Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 73: Thu gặt vội

“Không cần! Việc nhà, tự chúng ta có thể làm xong, nhanh đi về đi, bằng không một lát nữa đến tìm.”

Trương Mạnh cảm thấy rất nhàm chán, tất cả mọi người đang bận việc, nên không có ai chơi với mình, có lòng tốt giúp tiểu Kiều làm việc, còn không lĩnh tình. Thần sắc hơi ấm ức, “Vậy nhà khi nào có thể làm xong, đều sắp nhàm chán muốn chết!”

Thật đúng là hán tử no không biết hán tử đói, tất cả mọi người bận chết! Diệp Tiểu Kiều đi vào trong nhà, liền nói ra: “Chờ ngày mùa đi qua, lại tìm tới cửa đi, trở về đọc sách nhiều thêm, nếu không đi bên chỗ thân thích trên huyện chơi, hiện giờ rất bận bịu, không rảnh chơi với ngươi.” Quả nhiên là nhóc con, quan tâm nhất chính là chơi.

Đều nói hài tử nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, lời này một chút cũng không sai. Trương Mạnh đi theo Diệp Tiểu Kiều tới nhà nàng, hắn nhàm chán, tỷ muội trong nhà đều rất không thú vị, hơn nữa ngày ngày so ăn so mặc, một chút cũng không có gì chơi, hắn tình nguyện tới đây nói chuyện với tiểu Kiều, thấy tiểu Kiều vào phòng bếp, liền cùng tiến vào.

“Phòng bếp nhỏ như vậy sao, nhưng mà ngược lại rất sạch sẽ.”

Diệp Tiểu Kiều thấy oa nhi này sống chết không đi, nói rằng: “Vậy, đi bên vườn, hái mấy trái dưa leo, cà, cà chua cũng hái một ít, sẽ không phải không biết chứ.”

“Ai nói? Dĩ nhiên biết! Chờ đó!” Trương Mạnh ý chí sục sôi đi vào vườn rau xanh hái rau.

Cuối cùng yên tĩnh! Nàng còn phải suy nghĩ xem buổi trưa làm đồ ăn gì đây.

Cắt dưa chuột đơn giản, nhưng không để ăn với cơm, cà chua bên này cho tới bây giờ đều chưa biến thành đỏ, đều xanh, đoán chừng lúc này không có đồ khiến cho nó biến thành đỏ, toàn tự nhiên, nhưng dùng ớt xanh xào chung, ăn thật ngon.

Cà tím chưng dùng nhiều dầu, nhưng mà dầu nhiều mới có sức, Diệp Tiểu Kiều đi kiếm gạo, chuẩn bị nấu cơm, nhà bọn họ rất ít ăn cơm tẻ, bởi vì cơm tẻ đắt, hơn nữa trong nhà không có ruộng nước, hoàn toàn dựa vào mua, ăn không nổi, bên chỗ đại cô ngược lại có đưa qua, cũng chỉ có khách tới đây mới có thể chiêu đãi. Hôm nay cậu cả và cậu út đã tới, ăn cơm tẻ là nên.

“Đã hái về!” Trương Mạnh hài lòng xách rổ, đưa cho Diệp Tiểu Kiều nhìn, Diệp Tiểu Kiều vừa nhìn, thiếu chút nữa tức giận, đều hái đồ chơi gì chứ, dưa leo đều chưa lớn, cà chua cũng xanh đến không thể xanh hơn, ngươi phải hái đó loại trong xanh có một chút trắng, đó mới là dáng vẻ không sai biệt lắm, cà liền càng không phải nói rồi, haizzz, tóm lại không được, tất cả đều làm hại.

Trương Mạnh vốn muốn được khen ngợi, kết quả nhìn vẻ mặt này của tiểu Kiều, cũng biết mình không chuẩn bị tốt, “Đây là lần đầu tiên nha, lần sau nhất định sẽ tốt.”

