Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 38

Mà Mộ Khanh Trần ngồi trong phòng một lúc đã thấy quả buồn chán y bèn quyết định ra ngoài đi dạo. Ngọn núi này tuy không lớn bằng núi Xuy Vũ khi xưa Mộ Khanh Trần từng ở nhưng ở nơi đây lại có rất nhiều người. Ngụy Gia cũng là gia tộc biết hưởng thụ. Từng tòa lầu lớn nhỏ nằm san sát nhau. Thuộc hạ của Ngụy Quân cũng rất nhiều. Từng tốp nam nữ đi đi lại lại khắp nơi. Mộ Khanh Trần không thích ồn ào, sau khi dạo một vòng y tìm thấy một đình hóng gió bên cạnh hồ sen.

Trong đình không có ai.

Mùa đông đã gần kề nên hồ sen chỉ còn lơ thơ vài bông hoa đã héo. Phong cảnh chẳng có gì để ngắm. Mộ Khanh Trần mất hứng quyết định đi về. Từ xa một bóng người bay tới, kiếm trong tay được ánh nắng chiếu vào lóe ra từng tia sáng lạnh.

Mộ Khanh Trần né người qua một bên. Thế kiếm bị hụt, nhưng người đến vẫn không dừng tay liên tục xả những chiêu kiếm sắc bén về phía Mộ Khanh Trần. Y liên tục tránh né chứ không hề đánh trả. Qua được vài chiêu kẻ tấn công đã thấm mệt bèn dừng lại thở dốc.

"Ngươi là ai?"

Cô gái vừa thở dốc vừa hỏi Mộ Khanh Trần.

"Ta là thuộc hạ của Ngụy trưởng lão!"

"Ra là thuộc hạ mà cha ta đang tranh dành với Ngụy thúc?

Thì ra là con gái của Ngụy Quân.

Cô âm thầm đánh giá Mộ Khanh Trần. Tên thuộc hạ này tuy mặc một bộ y phục màu đen không bắt mắt. Vóc dáng tuy có cao ráo nhưng hơi gầy gò. Trông như thể một thư sinh không biết võ công.

Nhưng khuôn mặt kẻ này nhìn một lần lại làm người khác khó quên. Không phải là kiểu vô cùng tuấn tú mà là một gương mặt ấm áp cùng với đôi mắt luôn đượm vẻ u sầu. Da gã rất trắng, không phải loại trắng như sáp nến của Ngụy sư thúc. Mà là kiểu trắng tinh như ngọc. Kết hợp cùng đôi môi hồng nhuận hiếm thấy. Cô đồng thời phải công nhận gã hộ vệ này thật sự rất đẹp.

Thảo nào phụ thân suốt ngày quấn theo Ngụy sư thúc đòi cho bằng được gã. Mộ Khanh Trần bình tĩnh để ánh mắt dò xét của con gái Ngụy Quân nhìn mình từ trên xuống dưới.

"Ngươi tên gì?"

"Thuộc hạ tên A Cừ!"

"A Cừ tên này không hợp với khuôn mặt của ngươi."

Mộ Khanh Trần lười phải nói chuyện với vị tiểu thư mắt cao hơn đầu này.

"Thuộc hạ xin phép cáo lui!"

Sau đó lập tức bước đi.

"Ta còn chưa nói xong sao ngươi dám bỏ đi!"

Kiếm phong lại đánh tới. Mộ Khanh Trần vừa tránh vừa tiếp tục đi. Kiếm đánh không lại Mộ Khanh Trần cô nàng bèn dùng đến pháp lực.

Mộ Khanh Trần vẫn liên tục né tránh, đến khi không thể né được Mộ Khanh Trần vung nhẹ tay, ấy vậy mà cô nàng lại không đỡ được mà mất thăng bằng ngã nhào vào hồ sen.

"Ào!"

