Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 60: Duyệt Cây 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả thật, lập trình viên không bao giờ lừa dối.

Nhưng mà tu bàn phím thì có thể.

Trong mắt lão Hoắc hiện ra vẻ từ ái: “Đúng vậy, khổ cho con.”

Thế là, Lâm Tầm nhận được một đôi cúc tay áo có phù chú hộ thân của chân nhân Nguyên Anh.

Theo lão Hoắc nói, thứ này có thể thừa sức ngăn cản được tấn công của Kim Đan kỳ, nếu đối đầu với Nguyên Anh kỳ, cũng có thể ngăn được — bây giờ thủ đô đầy rẫy nguy hiểm, ma vật có thể xuất hiện ở bất kì chỗ nào, Lâm Tầm đã gieo tường lửa cho người bên cạnh mình rồi, đảm bảo an toàn của bọn họ.

Ngày mai hắn sẽ gặp Đông Quân ở công viên trò chơi, hắn đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó liền lừa gạt Đông Quân đi vào mê cung rút kiếm, nếu như Đông Quân có thể rút được, chứng minh anh là đế quân, không sợ ma vật, hai cái nút tay áo này vẫn để lại ở chỗ mình, hoặc là cho An Toàn và Cơ Cấu một người một cái.

Mà nếu Đông Quân không rút được kiếm — nói rõ anh cũng không phải là người tu tiên, vậy liền đưa hai cái bùa hộ thân này cho anh, cứ như vậy, cũng coi như có thể đảm bảo được sự an toàn cho nam thần.

Thật ra trong lòng hắn cũng không muốn Đông Quân có liên quan gì với những thứ quái lực loạn thần này.

Lâm Tầm gõ bàn tính vang lạch cạch, gõ xong thì trở về phòng của mình dưới cái nhìn chăm chú hiền hòa của các trưởng bối.

Hắn rửa mặt xong, thay áo ngủ, đọc luận văn một lát, lại chuyển ánh mắt về phía cái hộp nhỏ đựng cúc tay áo ở tủ đầu giường.

Chiếc hộp màu đen đẹp đẽ lộng lẫy, sau khi mở ra, cúc tay áo màu bạc trang nhã lại xinh đẹp, dòng sông màu bạc chảy xuôi dưới ánh đèn rất tương xứng với cái tên “Ngân Hà”.

Đông Quân thường xuyên mặc áo sơ mi, cho nên cúc tay áo không đến mức bị bỏ xó.

Hắn cầm hai thứ đổ nhỏ bé này trong tay, suy nghĩ nên dùng lí do như thế nào để tặng quà.

Cảm ơn anh đã đến công viên với tôi?

Cảm ơn những ngày qua đã quan tâm đến tôi?

Hoặc là chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, cảm thấy thích hợp.

Bỗng chốc hắn lại có chút mất tập trung, suy nghĩ loạn xạ trong đầu, thoáng chốc giống như thật sự xuất hiện cảnh tượng mình chọn quà cho Đông Quân.

Cảm giác hơi choáng váng đánh tới, hắn hoàn hồn, nút cúc áo vẫn còn ở trong tay.

Thật kì lạ, hắn cảm thấy cảm xúc của mình có chút sa sút, lựa chọn đi ngủ.

Trong dự đoán, giấc mơ lại tới, mấy ngày qua mỗi ngày hắn đều nằm mơ.

Trong mơ, một gian phòng màu trắng và màu bạc.

Ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ, trên trần nhà cũng sáng ngời.

Một người máy màu trắng đến bên cạnh hắn.

Hộp máy mở ra, xuất hiện một chiếc hộp màu đen.

Không biết nơi nào trong phòng — hay là trong hư không, vang lên một giọng nói máy móc: “Đồ mà cậu đặt đã đến.”

“Cảm ơn.” Hắn cầm lấy hộp mở ra, dưới ánh mặt trời, ngân hà sáng chói.

“Anh ấy hẹn cậu.” Âm thanh máy móc bình dị, logic trong đó cũng không linh hoạt hay thay đổi: “Địa điểm là Nhạc Viên.

Bảy giờ tối có trình diễn pháo hóa.”

“Tôi biết rồi.” Hắn thản nhiên nói.

Sau một giây, hắn khép lại nắp hộp đen, nắp hộp cùng miệng hộp va vào nhau, phát ra một tiếng “cạch”.

Hắn đặt hộp lại chỗ cũ: “Chắc là không cần.”

Trong ánh sáng yên lặng như tờ, một loại cảm giác nào đó giống như cô độc dâng lên như nước biển.

Hắn đi đến trước cửa sổ.

Âm thanh máy móc như bóng với hình: “Cậu có hối hận khi đưa ra quyết định này không?”

