Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 37: Con Trỏ Chuột 4

Sau một trận ô ngôn uế ngữ, Kỳ Vân tắt máy.

Lâm Tầm đánh giá chiến lực của kiếm tu — kiếm tu bọn họ tự xưng là biết đánh, trên người Kỳ Vân lại có phù hộ thân sư phụ gã cho, chống đỡ tầm mười phút cũng không có vấn đề gì lớn.

Mà sư huynh Thường Tịch đã nhắn lại một chữ “Được” trên Wechat cho hắn rồi, chắc hẳn trong vòng mười mấy phút, nhất định có thể đến sân vận động, giúp đỡ Kỳ Vân.

Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là hắn phải bắt được Tiêu Tiêu bị ma vật khống chế.

Vẻ mặt và động tác của Tiêu Tiêu rất máy móc, hai mắt vô thần không giống như ma chủng, hẳn là ma vật đẳng cấp cao hơn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ô tô nhanh chóng lái đến dưới tầng, Lâm Tầm xuống xe, ba chân bốn cẳng trèo lên, ấn thang máy thẳng lên tầng sáu.

Tầng sáu, phòng phát thanh.

Cửa không khóa, chỉ khép.

Lâm Tầm nhìn về phía hành lang, hành lang trống rỗng, không có một bóng người, cửa sổ ở cuối hàng lang mở ra, từng tờ giấy trên bảng thông báo bị gió thổi phát ra những tiếng phần phật.

Hắn đi vào phòng phát thanh.

Nơi này có thể nói là tổng đài phát thanh của cả trường, phụ trách phát nhạc, hoặc có MC phụ trách đọc truyện mỗi đêm.

Theo lý mà nói, mục đích của Tiêu Tiêu chính là chỗ này.

Nếu cô bé muốn thông qua giọng hát để truyền virut, đồng thời có thể lây lan ra nhiều người – vậy đương nhiên cô bé sẽ xuất hiện ở đây.

Nhưng vào lúc này, dường như cả tầng không có một ai.

Hắn đảo mắt quanh cả phòng, sau đó đi tới trước cửa sổ nhìn xuống — cuối cùng Tiêu Tiêu biến mất bên trong tòa nhà này mà.

Một giây sau, sau tai hắn bỗng nhiên vang lên tiếng gió!

Một kích này tới quá đột nhiên, nếu như không đề phòng, rất có thể bị ngã từ tầng sáu xuống, sau đó nát như quả dưa hấu.

Nhưng mà, Lâm Tầm đã sớm chuẩn bị.

Hắn nghiêng người sang bên phải, tay phải lướt trên bàn phím, nhanh chóng gửi mã nguồn đã chuẩn bị xong qua!

Hắn thoáng nhìn một góc váy màu đen, liền chuyển mắt sang chỗ khác, trông thấy Tiêu Tiêu cong năm ngón tay lại chộp đến chỗ mình.

Mã nguồn không lập tức phát huy tác dụng, nói rõ trên người Tiêu Tiêu cũng có tường lửa — điều này cũng đã chứng minh cô bé là thứ cao cấp hơn ma chủng, chương trình điên cuồng vận chuyển, còn có một thời gian nữa mới có thể công phá tường lửa, lấy được quyền khống chế trong cơ thể cô bé.

Nhưng mà sự tấn công của Tiêu Tiêu cũng bị tường lửa trên người hắn nhẹ nhàng hóa giải.

Một kích không trúng, hai mắt vô thần của Tiêu Tiêu như hiện ra màu máu.

Nhưng mục đích của Lâm Tầm cũng không phải cô bé.

Hắn cầm bàn phím cẩn thận lùi về phía cửa từng bước một, ánh mắt làm bộ như vẫn luôn nhìn Tiêu Tiêu, trên thực tế đang đảo qua những thiết bị trong phòng phát thanh.

Sau sự giằng co ngắn ngủi, Tiêu Tiêu lại nhào lên lần nữa, ngón tay chụp vào mặt Lâm Tầm, năm ngón tay nhìn như nhỏ yếu vô lực, lúc này lại giống như biến thành sắt thép, thậm chí còn lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị dưới ánh nắng!

