[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 34

Edit: Yunchan

***

Vầng trăng sáng trên trời gần như cũng bị mây mờ che lấp, sương mù càng ngày càng dầy đặc, phạm vi bao phủ ngày một rộng, thổi quét qua toàn bộ sinh linh.

Bên trong mây mù biến hóa kỳ lạ, một mặt trăng đỏ đã nhô lên giữa tầng không chẳng biết tự bao giờ, nó hòa lẫn vào ánh trăng bạc, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo ma quái.

Một ở phương Đông, một ở phương Tây, chậm rãi dịch chuyển, vào thời khắc chúng chồng lên nhau, trời đất núi đồi bỗng chốc rung chuyển.

Vạn Trượng nhai trở mình như bị một bàn tay khổng lồ lật lên, bên dưới nó là mây mù cuồn cuộn, pha lẫn với huyết khí mơ hồ, phả vào mặt làm người ta buồn nôn.

Bên đầu kia, chính là Ma địa trong truyền thuyết, là nơi cư trú của nhiều thế hệ Ma tộc.

"Bọn chúng muốn chạy trốn tới Ma địa!" Trong màn sương đặc quánh, chẳng biết là ai gào lên thất thanh, khiến tiếng ồn ào ngưng bặt.

"Không... không phải..." Trong gió vẳng tới giọng run rẩy, không thể nói rõ tại sao họ lại nhận ra, thế nhưng, sau một giây hầu như mọi người đều ý thức được rằng mình đã sai.

"Nơi bọn chúng muốn tới chính là... Khe nứt của trời."

Cơn gió dữ gào rít bên tai Tạ Cẩn Du, tay Liễu Ký Minh vòng chặt qua eo cô, truyền qua chút ấm áp trong cơn gió rét, thân thể cả hai dán sát vào nhau.

Mà dưới thân họ là nơi giao nhau giữa Ma địa và nhân giới, vực sâu vạn trượng hun hút không thấy đáy, nếu băng qua lớp mây mù này thuận lợi, thì họ sẽ rơi vào địa phận của Ma tộc.

Thế nhưng, đây không phải là mục đích của họ.

"Khe nứt của trời... Khe nứt của trời..." Trong đầu Tạ Cẩn Du liên tục hiện lên bốn chữ này: "Nó sẽ ở đâu?"

Không ở nhân giới, không ở ma địa, vào ngày thường không thể nào tìm được, trừ thời khắc đặc biệt này ra. Vào thời khắc đặc biệt này Vạn Trượng nhai sẽ trở mình, hơn nữa chỉ có trong khoảnh khắc này mà thôi, thế thì nó sẽ ở đâu?!

... Vạn Trượng nhai!

"Sư thúc! Nhìn đáy vực kìa!" Tạ Cẩn Du hét lên thất thanh, chỉ tay về phía trước.

Khi Vạn Trượng nhai đảo lộn cũng là lúc họ rơi xuống, đáy vực ban đầu đang ở trên đầu của cả hai, che khuất bầu trời của nhân giới. Mặt dưới của ngọn núi này không phải mặt đất, trước nay nó chưa từng tọa lạc trên mặt đất!

Mà đây chính là nơi được người đời đồn đại, Khe nứt của trời.

Lúc này trên không trung, mặt trăng máu và ánh trăng bạc một âm một dương đã chồng khít vào nhau.

"Ầm" một tiếng, trong vô hình, không khí cũng bắt đầu xao động. Sương mù dầy đặc rốt cuộc đã tràn ngập khắp thiên địa, tất cả đều bị che phủ bởi một bức màn dầy cộp, không thể nhìn rõ được thứ gì, trong màn sương mù còn ẩn nấp những chiếc bóng chập chờn ẩn hiện, yêu quái võng lượng cũng như quỷ mị, nhiều không sao kể xiết.

"Đi thôi." Liễu Ký Minh ôm chặc Tạ Cẩn Du, chân giẫm Thiên Thu, thân kiếm rung động, trong phút chốc nhảy vọt lên.

Trên Khe nứt của trời, chẳng biết từ đâu phóng ra một tia sáng, mạ lên nó một lớp màn ánh sáng kỳ dị, khiến nó càng trở nên thần bí.

