Nguyên Long

Chương 12: Thế giới kì lạ

Dịch: Sói già đơn độc

***

Vương Thắng là một lính đặc chủng suất sắc. Tất cả Kẻ địch khi nghe thấy danh hiệu Độc Lang của hắn đều sợ hãi. Một tay bắn tỉa đỉnh cao, chiến sĩ mạnh nhất, đánh đâu thắng đó.

Vương Thắng không bao giờ nghĩ đến, mình đang diễn tập nhảy dù vào buổi tối, nháy mắt đã biến thành ban ngày. Còn chính bản thân mình từ một tên ế lâu năm không ma nào dòm ngó bỗng nhiên lại thàng chồng sắp cưới của người ta. Mà cô vợ hờ này lại được gia đình đào tạo thành người thừa kế. Cùng với rất nhiều danh hiệu sau này của hắn. Tất nhiên những việc này Vương Thắng còn chưa biết.

Vương Thắng bây giờ mới thảm, cái dù trên lưng không cánh mà bay, cơ thể đã mất kiểm soát bắt đầu rơi tự do. Nhưng sau một chút sợ hãi, Vương Thắng tỉnh táo bắt đầu hành động.

Tố chất tâm lý của một xạ thủ hàng đầu cùng những kinh nghiệm trong huấn luyện nhiều năm đã tặng cho Vương Thắng một cái đầu lạnh để tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh. Hắn coi Nguy hiểm bây giờ cũng chỉ là thử thách thôi. Với một lính đặc chủng, không có gì gọi là không thể. Ngay lập thức hắn quan sát phân tích tình hình xung quanh.

Hiện tại đang ở độ cao khoảng 160 mét, gấp hai lần khoảng cách từ cầu Golden Gate - thánh địa tự sát nổi tiếng trên thế giới - đến mặt nước. Nhưng còn may, phía dưới có một cái hồ nhỏ, chỉ cần thay đổi một chút phương hướng sẽ rơi vào trong hồ.

Ánh mắt đảo qua liền thấy kho trang bị, cái dù cũng biến mất đang hướng về sau ngọn núi lao xuống vơi tốc độ rất nhanh. Vương Thắng cũng chỉ biết nhớ kỹ địa điểm, đợi hạ cánh an toàn mới đi tìm. Dù sao trang bị có nhiều thì cũng phải còn mạng mới dùng được. Thay đổi tư thế, dang rông tay chân ra để tăng diện tích đón gió, Vương Thắng hướng về mặt hồ lao xuống.

Bên dưới hồ có một đams người đang tụ tập. Nói chính xác thì có hai phe đang đánh nhau. Nói đánh vậy thôi chứ một bên đã hoàn toàn chiến thắng. Bên còn lại đã bị bắt, hoàn toàn theo lệnh đối phương.

“Đới Hoan, nơi này là cấm địa của nhà họ Tống, Nguyên Hồn ở nơi này cũng là do lão tổ tông nhà họ Tống đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt nuôi dưỡng, ngươi dám không coi ai ra gì tới đây cướp đi sao?” Cầm đầu của phe thua không ngờ lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Lúc này đang chửi một thanh niên có le. Cầm đầu phe thắng.

"Tống Yên, cô thật sự ngu ngốc. Ngay cả cô ta còn dám bắt, xông vào cấm địa đã là cái gì? Chàng trai tên Đới Hoan quần áo bóng mượt nhìn thoáng qua liền biết thân phận không đơn giản. Mặc kệ xung quanh vẫn từ từ bước lại gần Tống Yên. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang không ngừng chửi vào mặt mình, hắn cười nói: "Ta thích cô lâu rồi, đợi cô biến thành người phụ nữ của ta, tất cả đồ nhà cô không phải do ta dùng hay sao? còn phân biệt nhà họ Tống hay họ Đới gì nữa. Ngoan, nói cho ta trong hơn một trăm cái Nguyên Hồn đang bơi trong hồ, cái nào mới do lão tổ tông nhà họ Tống cẩn thận nuôi dưỡng.

