Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 22

"Mặc Triều Bạch ngươi nhất định phải cố lên! Đừng chết!"

Mặc Triều Bạch dùng hai tay run rầy ôm lấy mặt Mộ Khanh Trần.

"Ta không chết! Ta đã là chiến thần từ rất rất lâu. . khục. . khục. . vào sinh ra tử biết bao lần. . khục. . nhưng ta vẫn còn sống để gặp ngươi đấy thôi. Khanh Trần đừng khóc!"

Y nói ra từng câu đứt đoạn, vì cơn ho và máu tươi không ngừng trào ra. Mộ Khanh Trần lại tiếp tục lau máu cho Mặc Triều Bạch. Mắt Mộ Khanh Trần đã hoe đỏ.

"Ta không có khóc! Ta sẽ đi tìm một ít nước cho ngươi uống. Uống vào ngươi sẽ mạnh khỏe trở lại. Lúc ấy chúng ta lại tiếp tục lên đường."

Mộ Khanh Trần nói liên tục, tay y không ngừng quẹt nước mắt đã bắt đầu chảy xuống của mình.

Tiếng Mặc Triều Bạch đã nhỏ dần.

"Không cần! đến đây cho ta ôm một lát."

Mộ Khanh Trần lúc này hoàn toàn nghe theo ý muốn của Mặc Triều Bạch.

"Được ta cho ngươi ôm, chỉ cần ngươi bình phục muốn ôm ta bao lâu cũng được."

Nếu là ngày thường Mặc Triều Bạch nào dám trêu ghẹo Mộ Khanh Trần. Dù đã không còn hơi sức để nói chuyện nhưng Mặc Triều Bạch vẫn cố gắng vực dậy tâm trạng của Mộ Khanh Trần.

"Vậy. . ta. . khục. . ta. . có thể hôn không?"

"Phụt!"

Lại một ngụm máu trào ra sau khi nói.

"Ngươi muốn gì cũng được chỉ cần ngươi khỏe mạnh. . Mặc Triều Bạch ngươi nhất định phải khỏe mạnh."

Mộ Khanh Trần để Mặc Triều Bạch dựa vào bả vai của mình. Dáng Mặc Triều Bạch rất cao lớn mà vóc người Mộ Khanh Trần lại nhỏ hơn y thành ra cách ngồi như thế nhìn rất kì cục. Nhưng lúc này chẳng ai có tâm trạng mà để ý đến chuyện đó.

"Ta buồn ngủ quá!"

Trông thấy đôi mắt đang trĩu lại của Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần vội vàng rung lắc bả vai y.

"Mặc Triều Bạch đừng ngủ!"

Mặc Triều Bạch nhắm mắt lại miệng nói ra vài câu rất khẽ.

"Ta ngủ một chút, nếu ta dậy muộn hãy gọi ta. . gọi như lúc trước ngươi đã từng làm!"

Mộ Khanh Trần run run áp đầu trên ngực Mặc Triều Bạch. Nhịp thở yếu ớt đang bắt đầu chậm dần. Mà Mộ Khanh Trần sau khi kiểm tra nhịp thở của Mặc Triều Bạch, y lại vẫn bình thản đỡ Mặc Triều Bạch ngồi dậy để y dựa vào vách tường.

Sau đó Mộ Khanh Trần đi ra ngoài chốc lát sau y đã trở lại mang theo ít nước trong chiếc lá to. Y từ từ đổ nước vào miệng Mặc Triều Bạch. Sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài. Cách hang động không xa có một con suối nhỏ. Mộ Khanh Trần xé ống tay áo của mình giặt sạch, rồi lại đi vào hang cẩn thận lau khuôn mặt đầy máu của Mặc Triều Bạch. Trong suốt cả quá trình Mộ Khanh Trần luôn lẩm bẩm một mình.

"Huynh bình thường kêu ngạo như thế chắc không thích mặt mình dơ bẩn như vậy đâu, ta lau cho huynh sạch sẽ rồi. Sáng mai huynh thức dậy nhất định phải trả ơn ta đàng hoàng đấy nhé!"

