Người Đàn Bà Hoang Dã

Chương 16: Ai cũng có hạnh phúc

Mẹ thân yêu - Deborah nói - con phải thú nhận với mẹ rằng con rất tin vào những sự việc tồi tệ theo phỏng đoán của mẹ.

- Thế hả? Chuyện đó xảy ra vào lúc nào? - Tuppence lo lắng hỏi. Đôi mắt chị nhìn không chớp, rất dịu dàng hướng vào khuôn mặt cô con gái của mình.

- Mẹ thấy không, khi mẹ đến Ecosse với cha thì con lại tin rằng mẹ đang ở nhà dì Gracie. Suýt nữa thì con nghĩ rằng mẹ có người tình cơ đấy. Sau đó con mới biết là ông già có mái tóc hung ấy và mẹ yêu quý nhau lắm. Thực ra một con người đần độn tên là Antony Mardson đã nhồi nhét ý nghĩ đó vào đầu óc con. Mẹ biết không, mẹ ơi, con có thể báo tin cho mẹ biết rằng sau đó người ta đã phát hiện ra con người này là một thành viên của ĐỘI QUÂN THỨ NĂM. Hắn ta kể lể không ngớt về những mánh khoé, thủ đoạn kỳ lạ... rằng sẽ chẳng có gì thay đổi và thậm chí mọi thứ còn tốt hơn nếu như Hitler giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh này...

- Có phải... có phải anh ta đã yêu con?

- Tony ấy ư? Ồ không!... Con thấy chán ngán con người này... Con chịu thua mẹ đấy, con không thể không khiêu vũ với điệu nhạc này.

Cô gái tránh ra một chỗ và duyên dáng uốn người trong vòng tay của một người đàn ông có mái tóc hung và mỉm cười mơn trớn kín đáo. Tuppence đưa mắt dõi theo con gái một lúc rồi chuyển sang nhìn một sĩ quan trẻ mặc đồng phục của lực lượng không quân Hoàng gia đang nhảy với một cô gái trẻ tóc nâu có thân hình mảnh mai.

- Tommy, anh biết không - Tuppence thì thầm - em thực sự thấy các con của chúng ta rất tuyệt.

- Cô Sheila kia rồi. - Người chồng của chị kêu lên.

Anh đứng dậy để đón Sheila Perenna đang bước lại phía bàn của họ. Tối hôm nay cô mặc chiếc áo màu ngọc bích càng làm tăng thêm vẻ đẹp kín đáo vốn có của mình. Nhưng hôm nay lại là một vẻ đẹp buồn buồn, tuy thế cô gái vẫn tỏ ra lịch sự:

- Tôi đã hứa là sẽ đến gặp ông bà, và bây giờ tôi đang có mặt tại đây. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao ông bà lại mời tôi?

- Bởi vì chúng tôi yêu mến cô mà - Tuppence cười.

- Thật thế ư? Điều đó làm tôi khó hiểu đấy. Sau tất cả những chuyện như vậy, trong con mắt của cả hai người, tôi đã là một kẻ xấu xa.

Cô gái im lặng một lúc rồi nói khẽ:

- Nhưng dẫu sao tôi cũng vẫn rất biết ơn hai người đã nghĩ đến tôi.

- Chúng tôi đã tìm được cho cô một người bạn nhảy đáng yêu. - Tuppence nói.

- Tôi không thích khiêu vũ. Tôi sợ làm việc này. Tôi tới đây chỉ để gặp hai người thôi.

- Tin tôi đi, người bạn nhảy mà chúng tôi đã chọn sẽ làm cho cô hài lòng. - Tuppence vui vẻ nói.

- Tôi...?

Sheila Perenna đột ngột không nói gì, miệng há hốc: Karl Von Deinim đang đi đến chỗ họ.

- Anh? - Cô gái ấp úng.

- Vâng, là tôi đây. - Karl nói.

Có một cái gì đó đã biến đổi trong con người của Karl Von Deinim. Còn Sheila thì cứ nhìn Karl chằm chằm. Những sắc màu đã thấy xuất hiện trên gương mặt cô gái, đôi má cô ửng hồng.

Cuối cùng cô nói trong hơi thở vẫn còn hổn hển:

- Em... em biết anh đã được công nhận là vô tội. Nhưng... em nghĩ là anh vẫn còn bị giam...

Karl lắc đầu:

- Chẳng có lý do gì để người ta giữ anh lại.

Người thanh niên hăng hái nói tiếp:

- Em hãy tha thứ cho anh, Sheila, vì anh đã giấu em một sự thật. Anh không phải là Karl Von Deinim. Anh đã đoạt lấy thẻ căn cước của anh ta vì những lý do... cá nhân.

Người đàn ông trẻ muốn giải thích với cô Sheila nhưng không nói được thành lời.

- Nào - Cô gái cười - anh hãy kể hết cho mọi người nghe đi.

- Karl Von Deinim là một trong những người bạn của anh. Anh đã làm quen với anh ấy ở đây, ở nước Anh này cách đây vài năm... Sau đó anh đã gặp lại anh ta ở Đức, nơi anh phải thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt trước khi nổ ra cuộc chiến tranh ít lâu.

