Ngự Hoàng

Chương 100: Thăm lại chốn xưa

《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận

QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN

****

Biên soạn: Mạc Vân.

****

Mộ Bạch rời đi trong ngày, Ngôn Vô Trạm ở Liệt Long Trại này, vừa hưởng thụ lễ mừng năm mới, vừa chờ tin tốt của Hoài Viễn.

Bắc Thần cả ngày vô tâm vô phế, ngoại trừ cùng tay chân đùa giỡn chính là quấn quýt lấy hắn, loại thoải mái này với Bắc Thần mà nói là lâu dài, nhưng với Ngôn Vô Trạm lại là thứ hiếm có, vì lẽ đó mỗi giờ mỗi phút hắn đều đặc biệt quý trọng.

Đám sơn tặc trong lúc rảnh rỗi sẽ tập luyện vài lần, đám sơn tặc này đang đánh vui vẻ, Bắc Thần cởi áo cũng xông lên, có thể thấy đám sơn tặc cũng không muốn cùng y so chiêu, y vừa xuất hiện, không khí náo nhiệt này nhất thời thay đổi, sơn tặc ở xa xa bắt đầu trốn về phía sau. . . . . .

Sơn tặc ở gần lại ai nấy mặt mày ủ rũ, bọn họ không muốn ra tay với Bắc Thần, bởi vì bọn họ đánh không lại y. . . . . . Nhưng nếu làm Bắc Thần mất hứng, hậu quả kia sẽ càng nghiêm trọng.

Vì vậy những sơn tặc này chỉ có thể ở tự nhỏ lệ thương cảm trong lòng, sau đó cùng Bắc Thần làm dáng.

Ngôn Vô Trạm tựa vào lan can, nhìn Bắc Thần đang "ỷ mạnh hiếp yếu", hôm nay gương mặt Bắc Thần lại thay đổi, vẫn bình thường lại khó coi, ai mà không thích cái đẹp, Bắc Thần lại cứ đi ngược lẽ thường, rõ ràng sở hữu một gương mặt dễ nhìn, cứ muốn biến chính mình thành như vậy. . . . . .

Sở thích của Bắc Thần cần phải coi lại.

Sơn tặc còn lại thấy Bắc Thần đánh đến hăng say liền chuẩn bị tránh đi, Ngôn Vô Trạm thuận tay tóm lấy một tên sơn tặc đang chạy qua trước mặt hắn, "Làm phiền, hỏi một việc."

Sơn tặc này ý muốn giết người cũng có rồi, nếu bị Bắc Thần bắt được hành động hiện giờ, đừng mong qua khỏi cái tết này, gã rất muốn không để ý tới Ngôn Vô Trạm, có điều người này ở chỗ đương gia rất nổi tiếng, hắn cũng không thể đắc tội, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng cười, "Ngươi hỏi đi."

"Đương gia các ngươi trước đây cũng như vậy?" Ngôn Vô Trạm chỉ chỉ mặt mình, ý hắn là việc Bắc Thần dịch dung.

Sơn tặc này gật đầu một cái, như lẽ đương nhiên trả lời, "Đúng vậy!"

Đương gia bọn họ tâm tình càng tốt, đổi mặt càng khó coi, đây là thú vui buồn nôn của Bắc Thần, bọn họ đã quen.

"Các ngươi từng thấy dáng vẻ thật sự của hắn chưa?" Y đổi tới đổi lui như thế, ai biết mặt nào là thật, Ngôn Vô Trạm hiện giờ cũng có chút nghi ngờ, người đêm đó nhìn thấy cuối cùng là Bắc Thần, hay vẫn là dịch dung.

Sơn tặc lắc đầu, "Chưa từng thấy, từng thấy cũng không biết là đã thấy."

Đây là lời thật lòng.

"Vậy các ngươi làm sao biết hắn là đương gia của các ngươi?" Về điểm này, Ngôn Vô Trạm rất tò mò, dù Bắc Thần đổi thành bộ dạng gì, đám sơn tặc này đều sẽ không chậm trễ chút nào gọi y là đương gia, đối với gương mặt của y cũng không có phản ứng gì quá lớn."Quen rồi." Sơn tặc này nói, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngôn Vô Trạm, gã lại tốt bụng nói thêm hai câu. Thật ra việc này cũng không có gì kỳ quái, người trong trại đều biết dáng dấp lẫn nhau, đột nhiên xuất hiện khuôn mặt xa lạ, còn cực kỳ xấu xí, không phải đương gia bọn họ thì là ai.

Ngôn Vô Trạm bỗng nhiên tỉnh ngộ, Liệt Long Trại này lại như hoàng cung, trong ngoài chỉ có những người kia, đều sớm đã sớm quen nhau, sao có thể nhận nhầm.