Lúc này Đới Hoan đã tức đến xì khói đầu. Hắn tốn bao nhiêu công sức mới cạy được thông tin tuyệt mật từ miệng một tên phản bội của nhà họ Tống. Cứ nghĩ vụ này được cả người cả vật, làm sao cũng không nghĩ lại vớ phải cái vụ oái ăm này.

Tống Yên chắc chắn là người đàn bà của mình, việc này không cần bàn cãi. Hàng đã về đến tay, muốn lấy lúc nào chẳng được. Chuyện quan trọng bây giờ là cái Nguyên Hồn của nhà họ Tống được nuôi dưỡng trong nhiều năm. Lúc này nhìn xuống cái hồ, toàn bộ là hàng phế thải, làm gì có cái nào mình cần cơ chứ.

Phải công nhận nhà họ Tống giấu hàng kỹ thật. Mình đã sai người gom tất cả Nguyên Hồn tập trung trong phạm vi mười trượng. Một trăm cái phế hồn chỉ có một cái là thật. Nếu không phải thành viên chủ chốt của nhà họ Tống thì không thể nào tìm được.

“Trong lòng ta đã có người thương, ngươi đụng đến ta, không sợ anh ấy cùng thế lực sau lưng sẽ tìm ngươi tính sổ ư?" Tống Yên biết mình đã không còn cơ hội trốn thoát. Nhưng trong thâm tâm nàng không muốn từ bỏ, vẫn mong có phép màu nào tặng cho nàng chút hi vọng dù rất xa vời.

"Cô thật sự nghĩ nhà họ Tống không có tai mắt của ta hay sao? Hay là cô nghĩ tôi may mắn mới tìm đến vùng cấm địa không ai biết này à? Nhà họ Tống có bảy vị trưởng lão thì ít nhất hai người đã về phe chúng ta. Chỉ có một con ngốc như cô mới không biết chuyện gì thôi”. Chuyện đã đến nước này đã không dễ giải quyết nên Đới Hoan chẳng cần phải giữ bí mật nữa: "Cô nói đã có người yêu? Vậy cô kêu thằng đó ra đây cho tôi nhìn mặt. Đừng nói với tôi người yêu cô bay từ trên trời xuống nhé"

Đới Hoan vừa nói xong thì nghe trên trời có tiếng hét rất lớn: "Cẩn thận!" Sau đó, một bóng người thật sự từ trên trời rớt xuống, không biết vô tình hay cố ý rơi thẳng vào trong khu vực Nguyên Hồn đang bị khống chế.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Tống Yên phản ứng đầu tiên, lập tức cười to hướng về Đới Hoan chế nhạo: "Nhìn đi, người yêu ta từ trên trời rơi xuống đấy!"

Vương Thắng không biết chuyện đang diễn ra bên dưới, hắn chỉ chọn vùng nước sâu nhất để lao xuống. Ầm một tiếng liền rơi thẳng vào trong nước. Lực xung kích tác động khiến chân Vương Thắng run bần bật, cả người đập thẳng vào mặt nước, rơi sâu vào trong nước.

Khi cơ thể Vương Thắng rơi vào nước với tốc độ lớn đã vô ý đập vào một con cá chép nhỏ. Con cá tội nghiệp ngay lập tức biến thành một làn khói đỏ chui thẳng vào người Vương Thắng, ngay cả hắn cũng không biết điều gì đang xảy ra.

Nhiều năm rèn luyện giúp cơ thể Vương Thắng vô cùng mạnh mẽ, nếu không đã ngất rồi. Khu vực nước này có rất nhiều cá chép đỏ, con nào cũng to hơn con bị Vương Thắng đập phải. Áp lực va chạm với mặt nước quá mạnh khiến máu từ mũi miệng bắt đầu chảy ra khiến nước hồ bị nhuộm đỏ một mảng.

