Ngự Linh Thế Giới

Quyển 2 Chương 33: Thiếu niên lạc phách

Đêm đen như mực, tiết trời đầu đông lạnh lẽo.

Trên con đường nhỏ trong rừng, bóng hai người lóe lên rồi nhanh chóng mất hút, hướng về sâu trong rừng hoang mà vội vã chạy.

Đó là hai thiếu niên có lẽ mới mười bốn, mười lăm tuổi ăn mặc rách nát, nhìn qua vô cùng chật vật.

Thiếu niên chạy phía trước trông xanh xao vàng vọt, đầu tóc thì rối tung nhưng đôi mắt lại sáng ngời, lộ ra sự thông minh và một chút xảo quyệt.

Còn thiếu niên phía sau thì vóc người mập mạp, đỉnh đầu bóng loáng, chân chạy thật nhanh nhưng tay vẫn cố nhét bánh bao vào miệng, trông như dù có chết thì cũng phải được ăn no.

Phía sau hai người một đám đông đang không ngừng đuổi theo, trong miệng hò hét chửi bới liên tục.

"Đứng lại! Đứng lại —— "

"Lại là hai tên nhóc vô lại thiếu đạo đức kia. Lần này mà bắt được phải đánh gãy chân chó của chúng!"

"Hai tên chết tiệt. Đồ tế lễ ở mộ mà cũng dám trộm, không sợ đầu có ghẻ, mông lở loét sao!"

"Bắt lấy chúng, dùng gậy đánh chết!"

"Đứng lại!"

...

Phía sau chửi bới không ngừng, hai thiếu niên càng chạy càng nhanh, chui tọt vào trong lùm cây trốn.

"Chu mập, nhanh lên một chút! Bọn họ sắp đuổi kịp rồi... Nhanh lên một chút!"

"Ô, chờ ta với Trương Nhiên."

Thân hình Chu mập to béo nặng nề, chạy được một lúc đã chậm lại tuy nhiên tốc độ ăn bánh bao lại không giảm chút nào.

Rơi vào đường cùng, Trương Nhiên đành phải quay ngược lại túm lấy người thiếu niên kéo chạy lên phía trước, miệng mắng không ngừng: "Ta nói Chu mập, đã đến lúc này rồi, ngươi còn cố ăn. Nhà ngươi là heo chuyển thế hay sao, đợi chút nữa ăn ngươi sẽ chết à!"

"Đúng vậy Trương Nhiên, nếu không ăn ta sẽ chết đói."

Chu mập trả lời như đây là lẽ đương nhiên khiến Trương Nhiên tức giận trợn trắng mắt, tuy nhiên hắn cũng đã quen với tình trạng ăn không tiếc mạng của đối phương, cho nên cũng lười nói thêm điều gì.

Nhắc tới hai thiếu niên này thì chúng vốn là con trai của binh sĩ chấn thủ biên cảnh chứ không phải loại đại gian đại ác gì nhưng phụ mẫu của chúng đều đã chết trong thú loạn nên không thể nuôi sống chính mình, chỉ có thể dựa vào một ít việc trộm vặt mà sống.

Hai người một đường lang bạt từ nam đến bắc, từng bóc rễ, gặm qua vỏ cây, thật vất vả mới tới được Lưu Vân trấn nhưng lại bị người nơi đây xa lánh, ngay cả một bữa no cũng không có.

Trà trộn sống qua ngày ở trấn nhỏ không nổi nữa, bọn họ liền đến thôn trang ở gần đó kiếm ăn. Sau nhiều lần bị xua đuổi mới quyết định ăn trộm đồ tế ở mộ người chết.

Một lần, hai lần thôn dân còn có thể khoan dung mà bỏ qua nhưng hai tiểu tử này ba phen bốn lượt quấy rầy người chết an nghỉ, tự nhiên đã chọc giận thôn dân xung quanh vì vậy mới có một màn vừa rồi.

Nhưng hai người này cũng coi như nhanh trí, thấy tình hình không ổn thì ngay lập tức nhanh chân bỏ chạy, hơn nữa chuyên hướng những nơi chưa mở đường mà chạy.

...