Mảnh đất này cứ trôi lơ lửng trên đại lục như thế, không dựa vào đâu, chỉ tồn tại một cách độc lập. Ánh sáng nhấp nháy khi tỏ khi mờ, hệt như có sinh mạng, như thủy triều lên xuống.

Ngay khoảnh khắc rơi xuống, Liễu Ký Minh có một thoáng chần chờ ngắn ngủi.

Tạ Cẩn Du lập tức nhận ra, bèn cầm chặt tay hắn, nói giọng kiên định: "Sư thúc, tin ta."

Liễu Ký Minh nhìn thẳng vào mắt cô, rồi cầm ngược lại tay cô, hai bàn tay đan vào nhau thật chặt.

Tạ Cẩn Du nhắm mắt lại, kéo Liễu Ký Minh bước vào Khe nứt của trời.

Khoảnh khắc đó hệt như bị lôi kiếp cửu thiên oanh tạc, toàn thân đau đớn nhức nhối không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ có thể nói nó dầy đặc chi chít tựa như kim châm, tới hít thở cũng bị tắt nghẹn, linh hồn như sắp bị hút mất, tất cả đều không còn là của mình nữa, tất cả đều sắp bị hút ra khỏi thế giới này.

Hút ra khỏi thế giới này...

Linh hồn nương nhờ trong cơ thể này, xưa nay cũng không thuộc về thế giới này.

"Thịch —–"

Tiếng tim đập của ai đó chợt nổ vang bên tai.

Tạ Cẩn Du mở bừng mắt ra.

Còn chưa thấy rõ khung cảnh bên trong động thiên Khe nứt của trời, cô đã cảm giác được bên vai trĩu xuống, có một vật nặng đè lên, cô hấp tấp vươn tay ra đỡ theo bản năng, kêu lên hoảng hốt: "Sư thúc!"

Liễu Ký Minh tựa lên người cô, mắt nhắm nghiền, mày cau lại, hô hấp dồn dập, cứ như rơi vào cơn ác mộng nào đó. Điều khiến người ta kinh sợ hơn chính là, sắc mặt hắn trắng xanh đen đỏ, đủ loại màu sắc đan xen, biến hóa không ngừng.

Tạ Cẩn Du kiểm tra lại, phát hiện linh khí bên trong cơ thể hắn quay cuồng tán loạn, như một đứa trẻ bướng bỉnh nóng lòng tìm kiếm lối ra của căn phòng khóa kín. Liễu Ký Minh bây giờ chẳng khác nào một vật chứa bị niêm phong, nếu linh khí không thể khai thông thì có thể bị dồn ứ bất cứ lúc nào, dẫn tới bạo thể mà chết.

"Sư thúc, tỉnh lại đi!" Tạ Cẩn Du ôm lấy hắn quỳ xuống: "Tỉnh lại, nhìn ta đi sư thúc, chàng không thể hôn mê lúc này được."

Khe nứt của trời, ngay giây phút bước chân vào đó, Tạ Cẩn Du có thể chắc chắn rằng, nơi này cất giấu rất nhiều bí mật liên quan tới mình. Đó là một loại hơi thở cộng hưởng có thể phác thảo ra đáy lòng, thế nhưng rốt cuộc tại sao lại như thế thì hiện tại cô vẫn chưa rõ.

Chẳng qua có một điều cô có thể khẳng định, nơi này, Liễu Ký Minh cũng như Lạc Vân Kỳ không thể nào bước chân vào, là do bản thân cô cố kéo hắn vào, mà sau khi bất chấp xông vào, linh khí dư thừa trong Khe nứt của trời trong phút chốc sẽ đưa tới hậu quả phản phệ, Liễu Ký Minh không tránh kịp nên mắc bẫy.

Chân mày Liễu Ký Minh khóa sâu như loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của Tạ Cẩn Du, thế nhưng hàng mày chỉ hơi giật giật chứ không có hành động nào khác. Mồ hôi lấm tấm trên trán chảy nhỏ giọt xuống mu bàn tay của Tạ Cẩn Du, lúc này cũng lạnh tợ băng.

Tạ Cẩn Du cuống quýt khoanh hai chân hắn lại, giúp hắn ngồi vào tư thế tĩnh tọa. Khổ nỗi hiện tại thần trí Liễu Ký Minh mơ hồ, không thể chống đỡ nổi thân thể của mình. Tạ Cẩn Du luống cuống chẳng biết làm sao, chỉ có thể ngồi sau lưng hắn, để Liễu Ký Minh tựa lên người mình, sợi tóc của hắn trượt xuống trước ngực cô, thật sự Tạ Cẩn Du chưa bao giờ nhìn thấy Liễu Ký Minh chật vật như lúc này.

