Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 29: Dứt Đời Không Dứt Tơ Lòng Vấn Vương 1

Editor: Mòi học tra

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Quyển trục lấp lánh như tinh vân giữa đêm.

Lâm Dung Vi vui vẻ, chờ một chút rồi đoan chính trả lời, "Vi sư thường ngày rất bận rộn."

"Đệ tử đương nhiên biết." Ngừng chốc lát trên quyển trục lại hiện ra dòng kế tiếp, "Sư tôn chớ lao tâm quá sức tổn hại thân thể, đồ nhi đau lòng."

Lâm Dung Vi nhấp môi, trong mắt ánh lên ý cười, y vui vẻ cuộn Tâm Đầu Ý Hợp lại rồi cất vào nhẫn trữ vật.

~~~

Ngày biệt ly, Lãnh Văn Uyên đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, hắn đến đỉnh Thanh Phong từ biệt Lâm Dung Vi.

"Đệ tử mấy ngày rồi mỗi lần nghĩ đến việc phải tạm xa sư tôn liền không thể ngủ được, tâm trạng không yên."

Lâm Dung Vi gật đầu, "Chuyện tâm ma đợi ngươi ra khỏi Cửu U bí cảnh, vi sư và Dược Tôn nhất định tìm cách hóa giải."

"Chuyện này không phải vì tâm ma mà ra.

Chỉ là lần này phải xa cách quá lâu, đệ tử rất nhớ người." Lãnh Văn Uyên ý đồ trở lại chủ đề chính.

"Tâm ma của tu giả không được để lâu, nếu không nhanh chóng gỡ bỏ sẽ càng khó khăn, ảnh hưởng xấu tới tu vi." Lâm Dung Vi vẫn nhắm đến việc này.

"Tâm ma của đệ tử chưa bao giờ ảnh hưởng tới việc tu luyện.

Đệ tử không muốn nói về nó, xin sư tôn bỏ qua chuyện này." Lãnh Văn Uyên nhất định từ chối.

Kiên quyết tới như vậy?

Lâm Dung Vi rủ mắt, xem ra nam chính có không ít tâm sự, khi hắn vào bí cảnh mình nhất định phải nhất định phải cùng Dược Tôn chế ra đan dược mới cho hắn.

Nếu nhớ không lầm thì sau khi nam chính ra khỏi bí cảnh đã là thượng tiên hậu kỳ nhưng có thể treo kim tiên trung kỳ lên đánh như con.

Nếu tu vi hắn cứ tiếp tục phát triển với tốc độ như này thì sư tôn mình khó mà kiểm soát được.

Càng miễn bàn tới việc hoàn thành nhiệm vụ.

Lãnh Văn Uyên lặng lẽ đưa mắt quan sát Lâm Dung Vi, khẩu khí không khỏi mềm đi, "Chỉ cần sư tôn không đề cập tới chuyện tâm ma thì chuyện gì đệ tử cũng nguyện ý nghe sư tôn, không có nửa câu oán hận."

Lại còn dám cò kè mặc cả với bản tôn.

Lâm Dung Vi không còn cách nào đành ừ một tiếng đồng ý với hắn, đảo mắt về phía Quân Dật Nhiên.

"Sư tôn." Quân Dật Nhiên hành lễ, thưa rằng, "Gia chủ gọi đệ tử về Quân gia, có thể phải ở lại rất lâu nên đệ tử cố ý tới từ biệt người."

Chuyện gì xảy ra đấy? Vừa đi là đi hẳn hai người.

Lâm Dung Vi lười so đo, chỉ nhẹ nhàng phất tay cho hai đệ tử lui xuống.

Lãnh Văn Uyên nghe được tin này rõ ràng là tâm tình không tệ, như trút được gánh nặng trong lòng, bước chân cũng nhẹ nhàng mấy phần.

Ngược lại Quân Dật Nhiên sắc mặt âm trầm, có chút không dời mắt khỏi Vi Sinh Huyền Dương được, lát sau cúi đầu trầm ngâm.

Gia chủ hiện nay của Quân gia là phụ thân của Quân Dật Nhiên, là người nghiêm khắc bảo thủ.

Từ khi mất đạo lữ cũng chưa từng thấy vui vẻ lại ngày nào.

Tiên Vực đều biết thép luyện cũng không cứng bằng xương người Quân gia, Bất Dạ Chiến ngàn năm trước dòng chính của Quân gia cũng có tham chiến, người người đều là hào kiệt đổ máu không đổ lệ.

Cho dù có thấy thân nhân chết ngay trước mặt cũng phải cắn răng nhịn đau, chiến đấu anh dũng tới cùng.

Danh tiếng vang xa trong Tiên Vực.