Còn có lần sau sao, thôi đi, Diệp Tiểu Kiều nói: “Thừa dịp hiện giờ trời còn chưa nóng, nhanh đi về đi, nếu không đám người tới tìm, trận thế kia có thể to lắm.” Trương địa chủ có một tôn tử này, chính là ngàn thương vạn thương, nếu Trương Mạnh không cẩn thận chạy ra ngoài, khẳng định phải phái người đi tìm. Một khi tìm chính là rất nhiều người, khiến cho mọi người đều biết.

Trương Mạnh mếu máo nói: “Đã lớn chừng này rồi, còn sợ lạc sao? Ngày ngày để cho người nhìn ta! Phiền chết được!” Mặc dù nói như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn sợ ông cụ phái người tới tìm, khi đó thật mất mặt, nói với tiểu Kiều: “Vậy ngày mai lại tới tìm chơi.”

“Chờ ngày mùa đi qua, hiện giờ tất cả mọi người đều không rảnh!” Ngày mai còn phải bận rộn, tiểu tử này bản thân thanh nhàn, cũng phải suy tính đến tình huống thực tế của mọi người chứ.

Trương Mạnh lưu luyến không thôi đi về, chờ buổi trưa, Diệp Tiểu Kiều chuẩn bị đồ ăn xong rồi, bỏ vào giỏ, đưa vào trong ruộng, lúc này về nhà ăn cơm cũng lãng phí thời gian, mọi người đều đưa đến đầu ruộng ăn, một tới một đi tiết kiệm không ít thời gian.

Cách đầu ruộng nhà Diệp Trụ không xa có một gốc cây liễu lớn, chờ Diệp Tiểu Kiều đưa thức ăn tới, tất cả mọi người đi tới ngồi dưới cây liễu lớn, tiểu Kiều trước rót trà lạnh cho mọi người, lại dọn xong thức ăn, cậu út thấy cơm và thức ăn này nói: “Nhị tỷ, cơm và thức ăn này quá nhiều, chúng ta cứ giống như bình thường là được rồi.”

Diệp Trụ vội nói: “Cũng không có mấy món ăn, nếm thử một chút xem cháu ngoại gái nấu cơm, có hợp khẩu vị không.”

Tiểu Kiều cũng nói: “Cậu út, nếm thử một chút di, là mặn hay nhạt.”

Kết quả cậu út cảm thấy mùi vị vừa đúng, Diệp Tiểu Kiều biết đây là đặc biệt khen mình, chẳng qua trong lòng vẫn hết sức cao hứng.

Cậu cả vừa ăn vừa nói: “Nhìn thấy lúa mạch này, ngược lại tốt hơn người khác nhiều, muội phu làm ruộng đúng là có dáng vẻ, về sau mấy mẫu ruộng này, khi trồng, đều phải hỏi một chút.”

Diệp Trụ đương nhiên không có vấn đề gì, chuyện này đối với hắn mà nói vốn chính là cầu cũng không được, trước kia đều là nhà nhạc phụ giúp đỡ nhà mình, có thể vì trong nhà đại cữu ca giúp chút việc, vậy thì quá tốt.

Mọi người ăn rất nhanh, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cứ tiếp tục xuống ruộng làm việc, cậu cả cậu út của tiểu Kiều giúp việc cho hai ngày mới thu xong hoa màu trong ruộng, lại dùng một ngày đập hết lúa mạch xuống, hôm nay chỉ chờ mặt trời lên phơi nắng khô, quá trình này không cần hỗ trợ, Diệp Trụ và Lập Hạ bọn họ cũng có thể thay phiên làm, phơi lương thực cũng không phải một hai ngày có thể phơi khô, cho nên cậu cả và cậu út bọn họ đi về nhà, Ngô thị hái được vài bó rau dưa trong ruộng rau đưa cho bọn họ mang về.