Cho dù là lần ở ngoài thành Thủy Vân, hắn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma cũng chẳng nguy hiểm bằng một phần vạn hôm nay.

Ngân châm của Tạ Cẩn Du di chuyển dọc theo vài đại huyệt, từ từ dẫn ra linh khí bị dồn nén. Trên người Liễu Ký Minh trào ra kiếm ý, cuồn cuộn không ngừng.

Khí sát phạt quanh người hắn chính trực quả đoán, linh khí cũng có thể được dùng như một thứ vũ khí, mỗi dòng linh khí tràn ra đều khiến Tạ Cẩn Du có cảm giác như dao cắt. Đến cuối, cứ như cuồng phong trỗi dậy, tạo thành một cơn lốc nhỏ, còn Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh thì bị bao trọn trong con mắt gió lồng lộng ấy.

"Sư thúc?" Tạ Cẩn Du nhẹ giọng kêu: "Chàng có cảm nhận được ta không?"

"Nhúc nhích đi, sư thúc?"

Một khắc sau, Liễu Ký Minh mở mắt ra.

"Sư thúc, tốt quá!" Mắt Tạ Cẩn Du sáng ngời, nhưng còn chưa kịp ăn mừng thì đã phát hiện ra dị trạng.

Trong đôi mắt Liễu Ký Minh là đầm lầy tối đen sâu hút, chẳng có lấy một tia sáng, hệt như đáy biển hay vực sâu, tối tăm ngột ngạt. Mà gương mặt hắn cũng không cảm xúc, vô cảm lạnh lùng như một con rối.

Tạ Cẩn Du giơ tay lên muốn xoa mặt hắn, đầu ngón tay run lên không thể tin. Nhưng còn chưa chạm được vào hắn, Liễu Ký Minh đã bất ngờ xuất thủ, khóa lấy mệnh môn của cô.

"Sư thúc!"

Tạ Cẩn Du thất kinh, cúi đầu muốn tìm ra chút manh mối trên nét mặt hắn, nhưng ngay sau đó thần thức bỗng đón lấy một cơn rúng động dữ dội, mãi tới khi cô ngả nghiêng quay cuồng, gần như không thể chống đỡ nổi bản thân.

Một tia thần thức của Liễu Ký Minh hòa theo linh khí tràn ra ngoài, thứ đang náo loạn trong cơ thể hắn không chỉ là linh khí nữa, mà kéo theo nó là thần thức không giới hạn. Hắn bây giờ, gần như tất cả mọi thứ trong cơ thể đều bị phá dỡ xáo trộn, chỉ chờ được lắp ghép lại một lần nữa.

Đối với một người chỉ có tu vi Trúc Cơ như Tạ Cẩn Du mà nói, ý thức của Liễu Ký Minh tu vi Hóa Thần thật sự quá hùng mạnh, khí thế lật trời mang theo khí sát phạt rét buốt, hung hãn xông vào thần thức của cô, lấn át hết tất cả mọi ý chí của cô...

Đó là một đoạn ký ức của Liễu Ký Minh.

Đoạn ký ức mà Tạ Cẩn Du chưa bao giờ biết.

——-

Thời điểm Liễu Ký Minh xuất quan sớm hơn dự định một tháng.

Bế quan lần này chẳng qua là sau vài lần đối chiến chợt có cảm ngộ nên muốn chiêm nghiệm một phen mà thôi. Có điều, chẳng hiểu sao, lúc bế quan hắn cứ thấy tâm thần bất định, khó giữ tâm bình lặng.

Linh tính của người tu tiên thường rất chuẩn, tâm trạng hắn bất an như vậy, e là đã xảy ra biến cố.

Nhưng nó là chuyện gì?

Liễu Ký Minh không nghĩ ra được, song nếu tâm tư rối loạn thì ắt không phải là thời điểm thích hợp để tu hành, nên xuất quan thì hơn.

Nghĩ rồi hắn bèn ra khỏi động phủ trên đỉnh Văn Ngọc phong. Bên ngoài đương vào lúc tiết trời quang đãng, ánh nắng rực rỡ chiếu lên mặt đất có hơi lóa mắt, trông rất giống gương mặt tươi cười của ai đó mà hắn nhìn thấy trước khi bế quan.

