Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 53

Thay y phục dạ hành và che kín mặt sau đó Mộ Khanh Trần và Lục Thủy mới ra khỏi thành. Đi một lúc đã trông thấy xa xa có một ngôi nhà hoang. Hai người đến gần xác định chính là điểm hẹn của bọn chúng.

Lục Thủy đi vào còn tiện tay sờ cái áo rách tơi tả treo trên cổng xiêu vẹo.

"Ám hiệu kiểu thối tha gì, thật là!"

Lục Thủy xoa tay đẩy cửa vào, bên trong phủ một lớp bụi dày giống như những ngôi nhà hoang khác. Bụi bặm và mạng nhện phủ đầy. Trong nhà bàn ghế ngổng ngang chẳng hề có gì đặc biệt. Hai người chọn một chỗ nấp tương đối kín kẽ trong một góc cũng toàn là bụi.

Đợi một lần là đợi tới tối mịt, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích mà vẫn chưa thấy tên trưởng lão đâu. Lục Thủy đã bắt đầu ngồi không yên. Y bực mội hỏi Mộ Khanh Trần.

"Phải chờ tới khi nào?"

Mắt Mộ Khanh Trần vẫn kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài.

"Chờ tới lúc nào gặp được thì thôi!"

"Ta ngủ một giấc khi nào hắn tới thì gọi ta dậy."

Mộ Khanh Trần bật cười vì tính tình trẻ con của Lục Thủy, y vớ mấy cọng rơm khô bên cạnh ném vào mặt Lục Thủy. Hai người cứ đùa giỡn như thế một lúc, đến khi nghe được tiếng chân từ xa đi đến mới khôi phục trạng thái cảnh giác. Tiếng bước chân nặng nè như thế chứng tỏ kẻ đến võ công không cao. Gã vừa vào trong đã bị Lục Thủy một chiêu chế trụ. Loay hoay một lúc mới tìm được sợi dây trói gã thành cái bánh tét. Không ngoài dự tính của Mộ Khanh Trần đây cũng là một tên thuộc hạ cỏn con, nào phải trưởng lão gì. Hỏi ra mới biết được hắn cũng giống như kẻ lúc chiều, đến đây để gặp người bàn giao nhiệm vụ.

Lục Thủy tỏ ra hết sức hung giữ mà hỏi.

"Nhiệm vụ của ngươi là gì?"

Đêm khuya thanh vắng, lại bị bắt trói ở đây đối mặt với khuôn mặt hung thần ác sát của Lục Thủy, gã chưa tè ra quần đã là may mắn lắm rồi.

"Ta. . nhận nhiệm vụ tìm một người!"

Gã nói một câu có mấy chữ mà cứ liên tục lắp bắp khiến cho Lục Thủy vô cùng bực mình.

"Tìm ai?"

"Không. . không biết tên."

Lục Thủy kéo cổ áo nhấc bổng gã lên.

"Không biết tên thì sao mà tìm? Ngươi đang muốn lừa ai vậy, có tin ta một phát gϊếŧ chết ngươi không?"

"Đại hiệp tha mạng, ta có hình của hắn!"

"Bịch!"

Thả gã rơi xuống nền nhà làm cho bụi bặm lập tức bay lên mù mịt.

"Khụ. . ngươi có thể nhẹ nhàng một chút không?"

Mộ Khanh Trần vừa ho vừa liếc Lục Thủy, sau đó ngồi xổm xuống móc từ trong ngực gã ra một bức hình. Tay Lục Thủy biến ra một ngọn lửa đủ để soi sáng cho hai người. Trải hình xuống nền nhìn một lúc vậy mà lại là hình của Mộ Khanh Trần. Mộ Khanh Trần cuộn tấm hình lại đốt đi sau đó quay người hỏi kẻ đang bị trói.

"Trưởng lão có nói gì thêm về người trong hình không?"

Gã thành thật trả lời.

"Không. . không nói gì. Chỉ dặn là nếu thấy lập tức đến đây thông báo."

"Vậy ngươi đã tìm được người chưa mà lại đến đây?"

Dù sao trong mắt kẻ bị trói Mộ Khanh Trần vẫn là một cô nương nên hắn tương đối thả lỏng khi nói chuyện với y.

"Ta mới dò la được người trong hình đã bị Trường Môn Tông bắt! Đang muốn thông báo cho trưởng lão thì bị các ngươi bắt được."

Nói xong còn mang vẻ mặt vô cùng ủy khuất, khiến cho Lục Thủy cảm thấy thật ê răng.