Nước hồ mùa này đẵ bắt đầu lạnh lẽo. Cô gái đang chới với tìm cách leo lên bờ, thì một bàn tay trắng nõn đã chìa ra nắm lấy cổ tay kéo cô lên. Ngồi lên bờ cô gái ho sặc sụa, toàn thân ướt đẫm, trên đầu còn dính vài sợi rêu xanh.

"Ngươi dám xô ta!"

Mộ Khanh Trần bình thản trả lời cô nàng.

"Thuộc hạ không dám là tự tiểu thư té ngã."

Khiến cho cô vô cùng tức giận.

"Ngươi còn dám trả lời, còn không đỡ ta dậy."

"Thân thể tiểu thư là cành vàng lá ngọc, thuộc hạ dơ bẩn không dám chạm vào. Mời tiểu thư tự mình đứng dậy!"

Cô gái nổi đóa quát vào mặt Mộ Khanh Trần.

"Ta bảo ngươi đỡ ta dậy!"

Mộ Khanh Trần lùi về phía sau không có ý định đến đỡ cô nàng. Cô ngã xuống nước chứ có phải bị gãy chân đâu mà phải cần người đỡ. Thật là!

Cô nàng tức mà không làm gì được bèn vừa ngồi ăn vạ vừa la hét.

"Người đâu, các ngươi chết hết rồi sao?"

Một đám gia nhân nghe tiếng la hét bên hồ sen lập tức xúm lại. Khi trông thấy là đại tiểu thư họ bèn sợ hãi mà lập tức chạy đến nâng cô dậy. Nhưng cô nàng lại quyết tâm ăn vạ đến cùng.

"Gọi phụ thân cho ta!"

Không ai dám trái lời đại tiểu thư ngang ngược nhất Ngụy Gia. Chốc lát sau Ngụy Quân đã theo chân thuộc hạ mà đi đến, phía sau còn có Ngụy Tào.

Mà Ngụy Tào trông thấy Mộ Khanh Trần lúc này đáng lý đang ở trong viện lại đứng tại nơi này, cùng với một cô gái toàn thân ướt sũng. Dùng ngón chân mà suy nghĩ Mặc Triều Bạch cũng biết họ đã xảy ra chuyện gì.

Mặc Triều Bạch không quan tâm đến cô gái mà băng băng đến chỗ Mộ Khanh Trần. Quên mất mình đang mang khuôn mặt của Ngụy Tào và thân phận của Mộ Khanh Trần là thuộc hạ, mà nắm lấy tay Mộ Khanh Trần sau đó nhìn một lượt khắp người y.

"Thế nào? Có bị đau chỗ nào không? Có bị ướt không?"

Mọi ánh mắt đều dồn về phía hai người. Mộ Khanh Trần ho khan rút khỏi bàn tay của Ngụy Tào.

"Ta không sao!"

Rồi dùng ánh mắt ra dấu cho Mặc Triều Bạch.

Lúc này Mặc Triều Bạch mới chợt nhớ ra mình đang mang thân phận gì. Bên này Ngụy Quân đã đỡ con gái Ngụy Thần Châu đứng lên. Nhóm gia nhân cũng rất hiểu ý mà chạy đi lấy áo khoát đưa cho Ngụy Quân. Lão cầm lấy khoát lên người Ngụy Thần Châu.

Ngụy Thần Châu đã trông thấy Ngụy Tào nắm lấy bàn tay A Cừ. Ngụy sư thúc và phụ thân của cô giống nhau như đúc, chiều cao của hai người cũng bằng nhau. Ngụy Thần Châu nay đã mười tám tuổi còn cao hơn phụ thân một đoạn. Mà A Cừ tuy ốm yếu nhưng lại rất cao, vô tình sư thúc đứng gần A Cừ lùn hơn hắn đâu phải chỉ một cái đầu. Vả lại khuôn mặt của sư thúc cũng chẳng lấy làm đẹp đẽ gì, cứ trắng bợt như sáp nến. Đã thế hai mắt còn lờ đờ như người thực vật. Vậy mà hắn còn làm động tác che chở nắm tay A Cừ như thế. Thật làm cho cô cảm thấy nuốt không trôi. Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Tuy cảm thấy ghê tởm vị sư thúc này của mình nhưng Ngụy Thần Châu vẫn lễ phép cúi chào.

