Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 82: Truyền tống trận cổ xưa

Trong một căn biệt phủ gần đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên cùng với tiếng đổ vỡ của đồ đạc khiến cho mọi người ai đi ngang qua đều phải giật mình mà tránh xa.

Người đó hét lên một tiếng thật to và nói:

“Aaaa! Tên khốn khiếp! Tại vì ngươi mà ta còn chưa kịp phong quang vô hạn mà đã như một ánh trăng lé loi vụt tắt! Còn ngươi nào thì minh chủ võ lâm, quân sư kỳ tài, truyền kỳ may mắn, sáng tạo kỳ tích nhân. Đáng lẽ ra, tất cả điều đó phải là của ta mới đúng, vốn dĩ chúng không nên thuộc về ngươi! Nam Phong!”

“Khà khà, Nam đại thiếu gia sao phải tức giận như vậy chứ? Kẻ như Nam Phong không nên có được tất cả những thứ đó!” trong bóng tối một giọng nói khàn khàn phát ra.

“Hừ! Là Ai? Là ai giả thần giả quỷ, mau xuất hiện đi!”

Từ trong bóng tối một lão giả râu bạc trắng từ từ xuất hiện và dùng ánh mắt nham hiểm để nhìn cái người tên là Nam thiếu này.

Người được gọi là Nam thiếu cảnh giác nhìn lão giả, hắn nói: “Ngươi là ai?”

“Khà khà, lão nhân là ai không quan trọng, thế nhưng điều quan trọng nhất lúc này chính là chúng ta có chung một kẻ thù đấy!”

“Hừ! Là ai?”

“Nam Phong!” từ vừa thốt ra từ trong miệng của lão nhưng lại tràn đầy hận ý trong đó, lão ta chỉ hận không thể ngay lập tức chém giết cái người tên là “Nam Phong” này.

Nếu Nam Phong ở đây thì sẽ nhận ra ngay, người này chính là lão giả đã phản bội mọi người, tên là Tống Ngọc Thanh.

Mọi người ai cũng nghĩ rằng vì quá xấu hổ mà lão đã biến mất, không ngờ lão ta như một con rắn độc chờ đợi thời cơ và cắn người khác một nhát thật đau đớn, cụ thể ở đây chính là Nam Phong.

Thật ra, con đường của lão sẽ vô cùng rộng mở nếu không phải vì cái tên Nam Phong này xuất hiện.

Nếu không vì hắn thì lão đã có một cuộc sống sung sướng hơn rất nhiều rồi, chứ không phải trốn chui trốn lủi thế này.

Tất cả hận thù lão đổ dồn về Nam Phong và thề rằng một khi lão còn sống trên đời thì phải tự tay bóp chết cái tên Nam Phong tiểu nhi này.

Tên còn lại thực ra cũng chẳng có tên tuổi gì cả, hắn ta bị Nam Phong loại ngay từ vòng đầu, thế nên sinh lòng phẫn hận với hắn.

(t/g: cái vụ “thanh khí thảo” đó, công nhận phát đấy cay thật.)

Sở dĩ, lão nhân râu bạc chọn cái tên này để hợp tác vì dù sao thì gia đình của hắn ta cũng có chút thế lực ở đây, cộng thêm sự hận thù sâu sắc với Nam Phong, thì đó chính là đối tượng thích hợp nhất để hợp tác.

***

Nam Phong đi được một quãng đường dài vượt qua cả nơi tổ chức đại hội võ lâm, thì nghe thấy có một tin vô cùng thú vị.

Không biết có ai lại đi loan tin rằng đã phát hiện ra “thanh khí thảo” trong một hang động gần đó.

Nghe thấy ba từ “Thanh khí thảo” thôi mà chân tay của Nam Phong đã bủn rủn hết cả lên rồi.