Từ đó về sau người đời đều biết Quân gia không chỉ có biết kinh doanh mà chiến lực cũng đứng nhất nhì.

Quân Dật Nhiên được coi là một trường hợp đặc biệt trong Quân gia, có lẽ bởi vì khi thân mẫu mang thai bị thương nên Quân Dật Nhiên cực kỳ nhạy cảm với đau đớn.

Gia chủ Quân gia một thân một mình nuôi dưỡng đứa con duy nhất này tới khi trưởng thành.

Không lâu sau đưa hắn đến Ngũ Tông Sơn và được Vi Sinh Huyền Dương thu làm đệ tử.

Gia chủ Quân gia hiếm khi gọi Quân Dật Nhiên trở về nhà, lần này triệu y về không biết là có chuyện gì.

Lâm Dung Vi tất nhiên không muốn suy nghĩ dư thừa, so với quan tâm chuyện vụn vặt của Quân gia thì giờ việc quan trọng hơn là cùng Dược Tôn luyện ra thuốc mới, cải tiến Hoàng Lương Nhất Mộng để ít nhất y cũng tìm hiểu được lí do Lãnh Văn Uyên sinh ra tâm ma.

Dược Tôn và cục lông lăn lộn cả ngày trong Tùng Đường, từng bao tiên dược được đưa vào bên trong.

Lão cố ý làm cho Tùng Đường xông toàn mùi khói, Lâm Dung Vi cũng không buồn để ý, cứ an tĩnh luyện chữ như thường.

Thỉnh thoảng Tâm Ý Tương Thông sáng lên, y sẽ nhanh chóng mở quyển trục ra xem, như thể xem nhật kí báo cáo công tác của nam chính.

Dược Tôn mỗi lần thấy vậy đều sẽ sáp lại và đọc thật to những dòng chữ trên đó.

"Sư tôn, đệ tử đã tới Cửu U bí cảnh hơn nửa tháng.

Đệ tử vô cùng nhớ người, không biết những ngày gần đây sư tôn như thế nào?

Hôm nay đệ tử tu luyện tới giờ Mẹo, sau khi rời khỏi sơn động thì vô tình gặp được một bụi Túc Xà Lan kì lạ.

Dựa vào những gì sư tôn và Dược Tôn dạy, đệ tử nhìn xung quanh quả nhiên tìm được da linh xà lột gần đó.

Tuy chưa khô nhưng không thấy linh xà đâu, đệ tử bèn lấy xác da trước.

Chợt nhớ ra hôm qua vô tình có được hai khối địa hỏa tinh, đệ tử liền để xuống chỗ đấy xem như trao đổi với linh xà.

Cửu U bí cảnh chia làm chín tầng.

Đệ tử mới tới được tầng thứ hai, chậm hơn so với các đồng bạn không ít, rất nhiều trân bảo đã bị đoạt mất.

Nhưng sư tôn đừng lo, đệ tử đã có tính toán.

Nhất định không làm Thanh Phong hổ thẹn."

"Chậc chậc, ngươi xem, ta dạy ra cho ngươi một đệ tử tốt chưa này, lấy đồ của linh thú cũng biết hồi đáp, quả là một hạt giống tốt." Dược Tôn vuốt chòm râu, thuận tay lấy từ túi trữ vật của mình ra một cây bút than, nhoáng cái đã viết đầy lên Tâm Ý Tương Thông.

"Nhặt phế phẩm ngươi đắc ý cái rắm, còn muốn kể với bản tôn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa.

Có bản lĩnh thì cứ thong thả tham quan trong đó cho lão phu.

Cửu U bí cảnh linh khí nồng đậm, ở thêm ngày nào có lợi ngày đấy, hiểu không?"

Dược Tôn vui vẻ để lại Tâm Ý Tương Thông trước mặt Lâm Dung Vi, "Giáo dục đệ tử ấy à.

Không thể lúc nào cũng khen, phải mắng nhiều giống như ta vậy.

Nghiêm sư xuất cao đồ*."

(*严师出高徒: thầy nghiêm mới dạy ra được trò giỏi.)

Lâm Dung Vi không nói một lời, yên lặng sửa cụm "chuyện lông gà vỏ tỏi" thành "chuyện vụn vặt".

"Ầy, xem trí nhớ của lão phu này, đệ tử ngươi nhiều như vậy.

Hẳn là gọi một cái là có người tới.

Lão phu trước giờ chỉ dạy có ba đệ tử, một tên bỏ mình, một tên suốt ngày võ mồm chống đối lão phu.