- Anh thuộc tổ chức tình báo của Đức ở nước Anh? - Sheila hỏi.

- Đúng vậy. Khi anh ở bên ấy đã bắt đầu xảy ra những hiện tượng rất lạ. Một hoặc hai lần gì đó anh đã rút ra được những kết luận rất chính xác từ những hiện tượng đấy. Những địch thủ của chúng ta hình như đã biết trước các dự định của anh. Qua đó anh đã hiểu đây không phải là điều bình thường. Những hiện tượng này xảy ra là để làm thất bại nhiệm vụ giao cho anh. Đó là do những người đằng mình đã phản bội lại anh. Karl và anh, trông khá giống nhau mà anh lại là người Đức. Chính đây là điều kiện đặc biệt để anh hoạt động. Karl không phải là một tên Quốc xã. Anh ấy chỉ quan tâm tới công việc của mình mà thôi, một công trình nghiên cứu về hóa học đồng thời nó cũng là lĩnh vực yêu thích của anh ấy. Trước khi chiến tranh xảy ra ít lâu, Karl đã quyết định bỏ trốn sang nước Anh. Những người anh em của anh ấy đã bị giam giữ ở trại tập trung. Anh ấy nghĩ rằng việc chạy trốn sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại lớn, nhưng thật kỳ lạ là các trở ngại này cứ mỗi lần gặp phải lại tự nó tan biến đi. Khi Karl kể cho anh nghe chuyện đó đã khiến cho anh phải nghi ngờ: Tại sao những nhà chức trách Đức lại ra sức tạo điều kiện cho sự ra đi của anh ấy khỏi nước Đức dễ dàng thuận lợi như thế trong khi những người anh em và vài người họ hàng gần khác lại phải sống trong trại tập trung và rằng sự thù địch của anh đối với chế độ Quốc xã lại bị nghi ngờ? Mọi chuyện như thế xảy ra cứ như thể người ta có đầy đủ các lý do muốn cho anh ấy ở lại nước Anh. Đến một hôm, anh rất buồn khi nhìn thấy xác của anh ấy nằm dài trên giường. Trong một cơn khủng hoảng vì thất vọng, anh ấy đã tìm đến cái chết. Karl đã để lại một bức thư và anh cũng đã kịp đọc nó trước khi cất vào túi áo. Anh đã quyết định tiến hành một cuộc đánh tráo. Anh muốn rời khỏi nước Đức. Và anh cũng muốn biết tại sao người ta công khai khuyến khích Karl ra đi. Anh đã lấy quần áo của mình mặc cho xác chết rồi đặt cái xác đó lên giường của anh. Karl bị bắn một phát đạn vào đầu, khuôn mặt bị biến dạng. Sau đó anh được biết là tài sản của mình đã bị mất đi một nửa. Có được đầy đủ giấy tờ và hộ chiếu của Karl Von Deinim, anh đã đến nước Anh và tìm đến địa chỉ mà người ta giới thiệu cho anh. Đó chính là ngôi nhà Vui Vẻ.

Trong suốt thời gian sống lưu lạc, anh đóng vai Karl Von Deinim và không lúc nào lơ là cảnh giác. Anh đã phát hiện ra rằng đã có những sự bố trí sắp xếp để anh được sử dụng một đài thu phát ở nhà máy hóa học. Lúc đầu anh tin là họ bắt anh phải làm việc cho bọn Quốc xã. Nhưng sau này anh mới hiểu là họ đã chọn người bạn bất hạnh của anh làm kẻ bung xung. Khi bị bắt giữ vì những chứng cớ rành rành đó, anh không nói gì cả. Anh không muốn tiết lộ chứng minh thư thật của mình cho tới phút cuối cùng nếu có thể được. Trên thực tế anh chỉ có một mục đích là biết được điều gì sẽ xảy ra. Chỉ sau đó vài ngày thôi, anh đã bị một người nhận ra và thế là sự thật dần dần bị bộc lộ.

- Anh sẽ kể cho em nghe chứ - Sheila trách cứ chàng trai một cách nhẹ nhàng.

Chàng trai trả lời dịu dàng:

- Nếu em cứ đối xử như vậy... Anh thấy bực mình.

Karl Von Deinim không rời mắt khỏi cô gái. Ánh mắt của Sheila sáng lên vì cơn giận dữ kiêu hãnh. Nhưng cơn giận ấy đã nhanh chóng tan biến đi ngay. - Em tưởng tượng là anh cần phải hành động như vậy...

- Em thân yêu...

Chàng trai đứng lên:

- Khiêu vũ đi em.

Tuppence buông một tiếng thở dài.

- Có chuyện gì xảy ra với em thế? - Tommy lo lắng hỏi.

- Ồ! Không có gì đâu. Lúc này, em chỉ mong rằng kẻ si tình kia sẽ không phải là một người Đức bị tất cả mọi người phủ nhận, và Shelia thì lúc nào cũng được người đó yêu thương.

