Ngự Linh Thế Giới

Quyển 2 Chương 61: Xung đột kịch liệt

"Vân Minh Hiên, nếu như có chuyện không may xảy ra với muội muội của ta, ngươi hãy rửa sạch cổ chuẩn bị chịu chết đi!"

Đỗ Diệc Bằng trông thấy dáng vẻ thẫn thờ của tiểu muội mình, trong lòng liền lo lắng không yên, hướng về phía Vân Minh Hiên phẫn nộ hét lớn.

Đến hiện tại sự tình đã vượt quá sự kiểm soát của hắn, Đỗ Tiểu Oánh suýt nữa mất mạng, trở về chắc chắn sẽ bị phụ thân và gia chủ trách phạt.

"Đỗ Diệc Bằng, ngươi bị mù hay là đầu óc trở nên đần độn rồi? Chẳng qua muội muội của ngươi chỉ bị kinh hãi quá mức, bản thân nàng không hề bị thương, liên quan cái rắm gì đến bản thiếu gia! Ngược lại Đỗ gia các ngươi có ý gì đây? Tây phố chính là địa bàn của nhà họ Vân chúng ta, các ngươi ngang nhiên đến đây đập phá, không lẽ định phá hủy quy củ của Loạn Lâm Tập, khơi mào tranh đấu giữa hai nhà Đỗ - Vân?"

Vân Minh Hiên cũng cảm thấy cực kì uất ức, rõ ràng tên bại gia chi tử của nhà họ Đỗ kia đem người đến đây gây sự, thế mà bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình? Rõ ràng vừa ăn cướp vừa la làng, muốn quay lại cắn ngược bản thiếu gia!

Nếu không phải bên cạnh hắn luôn có một tên Huyền sĩ túc trực, Vân Minh Hiên đã không kiềm chế được mà đánh chết đối phương rồi.

Liễu Toàn thu hồi toàn bộ tơ nhện của mình, mang theo vẻ mặt vô cảm đứng sau Đỗ Diệc Bằng. Có người này bên cạnh, đám người Vân gia căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Quy củ? Bản thiếu gia mỗi khi hành sự điều luôn chú ý đến quy củ! Chính Vân gia các ngươi mới là những kẻ bất chấp quy củ!"

Lời còn chưa hết, Đỗ Diệc Bằng đã lập tức trở nên kích động: "Vân Minh Hiên, bản thiếu gia hỏi ngươi, ngươi luôn miệng nói quy củ, quy củ, vậy tại sao còn sắp xếp người nhà họ Vân đến đối phó bản thiếu gia? Không chỉ ức hiếp ta và muội muội của ta, còn đoạt mất Tàng Giới Luân của chúng ta!"

"Cái gì!? Có chuyện như vậy!?"

Vân Minh Hiên không khỏi ngẩn người, lập tức vội vàng phủ nhận.

Đỗ Diệc Bằng cười lạnh nói: "Giả bộ! Ngươi con mẹ nó tiếp tục giả bộ đi! Để ta xem ngươi có thể giả bộ bao lâu?"

Đã bị người đánh cho bầm dập, lại còn bị người đoạt mất tiền tài, việc này vốn dĩ là một chuyện cực kì mất mặt, thế nhưng giờ phút này Đỗ Diệc Bằng đã chẳng quan tâm nữa, dù sao gã đã sớm quên mất thứ cảm giác gọi là hổ thẹn rồi , chút mặt mũi ấy không đủ khiến gã bận lòng.

Vân Minh Hiên dường như đã nghĩ đến chuyện gì, liền xoay người nhìn về phía sau gọi: "Hứa Minh Hội, lại đây cho bản thiếu gia."

Hứa Minh Hội vốn đang trốn chui trốn nhũi trong một góc nhỏ, cố gắng nhé tránh xung đột, không nghĩ đột nhiên lại bị Vân Minh Hiên gọi tên, không khỏi bị dọa đến giật bắn cả người. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy cảm giác hối hận lẫn bi phẫn, hối hận vì đã báo ra tên của mình... Vì sao hai ngày gần đây mọi chuyện xui xẻo đều đổ hết lên đầu mình vậy, không lẽ đã bị quỷ xui xẻo bám vào thân rồi sao!

"Thiếu... Thiếu gia có gì phân phó?"