"Hơn nữa Đại đương gia trước đây thường lấy cái này ra chọc ghẹo bọn ta, mọi người bị lừa sợ rồi, liền đều nhớ kỹ. Ngươi đừng thấy gương mặt đương gia không giống nhau, nhưng trong tình huống bình thường hắn cũng không cố sức thay đổi dáng người và tư thế bước đi, vừa nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ này, không phải đương gia thì không thể là ai khác."

Ngôn Vô Trạm hiểu rõ gật đầu, hắn muốn hỏi đã hỏi xong, vừa muốn nhắc nhở sơn tặc này, đương gia bọn đã ở ngay phía sau gã, Bắc Thần liền giơ lên một chân đạp đối phương lăn quay. . . . . .

Ngôn Vô Trạm mở miệng lại khép, Bắc Thần đã sớm đến rồi, sơn tặc này không phát hiện chỉ trách gã không đủ cảnh giác, hơn nữa còn ở sau lưng chửi bới Bắc Thần, bị đạp cũng là đáng đời.

Hắn không thương xót gã.

"Đi thôi." Bắc Thần chơi đủ rồi, liền ôm lấy vai người kia trở về, y chơi đùa một vòng, cả người mồ hôi, bây giờ dừng lại, trên người đều tỏa ra hơi nóng, Bắc Thần nhìn giống như một yêu quái muốn hóa yêu.

"Lần sau đừng bắt nạt trẻ nhỏ." Ngôn Vô Trạm nhắc nhở y, lẽ nào Bắc Thần không nhận ra đám sơn tặc kia không muốn cùng y so chiêu sao?

"Không bắt nạt bọn họ, vậy ta bắt nạt ngươi." Bắc Thần nói xong, ở trên mặt người kia hung hăng hôn một cái, sau đó cả người như rút hết xương dựa tới.

Ngôn Vô Trạm bất đắc dĩ đón lấy đè ép của y, ngược lại nhíu mày hỏi y, "Nói nữa, vì sao ngươi không dùng mặt thật gặp mọi người?" Bộ dạng lại không khó coi.

Có điều nửa câu nói sau Ngôn Vô Trạm không hỏi ra.

"Không muốn cho người khác nhìn thấy." Bắc Thần cười hì hì nói.

"Vậy gương mặt đêm đó, là thật?" Ngôn Vô Trạm có chút nghi ngờ.

"Thật." Bắc Thần chắc chắc gật đầu, sau đó kề sát tới bên tai người kia, nhỏ giọng nói một câu, "Mặt của ta, chỉ cho một mình ngươi nhìn thấy, sau này cũng vậy."

Lời rùng mình hơn so với cái này Ngôn Vô Trạm cũng đã nghe qua, lại như sơn tặc kia nói, quen rồi, cũng không có gì ghê gớm, nhưng nghe đến đây, trong lòng vẫn là không nhịn được ấm áp. . . . . .

"Đúng rồi, ta có việc vẫn muốn hỏi ngươi." Đi đi một lúc, người kia đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.

"Việc gì?" Bắc Thần không chút nghĩ ngợi hỏi.

"Ngày đó ở quân doanh, tại sao ngươi. . . . . ." Lại ra tay với hắn.

Bắc Thần khựng lại, y không ngờ tới Ngôn Vô Trạm lại đột nhiên hỏi cái này, y đã cố hết sức lảng tránh việc ở trại lính, y chính là không muốn để hắn nhớ tới.Bắc Thần cúi đầu, tóc mái ướt mồ hôi ướt che trước mặt y, sau đó y mơ hồ lẩm bẩm một câu, "Không nói với ngươi. . . . . ."

Chuyện này, y dự định cả đời cũng không nói cho hắn biết.

Ngôn Vô Trạm còn muốn truy hỏi, Bắc Thần vội chuyển đề tài, "Nói tới đây, ta cũng có việc muốn nói với ngươi, sáng mai cùng ta đi Thanh Lưu Thành một chuyến."

Ngôn Vô Trạm vừa nghe, liền trực tiếp đứng lại, "Đi tới đó làm gì?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Cánh tay dài của Bắc Thần chụp tới, cũng không để ý ánh mắt nghi ngờ của người kia, ôm lấy hắn tiếp tục đi về phía trước.

. . . . . .

Bắc Thần đến cuối cùng cũng không nói muốn đi Thanh Lưu Thành làm gì, thật sự là trời còn chưa sáng đã lay người kia tỉnh, cũng không quan tâm Ngôn Vô Trạm có hoàn toàn tỉnh hay không, chà xát lung tung mặt hắn, rồi ấn hắn ngồi vào trước bàn.

Ngôn Vô Trạm mơ mơ hồ hồ cũng cảm giác Bắc Thần làm gì đó trên mặt hắn, hắn liếc gương đồng bên cạnh một cái, hắn phát hiện Bắc Thần đang dịch dung cho hắn. . . . . .