Hình như bất cứ khi nào nhìn thấy nàng đều là cười thì phải? Thì ra nàng thích cười như vậy sao?

Liễu Ký Minh nghĩ thầm trong lòng, nhưng như vậy cũng không phải xấu, chẳng qua vẫn nên trầm ổn một chút thì hơn... mà thôi, ngày tháng còn dài, từ từ rồi sẽ đến.

"Liễu sư thúc!" Đằng sau có người gọi tên hắn.

Liễu Ký Minh quay lưng lại, khi trông thấy người đứng đó thì không khỏi cau mày.

Đó là một tiểu cô nương đang độ thanh xuân, vận y phục trắng thuần không vương một hạt bụi nhỏ, đứng lặng bên dưới tàng cây, gió thổi phất qua vạt áo, cô ta đang nở nụ cười với hắn.

Hình như tên là Thu Mi gì đó, tiểu bối này được hắn cứu về đây, sau đó phát hiện ra tư chất xuất chúng rồi được Hạ sư huynh thu nhận làm đệ tử thân truyền, nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều hết mực.

Cô ta ở đây làm gì?

"Chúc mừng Liễu sư thúc xuất quan, ta đợi ở đây đã lâu rồi." Thu Mi mỉm cười, bước đến gần.

Ánh mắt Liễu Ký Minh nhìn Thu Mi có vẻ lạnh lùng, khiến Thu Mi phải dừng chân lại, đứng cách hắn mười thước.

Thấy cô ta dừng lại, tầm mắt Liễu Ký Minh chậm rãi đảo qua chung quanh, nhưng chẳng thấy ai khác, hắn cau mày, bấy giờ mới lên tiếng, giọng trong vắt: "Ngươi chờ ta làm gì?"

Nụ cười của Thu Mi thoáng chốc cứng đờ, nhất thời có hơi bối rối, cô ta cúi đầu để lộ chiếc cổ dài thon thon xinh đẹp, chiếc khuyên tai trân châu lướt qua càng làm nổi bật làn da trắng muốt.

Cô ta mấp máy môi, giọng nói êm ái, nhẹ vô cùng: "Ta... ta chỉ muốn... là người đầu tiên chúc mừng Liễu sư thúc mà thôi."

Người đầu tiên chúc mừng?

Liễu Ký Minh đột nhiên muốn cười lạnh. Biết nói thế nào nhỉ, có một vài người luôn miệng cam đoan rằng hắn vừa xuất quan sẽ nhìn thấy nàng ngay, kết quả thì sao?

Nghĩ đến đây hắn lại thấy hơi buồn cười, không ngờ Tạ Cẩn Du chạy nhanh còn hơn thỏ, luôn đuổi theo sau lưng hắn, cũng có ngày bị người ta vượt lên?

Tới khi hoàn hồn lại ngoảnh mặt nhìn thấy Thu Mi, hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: "Không cần."

Thu Mi cắn cắn môi, có vẻ khá tủi thân.

Liễu Ký Minh đứng lặng đi hồi lâu, Văn Ngọc phong vẫn tĩnh lặng như ngày xưa, khung cảnh lọt vào tầm mắt chẳng khác với bình thường nhiều lắm, nhưng hắn vẫn cứ thấy thiếu thứ gì đó, đơn điệu, quả nhiên là đơn điệu.

Hắn đột nhiên lên tiếng nói với Thu Mi: "Ngươi đã tới đây thì hãy dẫn ta đi gặp Hạ sư huynh."

Thu Mi sửng sốt: "Gặp sư tôn ngay bây giờ sao?"

Liễu Ký Minh không vui: "Thế nào?"

"Không có." Thu Mi lật đật lắc đầu, đáp: "Chúng ta đi thôi, Liễu sư thúc."

Liễu Ký Minh không chờ cô ta phản ứng mà cất bước đi trước. Hắn đã quen độc lai độc vãng, cũng chẳng có hứng thú quan tâm tới người khác. Thu Mi bị bỏ rơi ở phía sau, ấm ức cắn cắn môi.

Lúc này Dương Vân Thanh hộ tống Mộc Tu Dung sư huynh xuống núi vẫn chưa về, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Thanh Dao phong đều do một tay nàng xử lý, chắc là đang bận việc thôi.