- Anh có cảm giác cô gái ấy là tất cả tình yêu của anh ta.

- Vâng, nhưng những người Ailen đó lại hết sức ngang ngạnh và điên điên khùng khùng! Sheila là một cô gái không chịu phục tùng. Trong dòng máu của cô ta có chất đó.

- Nhưng - Tommy hỏi - tại sao hôm đó anh ta lại sục sạo căn phòng của em nhỉ?

- Em nghĩ là anh ta không tìm thấy trong lời giải thích của bà Blenkensop sức thuyết phục... Trên thực tế, trong lúc chúng ta nghi ngờ anh ta thì chính anh ta cũng tìm thấy những điểm khả nghi đáng kể lắm ở chúng ta.

- Xin chào! - Derek Beresford và người bạn nhảy vui mừng chào họ khi lướt ngang qua bàn họ đang ngồi - Tại sao hai người không ra nhảy đi? - Chàng trai mỉm cười khích lệ.

- Sao chúng lại tử tế với chúng ta thế nhỉ! Thật là những đứa trẻ đáng yêu! - Tuppence xúc động nói.

Cuối cùng hai anh em sinh đôi nhà Beresford và những bạn nhảy của họ đến ngồi bên Tommy và Tuppence.

- Con rất sung sướng vì bố đã tìm được một công việc vào phút chót này - Derek nói với Tommy - Con nghĩ là nó không lý thú lắm, phải không bố?

- Quan trọng là có được một công việc quen thuộc.

- Úi chà! ít nhất việc đó cũng làm cho bố con phải bận rộn. - Tuppence nói xen vào.

- Con rất hài lòng vì thấy mẹ đã được bố cho phép cùng hợp tác với bố - Deborah nói thêm - Mẹ có vẻ hạnh phúc hơn nhiều. Công việc đó không chán lắm, phải không?

- Nói chung chẳng có gì là chán cả. - Tuppence trả lời.

- Hay quá! - Derek hớn hở - Khi nào chiến tranh kết thúc, con mới có thể kể về những việc làm của mình. Cực kỳ mê hồn nhưng cực mật đấy.

- Như thế thì con thật là may mắn! - Tuppence cười.

- Đúng thế đấy, mẹ ạ. Ồ! Rõ ràng đây là một công việc gây kích động chẳng kém gì việc lái một chiếc máy bay...

Deborah nhìn anh trai bằng ánh mắt ghen tị:

- Nhưng anh có biết chuyện như thế sẽ là một dấu chữ thập của...

- Im nào, Deb. - Derek ngắt lời.

- Hãy nói cho bố mẹ biết ai là người có ý nghĩa với con như thế, Derek? - Tommy ra lệnh.

- Ồ! Chẳng có gì là đặc biệt... Cũng giống nhiệm vụ của các bạn con. Con không hiểu tại sao người ta thấy cần phải làm cho con trở nên khác người...

Người sĩ quan trẻ đỏ mặt, điệu bộ thật thảm hại như thể đã mắc phải một sai lầm chết người. Anh đứng lên, người bạn nhảy tóc nâu bắt chước anh.

- Con không muốn bỏ lỡ điệu nhảy này - Anh giải thích - Đây là buổi tối nghỉ phép cuối cùng của con.

- Lại đây đi, Charles. - Deborah nói thầm với người bạn nhảy.

Tuppence nhìn theo hai đứa con của mình đang đi những bước nhảy.

“Lạy Chúa, mong sao cho chúng được bình yên - Chị thầm cầu nguyện - Xin người phù hộ để không có chuyện gì xảy ra với chúng...”

Chị ngẩng đầu lên và bắt gặp cái nhìn của Tommy.

- Còn chuyện đứa bé... - Anh khẽ nói - Phải chăng chúng ta không thể...

- Betty ấy à?... Ồ! Tommy, em thật là hạnh phúc khi anh cũng nghĩ đến nó! Em cứ nghĩ rằng chỉ có bản năng làm mẹ của em... Anh nói một cách nghiêm chỉnh đấy chứ?

- Nhận nuôi một đứa trẻ như thế? Tại sao lại không nhỉ?... Nó đã phải trải qua những giờ phút tồi tệ. Đối với chúng ta, được chứng kiến đứa bé này trưởng thành như thế nào thì thật là tuyệt diệu...

- Ồ, anh Tommy!...

Chị nắm lấy bàn tay anh rồi xiết chặt bằng hết sức mạnh của mình. Họ trao cho nhau cái nhìn trìu mến.

- Lúc nào chúng ta cũng chia sẻ với nhau những nguyện vọng của mình, để đạt tới hạnh phúc tột độ. - Chị thì thầm.

Gặp lại em gái trên đường nhảy, Derek nói nhỏ:

- Nhìn bố mẹ mà xem... Tay trong tay!... Cả hai trông thật tình cảm, phải không nào?.. Trong cuộc chiến tranh này, chúng ta phải làm được điều gì đó để bố mẹ không phải sống cuộc đời quá tẻ nhạt chứ nhỉ...

Hết