[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 56

Edit: Yunchan

***

"Tố Y... đây, rốt cuộc là sao?" Nụ cười của Tạ Cẩn Du tắt ngấm sau khi Liễu Ký Minh đi khuất, cô kéo Tố Y qua, thấp giọng hỏi thăm.

Tố Y sửng sờ, lắc đầu đáp: "Đồ nhi cũng không biết, sư tôn chỉ nói chúng ta dừng chân ở đây thôi."

"Dừng chân ở đây?" Tạ Cẩn Du cau mày hỏi tới: "Đây là đâu?"

Tố Y ngập ngừng giây lát rồi mới đáp: "Ma địa."

"..." Hơi thở của Tạ Cẩn Du nghẽn lại, cảm giác như cổ họng mình bị một bàn tay vô hình chặn ngang, giọng cũng trở nên run rẩy, cô nhìn Tố Y hỏi: "Ý muội là, Liễu sư thúc chọn một ngọn núi trong Ma địa, trang hoàng nó giống hệt với Văn Ngọc phong, rồi đưa chúng ta tới đó sống sao?!"

Điên rồi sao?! Đây là địa bàn của Ma tộc, sao Ma tộc có thể trơ mắt nhìn địa bàn của mình bị một tu sĩ chiếm cứ, còn công khai an cư lạc nghiệp ở đó được chứ? Khoan hãy bàn chuyện này truyền tới giới tu tiên thì sẽ thế nào, mà chỉ ở Ma địa này thôi cũng đủ khuấy lên một trận sóng to gió lớn rồi.

Cung cách làm việc này hoàn toàn không giống với Liễu Ký Minh. Ngang ngược như vậy, ngông nghênh như vậy, sao Liễu sư thúc có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy?!

Điều này quả thật khá kinh thế hãi tục, Tố Y cũng phải tiêu hóa rất lâu mới cố chấp nhận được hiện thực, lúc này nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tạ Cẩn Du thì vội giải thích: "Sư nương, sư tôn rất lợi hại! Chuyện này chẳng làm khó sư tôn chút nào! Sư tôn bế theo người còn cứu thoát sư huynh và đồ nhi khỏi vòng vây Ma tộc, không biết tại sao khi sư tôn vừa xuất hiện, đám Ma tộc đó đều sợ hãi, rất sợ, đồ nhi thấy sư tôn có hơi khang khác, nhưng khác chỗ nào thì không thể nói cụ thể được..."

Cô trở tay nắm lấy ống tay áo của Tạ Cẩn Du, mắt ánh lên vẻ kích động: "Sư nương, người không thấy đâu! Sư tôn cứ thản nhiên dẫn ba chúng ta bước qua cả đám Ma tộc! Nhiều tên Ma tộc tới cả nhìn thẳng sư tôn cũng không dám, chỉ biết đứng co cụm ở bên mà run rẩy thôi! Sư tôn thật sự quá lợi hại, đến Ma địa mà cũng lợi hại tới nhường này!"

Tiểu cô nương Tố Y này tính tình rất chi đơn thuần, Liễu Ký Minh có ân tái tạo với cô, Dương Vân Thanh có ân quan tâm chỉ dạy cô, còn Tạ Cẩn Du ôn hòa thân thiện với cô, tất cả cô đều ôm lòng cảm kích.

Tôn chỉ của cô rất rõ ràng, đó chính là, sư tôn làm gì cũng đúng, sư huynh lên tiếng thì có thể đánh cũng có thể cãi, còn ai dám bắt nạt sư nương thì cô sẽ rút Tử Ô ra chăm sóc.

Lúc này chế độ máy hát được khởi động, Tố Y bắt đầu huyên thuyên bất tận: "Sư nương không biết đó thôi, sư tôn dẫn theo chúng ta đi mãi đi mãi, khi đi tới một mảnh đất trống, su tôn bèn quay đầu hỏi chúng ta thế nào, chúng ta đều nói tốt, thế là sư tôn chỉ điểm nhẹ ngón tay một cái, ngay sau đó một ngọn núi đã nhô lên từ mặt đất! Cảnh tượng đó phải nói là đất rung núi chuyển, trời long đất lở, vậy mà sư tôn vẫn đứng sừng sững bất động. Sư tôn nói rằng, sau này nơi đây sẽ là nơi dừng chân của chúng ta, cũng chính là Văn Ngọc phong."

"Sư tôn còn nói, Ma địa có quá ít linh khí, không đủ để chống đỡ quá nhiều ngọn núi, đợi khi nào ổn định, sư tôn sẽ tách ra một Tiểu Ngọc phong cho sư huynh và đồ nhi ở đó."

Tố Y hớn hở lắc lắc tay của Tạ Cẩn Du: "Giống hệt như ở Thương Vũ môn vậy, sư nương, sư tôn chỉ muốn chúng ta làm quen với nó thôi, sư nương, người có vui không?"