Mà Diệp Trụ đảo lương thực một lần, liền chuẩn bị đi bên lão phòng hỗ trợ một tay, Ngô thị nhìn đau lòng, nhưng không để cho hắn đi, nói không được, con người ấy mà, thật không giống nhau, bên chỗ bọn họ bận rộn chết được, cho tới bây giờ chính phòng bên kia đều không nghĩ tới qua trợ giúp, cũng không cảm thấy chột dạ, mà còn bên mình, nếu bận rộn xong rồi không đi hỗ trợ, đã cảm thấy áy náy, lòng dạ vẫn còn quá mềm nhũn.

“Liền cùng đi đi, mấy đứa bé bận rộn thời gian dài như vậy, cũng có phần chịu không nổi!” Ngô thị nói với Diệp Trụ.

Diệp Trụ cũng biết các con mình cực khổ, cũng không để mấy đứa bé đi theo, Lập Hạ biết, nếu mình đi, mà cha không đi, bên kia nhất định muốn nói gì, hơn nữa trong ao cá của hắn còn phải làm một phen, mấy ngày nay bận rộn việc trong ruộng, ao cá còn hơi lơ là, vì thế cũng sẽ đồng ý, tiểu Phượng và tiểu Kiều vốn không muốn đi chính phòng giúp một tay, quyết định này chính bọn họ thương lượng. Tiểu Phượng còn nói: “Nương, nếu bên kia vẫn lỗ mũi không phải lỗ mũi, ánh mắt không phải ánh mắt, mọi người cũng đừng chịu đựng, về luôn là được, chúng ta không nợ bọn họ!”

Ngô thị cười nói: “Biết rồi, trong lòng nương nắm chắc!”

Tiểu Kiều vẫn cảm thấy nên chuẩn bị thức ăn cho cha nương thỏa đáng, bên kia không trông cậy vào có lòng này.

Trong nhà Lập Thu ở trong phòng nhìn lúa mạch, tránh cho gà và chim tới đây ăn lương thực, còn Diệp Tiểu Kiều và tiểu Phượng vác giỏ đi vào ruộng lúa mạch thu thập bông mạch đi, vào năm ngoái, bọn họ nhặt được mấy chục cân, đây chính là bột mì đó, làm thành bánh màn thầu chính là vỏ bột mì trắng bóng thơm ngạt ngào, rất nhiều đứa bé ở Diệp gia thôn đều làm việc này.

Trong nhà tiểu Kiều hết bận tương đối sớm, nhà người ta còn chưa cắt xong, năm nay dù sao lúa mạch thu hoạch được, trừ phải đóng thuế, còn có thể lưu lại một chút. Ngô thị và Diệp Trụ đau lòng con cái, dưới tình huống không thiếu tiền, bình thường không bán lương thực, đều giữ lại cho mọi người ăn.

“Tiểu Mễ, muội cũng đi ra sao?” Khi đi vào trong ruộng, đụng phải tiểu Mễ, cũng vác giỏ, nhìn dáng dấp chính là đi nhặt bông mạch.

Tiểu Mễ nói: “Hi hi, chính là chờ mọi người, nương nói làm cũng không được, ở trong phòng ngày ngày chơi, vậy thì ra ngoài nhặt bông mạch tốt hơn, tiểu Phượng tỷ, tiểu Kiều tỷ, biết trong ruộng nào nhiều bông mạch, chúng ta cùng đi chứ sao.”

Tiểu Phượng nói: “Làm sao biết? Chuyện này còn chính xác?” Rõ ràng không tin.

“Chính là biết, người ta nói, nhà hắn nhất định còn dưa lại nhiều bông mạch.”

“Ơ, thật đúng là thông minh, đi, ta phải đi bên nhà Thiết Đản đi!”

Ba người hào hứng bừng bừng đi ruộng nhà Thiết Đản, trong thôn trên căn bản đều biết ruộng nhà nào là nhà ai, chỉ cần thu dọn sạch sẽ, mấy đứa bé đều có thể đi nhặt, đây là quy định bất thành văn, mà nương Thiết Đản làm việc tương đối thô, là lũ trẻ con thích nhất, nhưng mà chờ khi bọn họ đến đây, trong ruộng đã có người rồi, chính là mấy người Quế Hoa.