Thì ra vì quá đau lòng Mộ Khanh Trần đã rơi vào trạng thái tự thôi miên chính mình. Giống như Mặc Triều Bạch đang nghe y nói. Y nói rất lâu đến khi có một con bướm tím từ cửa hang bay vào, nó đậu trên vai Mặc Triều Bạch. Trông thấy con bướm tím Mộ Khanh Trần cho nó đậu vào bàn tay mình. Y thì thầm với nó.

"Tử La chủ nhân của ngươi ngủ rồi, huynh ấy bị thương rất nặng. Nhưng mà ngày mai huynh ấy sẽ tỉnh lại đúng không?"

Tử La vẫn im lặng vỗ cánh trong lòng bàn tay Mộ Khanh Trần.

"Huynh ấy là chiến thần mà. Huynh ấy nhất định sẽ không sao. Tử La cũng tin như vậy đúng không?"

Mộ Khanh Trần vẫn tiếp tục nói chuyện với Tử La. Đến khi bướm tím bay đi rồi mà y vẫn không biết.

Khi Trầm Du xuất hiện bên trong hang đã thấy Mộ Khanh Trần ngất xỉu trên mặt đất, còn Mặc Triều Bạch vẫn nhắm mắt dựa vào thành hang không biết còn sống hay đã chết. Y bèn xốc hai người lên rồi biến mất ngay lập tức. Hai ngày sau Mộ Khanh Trần tỉnh lại trong Thanh Vân Cốc. Đầu y đau như búa bổ, nhưng sau khi nhìn quanh quất không tìm thấy Mặc Triều Bạch y bèn dứt khoát xuống giường. Nhưng tìm khắp xung quanh Mộ Khanh Trần vẫn không thể nào tìm thấy một ai để hỏi về tung tích Mặc Triều Bạch.

Đây chính là căn phòng lúc trước y ở trên Thanh Vân Cốc. Hoa Diệp Hà Sơn vẫn nở đẹp như thế nhưng tâm trạng của Mộ Khanh Trần đã thay đổi rồi. Y không còn là Mộ Khanh Trần ngây thơ được Bạch Ức Quân nâng niu che chở trong lòng như lúc trước. Y đã trãi qua quá nhiều mất mát, sinh tử rồi.

Mộ Khanh Trần thẫn thờ ngồi bệch xuống bậc thềm bằng đá. Mặc kệ tuyết đã bắt đầu rơi đầy trời. Phụng Miên bưng bát thuốc nóng hổi đi đến đã thấy Mộ Khanh Trần ngồi như thế.

"Mộ Khanh Trần ngươi bị điên hả? có biết ta vất vả thế nào mới lôi được cái mạng ngươi từ tay lão diêm vương về không?"

Cô dậm chân gấp rút chạy tới kéo Mộ Khanh Trần đứng lên.

"Theo ta vào trong!"

Sau đó không quản Mộ Khanh Trần đồng ý hay không nửa lôi nửa kéo y vào phòng.

"Là ngươi cứu ta?"

Mộ Khanh Trần vẫn đứng ngơ ngẩn trong phòng nhìn Phụng Miên bằng con mắt không có sinh khí.

"Không phải!"

"À!"

Mộ Khanh Trần leo lên giường nằm xuống kéo mền trùm kín cơ thể mình.

"Có một nam tử đã đưa ngươi đến đây rồi bỏ đi ngay lập tức"

Mộ Khanh Trần ngồi bật dậy mắt y đầy tha thiết chờ mong nhìn cô.

"Nam tử đó có phải rất cao không? Mắt y rất sáng, à tay y còn cầm theo một ngọn roi rất đẹp đúng không?"

Y đã quên mất nếu là Mặc Triều Bạch chắc chắn Phụng Miên đã gọi là Chiến Thần.

"Không phải là người đó, người này có đôi mắt màu tím!"