Hai chân của Hứa Minh Hội gần như nhũn ra rồi, cả người quỳ rạp xuống trước mặt Vân Minh Hiên.

Khuôn mặt Vân Minh Hiên lúc này dường như bị phủ kín bởi một tầng băng sương, y cất giọng lạnh lùng: "Chuyện ngươi vừa mới kể trong tửu lâu là thật? Là thiếu gia nhà họ Vân chúng ta đánh tiểu tử Đỗ Diệc Bằng kia?"

"Đương nhiên là thật, tiểu nhân xin thề với trời, tiểu nhân đã tận mắt nhìn thấy!"

Hứa Minh Hội vội vàng thề thốt, hắn làm sao dám bịa chuyện trước mặt Vân Minh Hiên, vì vậy cao giọng nói: "Lúc đó vị thiếu gia kia đánh cho Đỗ... Đỗ nhị thiếu gia tè ra quần, một đám hộ vệ người ngã ngựa đổ, hoàn toàn không ngẩng nổi đầu! Sau lại..."

Hứa Minh Hội càng nói càng cảm thấy hưng phấn, tận lực khua môi múa mép nâng Vân gia lên thật cao, thật to, đem Đỗ gia coi rẻ đến không đáng một đồng. Tội nghiệp cho hắn lại không nhìn thấy được biểu tình âm lãnh của Vân Minh Hiên lúc này, chỉ hận không thể đem một tát đập chết hắn.

"Nga, vậy sao?"

Vân Minh Hiên hít một hơi thật sâu, nỗ lực khắc chế tâm tình của mình: "Nếu ngươi đã tận mắt nhìn thấy, vậy ta hỏi ngươi, danh tính của vị thiếu gia kia là gì? Làm sao ngươi có thể xác định hắn là thiếu gia nhà họ Vân chúng ta? Lẽ nào ngươi có quen biết hắn?"

"Ách!"

Hứa Minh Hội biểu tình cứng lại, thẹn thùng nói: "Tiểu nhân nào có phúc quen biết với vị thiếu gia kia, chẳng qua tiểu nhân nghe nói vị thiếu gia kia tên là Vân Mộ, nếu như không phải thiếu gia nhà họ Vân chúng ta sao dám..."

"Được rồi! Tên cẩu nô tài nhà ngươi!"

Vân Minh Hiên một cước đá vào ngực Hứa Minh Hội, khiến cho hắn ngã ngửa trên đất, thổ huyết không ngừng.

Vừa nghe đến cái tên "Vân Mộ", hồi ức khuất nhục của Vân Minh Hiên lại bị gợi lên, cho dù đã hơn nửa năm trôi qua nhưng những kí ức ấy vẫn còn như mới, cả đời này y chắc chắn sẽ không quên.

Đương nhiên, Vân Minh Hiên cũng cực kì căm hận tên cẩu nô tài không thức thời thế Hứa Minh Hội này, chẳng lẽ hắn bị mù hay sao mà không thấy ... Hiện tại Vân gia đang rơi vào yếu thế, trước mắt cần phải hòa hoãn với Đỗ gia, thế nhưng giờ thì hay rồi, hắn châm ngòi thổi gió như thế, dường như sợ Đỗ gia không biết bản thân đã bị thiệt thòi lớn hay sao, không cho hắn một trận thì biết tìm ai trút giận bây giờ!

"Uy uy uy, các ngươi nói xong chưa?"

Đỗ nhị thiếu không kiên nhẫn hô to, gã không hứng thú với chuyện nhà họ Vân, chỉ một lòng muốn đòi lại tổn thất, khiến Vân gia ăn thiệt thòi lớn.

Vân Minh Hiên không để ý đến Đỗ Diệc Bằng, ngược lại hướng hộ vệ Vân gia ở phía sau ra lệnh: "Cắt đứt hai chân của tên cẩu nô tài này, ném đến nghĩa địa cho dã cẩu ăn!"

"Vâng, thiếu gia!"

Hai gã hộ vệ theo theo lệnh mà động, hai bên kẹp lấy Hứa Minh Hội kéo đi.

"Không! Đừng giết ta... Thiếu gia tha mạng! Thiếu gia tha mạng a! Ta là heo, là chó, thiếu gia tha cho tiện mệnh của ta đi! Cậu cứu ta! Cứu ta a!"