Nghe âm thanh chửi bới ở phía sau nhỏ dần rồi biến mất hai người lại chạy thêm một đoạn đường nữa mới hoàn toàn yên tâm dừng lại, nằm trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm.

"Cái quỷ gì! Một đám nông dân quê mùa lại đuổi tiểu gia hai ba dặm đường, quả thực khinh người quá đáng. Chờ lần sau tiểu gia lại đến, lột sạch sẽ phần mộ tổ tiên các ngươi.”

"Cái này... Vừa rồi không phải là đã lấy hết rồi sao?"

"Mới bên ngoài, bên trong còn chưa có lấy!"

"A, a."

Chu mập mỗi tay một cái bánh bao liều mạng nhét vào trong miệng, cũng không biết có nghe lọt tai không nữa.

Mắng một hồi, Trương Nhiên không khỏi trở nên trầm mặc. Hắn nhìn sao giăng khắp trời, trong lòng chợt dâng lên một loại cảm xúc mạnh mẽ khó giải thích.

Năm nay hắn mười lăm tuổi, phụ mẫu đều đã mất, chẳng làm nên trò trống gì. Hắn không biết tương lai của mình sẽ như thế nào, cũng không nhìn thấy bất cứ hi vọng gì. Hắn từng cho rằng cuộc đời mình có lẽ sẽ giống như những người khác, cứ bình thường mà trôi qua sau cùng hóa thành xương khô trong nấm mồ... Nhưng không! Bây giờ có lẽ ngay cả nấm mồ cũng không có, phơi thây nơi đồng hoang, không người tế bái...

Nhưng mà, Trương Nhiên không cam lòng. Hắn không cam lòng cứ như vậy kết thúc cuộc đời này, không cam lòng sống hèn mọn như thế. Cho dù là chết, hắn cũng hi vọng được chết như phụ thân mình vậy, oanh liệt tranh đấu với hoang thú một phen... Chỉ tiếc, hiện tại hắn đã mười lăm tuổi nhưng ngay cả linh khiếu cũng không có cơ hội thức tỉnh.

"Mập mạp, ước mơ của ngươi là gì?"

Nghe Trương Nhiên đột ngột hỏi, Chu mập cả người không hiểu ra sao, tuy nhiên hắn vẫn thành thật đáp: "Ta hi vọng có thể ăn no, có thể ngủ ngon."

"Heo trong rừng cũng nghĩ như vậy."

"Vậy... Ta còn hi vọng có tiền, có nhiều tiền dùng không hết."

"Không mục tiêu! Không chí khí!"

“A”

Đối với việc bị Trương Nhiên khinh bỉ, Chu mập không có bất cứ phản ứng gì. Hắn cảm thấy có tiền, có thể ăn no, ngủ ngon chính là ước mơ lớn nhất cả đởi mình. Chí ít so với cuộc sống hiện tại thì còn tốt hơn một trăm lần, một nghìn lần.

"Trương Nhiên, vậy mục tiêu của ngươi là gì?"

"Nói ra hù chết ngươi, ha ha!"

"A, vậy thì không cần nói. Ta sợ bị hù chết."

"Ách... Ngươi nghe là được rồi. Mục tiêu của tiểu gia ta là trở thành đại anh hùng cái thế!"

"Có thể ăn no, ngủ ngon không?"

"Đương nhiên!"

"Có phải có rất nhiều tiền không?"

"Đương nhiên!"

"Ha ha, vậy ngươi là heo rừng có mục tiêu, có chí khí."

"..."

Trương Nhiên đột nhiên cảm thấy dường như mình vừa tự cầm đá đập vào chân vì vậy quả quyết nói sang chuyện khác: "Đúng rồi mập mạp, hiện tại chúng ta đang ở đâu?"

Chu mập nhìn vị trí ngôi sao trên bầu trời, tính toán đại khái một phen: "Chúng ta chắc là đang ở phía tây Loạn Lâm Tập..."

"Phía tây? Không phải là bãi tha ma sao?"

Trương Nhiên bật nhảy lên khỏi mặt đất, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt vô cùng sốt sắng: "Gặp quỷ rồi. Chúng ta vừa mới trộm đồ cúng của người chết, có phải bị quỷ hồn tìm tới cửa không đây?"

"Quỷ?"