Phụng miên trông thấy ánh sáng trong mắt y vụt tắt. Cả người Mộ Khanh Trần trở lại như lúc nãy, không còn chút sức sống nào. Y tiếp tục nằm xuống giường kéo chăn che kín đầu.

Từ lần đầu tiên gặp Mộ Khanh Trần cho đến hôm nay, chưa bao giờ Phụng Miên thấy y như vậy. Chỉ là cái xác rỗng không hồn. Mộ Khanh Trần lúc trước dù luôn luôn u sầu nhưng còn có thể cười đùa nói chuyện với Lục Ly. Mới qua có mười ngày chuyện gì đã khiến y lại thành như thế.

Mà tên Chiến Thần đi cùng y lại không thấy đâu. Không lẽ hai người họ xảy ra chuyện gì, hoặc là tên ấy xảy ra chuyện gì.

Phụng Miên mang sự tò mò chờ đợi Mộ Khanh Trần hồi phục. Nhưng trải qua hai ngày tiếp theo mà y vẫn cứ như thế. Cuối cùng Phụng Miên quyết định dùng bồ câu cầu cứu Lục Thủy.

Lục thủy đến Thanh Vân Cốc đã là ngày thứ ba mà, Mộ Khanh Trần vẫn trong trại thái như vậy. Mỗi ngày y đều đặn uống thuốc sau đó nằm trên giường đắp chăn kín đầu. Sau khi nghe Phụng Miên kể rõ chi tiết về tình trạng của Mộ Khanh Trần.

Lục Thủy đã mơ hồ đoán được có lẽ Chiến Thần đã thật sự xảy ra chuyện rồi, nhưng có một việc y vẫn nghĩ không thông.

Chiến Thần mạnh mẽ vô cùng, bên cạnh hắn còn có Mộ Khanh Trần thông minh như thế. Là ai có khả năng làm bọn hắn trở nên như vậy.

"Aiza! Đoán cũng không ra, để ta vào trong nói chuyện với hắn!"

Nói xong y cầm mâm cơm trên tay Phụng Miên mở cửa vào phòng Mộ Khanh Trần.

"Cạch!"

Mâm cơm được Lục Thủy đặt trên bàn. Tiếng động rất lớn nhưng Mộ Khanh Trần vẫn chẳng thèm quan tâm.

Lục Thủy đi đến gần kéo chăn ra khỏi người Mộ Khanh Trần.

"Ta nói này Mộ Khanh Trần ngươi có thể. ."

Câu nói bị mắc trong cổ họng khi Lục Thủy trông thấy Mộ Khanh Trần. Gương mặt y đã gầy đến mức đáng sợ. Nước da trắng nhợt xanh xao, đôi mắt u buồn ảm đạm. Sau một giây bất ngờ Lục Thủy lại bắt đầu nổi giận. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà kéo cổ áo Mộ Khanh Trần.

"Mộ Khanh Trần ngươi có phải đàn ông hay không? Có chuyện gì mà ngươi nghĩ không thông đến nỗi đày đọa mình thành như vậy hả?"

Mộ Khanh Trần nhìn Lục Thủy bằng con mắt đờ đẫn.

"Lục Thủy, ngươi đến thăm ta à. Ngồi đó đi ta ngủ một lát!"

"Ngủ ngủ ngươi định ngủ cho đến chết hay sao?"

Hắn tức giận kéo Mộ Khanh Trần về phía chiếc bàn.

"Ăn cơm cho ta!"

Sau đó nhét đôi đũa vào tay Mộ Khanh Trần. Nhưng khi Lục Thủy buông tay ra đôi đũa lại lập cập rơi xuống đất.

Tiếng Lục Thủy gào thét vang vọng cả Thanh Vân Cốc.

"Mộ Khanh Trần!"

Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn làm như mắt điếc tai ngơ. Tiếp tục đứng lên đi về phía chiếc giường.

"Ta buồn ngủ quá. Ngươi đừng ồn!"

Tức giận đến mức Lục Thủy cảm thấy như đầu mình sắp sửa bốc khói.

"Mộ Khanh Trần ngươi muốn thế nào?"

