Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 36: Dứt Đời Không Dứt Tơ Lòng Vấn Vương 8

Editor: Mòi học tra

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Lâm Dung Vi lặng yên không lên tiếng nhìn Lãnh Văn Uyên mấy lần.

Sống lưng hắn cứng ngắc, lén nhìn lại Lâm Dung Vi, đúng lúc chạm mắt với y, hắn nhanh chóng xoay đầu lại, vẻ mặt có chút mất mát.

Thẩm Tửu ngả ngớn nháy mắt, "Hiện tại ta thấy những chỗ ngắm cảnh tốt đều bị chiếm cả rồi.

Chắc hẳn các ngươi cũng không biết nơi nào tốt để dừng chân nhỉ."

Nói xong hắn hướng bả vai Lãnh Văn Uyên, chỉ về đỉnh núi phía nam, "Vượt qua ngọn núi kia, giữa sườn núi có một khe núi rộng rãi bằng phẳng.

Vừa có thể thưởng thức được biển hoa phía dưới, lại gần chỗ hái hoa nhất.

Chắc hẳn bây giờ còn chưa có ai tìm thấy, các ngươi mau đến đó tránh bị người khác chiếm trước đi."

"Đa tạ, Thẩm Tửu huynh." Giọng Lãnh Văn Uyên toát ra vẻ lạnh nhạt xa cách.

Thẩm Tửu cười ha ha, từ trong ngực lấy ra một chiếc túi gấm trống không, hào phóng đưa qua cho Lâm Dung Vi.

"Vị huynh đài này, tới ngắm Thùy Vân Hoa mà không thu chút cánh hoa làm túi thơm thì thật là đáng tiếc.

Lần đầu gặp nhau, ta tặng ngươi một cái túi trống, tự mình hái ít cánh hoa làm túi thơm cũng rất là thú vị, chi bằng thử một chút xem."

Lâm Dung Vi nhận lấy túi gấm, y tiện tay tìm trong nhẫn không gian ra một cái hộp gỗ tùng đáp lễ Thẩm Tửu, vẫn kiệm lời vô cùng, "Quấy rầy."

Thẩm Tửu không từ chối, sau khi nhận lấy hộp gỗ, mặt đầy đứng đắn, "Vốn thẹn không dám thu lễ này nhưng ta và Lãnh huynh cảm tình sâu đậm, không thu chẳng phải là không thân thiết hay sao."

Lãnh Văn Uyên sắc mặt lạnh lùng, lẳng lẳng quan sát Thẩm Tửu.

"À, đúng rồi.

Lãnh huynh." Thẩm Tửu nhìn Lãnh Văn Uyên nói "chính sự", "Chờ Thùy Vân Hoa nở, ta có một tiểu sư đệ đáng thương đi tới đây bán túi thơm.

Bán không đủ một trăm cái thì khi trở về sẽ bị phạt.

Nếu ngươi thấy thì phiền ngươi để ý giúp đỡ một chút.

Đợi khi nào các ngươi có thời gian ta mời hai vị huynh đệ đây cùng nhau uống chén rượu."

Môi Lãnh Văn Uyên giật giật, ánh mắt cao thâm khó lường.

"Sơn môn tại hạ còn có chút chuyện, phải về bẩm báo với sư phụ ta một tiếng.

Liền không nhiều lời nữa." Thẩm Tửu hướng Lâm Dung Vi và Lãnh Văn Uyên thi lễ, "Tại hạ đi trước, huynh đệ chớ trách."

"Đi đi." Lãnh Văn Uyên gằn từng chữ một.

Nhìn Thẩm Tửu ôm hộp gỗ đi xa, Lãnh Văn Uyên mới mím môi đối mặt với Lâm Dung Vi, giống như đứa nhỏ bị bắt nạt cầu thương xót.

"Đi thôi." Y không so đo với hắn, cất bước về hướng đỉnh núi mà Thẩm Tửu chỉ.

Mới vừa đi hai bước, Lãnh Văn Uyên lại không đi theo, vẫn đứng tại chỗ như sắp rơi lệ.

Ngóng theo bóng lưng Lâm Dung Vi.

"Lại đây." Y cũng bó tay.

Đây là nam chính hàng thật à? Khí chất lão hổ bá vương uy hiếp bốn phương tám hướng đâu?

"Sư tôn..." Hắn rầu rĩ bước theo y, "Nghe Thẩm Tửu nói như vậy, sư tôn sẽ ghét bỏ đệ tử sao?"

Lâm Dung Vi cứng họng, theo lời Thẩm Tửu nói thì mình giống như người Lãnh Văn Uyên mê luyến vậy.

Một đoạn biệt ly liền khiến cho hắn mất hồn mất vía.