“Không có.” Hắn nói: “Tôi chỉ là…”

“…Được rồi.”

Trái tim nhảy lên kịch liệt, giống như có thứ gì đó đặt lên ngực, Lâm Tầm bỗng nhiên thở hổn hển, mở to mắt.

Ánh nắng xuyên qua lá cây sơn tra, chiếu lên trên trần nhà lấm ta lấm tấm, lúc gió thổi tới, ánh sáng trên trần nhà nhảy lên.

Hắn ổn định lại hô hấp, cầm điện thoại lên, mở ghi nhớ ra viết mấy dòng chữ lên đó, sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, giơ cổ tay lên đặt trên mắt.

Hôm nay là một ngày trời nắng.

Có lẽ bởi vì trừ ma quy mô lớn, cuối cùng mây đen bầu trời đã tản đi không ít.

Giấc mơ kia tới quá đột ngột, nhưng lại tới vô ảnh đi vô tung giống như tất cả các giấc mơ khác, chỉ cần năm sáu phút là đã hoàn toàn tỉnh táo, rất nhiều chi tiết liền mơ hồ trong trí nhớ, chỉ còn lại một chút từ hình dung giản lược trong app ghi chú.

Lâm Tầm quy nó thành gần đây áp lực quá lớn — mặc dù công việc của hắn cũng không bận bịu, nhưng trừ ma lại bề bộn nhiều việc, thời gian hội chợ khoa học kỹ thuật còn đang tới gần.

Thả cổ tay xuống, hắn đưa tay sang bên cạnh sờ soạng trong vô thức — bắt hụt mới phản ứng được Con Trỏ Chuột đã trở về cùng Đông Quân.

Hắn có chút nhớ nhung cảm xúc của mèo con, rời giường, vượt qua một buổi sáng và nửa buổi chiều bình thường không có gì lạ.

Hắn và Đông Quân hẹn bốn giờ chiều hôm nay, khu vui chơi tên là “Nhạc Viên”, bảy giờ tối có trình diễn pháo hoa — Lâm Tầm cho rằng đây chính là nguyên nhân mình mơ thấy giấc mơ kia.

Triệu Cơ Cấu đánh giá quần áo của hắn.

Sau một hồi trời quang, buổi chiều lại bị mây đen bao trùm, nhiệt độ bên ngoài cũng không cao, hôm nay hắn mặc áo len màu xám tro nhạt, là loại rất rộng rãi.

“Cậu cũng biết học rồi đấy, con thỏ xám này.” Triệu Cơ Cấu nói.

“Hôm qua cậu còn gọi tớ là bạch nhãn lang mà.” Lâm Tầm nói.

Triệu Cơ Cấu nói: “Tớ chỉ có một yêu cầu với cậu, đêm nay nhất định phải trở về, không được không về ngủ, được không?”

Lâm Tầm: “Tớ hiểu rồi.”

Hắn tiếp tục nói: “Nếu như tớ có vấn đề tình cảm, có thể trưng cầu ý kiến của cậu không?”

“Có thể.

Cuối cùng cậu đã khắc phục được thiên tính thỏ rụt đầu của mình rồi đấy, lựa chọn nhìn thẳng vào.” Triệu Cơ Cấu mắt không thấy tâm không phiền khoát tay: “Đi đi.”

Lâm Tầm liền đi.

Quãng đường không dài, cũng không bị kẹt xe, hắn đến cổng công viên trò chơi sớm hai mươi phút.

Mấy năm nay toàn bộ kỹ thuật toàn ảnh ký(*) vẫn luôn tiến bộ, trò chơi VR(**) phong phú cùng với đủ loại trải nghiệm mô phỏng hiện thực đã thu hút rất nhiều người — loại công viên trò chơi cỡ lớn kiểu này đã dần dần suy sụp, cũng không có du khách chen chúc xếp thành một đội ngũ dài như rắn giống mười năm trước nữa.

(*) Toàn ảnh ký, hay còn gọi là kỹ thuật hologram/hình ảnh nổi ba chiều/trình chiếu 3D

(**) Trò chơi thực tế ảo

Nhất là trong một buổi chiều đang giờ làm việc, du khách lác đác không có mấy, tốp năm tốp ba đi vào, nhìn cũng giống như tình nhân — trong hiện thực giả lập có thể thực hiện được mấy trò chơi theo đuổi kích thích, nhưng có lẽ yêu đương thì không thể thực hiện được.

Lâm Tầm ngồi trong xe chống cằm nhìn du khách lui tới, có ý đồ tìm kiếm người không phải tình nhân, mười mấy phút trôi qua, không hề có.

Lâm Tầm: “…”

Lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, cửa xe bị gõ.