Chu mập sợ đến run rẩy cầm cập nhưng động tác ăn bánh bao vẫn không chậm lại chút nào.

"Đi! Chúng ta nhanh rời khỏi đây!"

"Ừ."

Hai người dù sao vẫn là thiếu niên, tuy rằng sống nay đây mai đó nhưng đối với ma quỷ thì trong lòng tất nhiên có sợ hãi. Nếu không phải đói quá không còn cách nào, bọn họ cũng không đến mức đi trộm đồ cúng để ăn.

...

Một trận gió thu xẹt qua, lá cây xào xạc rung động.

"A! Có, có quỷ!"

Chu mập sợ hãi kêu lên, dọa Trương Nhiên nhảy dựng: "Ở đâu? Quỷ chỗ nào? Nhìn xem tiểu gia có thu thập ngươi hay không!"

Trương Nhiên trong lòng sợ hãi, nhắm chặt hai mắt, cầm gậy trúc vung loạn xung quanh.

"Cứu mạng! Trương Nhiên cứu ta!"

Nghe Chu mập kêu cứu, Trương Nhiên không thể không mở mắt quay đầu lại nhìn... Lúc này, không ngờ Chu mập đã té ngã xuống đất, đang liều mạng giãy giụa, dường như có cái gì đó túm lấy chân hắn.

"Đừng... Đừng sợ! Có ta..."

Trương Nhiên trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn tiến lên, nhìn kĩ, lúc này mới phát hiện thứ quấn chân Chu mập căn bản không phải quỷ quái gì mà là một đoạn dây mây. Vừa rồi quỷ ảnh Chu mập nhìn thấy thực ra là cành cây lộn ngược đung đưa theo gió mà thôi.

"Tên ngu ngốc nhà ngươi. Một dây mây mà thôi, có cần phải kinh hoảng như vậy hay không? Suýt chút hù chết tiểu gia rồi!"

Trương Nhiên thở dài một hơi, hùng hùng hổ hổ giúp Chu mập cởi dây mây ra.

Vừa mới khôi phục năng lực hoạt động, Chu mập đã ngay lập tức ôm lấy cổ Trương Nhiên, nước mắt nước mũi chảy ròng: "Trương Nhiên, ta... Ta vừa rồi còn cho rằng mình chết chắc, lẽ nào đây là báo ứng vì làm chuyện xấu sao!"

"Báo ứng cái quỷ. Bánh bao nhiều như vậy còn không lấp kín cái miệng thối của ngươi."

Trương Nhiên đẩy Chu mập ra, không vui đập cho đối phương một cái.

...

Hai người tiếp tục đi lên trước, trong lúc không để ý đã tiến vào sâu trong rừng hoang. Phía trước chợt có một ít tia sáng nhạt hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Đến gần nhìn thì ra là một tòa thần miếu rách nát, đã hoang phế nhiều năm, khắp nơi đầy mùi mục nát. Chỉ là, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là nơi này có ánh sáng... Đã có ánh sáng, nói rõ nơi đây hẳn phải có người ở.

Thấy cảnh này, Trương Nhiên và Chu mập vui mừng quá đỗi, có lẽ đã có nơi đặt chân cho hai người.

"Này! Có người không!?"

"Cót két!"

Cửa miếu hoang mới bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Chu mập đã hét thảm một tiếng: "Quỷ! Có quỷ! A —— "

"Quỷ cái đầu ngươi. Chỉ có ngươi ở chỗ này kêu ma gọi quỷ thì có!"

Lúc này Trương Nhiên không để bị lừa nữa, tiếp tục đẩy cửa ra, nâng chân bước vào: "Chỗ nào có... A! Quỷ a! ! !"

"Phù phù" một tiếng, Trương Nhiên quỳ rạp xuống đất, kinh sợ nhìn ra sau cửa miếu. Chỉ thấy ở đó có một thân ảnh nữ tử lẳng lặng mà đứng, được ánh sáng nhạt phản chiếu qua, một đầu tóc trắng cuồng bay!

Gió thổi giá cắm, ánh nến lay động lúc sáng lúc tối làm nổi bật khung cảnh thê lương thiếu sức sống nơi đây khiến người xem sinh ra cảm giác âm u kinh khủng.