Cái hương thơm ngào ngạt mà nó mang lại khiến cho hắn vẫn còn nhớ đến tận bây giờ, chỉ tại lũ khốn khiếp ở vòng một khiến cho hắn phải sử dụng hết chỗ “thanh khí thảo” để đối phó với chúng.

Hắn rất muốn đi tìm bọn họ để tính sổ, thế nhưng khổ nỗi hắn lại trở thành minh chủ võ lâm.

Chẳng lẽ, lại vì mấy chuyện không đâu mà hắn lại đi bắt chẹt thuộc hạ của mình à!

Chính vì thế, hắn chỉ có thể nuốt cơn tức này vào người mà thôi!

Ai thấu nỗi đau này chứ!

Vậy nên, khi nghe đến ba từ “thanh khí thảo” thôi là khiến cho Nam Phong phải đi thử sức một phen rồi.

“Hửm! Đây chính là hang động bí mật hay sao? Tại sao lại không có ai đến đây vậy?” Nghi vấn là thế, thế nhưng cái sự mê hoặc của “Thanh khí thảo” lại không khiến cho hắn lùi bước.

Hang động bên trong tối đen như mực, đến cả tay mà hắn cũng không nhìn thấy rõ.

Vận dụng chân khí dồn lên mắt, cuối cùng thì hắn mới có thể lờ mờ nhận ra được mọi thứ.

Thắp mốt cây đuốc để nhìn cho rõ hơn, Nam Phong bắt đầu tiến sâu vào bên trong và chuẩn bị cho công cuộc tìm kiếm “thanh khí thảo” thần thánh của mình.

Sau một hồi tìm kiếm mà chẳng thu được kết quả gì khiến cho hắn tức điên lên, không nhịn được mà mắng chửi cái tên nào “ăn no rửng mỡ” lại đi tung cái tin đồn thất thiệt này.

“Hửm! Cái gì vậy?”

Từ xa Nam Phong nhìn thấy một vật thể gì đó đang từ từ tiến lại gần.

Càng tiến gần hơn thì tiếng “vo ve” của nó lại càng phát ra rõ ràng hơn.

Nam Phong tò mò tiến lại gần xem thử thì phát hiện ra.

“Mẹ nó nữa! Tưởng là gì, hóa ra là một con ong, mà con ong gì lại to bằng một bắp tay thế kia, đúng là dị giới mà!”

Dường như phát hiện ra Nam Phong, chú ong “nhỏ” chăm chỉ này phát ra tín hiệu nguy hiểm và lao thẳng đến chỗ của hắn.

“Mẹ nó! Đến ong mà cũng muốn khi dễ ta à! Xem ta đây!”

Nói xong, hắn tung một quyền và nhanh chóng giết chết chú ong tội nghiệp cùng với vẻ mặt đắc chí.

Bỗng dưng, giọng nói của hệ thống vang lên.

[Chúc mừng ký chú đã tiêu diệt Hắc phong trùy]

Nam Phong nghe thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Thế phần thưởng là gì?”

[Phần thưởng của ký chủ sẽ là một đàn ong đuổi giết]

“Cái gì mà…”

Còn chưa dứt lời thì tiếng “vo ve” ngày càng tăng và không có dấu hiệu dừng lại, khiến cho Nam Phong vắt chân lên cổ mà chạy.

Đùa à! Một con, vài con thì hắn còn dễ dàng tiêu diệt.

Thế nhưng đến vạn con thế này thì chỉ có nước chạy trốn mà thôi, có khi chậm chân một chút nữa thì hắn sẽ bị biến thành một cái xác khô mất.

“Mẹ nó nữa! Sao lúc nãy mày không nhắc nhở tao hả hệ thống!” Nam Phong tức giận mắng chửi cái hệ thống mất dạy này.

[Hệ thống không thể phỏng đoán được phản ứng của ký chủ để đưa ra gợi ý. Hệ thống biết được là sau khi cập nhập những tri thức mà sư phụ ngài đã dạy, ngài cũng có mặt vào lúc đó!]