Máu tươi vừa xuất hiện khiến đám cá đang bơi lội nhẹ nhàng giống như tìm thấy thức ăn ngon nổi điên. Hướng về phía máu tươi mà xâu xé, miệng không ngừng đớp máu. Điều này khiến Vương Thắng bắt đầu lo sợ, vội vàng bơi về phía bờ hồ. Tới nơi thấy một đám trừng mắt nhìn mình, không ai lại gần kéo mình lên cả.

Này cỗ máu tươi vừa xuất hiện, cái kia một đám chính đang chầm chậm tới lui tuần tra cá chép, đột nhiên thật giống phát hiện cái gì mỹ thực giống như vậy, điên cuồng hướng về phía máu tươi bơi tới, miệng lớn cướp thực lên trong nước máu tươi.

Ngay lúc đang loay hoay, một cánh tay thon dài mịn màng giơ ra trước mặt, hắn không để ý gì nắm lấy cánh tay đó mượn lực leo lên. Vừa đặt mông xuống mới nhìn thấy chủ nhân của cánh tay là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ánh mắt chân thành nhìn thoáng qua liền biết con nhà giàu có. Ngắm nhìn cô gái một chút rồi đánh giá xung quanh.

Với một lính bắn tỉa chuyên nghiệp, việc quan trọng nhất phải nắm bắt tình hình. Những người này rất kỳ lạ. Quần áo cùng kiểu tóc đều cổ xưa, trên người mang theo vũ khí. Lấy ánh mắt của Vương Thắng, liêc mắt đã nhận ra họ đều là những kẻ giết người thực thụ, không phải đạo cụ đóng phim hay cosplay gì hết.

Trận chiến này đã quá rõ ràng, một bên bị bắt giam, bên còn lại hùng hổ ngang tàng. Quay lại nhìn cái hồ, Vương Thắng không khỏi sững người. Đám cá khi nãy đã ăn sạch sẽ máu của mình, bây giờ chuyển qua ăn thịt lẫn nhau. Bọn chúng không phải là cá chép à? Sao lại nổi điên như vậy? Lại còn ăn thịt lẫn nhau?

Đám người Đới Hoan thì vô cùng vui mừng khi nhìn thấy đám Nguyên Hồn trong hồ cắn xé lẫn nhau. Lúc này hắn đã hiểu tất cả. Mấy lão tổ của nhà họ Tống che dấu thật kỹ. Bọn họ không dùng phép thuật hay trận pháp che dấu. Mỗi cái Nguyên hồn không trọn vẹn trong hồ thật ra chính là một phần của Nguyên Hồn bọn chúng đang tìm kiếm. Nhưng phải dùng máu tươi kích thích chúng mới có thể cắn xé lẫn nhau, con còn sống cuối cùng chính là Nguyên Hồn mạnh nhất.

Nghĩ kỹ xem, Nguyên Hồn có thể cắn xé lẫn nhau để trường thành có ý nghĩa như thế nào? Đới Hoan lúc này thiếu điều muốn nhảy loạn cả lên. Trong mắt hắn bây giờ chỉ còn đams cá chép đang cắn xé lẫn nhau. Còn cái tên vừa rơi xuống hồ là ai? Người yêu của Tống Yên? Ta cần quái gì phải quan tâm nữa.

Tống Yên cũng kinh ngạc đến ngây người. Nguyên Hồn trong vùng cấm địa vốn là một cái bẫy. Bản thân là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tống nên nàng biết rõ. Làm sao lại có chuyện Nguyên Hồn nuốt chửng nhau để trưởng thành?

Khác với Đới Hoan chỉ quan tâm đám Nguyên Hồn đang cắn nhau. Tống Yên lại thấy hứng thú với anh người yêu từ trên trời rơi xuống hơn. Cái hồ này diện tích cũng mấy dặm, xung quanh hồ trống không, đến một cái cây to cũng không có. Vương Thắng rơi từ đâu xuống đây?