“Sợ gì? Dù sao ruộng này không phải nhà hắn, mọi người còn không đi.” Tiểu Phượng nói.

Quế Hoa bên kia nhìn mấy người tiểu Kiều, liếc mắt, nói: “Chỗ này chúng ta đã chiếm, muốn nhặt tới nơi khác đi!”

Tiểu Phượng nói: “Quản được sao? Đây cũng không phải nhà ngươi!” Tiểu Phượng hoàn toàn không để ý đến nàng ta, cũng xuống ruộng nhặt bông mạch.

Quế Hoa bị lời tiểu Phượng nói chọc tức, nói: “Nhặt đồ người khác còn dư lại, thật không biết xấu hổ.” Nàng ta nói chính là tiểu Kiều bọn họ nhặt đồ nàng ta còn dư lại, nhưng mà lại quên mất một tầng, ruộng này vốn chính là nhặt của người khác còn dư lại. Nói bọn họ không biết xấu hổ, thật ra thì cũng nói cả mình vào.

“Nói không biết xấu hổ ai biết!” Tiểu Mễ cũng ý chí chiến đấu sục sôi, rất có ý tứ muốn cãi nhau một trận với bọn họ.

Lần trước còn có một Hạnh Hoa giúp Quế Hoa một phen, nhưng mà bây giờ Hạnh Hoa lớn tuổi, liền không làm chuyện nhặt bông mạch này rồi, người bên cạnh cũng không biết là ai, trên căn bản không mở miệng, Quế Hoa một mình đấu với ba người, cũng có phần nói không lại.

“Là người chết hả, sao không tới giúp chứ?” Quế Hoa nói với người kia.

Người kia cười nói: “Ơ, ta chỉ nghe lời bà cô nói, cùng với ngươi tới đây nhặt bông mạch, cũng không phải tới đây cãi nhau, nếu muốn nói, nữ tử nên ôn hòa lịch sự, gây gổ làm gì? Nếu để cho bà cô nghe, vậy coi như không xong.”

“Bà cô gì vậy? Là tỷ muội của bà nội sao?” Tiểu Mễ hỏi.

Tiểu Kiều biết Quế Hoa có một người cô làm tiểu thiếp cho người khác, bà cô này nói chính là nàng ta đi, nhưng mà nha hoàn của bà cô này và Quế Hoa nhặt bông mạch, đúng thật là thành phong cảnh!

“Đừng hỏi, đều là lời nói không dễ nghe, chúng ta bịt lỗ tai!” Tiểu Kiều nói với tiểu Mễ.

Tiểu Mễ cái hiểu cái không, chỉ có điều nhìn Quế Hoa bị người kia làm cho nghẹn muốn khóc cũng không khóc được, trong lòng có thư thái, liền hai tỷ tỷ nhặt bông mạch.

Quế Hoa bên kia vốn nghĩ đến đón cô trở về, tỏ vẻ ra oai, cho nên mới xin để nha đầu này đi theo mình ra ngoài, khiến mọi người cũng biết được bây giờ mình có nha hoàn hầu hạ, kết quả đụng phải Diệp Tiểu Kiều bọn họ, không đợi khoe khoang, nha đầu này liền lỗ mũi lên trời, còn nói mình quá mức.

“Chờ đó, đi về, bảo đảm nói cho cô!” Quế Hoa chỉ vào lỗ mũi nha đầu kia nói.

“Người cứ tự nhiên!” Chẳng qua chỉ là một người quê mùa, mèo nhà nàng đều hiếm lạ hơn họ! Còn muốn hầu hạ cho, cũng không có gì đẹp mắt! Bà cô tốt hơn nữa, cũng chỉ là nửa chủ tử, có gì giỏi chứ? Huống chi, đây chỉ là thân thích không tính là nông dân? Nha đầu này mới không để uy hiếp của Quế Hoa ở trong lòng đâu, ai sợ ai chứ.