Thì ra kẻ này cũng không biết "Mộ Khanh Trần" bị bắt là giả. Mộ Khanh Trần nhét vào miệng kẻ bị trói một viên thuốc.

"Á, ta đã khai ra hết mọi thứ rồi ngươi sao lại đối với ta như thế!"

Đợi gã nuốt xong Mộ Khanh Trần mới thả gã ra.

"Đây là một loại độc chỉ ta mới có thuốc giải. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo an bài thì ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi!"

Kẻ bị trói hết hồn vâng vâng dạ dạ không dám có nửa điểm từ chối. Mộ Khanh Trần cởi dây trói sau đó dặn dò gã một lúc rồi cùng Lục Thủy rời khỏi nơi đó.

Quay lại với Mặc Triều Bạch sau khi cõng Mộ Khanh Trần về phòng trọ, vốn định cùng Mộ Khanh Trần ngủ một lúc. Nhưng hạ nhân của Trang Nam Hành lại đến thông báo quản gia muốn hẹn gặp Mặc Triều Bạch ngoài bìa rừng. Mặc Triều Bạch cũng không vội vàng đến đó mà kéo chăn cẩn thận đắp kín người Mộ Khanh Trần, sau đó cúi đầu hôn lên môi y một cái, rồi mới ra ngoài. Trước khi đi còn không quên dặn tiểu nhị sáng mai làm cho Mộ Khanh Trần một bát cháo cá.

A Thanh đang chờ Mặc Triều Bạch ngoài bìa rừng, hai người đi vào sâu bên trong.

Một lúc lâu, trong rừng sâu vang lên từng tiếng đánh nhau làm cho chim chóc trong khu rừng sợ hãi mà bay tán loạn. Trên đường đi đến nơi này Mặc Triều Bạch đã nghe Tử La báo lại rằng, Trang Nam Hành và A Thanh đang ủ mưu gϊếŧ Mặc Triều Bạch để cướp lấy lọ thuốc mà y đã từng cho Trang Nam Hành.

Sở dĩ Tử La biết được điều đó là do lúc chiều khi Mặc Triều Bạch đang đánh cờ với A Thanh thì Trang Nam Hành về.

Bọn chúng đã cùng nhau vào phòng bàn bạc. Vừa vặn lúc đó Mặc Triều Bạch đã thả cho bướm tím bay theo vào bên trong. Nên mới nghe rõ cuộc đối thoại của cả hai. Đến khi nghe hạ nhân đến khách trọ tìm mình Mặc Triều Bạch biết bọn chúng đã không thể đợi thêm. Nhưng từ xưa tới nay chiến thần Bạc Vân nào có sợ kẻ nào, dù rằng hiện tại y đã mất đi không ít thần lực. Nhưng y vẫn còn thừa sức đối phó với tên quản gia này.

Sâu bên trong rừng rậm Mặc Triều Bạch và A Thanh đánh nhau thành một đoàn. Quản gia A Thanh ngày thường luôn phe phẩy chiếc quạt trong tay nhìn vào cứ tưởng là một thư sinh mọt sách. Không ngờ võ công của hắn cũng không tệ. Từng chiêu hiểm ác được tung ra với ý đồ duy nhất là dồn Mặc Triều Bạch vào chỗ chết. Nhưng trăm triệu lần A Thanh lại không ngờ rằng một tên hộ vệ nhỏ nhoi như Mặc Triều Bạch lại cũng có võ công. Mới đầu y còn mang tâm trạng đánh nhanh thắng nhanh, nhưng hiện tại đã dây dưa tận hai canh giờ. Nhận một chưởng của Mặc Triều Bạch, quản gia bay về phía sau hơi thở dồn dập. Hắn bắt chuyện với Mặc Triều Bạch nhằm tranh thủ thời gian nghĩ ngơi một lúc.

"Thì ra ngươi lại là ngọa hổ tàng long!"

Mặc Triều Bạch cười cười đáp lời.

"Quá khen!"

Thấy giọng điệu bình tĩnh của Mặc Triều Bạch A Thanh càng thêm bực bội trong lòng.

"Ngươi đã biết mục đích của ta là gì. Nếu còn muốn sống vậy thì ngoan ngoãn đưa thuốc cho ta!"

Nhìn mày gã quản gia đã nhíu lại thành một đường, Mặc Triều Bạch cầm lọ thuốc thảy lên xuống trên tay mình giọng y đều đều.