Vương Thắng không nhúc nhích để giảm bớt sự đau nhức từ vụ va chạm với hòi nước, tiện thể quan sát hoàn cảnh cùng tất cả mọi người xung quanh. Tất nhiên, quan sát đám cá chép đang cắn nhau thuộc hàng đầu.

Sau khi số lượng vơi được hơn một nửa, hình dáng của đám cá chép còn lại đã hoàn toàn thay đổi. Chúng biến thành một con cá với thân thể quái vật, hình dáng dữ tợn. Bọn chúng vô cùng điên cuồng, sau khi ăn một con lập tức quay về phía con khác tấn công, không hề có một chút dừng lại. Chỉ một lúc sau, trong hồ chỉ còn lại một con sống xót cuối cùng. Trên cơ thể mọc đầy gai nhọn, không khác nào một con quái vật biển xấu xí tàn ác.

Ăn hết tất cả đồng loại, trên người con quái vật phát ra một luồng khí tức phi phàm khiến Đới Hoan vừa mừng vừa sợ. Để cho con quái vật vui vẻ bơi lội một vòng quanh hồ mới ra lệnh bắt nhốt Nguyên Hồn.

Nghe được mấy từ này, trong lòng Vương Thắng rung động, trên Trái Đất không có khái niệm này. Nhưng Vương Thắng chỉ ngồi nhìn chứ không làm gì cả. Bên cạnh Đới Hoan có một trung niên tay cầm một lệnh bài bằng gỗ cùng một vài đồ vật có trận pháp bắt lấy quái vật. Quá trình này rất kỳ diệu, con quái vật loeenf biến thành một làn khói màu đỏ chui vào lệnh bài. Một hình vẽ quái vật ngay lập tức xuất hiện trên lệnh bài, xung quanh vẽ thêm một vòng trong màu đen.

"Màu đen, quả nhiên là Nguyên Hồn chín sao ( mình thì thích dịch Cửu tinh Nguyên Hồn hơn)." Đới Hoan cầm lệnh bài một lúc rất lâu, vuốt ve yêu thích không buông tay sau đó mới đem lệnh bài đặt vào một cái rương đặc biệt: "Bảy thiết vệ, lập tức trở về Đới gia."

Ôm cái rương chính là người trung niên, hắn cùng bảy thị vệ cùng nhau đáp ứng, nhảy lên cao phóng đi. Nhìn tốc độ của tám người, trong lòng Vương Thắng giật mình kinh sợ, phải khống chế sức mạnh thế nào mới đạt được tốc độ như vậy?

Nguyên Hồn bao nhiêu năm mơ ước mới đạt được. Tâm trạng Đới Hoan vô cùng tốt, quay người lại nhìn Tống Yên với nụ cười tươi ( mịa, nụ cười bỉ ổi, vô liêm xỉ, dâm tặc thì có). Nhìn thấy khuôn mặt mỹ nữ tái nhợt thì càng đắc ý, ngắm chán chê mới nhen nhàng ra lệnh: "Giữ lại Tống Yên, những người khác giết chết không tha!"

Vừa nghe mệnh lệnh, Vương Thắng hành độc cực nhanh. Cánh tay loáng một cái, khẩu glock 17 trên đùi đã nằm gọn trong tay, một phát súng không báo trước hướng về phía Đới Hoan.

Rầm, giữa trán Đới Hoan lập tức xuất hiện một lỗ máu. Khuôn mặt còn sợ hãi hơn cả Tống Yên, đứng ngây người ra một lúc rồi ngã ngửa về phía sau.

"Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời" Nhìn Đới Hoan ngã xuống, Vương Thắng mới bĩu môi một cái nói: "Hừ, chỉ là một con gà không hơn không kém".

PS: Glock 17 là một loại súng ngắn.