Còn tên tiểu tử thúi này coi như không tệ nhưng hắn sống chết cũng không nhận ta là sư phụ." Dược Tôn mặt dày giả vờ giả vịt tới gần Lâm Dung Vi đang mài mực, "Tiên Tôn chỉ bảo một chút cho lão phu đi nào, bí quyết để dạy ra đệ tử "ngay thẳng" là gì thế?"

Lâm Dung Vi chấm mực không nói, y viết bốn chữ, "Tự mình làm gương."

Dược Tôn chớp mắt mấy cái đành bó tay mà ném thỏi mực, "Được rồi, lão phu thích một mình tiêu dao tự tại, cần cái đám đệ tử vứt đi đấy làm gì."

Quyển trục chợt lóe, "Dược Tôn tiền bối nói phải, Văn Uyên cũng muốn ở lâu thêm mấy ngày."

"Ngươi thấy không? Như thế mới ngoan." Dược Tôn cười híp mắt nhặt thỏi mực và xách cục lông nhỏ lên, tay trỏ vào mấy chữ trong quyển trục, "Thấy không, nghe lời lão phu chỉ có chuẩn, không sai vào đâu được!"

Cục lông nhỏ giương nanh múa vuốt nhảy xuống từ trên tay Dược Tôn, tiếp tục kéo thỏi mực về chỗ cũ, vui vẻ cọ vào tay Lâm Dung Vi muốn được khen ngợi.

"Hừ, lại cọ người ta.

Lão phu ghi chuyện phá phách của ngươi đầy ba cái ngọc giản rồi.

Xem sau này cha ngươi trở về chỉnh đốn ngươi thế nào!" Dược Tôn hừ lạnh một tiếng, quay người đi đảo thuốc luyện trong lò.

"Bẩm báo Tiên Tôn, Quân gia Quân Dật Tu cầu kiến." Thanh âm tiểu đồng khỏe khoắn vang vọng.

"Quân Dật Tu?" Dược Tôn thuận tay quăng một nắm tiên thảo vào trong đỉnh, "Lão phu chưa từng nghe qua tên tiểu bối này, vậy mà tìm tới tận Thanh Phong?"

Lâm Dung Vi nghe thấy cái tên này rất quen, liền nhớ tới chuyện đấu giá ở tụ bảo các tại hạ giới, mình tay không bắt sói trắng*, cuỗm của người ta không ít tiên khí.

(手套白狼: tay không bắt sói trắng: Ban đầu là chỉ một người có nỗ lực nhỏ (hoặc ngụ ý không nỗ lực) và nhận được lợi nhuận lớn.

Sau bị biến tướng thành cụm từ chỉ việc lừa đảo để chuộc lợi giống như đa cấp và các công ty ma với dự án ảo.

Sói trắng là một loài vật tượng trưng cho điềm lành, may mắn, là "món hời".

Tay không mà bắt được sói ý chỉ không cần bỏ nhiều công sức mà vẫn có lợi.)

Thanh Phong Sơn tất nhiên không phải là chỗ ai muốn lên là lên.

Một tiểu bối Quân gia có thể đến Tùng Đường nhất định là mang theo tín vật hoặc văn kiện quan trọng.

Cửa Tùng Đường chậm rãi mở ra, Quân Dật Tu nhanh chóng bước tới lạy phục, "Tham kiến Tiên Tôn."

Hành lễ cung kính như vậy cả đã gặp qua một lần, Lâm Dung Vi dùng tiên lực đỡ dậy, ánh mắt yên tĩnh quan sát hắn.

"Đa tạ Tiên Tôn." Quân Dật Tu từ trong nhẫn không gian lấy ra một ngọc ấn xanh nhạt, hai tay cung kính dâng lên trên.

Lâm Dung Vi rủ mắt nhìn, trên Thanh Ngọc Ấn kia có khắc họa tiết rồng cuộn quanh tán tùng rất tinh tế tỉ mỉ, có thể thấy cảm nhận nghệ thuật cao thâm lại tinh xảo vô cùng.

"Ngàn năm trước Tiên Tôn từng giao ngọc ấn này cho gia chủ." Quân Dật Tu gấp gáp thưa, "Hôm nay tiểu nhân đem ngọc ấn này trở về."

Lâm Dung Vi thầm kêu không ổn rồi, ngọc ấn này giống như hạc giấy trước đây mình thả bay ra ngoài vậy.

Đều là nợ nhân tình, đem trả lại chính là có chuyện muốn nhờ vả, muốn y hoàn thành nợ nhân tình này.

Hạc giấy nghĩa là nợ còn ít, nhưng ngọc ấn là đại biểu cho thân phận, ý nghĩa không giống bình thường.

Nếu là trả nợ sợ là việc phải đem cả tính mạng ra cũng không chừng.

Lâm Dung Vi nhận lấy ngọc ấn, liếc mắt liền thấy ở trên có khắc hai chữ "Vô Nhất".

