Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 27: Trở nặng

Lệ quỷ khắp người đều là tử khí âm u. Hai mắt lòi ra tràn đầy tơ máu vô cùng dữ tợn. Môi tím tái, gò má hóp đến thấy xương. Cái lưỡi dài thò ra ngoài trông cực kì ghê tởm. Nhìn bộ dạng này của nó, Võ Tiết Châu đã không còn nhận ra đây có thật sự là cha mình nữa không.

Chứng mất ngủ kéo dài làm đầu cô đau nhức. Cô nhắm mắt, cảm nhận rõ ràng từng sợi thần kinh đang đập mạnh, mỗi lần đập đều mang theo đau đớn. Cô cắn răng, cố gắng giữ đầu óc thanh tỉnh mà tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Chỉ mới một tháng mà thôi, người cha này của cô đã biến thành thế này.

Càng muốn tự hỏi suy nghĩ, đầu cô càng đau đớn. Thế nhưng cô chỉ dùng vài giây đồng hồ để tự hỏi, trước mắt cô phải đối phó với lệ quỷ này. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu ông ta nhằm vào cô, cô sẽ bất chấp có người khác ở đây mà bắt sống ông ta. Huống chi... còn chẳng ai thấy Nhất Minh.

Thế nhưng trăm triệu lần cô không ngờ tới chính là ông ta đột nhiên khóc! Không phải huyết lệ ghê rợn đầy hận thù mà là nước mắt trong suốt mặn chát. Ông ta nghẹn ngào: "Con ơi, cha đúng là ngu xuẩn mà."

Sắc mặt Võ Tiết Châu đổi đổi vài lần nhưng cô vẫn duy trì ánh mắt như không nhìn thấy ông.

Nhất Minh bên cạnh cũng vờ như không thấy ông ta. Cho dù lệ quỷ có nhạy cảm với đồng loại cách mấy đi chăng nữa thì ông ta chỉ là một lệ quỷ mới còn y đã là một lão quỷ bán quỷ thần. Muốn giấu lệ khí không cho ông ta phát hiện quả thật là chuyện dễ như lòng bàn tay.

Võ Tiết Châu không nói. Chủ yếu cô đến đây là để nhìn mặt ông ta lần cuối. Bây giờ, tựa hồ mọi chuyện lại không như cô nghĩ. Đúng lúc này, đại não bỗng nhiên đau nhức. Một giọng nói khàn khàn mang theo nụ cười đầy chăm chọc vang lên bên tai:

"Ngươi không thấy người bên cạnh ngươi đang chết đi sao?"

Cô hoảng hốt nhìn xung quanh. Kể cả Nhất Minh đều không ai nghe được thanh âm này, ngoại trừ cô...

Chết tiệt!

Tai cô bắt đầu ù đi. Cô không nghe thấy âm thanh xung quanh nhưng cô hoàn toàn nghe được tất cả những gì giọng nói kia nói. Nó đang tra tấn cô.

Võ Tiết Châu không nhìn mọi người. Sắc mặt tái nhợt nói: "Được rồi, em về đây. Cảm ơn hai người. Hy vọng cảnh sát sẽ đòi lại công bằng cho cha em."

Dứt lời cô vội vã rời đi. Trong tình trạng hoảng hốt này cô đã bỏ lỡ câu than thở "vô ích thôi" của cha mình. Nhưng Nhất Minh sau khi nghe được, ánh mắt lóe lóe. Khóe miệng nhếch lên thành một đường cung.

Võ Tiết Châu kinh hoàng chạy một mạch đến phòng bệnh của Võ lão mẹ. Nhìn thấy Võ lão mẹ đang xem tivi, cô liền không kiềm được nhào tới ôm lấy bà. May mắn mẹ cô còn sống.

Võ lão mẹ bất đắc dĩ mỉm cười. Ôn nhu vuốt ve lưng con gái nhỏ. Bà mềm giọng hỏi: "Tiết Châu, làm sao vậy?"

Cơn đau đớn đã giảm đi. Cô có chút mệt mỏi lắc đầu. Sống những ngày thế này thật mệt mỏi, có lẽ ngày cô phát điện lên cũng chẳng còn xa đâu? Thế nhưng cô không thể nói cho Nhất Minh nghe về những chuyện cô gặp phải. Cô không có mặt mũi nào nói với y điều đó bởi trong lòng cô cũng đã lay động, cũng từng nghĩ như thế...

Con người bây giờ chính là như vậy. Rõ ràng biết người ta đối tốt với mình, rõ ràng cũng yêu người ta thế nhưng luôn bị lý trí, lợi ích kiềm hãm. Cái gọi là yêu đến sông đi chết lại chỉ có ở trong những cuốn tiểu thuyết mang đầy mơ mộng của thiếu nữ muốn hướng đến một tình yêu lãng mạn mà thôi. Buồn cười nhất là dù người ta có tốt thế nào, chỉ cần trong nháy mắt nghĩ người ta làm chuyện gì có lỗi với mình, con người cũng sẽ quên hết những gì tốt đẹp. Con người chính là như vậy. Sẽ nhớ mãi những đau đớn, tổn thương mà xem nhẹ hạnh phúc vốn có.

Hiện tại cô chỉ muốn ngủ trong lòng mẹ. Vậy mà, Võ lão mẹ đã cất tiếng hỏi một câu khiến cô cứng đờ: "Không biết cháu trai đây là?"

Cô cau mày, ngẩng đầu hướng mắt theo phía Võ lão mẹ nhìn liền hết hồn. Trong phòng này, ngoại trừ cô, bà cùng Nhất Minh ra không còn ai khác nữa. Phương hướng bà đang nhìn không ai khác chính là Nhất Minh. Mà Nhất Minh cũng đang dùng đôi huyết đồng tràn đầy ngoài ý muốn nhìn bà.

Bà thấy được!

Phải, Nhất Minh chưa bao giờ có ý định cho người trong nhà của cô nhìn thấy y bởi vì y biết nhà cô rất nghiêm khắc. Không muốn con gái mình yêu sớm. Cho nên y luôn duy trì hình thái linh hồn khi ở cùng với cô thế nhưng bà nhìn thấy! Điều này chứng minh điều gì? Trong lòng y hiểu rõ nhất.

Võ lão mẹ khó hiểu nhìn cô dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình. Bà hỏi: "Sao vậy? Sao không trả lời mẹ?"

Võ Tiết Châu ú ớ. Cô nên giới thiệu như thế nào đây? Nói với mẹ rằng y là quỷ bám theo cô hơn một năm?

Lúc này, Nhất Minh mới ôn hòa mỉm cười. Y đến gần giường bệnh, lịch sự cúi chào bà: "Chào bác gái. Con tên Nhất Minh. Là bạn trai của Tiết Châu."

Võ Tiết Châu: "..." Đại ca, anh muốn tui sống sao!?