[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 32

Edit: Yunchan

***

"Khe nứt của trời", đúng như Liễu Ký Minh nói, nó là một truyền thuyết từ thuở sơ khai sáng thế, ngọn nguồn sự thật quá xa xôi mông muội để có thể lội ngược dòng tìm hiểu.

Chỉ biết truyền thuyết kể rằng từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đã bổ xuống một nhát búa đầu tiên ở nơi này, vì thế, trời đất bắt đầu chia tách, khí nhẹ bay lên thành trời, khí nặng chìm xuống thành đất, linh khí dồi dào, vạn vật sinh sôi.

Xưa nay vị trí cụ thể của Khe nứt của trời vẫn luôn được tranh cãi không ngớt, đơn giản vì chưa có bất cứ ai thật sự đặt chân đến nơi này. Nói cho đúng hơn, đã có vô số người có ý đồ tìm đến vùng đất của thần này, song phần lớn đều nản chí quay về, chỉ có một bộ phận nhỏ là tìm được, rồi từ đó về sau chẳng còn tin tức nữa.

Chẳng ai có thể quay về từ nơi đó.

Cũng không ai biết đến cùng thì nơi đó có hình dạng gì, chỉ còn lời truyền miệng vang khắp xa gần, họ kháo nhau rằng nó là nơi dồi dào linh khí nhất trên đại lục này. Nếu như ví sự phân bố linh khí là một quả cầu, thì khe nứt của trời chính là vùng trũng của quả cầu đó, chỉ cần có cơ hội đặt chân tới nơi đó, thì chẳng bao lâu sẽ đắc đạo thành tiên.

Tạ Cẩn Du đọc xong ghi chép của Lạc Vân Kỳ thì thấy lòng dâng lên một thôi thúc mãnh liệt, nó xúi giục cô nhất định phải đến đây tìm hiểu tới cùng.

Đây là vùng đất chưa từng được đề cập tới trong "Đọa Tiên", trong thế giới của bản nguyên tác cũng chưa từng có truyền thuyết nào như vậy.

Muốn tìm ra cách phá hủy hệ thống và chiến thắng Thu Mi, thì nơi này không đi không được.

Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh không dám nán lại ở Thương Vũ môn quá lâu mà tức tốc lên đường, nhắm về hướng được ghi chú trong bức địa đồ của Lạc Vân Kỳ.

"Lạc tiền bối đã từng đi qua nơi đó." Tạ Cẩn Du vừa lật quyển sách nhỏ đọc chữ viết trên đó vừa nói.

Quyển sách Lạc Vân Kỳ đưa cho cô nhìn kỹ lại khá giống một quyển ghi chép hành trình mà bản thân từng trải, chứ không phải một quyển công pháp truyền kỳ. Trên đó chép lại toàn bộ những trải nghiệm và những điều mắt thấy tai nghe, rất nhiều thứ, đừng nói Liễu Ký Minh, dù là Tạ Cẩn Du từng đọc qua nguyên tác cũng thấy lạ lẫm.

Liễu Ký Minh gật đầu, chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên: "Y từng đi khắp Đại Giang Nam Bắc, kiến thức uyên bác, dù từng đi ngang nơi này cũng chẳng có gì ngạc nhiên."

"Nhưng không biết sao y lại không đi vào." Tạ Cẩn Du cúi đầu lật sách: "Trong sách viết, nơi đó có một sức mạnh rất lớn bài xích y, y có cố xông qua vài lần nhưng lần nào cũng thương tích đầy mình, sau đó đành thảm bại từ bỏ."

Liễu Ký Minh đăm chiêu: "Có lẽ do cơ duyên chưa tới."

Tạ Cẩn Du cười cười không tiếp lời, về phương diện này cô không đồng tình với cách nghĩ của Liễu Ký Minh, hắn không biết, song cô thì rất rõ, đây là thế giới trong sách, cho nên Lạc Vân Kỳ không vào được khả năng cao không phải ở vấn đề cơ duyên, mà chỉ đơn giản là y không thể vào mà thôi.

"Nơi đây nghe đâu là ở Ma địa." Liễu Ký Minh nói.