Tạ Cẩn Du nhìn Tố Y, nhẹ giọng hỏi: "Muội thấy rất tốt sao?"

Tố Y sửng sốt, rồi gật đầu tới tấp: "Có sư tôn sư nương, có cả sư huynh ở đây, đồ nhi cảm thấy rất tốt."

Tạ Cẩn Du nghiêng đầu, dời tầm mắt khỏi Tố Y rồi thấp giọng nói: "Ta cũng thấy tốt."

Dĩ nhiên là tốt.

Được một người bảo vệ kỹ lưỡng trong một nơi bình yên an nhàn thế này, hỏi ai có thể từ chối sự ép buộc dịu dàng như vậy. Chẳng cần quan tâm tới thứ gì, chẳng cần lo nghĩ chuyện gì, chỉ cần ở lại đây, quan tâm tới một người là đủ rồi.

Tạ Cẩn Du chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ, đây cũng là điều mà Liễu Ký Minh mong muốn.

Có gì không tốt đâu.

Nhưng mà, tới cả Tố Y cũng thấy không bình thường, thì liệu thế này có phải là tốt cho Liễu Ký Minh thật không? Lâm Uyên Quân từng nói: "Hoan nghênh trở về, Ma tu Liễu Ký Minh!" Câu này có ý gì? Lẽ nào Liễu sư thúc đã nhập ma...

Tiên không phải tiên, ma chẳng phải ma...

Phải chăng như Lạc Vân Kỳ đã nói, một lời thành sấm.

"Sư nương, người làm sao vậy?" Tố Y thấy vẻ mặt cô có gì không ổn, quan sát cô một lát, rồi hỏi với giọng thấp thỏm.

Tạ Cẩn Du mở mắt ra, cười khẽ: "Hả? Không, ta rất khỏe."

Trong lòng thì thầm thở dài, tiểu nha đầu Tố Y này, lòng sùng bái với Liễu Ký Minh sắp đến mức bất kể tam quan rồi. Cho dù Liễu Ký Minh là tiên hay ma thì đối với cô cũng chẳng hề gì, vì sư tôn và sư huynh là người mà cô muốn đi theo suốt đời.

Liễu Ký Minh quả thật rất biết chọn người.

"Sư tôn với sư huynh tới rồi!" Giọng Tố Y mừng rỡ thấy rõ.

Tạ Cẩn Du ngoái đầu lại, thấy hai bóng người chậm rãi đi tới, vóc dáng của Liễu Ký Minh cao ráo, vai rộng eo hẹp và chân dài, thêm một tấc thì ngại nhiều, bớt một tấc thì ngại thiếu, đây rõ là một mỹ nam dù già hay trẻ cũng đều yêu mến. Lúc nhìn thấy Tạ Cẩn Du gương mặt lãnh đạm của hắn mới dịu lại đôi chút.

Còn Dương Vân Thanh bên cạnh thì có vẻ thảm hại hơn rất nhiều, chẳng biết Liễu Ký Minh vô tình hay cố ý mà để mặc cho mặt mũi Dương Vân Thanh bên xanh bên tím, vết thương trên miệng là nổi bật nhất, hắn đi theo sau lưng Liễu Ký Minh, trông hệt như một tiểu tử hay gây họa.

Tạ Cẩn Du mỉm cười gật đầu, réo to: "Sư thúc."

Nghe thấy giọng cô Dương Vân Thanh bèn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng hạ thấp đầu xuống. Tạ Cẩn Du cũng dứt mắt khỏi hắn, nhìn sang Liễu Ký Minh.

Liễu Ký Minh đi tới bên cạnh nắm tay Tạ Cẩn Du, hỏi: "Đói không?"

Tạ Cẩn Du gật đầu: "Đói."

Tố Y vội chen vào: "Sư tôn sư nương chờ một chút! Đồ nhi với sư huynh sẽ mang rượu tới ngay!" Nói rồi như sợ bị cay mắt, cô hộc tốc lôi theo Dương Vân Thanh chạy vụt đi như một làn khói.

Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du nhìn theo bóng lưng của hai người một lúc, rồi bất tri bất giác tầm mắt lại giao về một điểm, ánh mắt như tơ, ngọt lịm như mật, kéo ra một sợi tơ thật dài, triền miên dai dẳng.

Tạ Cẩn Du hé môi cười: "Sư thúc, đi chưa?"

Liễu Ký Minh đáp lại một tiếng, rồi nắm tay cô thật chặt.

Hai người sóng vai đi băng qua vườn hoa nhỏ, hoa Tố Y trồng vẫn chưa bén rễ hoàn toàn, cành vẫn còn cắm nghiêng nghiêng thành dãy, đỏ hồng xanh hòa thành muôn sắc, có một vẻ đáng yêu rất riêng.

Liễu Ký Minh phất nhẹ tay áo, một chiếc bàn đá đột ngột hiện ra ngay giữa vườn hoa, quây quanh nó là bốn băng đá xếp ngay ngắn. Hắn dắt Tạ Cẩn Du tới đó, ngồi xuống ghế.