"Ta muốn đi ngủ."

"Ngươi!"

Trông thấy Mộ Khanh Trần đã bắt đầu kéo chăn trùm kín đầu Lục Thủy biết không thể cứng đối cứng với y. Chỉ còn một cách.

"Chiến Thần chưa chết!"

Như phản xạ tự nhiên Mộ Khanh Trần ngồi dật dậy.

"Ngươi nói gì?"

"Ta nói Chiến Thần chưa chết."

Sau khi nghe Lục Thủy nói thế Mộ Khanh Trần bèn nằm xuống tiếp tục trùm chăn lên đầu.

"Y không phải tên Chiến Thần. Nếu còn sống huynh ấy đã nói cho ngươi biết tên của mình rồi."

Lục thủy vò đầu bứt tai ngồi xuống bên giường Mộ Khanh Trần đang nằm.

"Ngươi lúc này rồi mà còn thông minh như vậy. Mộ Khanh Trần ngươi nghe ta nói. Nếu Chiến Thần chết rồi hắn sẽ không muốn ngươi cứ u sầu như thế. Vả lại làm sao ngươi chắc chắn được hắn đã chết. Biết đâu hắn cũng như ngươi đã được người khác cứu về rồi thì sao?"

Mộ Khanh Trần vẫn bỏ ngoài tai lời nói của Lục Thủy.

"Ta muốn ngủ ngươi đi đi"

Y quá mệt mỏi rồi, chỉ có ngủ mới có thể giúp y quên đi những mất mát đau đớn trong hiện thực. Lục Thủy sau khi khuyên không được Mộ Khanh Trần nhưng hắn vẫn không đi, vẫn ngồi vò đầu bức tai ở cạnh giường.

Bỗng trong tầm mắt Lục Thủy trông thấy một con bướm tím đang vỗ cánh bay vào phòng. Sau khi nhìn nó bay vài vòng trên đầu Mộ Khanh Trần, khi ấy Lục Thủy mới nhớ ra nó là con bướm tím tên Tử La vẫn đi theo Chiến Thần.

"Mộ Khanh Trần dậy mau! Ngươi nhìn xem!"

Tiếng nói trong chăn truyền ra ngoài.

"Ta muốn ngủ!"

Lục Thủy vỗ mạnh đầu của Mộ Khanh Trần.

"Đừng ngủ, ngươi xem đây có phải con bướm của Chiến Thần hay không?"

"Ngươi nói gì?"

Mộ Khanh Trần vừa kéo chăn ra khỏi đầu đã trông thấy Tử La. Y mừng rõ xòe lòng bàn tay cho Tử La đậu xuống.

"Tử La chủ nhân của ngươi đâu? Huynh ấy bảo ngươi đến gặp ta đúng không?"

Bướm tím vẫn im lặng vỗ cánh trong bàn tay Mộ Khanh Trần. Lục Thủy bèn xáp lại gần Mộ Khanh Trần.

"Ngươi nói nó không hiểu đâu. Để ta!"

Sau đó Lục Thủy lại gần Tử La rồi nhỏ giọng nói với nó.

"Chiến Thần sai ngươi đến đây báo tin phải không?"

Sau đó trong trước cặp mắt ngạc nhiên của hai người bọn họ. Bướm tím nhả ra từng chữ màu tím.

"Chủ nhân ta nói người đang trị thương ngươi hãy yên tâm!"

Từng chữ trôi ra như một liều thuốc an thần. Đến khi chữ đã được ghép thành câu hoàn chỉnh Mộ Khanh Trần, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái không hồn. Mà Lục Thủy lúc trước đã rất thích Tử La, đến hôm nay lại thấy khả năng thần kỳ của bướm tím y đã hoàn toàn bị mê hoặc.

"Đưa nó cho ta!"

Trông thấy y thích nó như thế Mộ Khanh Trần bèn nhẹ nhàng thả nó đậu vào ngón tay Lục Thủy. Sau đó Mộ Khanh Trần đi đến bàn bưng chén cơm lên ăn.