Cùng lúc đó, Lâm Tầm đạp đổ giá đỡ bằng sắt, mọi thứ rơi xuống nện lên người Tiêu Tiêu, khiến động tác của cô bé chậm lại một chốc lát, mà Lâm Tầm bắt lấy một chốc lát này, cả người mượn lực vọt lên, đi vào góc tây bắc trong phòng.

Góc tây bắc là thiết bị phát thanh, Lâm Tầm không biết rốt cuộc những thứ này là để làm gì, nhưng hắn biết — giờ này phút này, phải đập hỏng hết.

Ánh sáng lấp lóe trên ngón tay Tiêu Tiêu, mà bàn phím của hắn sau khi được hệ thống cải tạo cũng không hề kém hơn bất kỳ vật rắn nào trên đời này.

Âm thanh lớn vang lên, bàn phím đầu tiên là đập gãy mấy cái micro, tiếp theo là đống loa, tay phải nắm chặt đống dây nối rắc rối phức tạp kia, dùng sức kéo một cái!

Cứ như vậy, cho dù là ai, cũng không thể truyền thông tin ra ngoài thông qua phòng phát thanh này được nữa.

Hai mắt Tiêu Tiêu đã hoàn toàn đỏ như máu, nhìn hắn chằm chằm, ngửa đầu kêu to.

— Tần suất thanh âm cực cao, là một loại kêu rên, giống như có vô số thống khổ và tuyệt vọng, hoàn toàn không giống giọng mà loài người có thể phát ra.

Vào lúc nghe thấy nó, đầu Lâm Tầm như bị thứ gì bén nhọn xuyên mạnh qua, đau nhức kịch liệt, trước mắt cũng bắt đầu biến thành màu đen.

Đây là cách tấn công gì vậy? Vì sao tường lửa không ngăn được?

Lâm Tầm vung bàn phím, ngăn cản một vòng tấn công của Tiêu Tiêu, nhưng mà một vòng công kích qua đi, âm thanh bén nhọn kia lại vang lên lần nữa, đâm rách màng nhĩ của Lâm Tầm, đồng thời mã nguồn bên trong hắn cũng chịu tấn công mạnh, bắt đầu hỗn loạn.

Cảm nhận được màng nhĩ đau nhói, Lâm Tầm thay đổi suy nghĩ trong chốc lát.

Con người có giác quan, đại não không lúc nào là không tiếp nhận thông tin từ bên ngoài, sau đó chuyển hóa thành ký ức của bản thân, máy móc cũng tương tự, sẽ biết thành số liệu trong mạng lưới của máy móc, lưu giữ trong bộ nhớ của mình.

Hắn nghe thấy được Tiêu Tiêu phát ra âm thanh, thì tương đương với người sử dụng chủ động download và lưu giữ một đoạn âm nhạc có virus, cho nên tường lửa mới không có cách nào phát huy tác dụng vốn có!

— cứ như vậy, hắn nên làm gì đây? Hắn cũng không thể phong ấn thính lực của mình được, hệ thống không có chức năng này.

Lâm Tầm thở hổn hển mấy cái, dựa vào tường nhìn Tiêu Tiêu.

Sắc mặt Tiêu Tiêu trắng bệch, chỉ có bờ môi đỏ thắm, giống như một con búp bê.

Có vẻ thấy hắn đã mất đi năng lực chống cự, tốc độ của cô bé cũng chậm lại, máy móc cứng đờ đi đến chỗ Lâm Tầm.

Vừa đi, vừa nhẹ giọng ngâm nga — vẫn là bài hát cô bé trình bày trên sân khấu, lần này Lâm Tầm đã nghe rõ những câu khác.

“Trên trời ánh sao rơi lệ… Trên đất hoa hồng khô héo…”

“Gió lạnh thổi, gió lạnh thổi…”

Giọng cô bé hơi khàn, ca từ cũng vô cùng đau thương, âm thanh như biến thành từng sợi dây nhỏ chặn lại miệng mũi của Lâm Tầm, hắn cảm thấy mình bị tiếng hét kéo vào trong nước biển hoàn toàn lạnh lẽo, không có cách nào động đậy, cũng không có cách nào hô hấp, cảm giác choáng váng ùn ùn ập đến.

Lâm Tầm gian nan thở hổn hển mấy cái, nhìn Tiêu Tiêu, bỗng nhiên cười cười.