Hứa Minh Hội liều mạng cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi chảy ròng, tiếc thay hắn chỉ là một kẻ bình dân, làm sao đủ sức chống lại hai tên hộ vệ Huyền đồ.

Âm thanh kêu la nhỏ dần, rồi bất ngờ một tiếng hét thảm thiết vang vọng giữa không trung, sau đó im bặt.

Nhìn thấy tình cảnh như thế, đám đông xung quanh đều xanh mặt, thậm chí còn có kẻ đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lần nữa nhìn về phía Vân Minh Hiên, trong mắt không ít người lộ ra vẻ sợ hãi, bọn họ thật sự không ngờ vị thiếu gia nhà họ Vân này lại tàn nhẫn như thế, thực sự khiến người không rét mà run.

...

"Sao? Muốn hù dọa bản thiếu gia à? Không có cửa đâu!"

Đỗ Diệc Bằng cũng bị sự tàn độc của Vân Minh Hiên làm cho hoảng sợ, gã cố nuốt nước bọt, cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại rồi sau đó trừng mắt nhìn đối phương: "Vừa rồi tên nô tài kia cũng nói rồi, nếu không lầm thì tên Vân Mộ kia cũng là người nhà các ngươi a? Nếu các ngươi đã tự ý làm hỏng quy củ, vậy thì đừng trách Đỗ gia chúng ta không nể mặt."

Vân Minh Hiên lạnh lùng nói: "Đỗ Diệc Bằng, ngươi không nên ăn nói lung tung, mọi việc đều phải dựa vào chứng cứ, Vân Mộ tuy rằng họ Vân, nhưng không phải người của Vân gia, nửa năm trước, hắn cùng mẫu thân hắn đã bị đuổi khỏi Vân gia rồi!"

"Ha ha ha, đuổi khỏi Vân gia?"

Đỗ Diệc Bằng xem thường bĩu môi nói: "Giờ có chuyện xảy ra rồi nên muốn giũ sạch quan hệ? Ngươi thật cho rằng bản thiếu gia là một đứa trẻ mới lên ba? Tiểu tặc Vân Mộ kia tuy rằng tuổi không lớn, nhưng thực lực lại không hề tầm thường, Vân gia các ngươi sẽ đuổi một người như vậy khỏi Vân gia? Là Vân gia các ngươi cả đám đều bị mù, hay các ngươi cho rằng Đỗ gia chúng ta đều là một đám ngu si?"

Đối với câu trả lời của Vân Minh Hiên, Đỗ Diệc Bằng nửa chữ cũng không tin. Có chuyện xảy ra liền tìm người khác gánh thay, hoặc đem bản thân giũ sạch quan hệ, chuyện như vậy Đỗ Diệc Bằng cũng làm không ít, nếu như giờ gã tin lời của Vân Minh Hiên thì thật sự so với một kẻ ngốc cũng không bằng.

"Ngươi đừng nên dây dưa không rõ!"

Vân Minh Hiên cũng cực kì tức giận, y thật sự không ngờ được, Vân Mộ mất tích trọn vẹn nửa năm, vừa mới xuất hiện đã ném cho mình một phiền phức lớn như vậy.

"Sao? Hết đường chối cãi rồi? Thẹn quá hóa giận rồi? Hắc hắc hắc hắc!"

Đỗ Diệc Bằng càng cười, khuôn mặt càng lộ vẻ dữ tợn, vung tay lên nói: "Đập cho bản thiếu gia! Đập hết toàn bộ cửa hàng! Nếu kẻ nào đập được nhiều, trở về bản thiếu gia sẽ có thưởng!"

"Tuân mệnh, thiếu gia!"

"Nhị thiếu gia cứ đứng đó nhìn là được, đảm bảo đập nát nhừ!"

"Đập! Đập nhanh lên!"

...

Người của Đỗ gia hoàn toàn không nể mặt, mỗi người đều thỏa sức đập phá, khiến cho Tây phố trở nên ngày càng hỗn loạn.

Vân Minh Hiên đều nhìn tại trong mắt, trong lòng vô cùng giận dữ, nhưng lại không biết làm sao cho phải.

Đỗ Diệc Bằng càng đập càng hăng, kích động đến đỏ mặt tía tai, đám người còn lại cũng đập phá đến đỏ mắt, căn bản không thể ngăn lại được.

Cũng tại thời điểm này, người của Vân gia cuối cùng đã tới.