Nói mà không giữ lời.

Liễu Ký Minh thầm ghi lại trong lòng.

Không sao, nói chung sau này có thể sửa từ từ.

"Có phải hôm nay tông môn có đại sự gì không?" Hắn hờ hững mở lời, nói bóng gió.

Thu Mi ngẩn ra một thoáng, rồi vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không có."

Liễu Ký Minh đột nhiên dừng bước.

Thu Mi thiếu chút nữa đã bất cẩn đâm sầm vào lưng hắn, may mà chân ghìm lại kịp lúc, nếu đụng vào trong tình huống này e là chỉ làm cho Liễu sư thúc càng giận thêm thôi...

Nghĩ rồi cô ta lại thấy không cam lòng, đợi tới khi nhìn thấy tầm mắt của Liễu Ký Minh hướng ra sau, sự không cam lòng đó lại trở thành hoảng loạn.

"Liễu sư thúc, ngài nhìn đi đâu thế?" Cô ta định thần lại, hỏi với giọng hồ nghi.

Vì cô ta rất rõ, nhìn từ nơi này, vừa khéo có thể trông thấy Đọa Tiên đài.

Bây giờ quanh Đọa Tiên đài còn đọng lại linh khí mỏng manh chưa tan, hơi nước bốc lên mờ mịt, có vẻ không thật, khác xa với vẻ cũ kỹ mòn gỉ ngày xưa, vừa nhìn thoáng qua đã biết nó được sử dụng chưa bao lâu.

"Nơi đó..." Mi tâm Liễu Ký Minh giật lên, nhưng cuối cùng vẫn phất tay áo nói: "Mà thôi."

Đệ tử bị đưa lên Đọa Tiên đài đều phạm tội ác tày trời như phản bội tông môn, thí sư diệt tổ, nếu Hạ sư huynh đã xử lý xong thì hắn cũng không nên nhúng tay vào thì hơn.

Bậc thang của Văn Ngọc phong nối liền với con đường xuống núi, người tu tiên thị lực rất tốt, có thể thấy rõ trong con đường nhỏ có vết máu thấp thoáng, từng giọt rơi lên mặt đất, vết tích dường như đã bị người ta lau sạch, nhưng vẫn còn bỏ sót lại đôi chút.

Liễu Ký Minh đột nhiên thấy tâm phiền ý loạn, đứng bất động tại chỗ, thả ra một câu: "Ta không đi nữa, ngươi về đi."

Thu Mi đi sau lưng hắn, mắt đầy vẻ hoang mang, nhưng cô ta nhạy bén nhận ra bây giờ không phải là lúc thích hợp để nhiều lời, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, rời khỏi Văn Ngọc phong.

Liễu Ký Minh đứng dưới chân núi đợi hồi lâu, nhưng đợi mãi vẫn không trông thấy bóng người hắn muốn gặp.

Hắn lại vòng về động phủ trên đỉnh núi.

Xem ra càng ngày càng bản lĩnh.

Hắn rất muốn xem thử, người nọ định kéo dài tới bao lâu mới chịu đến.

Thế là, một ngày qua đi, hai ngày qua đi... ngày thứ ba, Mộc Tu Dung sư huynh và Dương Vân Thanh đã về tới chân núi Thương Vũ môn.

Lúc Dương Vân Thanh trở lại, Liễu Ký Minh đang tĩnh tọa.

Hắn đeo một thanh kiếm quấn vải trắng, bước vào với nét mặt sa sầm. Bảo kiếm bản mệnh của Dương Vân Thanh tên gọi là "Tàng Phong", mọi khi đều nghiêm chỉnh giấu kín hào quang, nhưng giờ phút này thanh kiếm lại âm ỷ sát khí như chỉ chực chờ ra khỏi vỏ liếm máu.

"Sư tôn." Dương Vân Thanh cúi đầu hành lễ.

Lòng Liễu Ký Minh khẽ động, Dương Vân Thanh đang oán trách hắn? Thế này là sao?

"Đi chuyến này thế nào?"

Dương Vân Thanh đáp: "Mọi chuyện thuận lợi."

Liễu Ký Minh dừng chốc lát, thoáng ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: "Mộc sư huynh khỏe chứ?"

Dương Vân Thanh trả lời: "Khỏe."