Sau khi ngước lên đã là bộ mặt hoa lê đái vũ, khóc lóc chỉ về phía Mộ Khanh Trần.

"Phụ thân hắn ức hiếp con. . hức. . hức. ."

Mộ Khanh Trần và Mặc Triều Bạch im lặng nhìn nhau.

Thật sự nên vỗ tay cho trình độ lật mặt như lật bánh nướng của cô nàng. Ngụy Quân biết rõ tính tình ngang bướng của con gái mình. Ngụy Quân bèn nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền tách Ngụy Tào và A Cừ ra. Lời qua tiếng lại một lúc Ngụy Tào vẫn không có ý định thả người. Ngụy Quân bèn xuống nước, lão đến gần nói nhỏ vào tai Ngụy Tào.

"Chỉ giam hắn lại vài hôm để Châu Châu hết giận ta lại mang hắn nguyên vẹn về cho ngươi!"

Ngụy Tào nghiêng đầu tránh khỏi Ngụy Quân.

"Thuộc hạ làm sai đệ sẽ tự mình trách phạt, không phiền huynh nhọc lòng."

"Đệ thật là ta cũng không có làm khó gì A Cừ!"

Ngụy Thần Châu trông thấy hai người giằng co bèn chạy tới khoát tay Ngụy Tào nũng nịu.

"Sư thúc bình thường người rất thương Châu Châu mà. Sao hôm nay lại vì một tên thuộc hạ mà không thèm quan tâm đến con như thế. Châu Châu thật sự rất đau lòng."

Kèm theo lời nói cô ta còn gác đầu vào bả vai Ngụy Tào.

Dám thừa cơ đụng chạm người của ta. Mộ Khanh Trần lập tức đi tới đẩy Ngụy Thần Châu đang bám trên người Mặc Triều Bạch ra. Sau đó giả vờ quỳ xuống.

"Thuộc hạ có tội đã mạo phạm tiểu thư, mong chủ nhân giam thuộc hạ vào đại lao để sám hối!"

Ngụy Tào vẫn dứt khoát từ chối.

"Không được!"

Nhưng Ngụy Quân đã tìm được lý do chính đáng để cướp người đâu thể lập tức buông tay.

"Trưởng lão ngươi nên biết mình đang làm gì. Ta là tông chủ nơi đây. Lời ta nói chính là mệnh lệnh. Cả ngươi cũng không được phép từ chối!"

Mặc Triều Bạch nghe y nói thế khí quanh thân đã bắt đầu thay đổi. Y đã sẵng sằng vứt bỏ thân phận Ngụy Tào để đánh cho lão già này một trận rồi. Nhưng Ngụy Thần Châu đã chạy tới kéo tay Ngụy Quân.

"Phụ thân người để sư thúc suy nghĩ, lát sau chúng ta lại đến."

Ngụy Quân cũng không muốn trở mặt với đệ đệ của mình. Dù sao nếu người đến tay mà huynh đệ vẫn còn hòa hảo là tốt nhất.

"Hừ!"

Ngụy Quân phất tay áo bỏ đi. Theo sau là Ngụy Thần Châu. Một lúc sau trong đình chỉ còn lại hai người. Mặc Triều Bạch tạo một kết giới không nghe, không thấy quanh đình sau đó kéo Mộ Khanh Trần đứng dậy.

"Nhanh đứng lên. Ngươi là đang muốn làm gì?"

Mộ Khanh Trần đứng dậy kiên định nhìn Mặc Triều Bạch.