Ngay lập tức xác định ngọc này là do Vi Sinh Huyền Dương trao cho.

"Ngươi nói xem là có chuyện gì thế?" Dược Tôn tới tham gia náo nhiệt.

"Vị tiền bối này là..." Quân Dật Tu tuổi còn trẻ chưa từng thấy Dược Tôn bao giờ.

"Lão phu ấy à?" Dược Tôn cười đắc ý tới rung râu, "Thân phận của lão phu ngươi bây giờ chưa cần biết.

Sau này chắc chắn có cơ hội nói cho ngươi."

"Vậy thì làm phiền tiền bối ngàn vạn lần đừng đem lời tiểu bối nói ra ngoài." Đôi mày Quân Dật Tu nhíu chặt, "Trọng Nhẫn Sơn xảy ra chuyện lạ, gia chủ cùng huynh trưởng Quân Dật Nhiên bởi chuyện này mà bị thương.

Gia chủ hiện đang hôn mê bất tỉnh, huynh trưởng tình hình nguy khốn."

Dược Tôn lập tức nghiêm túc, không còn chút ý đùa nào, "Là Dạ Mị làm sao?"

Có thể khiến cho gia chủ Quân gia và thiếu gia chủ đồng loạt xảy ra chuyện chỉ có thể nghĩ tới Dạ Mị đầu tiên, tuyệt đối không ổn.

"Không phải là Dạ Mị." Quân Dật Tu mặt ủ mày chau, "Sợ là còn khó giải quyết hơn Dạ Mị hai phần."

"Đó là thứ gì?" Dược Tôn cũng cảm thấy hứng thú.

"Là đom đóm." Quân Dật Tu đầy vẻ bất đắc dĩ không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Đom đóm sao?" Khóe miệng Dược Tôn giật một cái, "Triêu sinh mộ tử*, Quân gia các ngươi ngay cả mấy con bọ cũng không diệt được.

Còn tới Ngũ Tông Sơn tìm Tiên Tôn bắt bọ cho các ngươi chơi à?"

(朝生暮死: sáng sinh tối chết, chỉ vòng đời vô cùng ngắn.)

"Không phải như vậy!" Quân Dật Tu sợ Lâm Dung Vi hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Đom đóm này không phải là tảng sáng sẽ chết hết mà tồn tại cả ngày lẫn đêm.

Chúng không sợ tiên lực, so với Dạ Mị còn khó giải quyết hơn!

Gia chủ từng dùng tiên lực đuổi chúng đi nhưng kết quả lại bị đom đóm kia xâm nhập làm tiêu tán tiên lực.

Bất kì kết giới tiên thuật nào cũng vô dụng với bọn chúng, chỉ có thần thức là có thể ngăn cản một ít.

Khi bị đom đóm xâm nhập thì tất cả sẽ ngủ li bì, gia chủ và huynh trưởng cố gắng trụ vững để viết một phong thư, sau đó liền ngủ thật say.

Đáng sợ hơn là đom đóm này có thể đầu độc linh thú, khiến cho linh thú phản lại chủ nhân.

huynh trưởng Dật Nhiên chính là bị linh thú gây thương tích.

Hiện giờ vẫn cố gắng chống cự bảo vệ Quân gia mỗi ngày, nhưng sợ là không trụ được bao lâu, nếu còn..."

"Cho nên ngươi thỉnh Vô Nhất Tiên Tôn thay Quân gia các ngươi loại trừ bọn đom đóm này?" Dược Tôn coi như là nghe hiểu tình hình.

"Không chỉ có vậy." Quân Dật Tu cắn răng, "Tiểu bối là dòng thứ Quân gia, vì tình huống cấp bách nên tiến vào Trọng Nhẫn Sơn giúp đỡ huynh trưởng.

Xem tình huống gia chủ, tiểu bối tận mắt nhìn thấy huynh trưởng Dật Nhiên trọng thương lâu không khỏi, lúc thay thuốc trong cơn hôn mê vẫn gọi tên húy của Tiên Tôn..."

"Chờ đã." Dược Tôn ngoáy tai, "Đây là chuyện nhà của Quân gia các ngươi, Tiên Tôn nói thế nào đi nữa cũng không phải người của Quân gia nha."

Dược Tôn nói xong lời này chợt giống như là nghĩ tới điều gì, cùng Quân Dật Tu đánh mắt về phía Lâm Dung Vi, vẻ mặt phức tạp.

Lâm Dung Vi nhìn chằm chằm Thanh Ngọc Ấn trong tay.

Dù là không muốn nhưng Vi Sinh Huyền Dương nhất định phải nói là làm, một lời nói bằng một gói vàng.

==================.