Tạ Cẩn Du liếc nhìn địa đồ, đáp: "Đúng rồi, ở nơi giao nhau giữa Ma địa và Nhân giới."

Ma địa và nhân gian là hai nơi hoàn toàn bất đồng, nói theo lối thông thường thì một nơi là đại lục chính diện, một nơi là đại lục phản diện.

Nhân gian oanh ca liễu xanh, khói sóng vùng tái bắc, đất đai bạt ngàn, tràn đầy linh khí. Ma địa thì suốt ngày đều không thấy ánh mặt trời, chỉ có trăng máu tròn vành vạnh chiếm lĩnh cả ngày lẫn đêm, với những tảng đá lởm chởm hình thù kỳ dị, hoang phế tiêu điều, nồng nặc ma khí.

Mà nơi tiếp giáp giữa Ma địa và nhân giới có tên là Vạn Trượng nhai.

Vạn Trượng nhai, nghĩa như tên, vực tối vạn trượng, sâu như đáy biển. Nếu ai bất cẩn rơi xuống thì xác định tan xương nát thịt, hài cốt chẳng còn. Thế nhưng mỗi khi tới đêm trăng tròn, cửa thông giữa Ma địa và nhân giới sẽ được mở ra, bắt ngang qua Vạn Trượng nhai, nhờ đó người Ma địa và nhân giới có thể qua lại trao đổi. Thế nên cũng không phải vô lý khi Vạn Trượng nhai này trở thành địa điểm diễn ra những trận ác chiến giữa tu sĩ nhân tộc và Ma tộc.

Nếu muốn tiến vào Khe nứt của trời thì chẳng những phải đến Vạn Trượng nhai, mà còn phải chớp đúng thời cơ.

Vào thời khắc trăng tròn ở nhân giới chồng lên trăng máu của Ma địa, Khe nứt của trời sẽ hiện ra, nếu như bỏ lỡ thời điểm này thì phải chờ thêm một tháng.

Lần đầu Lạc Vân Kỳ tiến vào Khe nứt của trời thất bại, bèn dừng lại chờ hơn nửa năm, khi thử lại lần nữa cũng không thành công. Thế nhưng cách thức y để lại quả thật khá tiện lợi cho Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh.

"Nửa tháng sau đúng vào dịp trăng tròn, chúng ta phải tới Vạn Trượng nhai trước thời điểm đó." Mặt mày Tạ Cẩn Du giãn ra, đếm lại thời gian rồi cười khẽ nói.

Liễu Ký Minh gật đầu.

Sau khi trận chiến dưới đáy biển kết thúc, Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du bỗng chốc đã trở thành kẻ địch của cả giới tu tiên, bất kể Hạ Lăng trở về có bị trưởng lão ngờ vực hay không, thì tội danh của hai người cũng như ván đã đóng thuyền.

Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh không dám ngang nhiên ngự kiếm phi hành, mà hóa thành một cặp huynh muội bình thường đang rời nhà đi xa, cả chặng đường trốn tránh ẩn núp, cuối cùng cũng tới được nơi cần đến mà không gặp phải trở ngại gì.

Sát bên Vạn Trượng nhai có một tòa thành tên là "Quỷ đô", vùng đất này là nơi hắc bạch giao thoa, không có công bằng chính nghĩa, chẳng có phân định đúng sai, tất cả chỉ dựa vào sức mạnh. Nếu ngươi có đủ thực lực thì chính là tay thợ săn lừng lẫy, có thể hoành hành một phương, cho tới khi bị kẻ khác săn lại. Ở đây vàng thau lẫn lộn, tu sĩ có, ma tu có, dân thường cũng có, song phần nhiều là kẻ lưu vong.

"Sư thúc..." Lúc đặt chân vào Quỷ đô, Tạ Cẩn Du đã bó người kín mít từ đầu tới chân, còn đắp cả cát lên mặt. Cô biết rõ mức độ hùng tàn ở nơi này, nhất là đối với nữ nhân, dù Liễu Ký Minh có đủ sức để bảo vệ cô, nhưng với tình hình hiện tại của hai người thì không nên gây chuyện vẫn tốt hơn.

