Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 30: Hoắc Kiện Minh

"Đúng nha. Nếu không phải do Nhất Minh, gia đình cô cũng sẽ không rơi vào kết cục như hôm nay a. Khè khè khè." Tiếng nói man rợ lần nữa xuất hiện trong đầu khiến cơ thể Võ Tiết Châu cương cứng.

Lại tới rồi.

Trần Quốc Minh ôn nhu mỉm cười. Hắn yên lặng nhìn cô bị bủa vây trong khủng hoảng, chiếc lưỡi ướt át thỉnh thoảng liếm cánh môi nhợt nhạt.

Linh hồn dường như đang kêu gào muốn giải thoát khỏi giọng nói trong đầu. Có thứ gì đó đang cắn nuốt lý trí cô. Nhưng cho dù làm thế nào cô cũng không thể thoát khỏi con quái vật vô hình kia, như chim trong lòng không thể giương cánh lên bầu trời.

"Đừng sợ." Bỗng, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Dịu dàng mà lấn ác sự điên cuồng.

"Đừng sợ." Giọng nói trong trẻo ấy lập lại. Đôi tay vô hình như vuốt ve trấn an linh hồn cô. Giọng nói quen thuộc này chính là nàng...

"Hí hí hí." Tiếng cười gớm ghiếc tiếp tục vờn quanh lỗ tai nhưng tiếng nói của nàng lại êm ái như dòng nước, rửa sạch đi những thứ đen tối trong tâm hồn cô: "Ta giúp ngươi."

Dứt lời, cơ thể Võ Tiết Châu giật mạnh như thể bị người chích điện. Đầu ốc đau nhức muốn nức toạt ra. Vô số mảnh ký ức đứt đoạn len lỏi vào đầu nhưng trong số ngàn vạn được giữ lại từ linh hồn nàng, số ký ức này quả thật chẳng đáng kể.

Mắt trái bỏng rát, ngực trái ẩm ướt. Đau đớn không cách nào khiến cô ngăn được giọng thét chói tai từ miệng mình phát ra.

Mà Trần Quốc Minh thấy thảm trạng của cô, vòng cung khóe môi càng nhếch càng nhiều.

Một lúc sau, đau đớn qua đi. Ngẩng đầu, chỉ còn lại một thiếu nữ lạnh lùng.

Vẫn là cô nhưng mắt trái lại nhuốm màu biển cả. Vẫn là cô nhưng ngực trái thấm đẫm một mảng máu tươi. Vẫn là cô nhưng trên trán có một đồ án xinh đẹp động lòng người. "Cô" cất tiếng, giọng nói như có hai người đồng thời mở miệng: "Đã lâu không gặp, Hoắc Kiện Minh."

Nhìn đôi đồng tử dị sắc của "cô" tràn đầy chán ghét cùng khinh thường nhìn xuống mình, Trần Quốc Minh cũng không tức giận. Hắn thậm chí còn mỉm cười trả lời:

"Đã lâu không gặp, nữ nhi của ta."

**************

Bạch Ngọc Ân từ vòng tay không gian lấy ra một chiếc họp. Chiếc họp bằng gỗ được điêu khắc tỉ mĩ mở ra. Hai luồng khói đen đặc từ bên trong như tìm được lối thoát lao nhanh ra ngoài.

Hai luồng âm phong lượn quanh Bạch Ngọc Ân hai vòng liền ngừng lại. Ở trước mặt cậu xuất hiện hình dạng vốn có. Đó chính là hai lệ quỷ thường đi theo cậu.

Hai người đều dùng biểu tình khó coi nhìn cậu.

Người nóng tính trực tiếp nắm lấy cổ áo cậu, hung hăng nói: "Tên nhóc thối này, còn dám vác mặt gặp anh!"

Bạch Ngọc Ân cười khổ: "Đừng lo, không phải tôi cũng không có chuyện gì sao. Các anh không cần phải như vậy. Tình hình hôm ấy quá nguy cấp. Nếu tôi không nhốt mấy anh lại, nói không chừng bây giờ mấy anh còn không thể đứng đây trách cứ tôi đâu."

Hai người bèn trừng mắt nhìn cậu nhưng đã ngậm miệng không hé răng nói lời nào. Lão bất tử lúc này mới sốt sắn từ bên ngoài đi vào: "Không xong rồi, ta không thể liên lạc được với Nhất Minh!"

Bạch Ngọc Ân nhíu mày. Điều cậu sợ hãi đã xảy ra. Nhất định bọn họ đã đi gặp tên ác quỷ đó.

