhìn hắn vài lần: “Tôi nói thật nhé.”

Lâm Tầm ngoan ngoãn mỉm cười: “Chú cứ nói.”

Ông chú bảo vệ: “Tôi cũng tham gia cuộc bình chọn mười công dân tốt năm nay, cạnh tranh với cậu.”

Lâm Tầm nghẹn.

Người dân ở khu nhà Triều Dương danh bất hư truyền, tiện tay vớ một ông chú bảo vệ cũng đều suy nghĩ vì trị an xã hội.

Chỉ thấy ông chú bảo vệ lắc chân, hơi híp mắt, tiếp tục nói: “Nhưng mà ở khu nhà của chúng ta cũng có không ít phần tử nguy hiểm.”

Lâm Tầm cảm thấy có hy vọng.

“Chú à, thật ra chủ yếu là cháu muốn làm chuyện tốt, không nhất định phải được bình chọn làm công dân tốt.” Hắn chân thành nói: “Nếu chú có cần giúp một tay, cứ gọi cháu, cháu biết đánh nhau.”

Ông chú nhìn hắn: “Không giống lắm.”

Lâm Tầm chìa bàn phím của mình ra.

Ông chú ước lượng, lại đập đập trên tay thử độ cứng: “Cũng được.”

Lâm Tầm: “Chú thấy thế nào?”

“Tôi cũng có.” Ông chú lấy ra một cây gậy sắt từ dưới bàn, “Thế nào?”

Lâm Tầm tỏ lòng tôn kính: “Vẫn là chú lợi hại.”

Ông chú khiêm tốn cười cười, lấy điện thoại di động ra, mở khóa: “Cậu quét Wechat của tôi đi, có việc tôi sẽ gọi cậu.”

Lâm Tầm vui vẻ quét mã.

Chỉ thấy avatar của ông chú là quốc kỳ, tên Wechat là “Lục hoa trong quân”.

Hắn gửi lời kết bạn cho “Lục hoa trong quân”, rất nhanh đã được đồng ý.

Ông chú cau mày: “Một con trỏ chuột… tự do? Tên của cậu thật khó nghe.

Tôi thấy cậu giống một thanh niên tốt, đổi thành “Mặt trời vui vẻ” đi.”

Lâm Tầm: “Cháu…”

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn ông chú sửa biệt danh cho hắn thành “Mặt trời vui vẻ.”

Được rồi.

Ngài nói cái gì thì chính là cái đó.

Hắn: “Vậy chú ơi, cháu đi về trước, chú có việc đừng quên gọi cháu đấy.”

Ông chú bảo vệ gật đầu: “Trở về ngủ đi, đừng đi lung tung.”

Lâm Tầm về thẳng nhà, hắn nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng, nhìn thế nào cũng thấy lá bùa giấy kia không vừa mắt, dứt khoát lấy nhựa cây trong suốt dán chặt nó lên cửa — như vậy, làm thế nào cũng không rơi được nữa.

Rửa mặt, hai giờ đi ngủ, đến tám giờ lại là một ngày mới.

Hôm nay là một ngày rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Bởi vì Khương Liên tới đi làm lần nữa.

Ngày đó sau khi “bị động kinh”, Khương Liên biểu hiện ra vẻ không tin tưởng bọn họ, ba ngày liên tiếp đều không đến, mà làm việc qua mạng, truyền mã nguồn giải quyết rất nhiều bug cho bọn họ; Lâm Tầm suy đoán, ba ngày nay, Khương Liên làm những công việc này, rốt cuộc đã tin tưởng bọn họ là một công ty làm việc đứng đắn, mà không phải tổ chức thần bí giết người cướp của gì.

Vì để thể hiện sự tôn trọng và vui mừng, buổi sáng hôm nay, hắn, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu tự xuống dưới tầng chào đón lập trình viên Khương — năng lực lập trình kiệt xuất của Khương Liên đã khiến hắn ta trở thành động vật cần bảo vệ cấp quốc gia của Lạc Thần.

Vương An Toàn: “Đến rồi đến rồi.”

— Chỉ thấy Khương Liên vẫn là bộ dáng kia, mặc áo jacket màu đen, hơi cúi đầu đi đến bên này.

Một giây sau, Triệu Cơ Cấu bỗng nhiên lên tiếng: “Đó là cái gì?”

Lâm Tầm nhìn lại theo ánh mắt cậu ta, trông thấy hai người đi phía sau Khương Liên.

Hai người, một trước một sau, nâng một cái quan tài lớn bằng ngọc, cũng đi về phía bên này.

Phía trước là Ngự Phong chân nhân anh tuấn tiêu sái, mặc áo dài màu trắng.

Đằng sau là lão Hoắc – Hoắc trung y một thân đường trang màu đen.