Nếu không phải muốn tới Vạn Trượng nhai bắt buộc phải đi qua đây thì cô cũng chẳng muốn tới nơi này chút nào đâu.

Liễu Ký Minh thay vào một bộ áo vải thô thông thường, đầu đội đấu lạp che khuất mặt, Thiên Thu được quấn lại bằng vải thô đeo ở sau lưng, nhuộm đầy gió sương. Mỗi bước nện lên đất bùn lại lún xuống một dấu chân khá sâu, kiếm khí tung hoành, tựa như một công cụ giết chóc di động, trông dáng vẻ này thì rõ không phải là phường tôm tép đầu đường, thế nên người qua lại trên phố chỉ dám ghé mắt nhìn chứ chẳng có động thái gì.

Hắn nắm lấy tay Tạ Cẩn Du, ý bảo cô cứ an tâm.

Hai người tìm một khách điếm để nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc này đã tới chiều hôm, hai người dự định nghỉ chân một lát, đợi tới khi trời sụp tối thì sẽ tới Vạn Trượng nhai, vì khéo làm sao, hôm nay đúng vào đêm trăng tròn.

Lão bản khách điếm ngồi ở trong quầy uể oải gảy bàn tính, khi ngó thấy họ thì không thân thiện chào đón, chỉ gọi tiểu nhị mang trà lên, sau đó lại chúi mũi vào đống sổ sách.

Trong khách điếm còn vài người nữa, ai nấy đều mặt mũi bặm trợn, vai u thịt bắp, nhìn là biết chẳng phải là người lương thiện gì cho cam.

"Nè nè, các ngươi có nghe nói tới Liễu Ký Minh của Thương Vũ môn chưa?"

Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh ngồi xuống chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng tán gẫu vẳng tới từ bàn bên cạnh.

Hai người ngẩng đầu nhìn nhau.

"Ha ha, gì mà Liễu Ký Minh Thương Vũ môn? Từ lâu hắn đã là cái đích cho giới tu tiên công kích, một kẻ phản bội mà thôi!" Một người khác giở giọng cười cợt: "Tội của hắn là gì nào? Cấu kết ma giáo, tàn sát giao nhân, chỉ với hai tội này thôi thì hắn trọn đời đừng hòng thoát được!"

Tên còn lại nốc hớp rượu, tiếp lời: "Lúc tên Liễu Ký Minh này còn làm dáng tự xưng là đệ nhất kiếm tu gì đó, ta đã thấy khinh hắn rồi, trên đời này làm gì có loại người đó, coi mình là thần tiên à, bây giờ quả nhiên..."

"Nhưng hắn làm được hai chuyện này thì đúng là sảng khoái! Ta đã ngứa mắt mấy lão đầu ra vẻ đạo mạo trong tu tiên giới đó lâu lắm rồi, cái tát lần này rõ là đẹp!" Người ngồi cạnh hắn vỗ bàn nói giọng hào phóng: "Sau khi hắn làm hai chuyện này ta lại đâm ra bội phục hắn!"

Mép Tạ Cẩn Du giật lên, không nhịn được cười ngước mắt lên liếc Liễu Ký Minh.

Hắn cầm tách lên, nhấp một hớp như chẳng có chuyện gì, có lẽ do trà thật sự khó uống, khiến chân mày hắn hơi chau lại, thế nhưng hắn vẫn giữ thần thái tự nhiên, cứ như nhân vật chính trong màn tán gẫu đó không phải là hắn vậy.

Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Cẩn Du, ánh mắt hắn hơi biến đổi, liếc nhìn cô tỏ ý cảnh cáo.

Lúc này lại nghe mấy người ở bàn bên nói tiếp:

"Chẳng qua hiện tại hắn đang được treo thưởng, nếu hắn bị dồn tới bước đường cùng buộc phải đến đây, hề hề, thì chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua món hời này được."

"Ta thì muốn xem thử thiên hạ đệ nhất kiếm tu có bị đánh thành chó nhà có tang không."

"Ha ha ha..."

Nói rồi mấy tên này cười phá lên như đã lấy được đầu Liễu Ký Minh rồi vậy.