“Mẹ nó nữa! Mày là hệ thống nhớ lâu là điều bình thường, chứ ta làm sao mà nhớ hết được cả mớ kiến thức như vậy a!” Nam Phong rống to một tiếng nhưng vẫn không quên việc chạy của mình.

[Hệ thống đã rút kinh nghiệm để lần sau đưa ra những phương án tối ưu nhất]

“Fuck!”

Nam Phong vừa chạy vừa không quên đi vào chỗ có người, hắn mong rằng họ có thể giúp mình ngăn chặn lại một chút.

Điều này khiến cho những võ giả gần đó chửi ầm lên, họ không biết cái tên điên nào lại đi trêu chọc “Hắc phong trùy”, đã thế sau khi trêu xong thì lại dẫn họa về chỗ họ.

“Mẹ nó! Lũ ong này cũng thật là kiên trì quá đi, chỉ giết có một con thôi mà!” Nam Phong vừa chạy vừa chửi rống lên.

[Xin ký chủ hạn chế nói để tránh mất sức!]

“FUCKKKK!!!”

“Chạy thế này không ổn chút nào?”

Nam Phong cảm thấy chân khí của mình càng lúc càng giảm, chỉ một chút nữa thôi là hắn sẽ thành mồi nhắm cho lũ ong kia.

[Ký chủ hãy xem, phía trước có một hang động. Theo phương án của hệ thống thì ký chủ nên tiến vào đó lánh nạn!]

Nghe thấy lời khuyên đến từ hệ thống thì hắn chỉ có thể cắn răng làm theo mà thôi.

Sau khi tiến vào trong hang động thì có vẻ lũ “Hắc Phong trùy” này có điều gì đó sợ hãi mà không dám tiến vào, chính vì thế đã tạo ra cơ hội cho hắn điều tức chân khí.

“Nhìn đám ong kia kìa! Bám ở ngoài cửa động hơn hai canh giờ rồi mà vẫn không thèm bỏ cuộc! Đúng là dai như ong mà!” Nam Phong tức giận chỉ tay vào lũ ong ngoài kia nói.

Bực tức là vậy, thế nhưng hắn vẫn không đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Chẳng lẽ, bọn ong nó ở bên ngoài một, hai ngày thì hắn cũng phải đợi một, hai ngày hay sao?

Hắn quyết định cắp mông lên và đi khám phá cái hang động này, lần này thì hắn sẽ không trêu chọc cái phiền phức gì nữa.

Hang động này rất sâu, đi một hồi mệt lả mà cũng không nhìn thấy đích.

Khi Nam Phong đang chuẩn bị bỏ cuộc thì hắn nhìn thấy một chút ánh sáng lóe ra ngay trước mắt.

Hắn vui mừng hí hửng tiến lại gần, vừa đi Nam Phong vừa nói: “Thật không uổng công cho mình đã đi tìm lâu như vậy!”

Trước mắt Nam Phong lúc này chính là một tế đàn cổ xưa, dường như nơi này đã lâu lắm rồi không có ai đặt chân đến, vết tích năm tháng vẫn còn hằn sâu trong từng kiến trúc của tế đàn.

Trong khi, Nam Phong đang hiếu kỳ về tế đàn cổ xưa này thì giọng nói của hệ thống vang lên.

[Xin ký chủ để ý, dường như tế đàn này chính là một truyền tống trận cổ xưa!]

Nam Phong ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?”

[Nếu theo đúng như hình vẽ miêu tả của lão sư phụ ngài về truyền tống trận, thì hệ thống có thể khẳng định một điều, đây chính là nó!]

“Hửm! Truyền tống trận cơ à? Vậy ngươi có thể kích hoạt được nó hay không?”

[Truyền tống trận này dường như đã bị hư hỏng một vài chỗ thiết yếu, nếu không sửa được thì sẽ không thể kích hoạt!]

“Vậy ngươi sửa được nó hay không?”