Hai người bọn họ đi cực nhanh, gần như đến trước cửa tòa nhà cùng với Khương Liên.

Lâm Tầm trơ mắt nhìn Khương Liên cứng ngắc quay đầu, thấy được cái quan tài màu vàng khắc hoa văn long màu máu to lớn, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi.

Hắn ho một tiếng, tiến lên: “Anh Khương, anh đến rồi, chúng ta lên nhà đi.”

Ánh mắt Khương Liên có chút chần chờ, nhưng vẫn gật đầu.

Vương An Toàn liền ân cần dẫn hắn ta lên tầng.

Đúng lúc này, giọng của lão Hoắc vang lên: “Đồ nhi đến giúp một tay.”

Lâm Tầm không còn cách nào khác, tiến lên — cũng may Vương An Toàn hành động nhanh chóng, đã kéo người ta lên tầng.

Hắn nhỏ giọng hỏi lão Hoắc: “Không phải đi xe tải sao?”

“Phi, chó Ngân Hà,” lão Hoắc nói: “Mới nghiên cứu ra hệ thống kiểm tra gì đó, xe qua trạm thu phí cũng bị tra, may mà có cái xe tải đi trước chúng ta kiểm tra ra không đúng, bị giữ lại.

Ta liền tranh thủ thời gian dùng phù thổ độn, mang theo quan tài chui lên trên núi — lão già Tiêu Dao đã cho ta cái phù này.”

Lâm Tầm: “Sau đó thì sao?”

Lão Hoắc nói: “Ta và sư thúc Ngự Phong của con nhân lúc bóng đêm đen kịt, quyết tâm cưỡi gió ngàn dặm, cuối cùng đã tới thủ đô, lại vụng trộm đi đường mòm chở quan tài tới đây.”

Lâm Tầm đỡ sư phụ: “Sư phụ sư thúc vất vả.”

Bọn họ nâng quan tài lên tầng bốn, để ở phòng khách.

Lão Hoắc lấy điện thoại ra: “Ta triệu tập đạo hữu, bọn họ cũng nên tới.”

Trong nhóm chat.

Vô Cực – Thanh Sơn Chân Quân: @ Toàn thể thành viên, kiếm Xích Tiêu Long Tước đã vào chỗ.

Từ hôm nay, các vị đạo hữu hãy đến ở khu nhà Triều Dương bù đắp cho nhau, cùng nhau trảm yêu trừ ma, tìm kiếm Đế Quân.

Các tiền bối nhao nhao đáp ứng.

Tiếp theo, lão Hoắc và Ngự Phong chân nhân bắt đầu thảo luận cải tạo phòng ở thế nào — cuối cùng ra kết luận, thông ba phòng trên tầng bốn, mở rộng diện tích, để nó trở thành đại bản doanh ở thủ đô của giới tu chân.

Lâm Tầm được cho phép, có thể trở về phòng.

Bốn người bọn họ liền bắt đầu một ngày làm việc.

— Công việc hôm nay là giải quyết bub ngày hôm qua; tại sao một cái module mới với kết cấu hợp lý, chức năng hoàn thiện, khi vào trong hệ thống lại đột nhiên không ăn nhập?

Lâm Tầm và Khương Liên loại bỏ sai lầm, ba giờ trôi qua, vậy mà không làm gì được.

Ba giờ sau, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu cũng tham gia, nhưng không có tác dụng, chỉ là từ hai người ngơ ngác biến thành bốn người ngác ngơ.

Nhất là — trên tầng truyền tới âm thanh lớn, tiếng lôi kéo vật nặng.

Lâm Tầm biết đây là sư phụ và Ngự Phong tiền bối đang cải tạo gian phòng, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu biết lão Hoắc không phải người phàm, cũng có thể tiếp nhận.

Vẻ mặt Khương Liên lại càng không đúng.

Lâm Tầm sợ lập trình viên Khương rời khỏi đoàn đội này lần nữa, ân cần rót nước cho hắn ta: “Anh Khương uống nước đi.”

Khương Liên bán tín bán nghi nhận lấy, bắt đầu từ từ uống.

Một bên khác, Vương An Toàn nhìn màn hình máy vi tính, dùng khuỷu tay huých Lâm Tầm: “Tiếp tục như thế thì không được, ngay cả đầu mối cũng không có.”

Lâm Tầm nhíu mày: “Đúng vậy.”

Hắn ngẫm nghĩ, nói: “Hay chúng ta tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài?”

Vương An Toàn: “Vừa rồi tớ đã nghĩ đến, nhưng không có bạn bè nào đáng tin cả, chẳng có mấy ai làm về lĩnh vực của chúng ta.”

Lâm Tầm mím môi: “Nếu không… tớ thử hỏi Đông Quân? Anh ấy nói gần đây cũng không bận lắm.”

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng.

— Khương Liên bị sặc nước..