Ánh mắt Liễu Ký Minh nhìn thẳng vào hắn, trầm giọng hỏi: "Ngươi đã ghé qua Thanh Dao phong?"

Dương Vân Thanh ngẩng đầu, không giấu nổi sự oán giận và chỉ trích trong đáy mắt, sáng quắc bức người, gần như muốn bắn xuyên qua người bị nó nhìn trúng: "Đúng thế."

Liễu Ký Minh siết chặt tay phải: "Tạ Cẩn Du đâu?"

Hắn vừa dứt câu, nét mặt Dương Vân Thanh lập tức trở nên vô cùng kỳ dị, oán hận phút chốc biến thành kinh ngạc, cảm xúc dừng lại trên mặt khiến hắn trông có vẻ luống cuống, thậm chí còn có chút đáng thương.

"Sư tôn... người... người không biết...?" Dương Vân Thanh nặn ra câu này một cách gian nan.

Mí mắt Liễu Ký Minh giật mạnh, cảm giác nôn nóng chợt ập tới: "Chuyện gì?"

Dương Vân Thanh "Phịch" một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn: "Sư tôn... sư tôn... xin người, xin người mau cứu Tạ sư tỷ, tỷ ấy bị đưa lên Đọa Tiên đài, đuổi khỏi Thương Vũ môn rồi!"

Uỳnh uỳnh!

Lôi kiếp cửu thiên, long trời lở đất.

Những chuyện xảy ra sau đó Liễu Ký Minh không nhớ rõ, chỉ biết tới khi tầm nhìn sáng tỏ lại thì hắn đã đứng trên Triêu Dương phong.

Mộc Tu Dung quỳ trên đại điện, nét mặt kiên nghị, bình thường y luôn giữ thái độ tao nhã, chưa bao giờ dùng ngôn từ gay gắt như hiện tại: "A Du không bao giờ phản bội sư môn, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, xin Hạ chưởng môn minh xét!"

"Nhân chứng vật chứng đều ở đây, còn gì để tra xét?" Hạ Lăng thở dài: "Mộc sư đệ, ta biết đệ nóng lòng vì ái đồ, nhưng bằng chứng như núi, ta cũng rất bất đắc dĩ."

Lưng Mộc Tu Dung thẳng tắp: "Vậy thỉnh Hạ chưởng môn hãy xử phạt cả ta, Mộc Tu Dung ta không biết cách dạy dỗ đồ đệ, xin rời khỏi chủ vị Thanh Dao phong, tới Tự Tỉnh phong hối cải."

"Mộc sư đệ!" Giọng Hạ Lăng cao lên: "Đệ có biết mình đang nói gì không hả? Không được tùy hứng, còn không mau mau trở về Thanh Dao phong!"

Liễu Ký Minh cầm chuôi kiếm Thiên Thu, hắn đứng tại chỗ, im lìm trầm mặc, tới bàn tay đang run lên mất kiểm soát cũng chẳng nhận ra.

"Hạ sư huynh, đệ có thể làm chứng." Hắn lên tiếng, như đã tìm lại được giọng nói.

Hạ Lăng nhìn về phía hắn: "Liễu sư đệ, đệ thì sao?"

Liễu Ký Minh gằn từng chữ: "Nửa đêm nàng ấy đến Tự Tỉnh phong là để gặp đệ, hoàn toàn không phải Ma tộc nào cả, người nàng ấy gặp là đệ."

Hạ Lăng và Thu Mi đứng sau lưng y lập tức kinh ngạc ra mặt, nhưng chỉ chốc lát sau Hạ Lăng đã định thần lại, nói với giọng khá tức giận: "Liễu sư đệ, đệ có biết mình đang nói gì hay không hả?!"

"Nàng ấy không nói là vì đệ bắt nàng không được nói cho người ngoài biết, nhưng người hàng đêm gặp nàng ở Tự Tỉnh phong, chính là đệ." Liễu Ký Minh đứng giữa đại điện Triêu Dương phong, đội trời đạp đất: "Nhân chứng này có hữu dụng không?"

"Liễu sư thúc! Nhưng người ta thấy, rõ ràng là..." Thu Mi che miệng, trong mắt lập lòe ánh sáng, rõ là đã kinh sợ tới tột cùng.