[Tất nhiên hệ thống có thể sửa được, tuy nhiên…]

“Lại điều kiện gì nữa đây?”

[Ký chủ phải thực hiện một nhiệm vụ ngẫu nhiên đến từ hệ thống!]

“Méo nhé!”

[Vậy thì nhiệm vụ đó có thể cho ký chủ được quyền lựa chọn!]

“Thôi không cần đâu hệ thống à! Anh mày đây cũng không hoàn toàn hứng thú với cái truyền tống trận này!” Nam Phong khinh bỉ nói.

Cái hệ thống này lại còn dám hố hắn một lần nữa à?

Hắn đâu có ngu!

[Vậy thì ký chủ được quyền hủy bỏ nếu nhiệm vụ đó không thể thực hiện được!]

Trong khi hắn và hệ thống đang đàm phán với nhau, nói đúng hơn là một cái hệ thống đang muốn hố người và một nam thanh niên sau khi bị hố quá nhiều lần thì đã trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bỗng dưng, một tia sáng màu xanh nhạt phía sau tế đàn xuất hiện, dường như nó đang muốn kích hoạt truyền tống trận hư hỏng này.

Ầm ầm…!

Tiếng động vang lên khiến cho Nam Phong không còn cãi vã nữa mà tập trung vào đó với lòng đầy cảnh giác.

“Cái gì đang xảy ra vậy hệ thống?”

[Dường như truyền tống trận này đang muốn khởi động trở lại]

“Hử! Chẳng phải nhà ngươi nói nó bị hư hỏng rồi hay sao? Mẹ nó! Cái hệ thống chết tiệt này, mày lại còn chuẩn bị lừa ta nữa à?” Nam Phong tức giận mắng chửi cái hệ thống vô lương tâm này, may mắn là lần này hắn vẫn chưa bị nó lừa.

[Hệ thống…hệ thống không có lừa đảo! Tất cả lời nói đều là sự thật!]

“Hử! Thật không?”

[Thật…thật…]

“Hừ! Không nói chuyện với nhà ngươi nữa!”

Nam Phong không để ý đến cái hệ thống chết tiệt này nữa mà quay sang khám phá truyền tống trận bỏ hoang kia.

[Dường như nó đang muốn…]

Hệ thống còn chưa kịp cảnh báo thì một luồng ánh sáng màu xanh cuốn theo Nam Phong vào trong và nhanh chóng biến mất.

“Mẹ nó nữa! Thật là Xui Xẻo… A a a…..!!!”

Ngay sau khi Nam Phong biến mất, một vách ngăn mờ ảo từ trên không trung xuất hiện.

Một người mặc vest đen trông vô cùng lịch lãm từ từ bước ra.

Người này vừa đi tay vừa cầm một chiếc máy ảnh Rolleiflex màu hồng đen, tay bấm chụp liên hồi không ngừng.

Sau đó, người này nhìn về phương hướng mà Nam Phong biến mất và nói:

“Vậy à! Thế thì ta hiểu ra tất cả rồi! Thế giới này không nên xuất hiện kamen rider! Thế nhưng, không sao cả…”

Ngươi này quay trở lại vách ngăn không gian mờ ảo đó, trước khi đi hắn vẫn không quên nói một câu vô cùng đáng sợ:

“Ta sẽ hủy diệt thế giới này! Nhanh thôi!”

Sau đó, người mặc vest đen này hoàn toàn biến mất vào trong màn ánh sáng mờ ảo, chỉ còn lại không gian tăm tối nơi chứa đựng cái truyền tống trận cổ xưa đã ngừng hoạt động.

(t/g: phần tiếp theo mình sẽ viết về kamen rider (kỵ sỹ mặt nạ), nếu bạn nào có hứng thú thì hãy đồng hành cùng tác, nếu không thì có thể đợi tác hoàn thành phần tiếp theo rồi tiếp tục đồng hành. Thanks!)