"Để ta vào nhà lao vài ngày. Ta cần điều tra một số việc."

Mặc Triều Bạch lúc này đã hoàn toàn bốc hỏa.

"Ngươi muốn dùng mình làm mồi nhữ Ngụy Quân? Ngươi không biết ánh mắt hắn nhìn ngươi có bao nhiêu thèm muốn không? Ngươi còn định câu dẫn hắn sao?"

Mộ Khanh Trần vội vàng giải thích với Mặc Triều Bạch.

"Ngươi nói bậy bạ gì vậy. Ta không có ý định như thế?"

"Vậy ngươi vào nhà lao làm gì? Chỉ cần ngươi chân trước vào nhà lao, chân sau hắn sẽ mò đến. Ngươi nghĩ mình có thể đánh lại hắn sao?"

"Không phải ta còn có huynh sao?"

Mặc Triều Bạch nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Khanh Trần.

"Khanh Trần ngươi còn muốn ta đứng đó nhìn ngươi mắt đi mày lại với hắn?"

Mộ Khanh Trần xua tay.

"Không phải. . ta chỉ. . là đợi hắn đến sau đó hỏi vài câu."

Mặc Triều Bạch lúc này đã bị tức giận làm cho sắp phát điên. Chưa bao giờ y nói nhiều như thế với bất kỳ người nào. Vậy mà Mộ Khanh Trần lại làm được như thế.

"Ta giả làm Ngụy Tào đệ đệ ruột thịt của hắn, mà từ sáng tới giờ còn chưa moi từ miệng hắn ra được chữ nào liên quan đến Sơn Hà Cung. Ngươi sẽ dùng cách gì để hắn nói thật cho ngươi nghe?"

Nhưng mặc cho Mặc Triều Bạch giận giữ, Mộ Khanh Trần vẫn kiên quyết theo ý của mình.

"Chỉ cần hắn đến ta sẽ có cách dụ hắn nói ra."

"Mộ Khanh Trần!"

Từ khi quen Mặc Triều Bạch đến bây giờ, lần đầu tiên Mộ Khanh Trần nghe Mặc Triều Bạch gọi cả tên và họ mình như thế.

Mộ Khanh Trần biết lửa giận của y đã đến cực hạn rồi.

"Cách gì? Ngươi sẽ để hắn ôm vào lòng, sau đó để hắn thoải mái mò mẫm trên cơ thể ngươi sao? Mộ Khanh Trần ta nói cho ngươi biết ngươi đừng vì mong muốn trả thù mà ngay cả bản thân mình cũng có thể bán đi như thế."

"Chát!"

Một cú tát giòn tan trên má Mặc Triều Bạch.

Chiến thần lừng lẫy tam giới lần đầu tiên trong đời bị đánh mà không thèm phản khán. Cái tát vừa chạm vào má Mặc Triều Bạch y đã thấy hối hận. Mộ Khanh Trần biết Mặc Triều Bạch cũng chỉ vì lo lắng cho y nên mới như thế. Nhưng y lại làm gì đây. Không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Mặc Triều Bạch còn đánh hắn một cái. Mộ Khanh Trần đứng đó nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình.

"Sao ngươi có thể nói ta như thế chứ?"

Mặc Triều Bạch nhận lấy cái tát của Mộ Khanh Trần. Không đau nhưng nó làm tâm hắn chết lặng.

"Được! Mộ Khanh Trần ta sẽ để ngươi làm theo mong muốn của mình."

Mặc Triều Bạch sau khi thả ra câu nói đó người cũng lập tức biến mất. Kết giới vì Mặc Triều Bạch rời đi cũng đã hoàn toàn tan biến.

Đến khi Ngụy Quân sai người đến dẫn Mộ Khanh Trần vào nhà lao. Mộ Khanh Trần chầm chậm đi theo mà miệng vẫn lẩm nhẩm một mình.

"Sao huynh có thể xem ta là loại người như thế!"