Nhưng làm sao nghe như nghệ thuật nói quá thế nhỉ?

Nếu là bị người đàn ông khác ngưỡng mộ nhớ nhung như vậy, chắc chắn y sẽ cảm thấy buồn nôn.

Nhưng cái này là sảng văn ngựa đực, người nhớ thương mình chính là nam chính đại nhân bị mình ấp trong lòng bàn tay nha.

Cũng như nuôi một con thú nhỏ, sau khi xa cách thì phát hiện ra tiểu tử này vẫn một mực nhớ nhung chờ mình trở lại.

Ngoài cảm động ra thì còn có tí ti cảm giác thành tựu thuần phục.

Làm sao mà ghét bỏ được? Mừng còn không kịp đây này!

Lâm Dung Vi giơ tay lên, lấy hết can đảm đặt tay lên đầu Lãnh Văn Uyên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

Hệt như đang dịu dàng dỗ dành thú cưng đáng thương vậy.

"Sao có thể chứ?"

Sự thật chứng minh, đầu lão hồ có thể xoa, hơn nữa còn rất thoải mái.

Có lẽ lần sau nên thử vỗ mông lão hổ.

"Sư tôn..." Lãnh Văn Uyên tức khắc lại tràn đầy sức sống, hắn mỉm cười rất vui vẻ.

"Sư tôn không ghét chuyện đệ tử si mê sư tôn đúng không?" Lãnh Văn Uyên lấy hết dũng khí.

Đầu ngón tay Lâm Dung Vi nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt Lãnh Văn Uyên rồi mới buông xuống bên người, "Năm đó vi sư cũng sùng bái Ngọc Thanh Tiên Đế như vậy.

Mai sau nhất định ngươi sẽ vượt qua vi sư, cũng sẽ có người yêu mến ngươi như vậy."

Nụ cười Lãnh Văn Uyên hơi cứng lại, "Đệ tử không cần người khác mến mộ, chỉ muốn đồng hành với sư tôn thôi."

"Ngươi tuổi còn nhỏ." Lâm Dung Vi xoay người bước tiếp, "Sau này ngươi gặp nhiều người, trải qua nhiều chuyện.

Ngươi sẽ không nghĩ như vậy nữa."

Lãnh Văn Uyên không cam lòng đi theo y, "Ý của sư tôn là người không tin tấm chân tình của đệ tử hay sao? Đệ tử có thể dùng cả quãng đời còn lại để chứng minh cho người thấy."

Lâm Dung Vi lơ đễnh cười một tiếng, không nhiều lời nữa.

Tuy nói tiểu thuyết chưa có kết cục nhưng quy luật sảng văn vốn là nam chính không ngừng bước lên con đường theo đuổi sức mạnh cường đại, càng lúc càng trở nên bá đạo, cuối cùng là thống nhất thiên hạ, trở thành bá chủ trong truyền thuyết.

Mai sau muốn vĩnh viễn ở bên nhau? Cái này là kịch bản của tiểu thuyết ngôn tình sát vách nha.

Tuy rằng Thẩm Tửu nhìn không đáng tin lắm nhưng chỗ hắn chỉ đúng thực là rất tốt.

Vị trí giữa sườn núi này tuy địa thế dốc đứng nhưng có thể thu cả cảnh sắc của dãy núi vào tầm mắt.

Chung quanh có rất nhiều cây Thùy Vân, nụ hoa trên cây cũng rất nhiều.

Lâm Dung Vi niết quyết tạo ra một lầu các tinh xảo, lụa mỏng màn che, gỗ tùng làm trụ, vô cùng phong nhã.

Y ngồi trên tầng hai lầu các, lấy ra án kỷ bút mực từ nhẫn trữ vật, không khí cảnh sắc giữa chốn núi non làm y muốn mài mực vẽ lại một chút.

Lãnh Văn Uyên hầu hạ ở một bên, nên mài mực thì mài mực, nên châm trà thì châm trà.

Thỉnh thoảng sẽ nhìn Lâm Dung Vi đến ngẩn người, thần sắc đều là bi thương lo được lo mất.

Nước trà không biết lạnh mấy lần, giấy Tuyên Thành cũng không biết cất vào mấy tờ.

Mùi hương thoang thoảng như mộng nhẹ nhàng vương vào trong lầu các, theo sau là mùi hoa ngào ngạt.

Như giai nhân bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài, từng chuỗi bạch ngọc hé nở, nặng trĩu mà rủ xuống như cái tên Thùy Vân vậy, từng đóa hoa li ti mang theo mùi thơm dịu dàng vấn vít trong khoang mũi như muốn kéo người vào mộng.