"Thuốc này với ta cũng chả quan trọng gì. Nhưng ta không muốn đưa cho ngươi."

"Vì sao?"

Mặc Triều Bạch vẫn cười vô cùng hiền lành.

"Bởi vì ta không thích!"

Thành công làm cho quản gia A Thanh tức giận mà thở hồng hộc. Biết gã đang cố tình câu giờ để chờ cứu viện, Mặc Triều Bạch đâu thể đồng ý điều đó. Y bèn bay đến, song phương lại tiếp tục đánh nhau.

Bên này Lục Thủy đã dẫn đường cho Mộ Khanh Trần đi đến tiểu viện mà mình vừa mua. Tiểu viện kỳ xinh xắn, ngoài phòng ốc còn có một khuôn viên nhỏ trồng rất nhiều loại hoa. Bên cạnh còn có một hồ cá trong đó đã có vài con cá đủ màu rực rỡ. Đi theo Mộ Khanh Trần một đường mà Lục Thủy vẫn chưa nghe y nói gì về kế hoạch tiếp theo. Chờ đợi Mộ Khanh Trần đi lòng vòng thắp hết đèn trong nhà, lúc này Lục Thủy mới gõ chiếc ghế bên cạnh ý bảo Mộ Khanh Trần ngồi xuống.

"Nói rõ cho ta biết kế hoạch của ngươi là gì? Lão tử nhịn hết nổi rồi!"

Mộ Khanh Trần cười cười ngồi xuống.

"Biết ngay ngươi sẽ không chờ đợi được mà."

Lục Thủy ghì lấy cổ áo của Mộ Khanh Trần.

"Nói nhanh!"

Mà Mộ Khanh Trần vẫn cứ để như vậy, y nói rõ chi tiết kế hoạch của mình cho Lục Thủy biết.

"Ta muốn tương kế tựu kế để gã đó báo với trưởng lão Sơn Hà Cung đã cứu được "Mộ Khanh Trần" ra khỏi Trường Môn Tông, sau đó nói hắn đến đây!"

Lục Thủy ngồi im chờ Mộ Khanh Trần nói tiếp nhưng đợi một lúc vẫn không nghe được gì.

"Hết rồi!"

"Uh!"

Lục Thủy rống lớn.

"Có nhiêu đó mà ngươi thần thần bí bí gì hả?"

Mộ Khanh Trần cũng kệ Lục Thủy, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã gần chuyển sáng mà sao vẫn không thấy Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần không an tâm mà hỏi.

"Mặc Triều Bạch có biết nơi này không?"

Lục Thủy gật đầu.

"Sáng nay ta có nói với hắn rồi!"

"Làm sao đến giờ vẫn chưa thấy y về!"

Nói xong câu đó Mộ Khanh Trần đẩy cái tay đang kéo cổ áo mình ra đứng dậy đi ra ngoài. Lục Thủy như cái đuôi nhỏ mà đi theo sau.

"Gấp cái gì, ngươi cứ bình tĩnh mà đợi một lát. Người có mất đi đâu mà ngươi sợ. Vả lại pháp lực hắn cao như thế? Ai còn có thể làm gì hắn?"

Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn không an tâm.

"Ngươi cứ nghĩ ngơi ở đây ta đến Trường Môn Tông nhìn một lát!"

"Ta đi với ngươi!"

Hai người đến Trường Môn Tông hỏi thăm thị vệ gác cổng thì được biết Mặc Triều Bạch đã về từ rất lâu rồi.

"Hay là Mặc Triều Bạch đến nhà biểu ca của ta?"

Lại đi đến nhà Lục Lang nhưng vẫn không tìm được Mặc Triều Bạch. Thấy Mộ Khanh Trần ngày càng nôn nóng Lục Thủy bèn trấn an y.

"Đừng lo, hay là chúng ta ra ngoài thành xem thử!"

Dùng khinh công bay ra khỏi thành đã trông thấy bầu trời trên khu rừng đằng xa chim chóc bay tán loạn. Bụi đất cũng bốc lên cao. Chắc chắc chín phần mười trong rừng đang xảy ra một trận chiến. Tim Mộ Khanh Trần bất giác đập như trống trận. Quãng đường ngắn bay vào rừng mà tay Mộ Khanh Trần đã lạnh ngắt. Lục Thủy liếc nhìn gương mặt trắng xanh của Mộ Khanh Trần, biết y đang rất lo lắng cho Mặc Triều Bạch nên bất giác càng bay nhanh hơn.