"Liễu sư đệ, ta thấy đệ bị mụ mị đầu óc rồi!" Hạ Lăng đanh giọng trách mắng: "Đến cùng thì Tạ Cẩn Du cho đệ ăn thứ gì mà khiến đệ khăng khăng một mực như vậy, thậm chí không tiếc hy sinh, các người hẹn gặp nhau ở Tự Tỉnh phong hàng đêm để làm gì? Trong Thương Vũ môn này có ai không biết đệ trốn cô ta còn không kịp, sao có thể hẹn hò với cô ta?! Dù nói dối thì cũng phải có lý một chút, Liễu sư đệ!"

Liễu Ký Minh mấp máy môi, đoạn lắc đầu như phản bác mà cũng như khẳng định: "Là đệ..."

Người đó là hắn, rõ ràng chính là hắn... vì sao, không ai chịu tin?

"Liễu sư đệ, đệ nên về nghỉ ngơi đi, việc này chớ nhắc lại nữa." Hạ Lăng thấy dáng vẻ hắn thế này, lòng cũng mềm ra: "Cô ta đã lên Đọa Tiên đài, bị hủy bỏ tu vi, đuổi khỏi Thương Vũ môn, cũng coi như ta đã tha mạng cho cô ta một lần, đừng nên nhắc lại thì hơn."

Liễu Ký Minh bỗng nhiên nhớ tới hôm mình xuất quan, trên Đọa Tiên đài lượn lờ linh khí mỏng manh, giọt máu rơi trên nấc thang xuống núi, đủ loại hồi ức đan vào nhau trào lên ồ ạt, đến cuối cùng, chính là hình ảnh người nọ đứng trên lôi đài trong cuộc tỉ thí tông môn, ngoái đầu lại nhìn hắn mỉm cười.

Ngọn gió xuân nho nhỏ dường như đã dừng lại trên bờ môi cong cong.

Liễu Ký Minh khép hờ mắt lại, quay lưng bỏ đi.

"Liễu sư đệ, đệ muốn đi đâu?" Hạ Lăng phát hiện có chỗ không ổn, vội vã truy hỏi.

Liễu Ký Minh không ngoái đầu lại: "Đệ đi tìm nàng."

"Liễu Ký Minh! Đệ nói rõ cho ta nghe, đệ muốn đi tìm ai?!" Hạ Lăng bật dậy khỏi ghế, dung nhan khó phân rõ thư hùng bị cơn thịnh nộ che mờ.

Liễu Ký Minh đáp: "Tạ Cẩn Du."

Hạ Lăng giận quá hóa cười: "Liễu Ký Minh, đệ không hiểu thật hay giả vờ không hiểu. Bây giờ Tạ Cẩn Du là phản đồ của Thương Vũ môn, trong tu tiên giới này không còn chỗ nào cho cô ta dung thân! Trời đất bao la, đệ nghĩ đệ có thể đi đâu tìm cô ta?!"

Liễu Ký Minh: "Đệ mặc kệ."

Thu Mi không nhịn nổi nữa bèn chen lời vào, vẻ mặt đầy thương tiếc: "Liễu sư thúc, lẽ nào ngài vì một nữ nhân như vậy mà tới tình nghĩa huynh đệ với sư tôn ta cũng không cần nữa sao?"

Liễu Ký Minh quay đầu liếc nhìn cô ta, ánh mắt như vùng đất giá lạnh cằn cỗi, chẳng có lấy một ngọn cỏ.

Thu Mi lập tức im bặt.

"Liễu Ký Minh, đệ cần phải biết, bước chân ra khỏi Thương Vũ môn đồng nghĩa với chuyện gì." Hạ Lăng cắn răng lên tiếng. Y không thích Tạ Cẩn Du, nhưng y thật tâm yêu quý người sư đệ cùng y lớn lên từ nhỏ này.

Liễu Ký Minh đáp thản nhiên: "Không hối hận."

"Rốt cuộc thì ngài lấy thân phận gì để đi tìm cô ta? Liễu sư thúc, cô ta đã không còn là người của Thương Vũ môn nữa rồi!" Thu Mi gần như cầu khẩn: "Ngài đừng đi, cô ta không còn là sư điệt của ngài nữa rồi!"

Không phải sư điệt...

Không phải sư điệt, thì sao?

"Nàng là..." Liễu Ký Minh nhắm mắt lại: "Thê tử của ta."

~ Hết chương 34 ~