Tiêu Tiêu hơi nghiêng đầu.

“Tiêu Tiêu?” Lâm Tầm hỏi.

Tiêu Tiêu không có phản ứng, xem ra đúng là đã mất thần trí.

Cô bé vẫn đang ca hát, giọng hát càng thêm trầm thấp khàn khàn, âm cuối càng kéo càng dài, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tiếng người, giống như là một cái máy hát đĩa quay cũ nát phát ra tiếng xào xạc.

“Gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có anh ở…”

Theo tiếng ca, ý thức của Lâm Tầm bị kéo vào biển sâu, dần dần chìm xuống, trong đầu hoàn toàn hỗn độn.

Đầu óc không rõ ràng, đây là thứ Lâm Tầm không thể chấp nhận nhất.

Nhưng mà không sao.

Có hát thế nào cũng không sao, hát cái gì cũng không sao.

Lâm Thuật Toán không cho phép đầu óc của mình không rõ ràng.

Dưới sự ảnh hưởng của âm nhạc, tay phải hắn không khỏi có chút run rẩy, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nghe theo đại não ra lệnh.

Hắn lấy một cái hộp to bằng bàn tay từ trong túi quần, sau đó mở ra.

Hộp tai nghe.

Hắn mở tối đa chức năng giảm âm của tai nghe!

— Sau đó, yên lặng đeo lên, mỗi bên một cái.

Tai nghe giảm âm cũng không phải ngăn cách tạp âm vật lý đơn giản, trên thực tế, đa số loại sản phẩm này trên thị trường đều áp dụng kỹ thuật chủ động giảm âm, sau khi kiểm tra ra được tạp âm bên ngoài, tai nghe sẽ chủ động phát ra tín hiệu sửa lại, cùng với ngăn chặn tạp âm, khiến nó sẽ không còn truyền được đến tai người sử dụng nữa.

— Giống thủy triều rút đi, hắn cách toàn bộ thế giới một tầng chân không, tất cả âm thanh trên đời này đều cách xa — đương nhiên cũng bao gồm cả tiếng hát của Tiêu Tiêu.

Cảm giác hôn mê đã bớt, xung quanh cực kì yên tĩnh, vách tường sạch sẽ, cửa sổ sáng tỏ, Lâm Tầm hồi máu sống lại, thu hoạch được sinh mệnh lần thứ hai.

— Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại, cuối cùng rồi chủ nghĩa duy vật cũng sẽ chiến thắng tu tiên.

Cùng lúc đó, đã hoàn thành phá giải tường lửa của Tiêu Tiêu!

Lâm Tầm tàn nhẫn viết vào một vòng lặp vô hạn, sau đó bình tĩnh lấy tai nghe xuống.

Cái máy quay đĩa của Tiêu Tiêu bỗng nhiên kẹp lại, cô bé mở to hai mắt, hai tay ôm lấy của mình, giống như một con gà cất giọng ca vàng bị bóp cổ, chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn điệu không liên tục, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lâm Tầm đập cô bé bất tỉnh, sau đó ôm xuống dưới, trói vào trong xe.

Ba ngày trước, hắn chỉ biết là người cha bạo ngược của Tiêu Tiêu bị ma chủng phụ thân, nhưng lại không nghĩ đến, Tiêu Tiêu lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng tràn ngập thù hận và tuyệt vọng, càng là nơi ma vật cư trú tốt nhất.

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: “Tiến độ nhiệm vụ 50%, xin tiếp tục cố gắng.

Tốt, hắn tiếp tục cố gắng đi cứu Kỳ Vân.

Lâm Tầm khởi động ô tô, chạy tới hướng sân vận động.

Nhưng vào lúc này, trong xe phát ra âm thanh hệ thống.

“Hệ thống lái tự động trục trặc, hoàn thành thu thập số liệu bị lỗi, đã gửi đến Ngân Hà, nhân viên sẽ liên hệ với ngài trong vòng năm phút, xin hãy đợi.

Lâm Tầm im lặng nhìn màn hình hệ thống lái tự động bị hắn đập hư — đã nứt còn đang bốc lên những tia lửa nhỏ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Không thể để cho Đông Quân biết.

.