"Đây là muốn làm cái gì?" Chỉ là đi Thanh Lưu Thành một chuyến, vì sao còn phải cố ý dịch dung, một mình Bắc Thần thì thôi, vì sao cả hắn cũng kéo vào rồi?

Bắc Thần không nói lý do, trái lại hỏi hắn, "Ngươi muốn làm đàn ông hay phụ nữ?"

"Đàn ông." Ngôn Vô Trạm không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Làm phụ nữ nhân chơi càng vui hơn một chút." Bắc Thần dụ dỗ.

Ngôn Vô Trạm im lặng, nghiêng đầu nhìn y.

"Được rồi, đàn ông." Bắc Thần đầu hàng, một lần nữa nắm kéo đầu hắn qua hí hoáy.

Chờ hai người lăn qua lăn lại xong, trời cũng đã sáng, Ngôn Vô Trạm nhìn hai khuôn mặt "xa lạ" trong gương, đang thán phục kỹ xảo của Bắc Thần, đồng thời cũng lại một lần nữa nghi ngờ với sở thích của Bắc Thần.

Bắc Thần dịch dung thành phụ nữ, còn là loại phụ nữ đi trên đường cũng không ai thèm nhìn.

Y nói cho hắn biết, bọn họ phải lấy danh nghĩa vợ chồng, Ngôn Vô Trạm có chút rầu rỉ, cho dù gương mặt hiện giờ của hắn không dễ nhìn lắm, nhưng cùng "phụ nữ " như vậy kết hôn, hắn không phải là bị cưỡng bức sao. . . . . .

Nhưng Bắc Thần mặc kệ hắn làm hay không làm, liền kéo hắn ra ngoài, xung quanh Liệt Long Trại đâu đâu cũng có cơ quan, Bắc Thần không có thời gian từng cái đều nói với hắn, liền dứt khoát ôm ngang người kia, mãi cho đến khi ra khỏi Liệt Long Trại mới thôi.

Toàn bộ quá trình, Ngôn Vô Trạm đều nhắm mắt lại, hắn không phải sợ sệt, mà là không muốn nhìn thấy hành vi quái dị của bọn họ, một "phụ nữ " vô cùng khủng bố, nhẹ nhàng ôm một người đàn ông cũng vô cùng khủng bố, ở trên núi chạy tới chạy lui . . . . . .

Sau đó hắn cảm thấy, dịch dung thật sự là việc không thể tốt hơn, chí ít hắn không phải vứt đi "mặt mũi" của mình.

Liệt Long Trại cách Thanh Lưu Thành không xa, cưỡi ngựa mà nói cũng hơn nửa ngày, hai người chậm rì rì cùng cưỡi một con ngựa, trước lúc trời tối cũng tới Thanh Lưu Thành.

Có điều Bắc Thần đem ngựa vứt ở trong rừng, hai người đi bộ đến trước cửa thành.

Nhìn cửa thành này quen thuộc, trong lòng người kia đột nhiên dâng lên cảm xúc, có điều hắn cũng chỉ dừng lại một chút, rồi cùng Bắc Thần vào thành.

Bọn họ ở quán trọ đặt phòng chữ Thiên*, Bắc Thần trước sau không nói ý đồ đến, chỉ mang theo người kia tới đây, mỗi ngày không phải ăn ăn uống uống, thì là dạo chơi khắp nơi đi, hoặc là trực tiếp vùi ở trong quán trọ cùng hưởng thụ thú vui cá nước. . . . . .

*Phòng chữ Thiên: phòng hạng nhất)

Từ khi biết Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm phát hiện mình tuyệt đối là người trông mặt mà bắt hình dong, hắn thật sự không cách nào đối diện với "gương mặt phụ nữ" dũng mãnh kia của Bắc Thần cho ra phản ứng phù hợp. . . . . .

Bất đắc dĩ, Bắc Thần trước mỗi lần làm đều phải hùng hùng hổ hổ đi đổi mặt, y chê hắn phiền phức, có một lần y còn hỏi hắn, ngươi rốt cuộc là thích ta hay là thích gương mặt của ta. . . . . .

Người kia lúc đó không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời: mặt.

Cả ngày sau đó, hai người cũng không rời khỏi quán trọ và gian phòng, ngay cả cơm cũng không ăn.

Bắc Thần nhìn dáng vẻ chỉ là dẫn hắn ra ngoài chơi, nhưng y cố ý chọn Thanh Lưu Thành, việc này vốn không đúng, trật tự trước mắt khiến Ngôn Vô Trạm cảm thấy bất an, hắn luôn cảm thấy, sau lưng chuyện này sẽ có chuyện càng phức tạp hơn chờ bọn họ. . . . . .

Nhìn gương mặt say ngủ của Bắc Thần, tên nhóc này đến cùng có chuyện gì gạt hắn đây. . . . . .

...............

-----------------[Edit:xASAx]-----------------