Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 47: Cát nhi và phản bội

Võ Tiết Châu thấy rất nhiều thứ dơ bẩn. Quan cao quyền quý mua vui, tú bà bức ép gái nhà lành, những âm mưu tính kế nhỏ nhỏ đối chọi lẫn nhau của kỹ viện. Thậm chí việc hằng ngày Nhất Minh bị những nam kỹ và kỹ nữ đánh chửi cũng thấy nhiều.

Hôm nay, y lại bị mắng bởi một nam kỹ. Khi Võ Tiết Châu đến, người kia đã lắc hông bỏ đi.

Nhìn thân thể gầy yếu của y cuộn lại thành một đống nho nhỏ, nàng không khỏi đau lòng: “Ngươi không sao chứ? Ta bôi thuốc cho ngươi nhé?”

Mặc dù hỏi như thế nhưng nàng cũng không đợi y trả lời mà thuần thục lấy ra lọ thuốc bôi lên vết thương của y. Không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc giúp y trả đũa nhưng mỗi lần làm như vậy, những kẻ kia sẽ lại phát tiết tức giận với y càng ác liệt hơn. Nàng không chịu nổi.

Nhất Minh vẫn im lặng mặc nàng thoa loạn trên người mình. Y quen rồi, thật sự quen rồi.

Bộ dạng của y bây giờ giống như con thú nhỏ cuộn mình khi bị thương.

Võ Tiết Châu thở dài, dưới sự giúp đỡ của tiểu quỷ mà cường ngạnh cõng y về phòng. Thân thể gầy gò nhỏ bé đỡ lấy đứa bé cao lớn hơn mình không biết bao nhiêu. Đây là cách yêu của nàng. Một khi yêu ai đó sẽ toàn tâm, toàn ý, dùng hết sức mình nâng đỡ, bảo vệ người đó. Đây quả thật không phải cách làm của nữ nhân mà nam nhân thích…

Nhất Kiệt cũng vừa bị đánh một trận, hắn ngồi trên giường ôm lấy Nhất Minh. Hai huynh đệ bọn họ không ai nói gì, chỉ lặng lẽ cho nhau ấm áp còn sót lại trong cuộc đời bạc bẽ này.

Võ Tiết Châu đặt một bọc bánh bao thịt lớn trước cửa, quay đầu mỉm cười với y: “Ta đi nhé, mai lại tìm ngươi.” Nói rồi nàng ra ngoài. Trước khi rời đi còn gõ ba cái lên cửa phòng bọn họ. Đây là ám hiệu ‘người tốt bụng’ mỗi khi đưa đồ ăn cho huynh đệ.

Quả nhiên ngay lập tức Nhất Kiệt đã chạy ra ngoài bưng bao bánh bao thịt nóng hổi tràn đầy mùi thơm vào phòng.

Yên tâm thấy đồ ăn được hắn đem vào phòng, Võ Tiết Châu mới thật sự về nhà. Cũng không hẳn là nhà, chẳng qua đây là căn nhà dựng tạm bằng cỏ. Nói theo cách hiện đại chính là cái ổ chuột cho người nghèo. Mà nàng, chỉ cần một nơi để ngủ.

Trong đêm tối tịch mịch, canh giờ vừa mới tờ mờ sáng, cửa sổ bỗng nhiên bị thổi tung. Một cơn gió lạnh lẽo bay vào phòng lượn lờ không tan. Trong đêm tối dần hình thành một cái bóng trắng rợn người.

Võ Tiết Châu im lặng mở mắt: “Trở về?”

Lúc này, bóng trắng kia mới cất tiếng cười như chuông bạc: “Thù ta đã trả. Gã đã bị ta ám tới chết.”

Không sai, bóng trắng này chính là Cát Nhi đã một năm không gặp.

“Vậy thì tốt.” Võ Tiết Châu lạnh nhạt đáp. Thế nhưng…

“Chủ nhân, thù ta đã trả. Ta sắp phải đi đầu thai. Trước khi đi, nể tình chủ tớ ta trở về báo cho ngươi một tiếng. Khi ta ám gã đàn ông kia, một tên đạo sĩ đã dây dưa. Hiện tại, chắc lão ta đang đuổi đến đây.” Vừa nói, nó vừa tà tà liếc nhìn tiểu quỷ nàng thu phục sau nó.

Bấy giờ, Võ Tiết Châu mới bật cười. Ngay lần đầu gặp mặt cả hai đều lợi dụng nhau. Trong mắt của nữ quỷ cũng chỉ có trả thù, không hề có chút tôn kính nào với nàng. Quả nhiên, phản bội đã đến rồi. Dù là nó không trực tiếp ra tay nhưng lại đưa phiền phức đến.

Võ Tiết Châu ngồi dậy nhìn thẳng về phía nó. Phát hiện trên người nó đang bắt đầu tan thành từng đóm sáng nhỏ, nàng không khỏi kéo khóe miệng:

“Ồ? Vậy thì ngươi cũng đừng hòng lành lặng đến chỗ đầu thai.”

Dứt lời, nàng phóng ra một lá bùa. Lá bùa vừa bay lên không trung bèn biến mất mà trên người nữ quỷ đột ngột xuất hiện ánh lửa lập lòe khiến nó đau đớn thét chói tai.

Cát Nhi oán hận gào thét trong lửa nóng: “Tiện nhân, ngươi có biết nếu ngươi dám làm linh hồn ta tan biến dẫn đến không thể đầu thai, ngươi có biết sẽ có hậu quả gì không?”

“Đương nhiên là biết. Sau khi chết ta phải xuống chịu Diêm Vương nhận tội a.” Làm một linh hồn có thể đâu thai được viết trên sổ sinh tử tan biến sẽ trả một cái giá rất lớn. Võ Tiết Châu là người có kiến thức, vì vậy nàng lập tức trả lời thể hiện mình là thành phần có học.

Cát Nhi cười gằng: “Đã biết thì thu tay lại cho ta.”

Võ Tiết Châu vẫn thản nhiên ngồi đấy nở một nụ cười ác liệt: “Ai nói lão nương đang thiêu chết ngươi? Đồ đần! Đây là lửa thường, chỉ cho ngươi chút đau đớn, bỏng rát khó chịu mà thôi. Không sao.”