"Ông đi thông tri cho lệ quỷ có đạo hạnh thâm hậu đi. Đừng dắt bọn tiểu quỷ không làm được việc gì ngoài tẩm bổ cho hắn. Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với thiên sư thế gia."

Dứt lời, lão bất tử liền biến mất. Bạch Ngọc Ân bèn dùng tốc độ nhanh nhất gọi cho ông nội của mình.

**************

Nhất Minh ở ngoài tiệm nước Võ Tiết Châu và Trần Quốc Minh gặp mặt đánh đến long trời lở đất. Dùng mắt thường không thể thấy được xung quanh kiến trúc này bị bao bộc bởi một lớp quỷ khí đen sẫm. Bên trong không có lấy một bóng người. Mà sân trước của cửa tiệm, Nhất Minh đang giằng co với lệ quỷ mặc đầm hồng hay bám theo cô và Phương cùng với một lệ quỷ khác.

Móng vuốt sắc bén từ ba phía quét tới như muốn khoét đi mắt y. Y khinh thường hất bay chúng, liền bên dưới có người đốn chân khiến y mất thăng bằng. Cũng may y điều khiển hắc vụ nâng y bay nhanh ra khỏi phạm vi công kích.

Nhìn cái hố to đùng đầy gạch vỡ vụn, Nhất Minh càng thêm tức giận. Ba con quỷ, một con ngàn năm, một con năm trăm lại một con trong xác hôi thối vậy mà cũng dám ngăn cản y!

Tay trái tích tụ một quả cầu thật lớn, tay phải hình thành lực hút cuốn lấy Phương. Dường như không kịp phòng bị, cũng không ngờ y có thể chạm tới da thịt con người, Phương liền mất cảnh giác nằm gọn trong lòng bàn tay y. Chiếc cổ mảnh khảnh lập tức "răng rắc" hai tiếng gãy lìa.

Nhưng y vẫn chưa dừng tay. Đây chỉ mới giết đi thân xác nó, linh hồn của kẻ tù tội này, y cũng muốn diệt! Vì thế y nâng tay, cường ngạnh nhét quả cầu đen ngòm vào họng Phương.

Biểu tình Phương liền trở nên vặn vẹo. Cơ thể không ngừng run rẩy rồi nổ tung. Chất lỏng đen đặc và vụn thịt hôi thối lập tức bay tán loạn khắp nơi.

Hai con quỷ còn lại dùng đôi mắt kinh hãi nhìn y. Y bước một bước, chúng nó lùi hai bước. Nhưng chỉ có một lúc mà thôi, chúng nó lại nhe hàm răng nhọn hoắc xấu xí. Dường như là đang cười.

Nhất Minh lúc này đã không thể cử động bởi vì sau lưng y bị đính một lá bùa vàng được vẽ bằng chu sa.

Định thân phù! Người đạo gia!

Y âm trầm từ từ xoay cổ lại. Chiếc cổ như không xương xoay hẳn về phía sau nhìn đám người vừa tới. Toàn bộ đều là nhưng gương mặt xa lạ. Trên tay đều cầm kiếm gỗ đào và bùa pháp. Mà trên biển hiệu cao cao lại có một con mãng xà to bằng cánh tay nam giới trưởng thành cuộn tròn. Nó đang dùng đôi mắt vàng nhìn y như nhìn một con mồi.

***************

"Võ Tiết Châu" buồn nôn nhìn đôi mắt thâm tình của Trần Quốc Minh, à không, hiện tại phải gọi là Hoắc Kiện Minh mới đúng. "Cô" không chút lưu tình mở miệng châm chọc: "Đừng dùng loại ánh mắt ấy nhìn ta. Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao. Tại sao ngươi nhất định phải dây dưa? Đã qua hai kiếp lẽ nào ngươi còn chưa chịu buông tha? Nợ nần của chúng ta đã thanh toán xong cả rồi!"

Hoắc Kiện Minh chậm rãi đứng dậy, hắn một tay chống lên bàn, một tay nắm lấy cằm "cô": "Nhưng tim ta nàng chưa trả a."

"Cô" không không chút khách khí đánh rớt tay hắn. Hình như cảm thấy rất buồn cười, "cô" bắt đầu cuồng tiếu.

"Bốp." Một tiếng, trên mặt Hoắc Kiện Minh đã in hằn năm dấu tay đỏ chót. Khuôn mặt hắn rốt cuộc không giữ vững nụ cười nữa. Đối mắt nheo lại nhìn "cô".

"Bệ hạ, ngươi không thấy bản thân mình thốt lên câu nói đó rất buồn cười, rất ghê tởm sao? Vào lỗ tai ta còn thấy thật bẩn!"