Lãnh Văn Uyên ngước mắt nhìn từng nhành hoa bên ngoài, hoa kia tựa như mây nhẹ uyển chuyển, lưu lại ở đầu ngọn, nhiều nhánh quấn quýt như chen nhau khoe hương thắm.

Lâm Dung Vi làm như không nhận ra hoa đã nở, tay vẫn đưa bút không ngừng, rủ mắt coi nhẹ cảnh đẹp trước mắt.

Lãnh Văn Uyên mím môi một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi ở một bên.

Tiếp tục công việc mài mực châm trà.

Một trận gió núi thổi tới khiến màn che nhẹ nhàng lay động, đưa theo những cánh hoa khoan thai bay vào trong lầu, nghiên mực trên án kỷ cũng dịu dàng đón được vài cánh hoa.

Lúc Lâm Dung Vi chấm mực, y thấy cánh hoa nên ngừng một lát.

Lần nữa nhìn lên chỉ thấy những nụ hoa ngày trước đã nở bung.

Lãnh Văn Uyên chớp chớp mắt dường như mang chút mong đợi.

"Thùy Vân đã nở sao không nói với ta?" Lâm Dung Vi buông bút xuống, chậm rãi đứng dậy.

Hắn cũng đứng dậy, dùng trấn chỉ thước* chặn một bức thư pháp Lâm Dung Vi vừa viết xong.

*Trấn chỉ thước:

"Là đệ tử sơ sót."

Y đứng bên ban công, trông về thịnh cảnh Thùy Vân Hoa nở phía xa.

Lãnh Văn Uyên đứng sau lưng y, chẳng qua là hắn thưởng thức cảnh bạch y phiêu dật trong gió trước mắt.

"Có nguyện đi dạo trong núi cùng ta không?" Lâm Dung Vi chưa từng thấy cảnh hoa ngập khắp núi này.

Thùy Vân Hoa tựa khắc từ bạch ngọc tinh xảo, mềm mại lại như trong suốt, lơ lửng trong không trung.

"Đệ tử nguyện ý!" Ánh mắt Lãnh Văn Uyên sáng lên như thể mừng khôn kể xiết.

Đường mòn trong núi đã được phủ lên một lớp cánh hoa thật dày.

Bước lên liền cảm thấy dưới chân mềm như bông, đế giày đạp lên những bông hoa xinh đẹp.

Lâm Dung Vi cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc, không nhịn được đành bước lên những chỗ hoa ít rơi vào.

Lãnh Văn Uyên như hiểu ý y mà làm theo y hệt, sau khi theo Lâm Dung Vi ra khỏi thịnh cảnh này đến đầu cũng không quay lại.

Đến khi Lâm Dung Vi lấy lại tinh thần thì cả hai đã đến một nơi rất ít Thùy Vân Hoa trên núi, không kiềm được bật cười một tiếng.

Vốn là tới ngắm hoa nở, cuối cùng lại là biển hoa.

Nhưng mà từng khóm hoa lẻ tẻ này trông cũng rất đẹp mắt.

"Sư tôn muốn xem cảnh sắc Thùy Vân tràn ngập sao?" Lãnh Văn Uyên vô cùng hiểu ý, "Chúng ta vòng về hai đỉnh núi là được."

"Thấy ta đi sai đường sao không nói?" Lâm Dung Vi cũng hơi rầu lòng, còn tưởng là Lãnh Văn Uyên cũng không biết đường, ai biết hắn cứ đi theo mình lạc đến tận đây cũng không kêu một tiếng.

Lãnh Văn Uyên mặt đầy thành khẩn, "Nơi đây là đệ tử đề xuất tới, sư tôn có thể cùng đệ tử đến đã là vinh hạnh rất lớn của đệ tử rồi.

Sư tôn nguyện đi cùng đệ tử đã là hạ mình, người muốn đi đâu cũng được, đệ tử nguyện một lòng đi theo người."

Đi nhầm đường cũng có thể nói êm tai như vậy.

Lâm Dung Vi để cho hắn đi trước dẫn đường, y nhìn vào biển hoa, tốp ba tốp năm tình nhân hái hoa tặng nhau cũng là một cảnh vui ý đẹp khác.

Cả hai dừng lại trước một cây cổ thụ Thùy Vân, Lãnh Văn Uyên quay đầu ra hiệu cho Lâm Dung Vi đi theo, sau đó hắn vén những chùm hoa rủ ra mà bước vào trong.

Lâm Dung Vi nhẹ nhàng vén rèm hoa rủ xuống qua một bên, hóa ra cây cổ thụ này dù cành lá rủ xuống sum sê nhưng dưới tán cây là một khoảng đất trống, từng chuỗi hoa như ngọc rủ xuống bốn phía đem không gian bên trong trở thành một khoảng riêng tư.