Sắc mặt Tạ Cẩn Du thoắt cái thay đổi, quả nhiên, không nên ôm hy vọng gì với loại người mất hết đạo đức cơ bản này được, bọn người không có tam quan sống, chỉ biết lật mặt như lật sách, mặt này thì nói lời kính nể, mặt kia thì đem người ta ra chặt chém.

Cơm nước xong, hai người lên lầu, định chọn một gian phòng tốt để nghỉ ngơi dưỡng sức và chuẩn bị kỹ lưỡng, sau đó chỉ còn ngồi chờ đến khi trời tối.

Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du tựa vào nhau đọc quyển sách nhỏ của Lạc Vân Kỳ.

Trang tiếp theo sau Khe nứt của trời viết một loại phương pháp "Tẩy tủy", nghe đâu trong Khe nứt của trời có thiên thủy chảy xuống từ cửu thiên, tẩy tủy bên trong nó có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt, chính vì thứ này nên Lạc Vân Kỳ cứ một mực muốn tìm cho được lối vào của Khe nứt, nhưng cố mấy vẫn bị chặn ở bên ngoài.

"Lạc tiền bối có tư chất tốt cỡ đó mà còn muốn thoát thai hoán cốt?" Tạ Cẩn Du tựa vào ngực Liễu Ký Minh, có hơi buồn cười.

Liễu Ký Minh khép hờ mắt trầm tư, khi nghe thấy cô hỏi thì lên tiếng trả lời: "Không có gì là tốt nhất."

Tạ Cẩn Du gật đầu: "Nhưng mà không biết thoát thai hoán cốt này rốt cuộc là thoát kiểu gì nữa? Người như ta có dùng được không?"

Câu này của cô khiến Liễu Ký Minh chau mày, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới chỗ kinh mạch được nối lại tạm bợ và kim đan bị hủy sau lần Tạ Cẩn Du bị tổn hại.

"Cẩn Du." Liễu Ký Minh ngừng lại giây lát rồi mới đáp: "Chúng ta chưa chắc sẽ vào được."

Dù sao Lạc Vân Kỳ cũng không thể vào, với khả năng của hắn hiện tại không dám đưa ra bất cứ bảo đảm nào, hắn biết Tạ Cẩn Du là một người hiếu thắng hơn bất cứ ai, sợ cô ôm hy vọng quá lớn, một khi thất bại thì sẽ thất vọng.

Cảm nhận được sự quan tâm của hắn, Tạ Cẩn Du mỉm cười, nói chắc nịch: "Sư thúc yên tâm, chúng ta sẽ vào được."

Thấy Liễu Ký Minh cúi đầu nhìn mình, Tạ Cẩn Du bèn thả quyển sách xuống, vòng tay qua cổ hắn vô cùng thân mật, chỉnh lại tư thế một chút, hai chân tách ra ngồi trên người hắn, một cái chân nhỏ gác ở mép giường lắc lư nhàn nhã.

Cô và Liễu Ký Minh dựa vào nhau rất sát, sát đến mức cô hoàn toàn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn, mà trong mắt cô cũng chỉ in bóng một mình hắn.

Hơi thở mềm mại của Liễu Ký Minh phả lên mặt cô, gãi vào tim ngứa ran.

Dọc đường để tránh truy sát, hắn đã cố tình hóa trang cho mình vô cùng lôi thôi nhếch nhác, nhưng dù có lôi thôi hơn nữa thì cũng không thể che lấp được khí chất tao nhã tự nhiên, khi ngước mắt nhìn, nơi đáy mắt đầu mày vẫn sáng trong không đổi.

Tạ Cẩn Du không cầm lòng được kề sát lại thêm chút nữa, Liễu Ký Minh không né tránh, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Hơi thở của hai người vờn quanh ve vuốt đối phương.

Tạ Cẩn Du nhắm mắt lại, bờ môi lan tới cảm giác ấm áp, như có như không, lúc gần lúc xa.

Tinh thần bỗng dưng có hơi ngơ ngẩn.

"Tẩy tủy xong, chẳng phải chàng và ta có thể song tu rồi sao, Sư thúc?"

~ Hết chương 32 ~