Lâm Tầm quay đầu, trông thấy Đông Quân đang hơi cười nhìn mình.

Hắn xuống xe.

“Để cậu đợi lâu rồi.” Đông Quân nói.

Lâm Tầm: “Không có.”

Hắn quan sát Đông Quân hôm nay.

Áo khoác màu đen gọn gàng, bên trong là áo cao cổ màu xám đậm, cách ăn mặc cực kì nhàn hạ — hơn nữa hôm nay anh cũng không đeo kính, làm hình dáng ngũ quan càng thêm rõ ràng.

Mái tóc dài của anh được thắt lỏng ở đuôi, rũ xuống hai bên mặt, khiến anh trông dịu dàng hơn cả bình thường — không giống Đông thần trong truyền thuyết, hoặc chủ nhân Ngân Hà được gọi là lạnh lùng hà khắc, mà giống như một nghệ sĩ dương cầm nhã nhặn.

Nghệ sĩ dương cầm.

Lúc nghĩ ra ví dụ này, trong lòng Lâm Tầm vô ý thức xuất hiện cái bóng của Đông Thầm, nói thật, đúng là Đông Quân và Đông Thầm có chỗ tương tự trên khuôn mặt, mà khí chất cũng không phải là không có chỗ tương đồng.

Chỉ là về cách làm người, Đông Thầm lại kém xa Đông Quân.

Hắn nhanh chóng dẫm đạp Đông Thầm ở trong lòng xong, nhìn về phía Đông Quân: “Chào buổi chiều.”

“Chào buổi chiều.” Đông Quân sóng vai đi đến cổng công viên trò chơi với hắn.

Giống tất cả công viên trò chơi có chủ đề truyện cổ tích, lối kiến trúc chỗ này ngọt ngào mộng ảo, Lâm Tầm không biết thưởng thức nhiều, nhưng cũng không phải là không có chút cảm giác nào.

Chỗ vòng quay ngựa gỗ truyền đến ca khúc nhẹ nhàng du dương, khiến cả người hắn được thả lỏng.

Hắn: “Đã rất lâu rồi tôi không đến chỗ này.”

Đông Quân: “Đầu tiên đi đâu đây?”

Lâm Tầm: “Mê cung.”

Đông Quân: “Cậu thích mê cung?”

Lâm Tầm: “Tôi thích tìm ra lời giải.”

Đông Quân cong môi: “Được.”

Đây là một cái mê cung có kịch bản — mà lại là kịch bản tìm ra lời giải.

Lúc trước Lâm Tầm đã hỏi qua Ngự Phong chân nhân, cũng có hiểu biết với nơi này.

Sau khi kiếm Xích Tiêu Long Tước được ngụy trang thì được cắm trong đá ở chính giữa mê cung.

Khái niệm kiếm trong đá đến từ truyền thuyết cổ của nước Anh, một ngày, lời của thần từ trên trời rơi xuống, chỉ có người có thể rút kiếm trong đá ra mới có tư cách trở thành quốc vương của nước Anh.

Từ xưa đến nay vẫn không có ai làm được chuyện này, cho đến khi vua Arthur trẻ tuổi đến đó, rút nó ra.

Có lẽ là kịch bản cần, hoặc là vì để thu hút du khách chính, đây là một mê cung chỉ cho phép hai người kết bạn tiến vào.

Hai người một đóng vai vua Arthur trẻ tuổi, một người khác thì đóng vai bạn thân vua Arthur, pháp sư Merlin.

Hai người tìm kiếm manh mối trong giáo đường nguy hiểm khắp nơi, cuối cùng đánh bại kỵ sĩ bảo vệ kiếm, đi đến trước mặt tảng đá cắm kiếm, sẽ coi như thành công.

— trong đó kỵ sĩ bảo vệ kiếm là Ngự Phong chân nhân giả trang.

Có hai đạo cụ tương ứng, vương miện của vua Arthur và ma trượng của Merlin.

Lâm Tầm nhìn hai thứ này, hỏi Đông Quân: “Anh chọn cái nào?”

Đông Quân cầm lấy vương miện màu trắng bạc.

Nam thần, một người khống chế tất cả, đương nhiên sẽ lựa chọn vua Arthur, mà tám phần là anh cũng sẽ giống như vua Arthur, rút được thanh kiếm trong đá mà không ai có thể rút ra được — mặc dù Lâm Tầm cũng không hy vọng Đông Quân có dính líu gì đến tu tiên.

Sau đó, ngay lúc hắn chuẩn bị đi lấy ma trượng…

“Quay lại đây.” Đông Quân thản nhiên nói.

Lâm Tầm quay người.

— Đông Quân đội vương miện lên trên đầu hắn..