Rất ít ánh sáng lọt được qua bức màn hoa khiến cảnh sắc bên trong thiếu ánh sáng mà trở nên hơi tối.

Lãnh Văn Uyên đứng bên trong, vài cánh hoa còn vấn vít trên vai hắn.

Khi y giơ tay gạt chuỗi hoa qua một bên khiến ánh sáng lọt vào, vừa vặn chiếu sáng lên người Lãnh Văn Uyên,

Huyền y hoa ngọc, Lãnh Văn Uyên quay lại liền thấy Lâm Dung Vi, trong mắt dâng lên ý cười mãn nguyện.

Hắn đứng giữa biển hoa yêu kiều, môi mỏng tuấn mĩ mỉm cười thật sâu, như mang theo tâm tư ái mộ sâu kín lại ẩn nhẫn, thanh âm dịu dàng mềm nhẹ như thổi khẽ vào đầu tim.

"Sư tôn, người đã cứu rỗi đệ tử."

Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy hồn phi phách lạc, khung cảnh như này sợ là cả đời cũng khó nhìn thấy lần nữa.

[Khụ khụ.

Cẩn thận với tiểu yêu tinh!]

Lâm Dung Vi không dời mắt khỏi hắn.

[Tiểu yêu tinh nam chính này khiến cậu động lòng sao? Cứ như vậy câu hồn cậu đi rồi?] Hệ thống giống như người cha già tận tình khuyên bảo, [Ngàn vạn lần không nên động lòng, cậu quên đây là trong tiểu thuyết à? Sau này nếu cậu bị nam chính làm cho say mê quên lối về thì đừng nói hệ thống tôi không nhắc cậu.]

Tâm trạng Lâm Dung Vi trầm xuống tựa như bị tạt cả gáo nước lạnh vào đầu.

"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên làm như vô tình nhìn tới nhẫn trữ vật trên ngón tay Lâm Dung Vi, thần thái sáng láng như thể đang nhắc nhở y điều gì.

Lâm Dung Vi suy tư chốc lát mới hiểu ý hắn là gì, hắn muốn nhắc tới túi gấm Thẩm Tửu đưa cho mình.

Muốn thì nói thẳng đi, cần gì phải che che giấu giấu như vậy.

Lâm Dung Vi lấy túi gấm ra, tháo nút dây trên miệng túi.

Khi Lãnh Văn Uyên như sắp nhảy cẫng lên ăn mừng thì y đã lặng lẽ hái được mấy đóa Thùy Vân Hoa và nhét vào trong túi.

"Bán túi thơm! Các vị tiên hữu không nên bỏ qua nha! Hai linh thạch thượng phẩm một túi, tặng tình nhân, tặng đạo lữ.

Tặng người các vị yêu thương nồng thắm nha!"

Tiếng rao hàng hết sức huyên náo, đồng thời khiến bàn tay đang cầm túi gấm của Lâm Dung Vi không tự chủ mà ngừng một chốc.

Nếu đã không thể ở bên nhau thì cớ gì phải cho hắn hy vọng.

Dù cho mình yêu thích hắn như thế nào đi nữa, chẳng qua hắn chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết thôi.

Tay y siết chặt túi gấm, trong lồng ngực âm ỉ đau.

Y xoay người bước đi muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Lãnh Văn Uyên ngạc nhiên một chút rồi luống cuống chạy theo y, từng cánh hoa trượt khỏi vạt áo hắn.

Lâm Dung Vi niết liên tục mấy phép độn thổ, chẳng mấy chốc đã đến ban công lầu các giữa sườn núi.

Y nhìn vực núi sâu thăm thẳm, sau đó giơ tay thả túi gấm xuống.

"Sư tôn!"

Lâm Dung Vi giật thót, y còn chưa kịp quay lại nhìn chỉ thấy Lãnh Văn Uyên một thân huyền y nhảy khỏi lầu các theo túi gấm mà rơi xuống khe núi.

Trong lòng y run lên khi thấy sau khi Lãnh Văn Uyên rơi xuống núi, hắn không để ý bất kì điều gì mà lục tìm trong bụi cỏ.

Túi gấm còn mang theo hơi thở nhàn nhạt của Lâm Dung Vi.

Lãnh Văn Uyên vội vàng tìm nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng tìm được túi gấm.

Hắn như tìm được kho báu mà cẩn thận nâng niu.

Cũng không dùng tới tiên pháp mà leo từng bước lên núi.

Chẳng nề hà cỏ khô bụi đất bám trên người, tâm tâm niệm niệm đem túi gấm sạch sẽ đưa đến trước mặt y..