Sau khi ngồi xuống, hai người chẳng ai nói lời nào, Liễu Ký Minh hơi cúi đầu, tầm mắt rảo dọc khắp toàn thân Tạ Cẩn Du, y như một quốc vương đang dò xét lãnh thổ của mình, lát sau mới thở dài một tiếng như thỏa mãn.

Tạ Cẩn Du nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao thế?"

Liễu Ký Minh giơ tay lên vuốt nhẹ má cô, đáp từ tốn: "Rất tốt."

Nếu như không có biến cố năm xưa, thì có lẽ hai người cũng sẽ trải qua cuộc sống thế này ở Thương Vũ môn, thu vừa đủ đồ đệ, làm đôi phu thê chí thân chí sơ.

Mặt Tạ Cẩn Du hơi nóng lên, hóa ra sư thúc thành ma sẽ thế này... tình cảm như được tìm được chỗ khơi thông, không còn che che giấu giấu, mà chỉ hận không thể moi tim mình ra chứng minh mỗi ngày, hắn trước đây tuyệt đối sẽ không làm ra hành động thân mật một cách tự nhiên thế này, dĩ nhiên, dù không cần tới Lâm Uyên Quân nhúng tay phá rối, thì cũng đã cởi mở hơn ngày xưa chẳng biết bao nhiêu rồi.

Nhất thời đối diện với một sư thúc nhiệt tình như vậy, Tạ Cẩn Du lại có hơi luống cuống tay chân.

Lúc trước, mỗi khi Liễu Ký Minh đanh mặt đanh mày, Tạ Cẩn Du đều rất thích giở trò trêu hắn, cô thích nhất là nhìn hắn mặt đỏ tai hồng mà vẫn còn cố nghiêm mặt răn dạy cô, cũng chính vì vậy mà cô mới to gan lớn mật lấn lướt. Còn Liễu Ký Minh bây giờ lại chẳng dễ thẹn thùng như xưa, còn chiếm quyền chủ động, làm đầu cô rối tung bao nhiêu là suy nghĩ.

Cô còn chưa nghĩ xong phải làm gì thì Tố Y và Dương Vân Thanh đã đi tới.

Tố Y tháo vát bày rượu và thức ăn lên bàn xong, rồi mới ngồi xuống cùng với Dương Vân Thanh, sắc diện Liễu Ký Minh không thay đổi, Tạ Cẩn Du hơi mỉm cười, Dương Vân Thanh thì cúi đầu trầm tư, người thật lòng thật dạ vui vẻ nhất trong bốn người cũng chỉ có Tố Y.

"Đây là bữa ăn đầu tiên tập hợp đủ bốn sư đồ chúng ta, trên bàn đều là người thân cận nhất." Liễu Ký Minh hiếm khi nói nhiều như vậy, lúc này lại cầm chung lên, cất giọng như đang hứa hẹn: "Về sau, mỗi ngày như một."

Tạ Cẩn Du cũng bưng chung rượu lên, cười nói: "Sư thúc luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nói được thì nhất định phải làm được."

Tố Y cười tới cong tít mắt mày, bình thường cô rất ít nói, nhưng hôm nay cũng vui vẻ hiếm thấy: "Chỉ sợ lúc đó sư tôn muốn có thế giới hai người với sư nương, rồi chê sư huynh với đồ nhi vướng bận, xua chúng ta đi cấm bế thôi."

Đến đây Dương Vân Thanh bỗng ngẩng đầu lên, nói chen vào: "Tiểu sư muội, muội đừng nhắc, kẻo trúng ý sư tôn, ngày mai lại bắt chúng ta nếm thử một trận cho coi."

Liễu Ký Minh để mặc hai người trêu ghẹo mà không lên tiếng trách cứ, đợi cả hai nói xong mới gật đầu dặn dò: "Nếu đã ổn thỏa đâu vào đó thì chuyện tu hành không thể lơ là, ngày mai bắt đầu, tất cả đều giống như ở Văn Ngọc phong."

Dương Vân Thanh và Tố Y thu lại ý cười, đáp: "Dạ."

Tạ Cẩn Du ngước mắt quan sát Liễu Ký Minh một lát, thấy nét mặt của hắn chẳng có gì khác lạ, rượu cũng đã uống cạn.

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vọng tới vang dội, chiếc bàn tròn đặt rượu và thức ăn rung lắc dữ dội, khiến bốn người cũng lảo đảo theo.

"Chuyện gì thế?" Tạ Cẩn Du hoảng hốt ngẩng phắt đầu lên.

Vùng trời trên đầu họ đột ngột nứt ra một khe hở, hệt như vỏ trứng bị người ta dùng sức đập vỡ, chẳng mấy chốc, khe nứt đó đã lan rộng ra, kèm theo sự phân tán của linh lực.

Tạ Cẩn Du trừng mắt nhìn... đó là... kết giới?

~ Hết chương 56 ~