Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 5: Valentie đỏ (3)

"Câm miệng!"

Tiếng quát đầy tức giận của Nhất Minh vang vọng. Đôi đồng tử đỏ như máu đằng đằng sát khí nhìn về phía nữ quỷ. Y không ngờ tiểu quỷ này dám dùng nói những lời chia rẽ y với Châu nhi. Ba ngàn năm dài đăng đẳng, y như thế nào có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ cả gan châm ngòi li gián?!

Võ Tiết Châu càng không biết nói gì. Nếu không phải sợ kích thích thêm, cô thật muốn hô to hỏi nữ quỷ tình yêu gì đó có liên quan gì đến cô. Cô còn chưa biết tình yêu có vị đắng ngọt thế nào. Lời nữ quỷ hoàn toàn như đàn gảy tai trâu, thông tai này chui tai khác.

Khuôn mặt nữ quỷ dần dần tróc lên từng mảng da. Máu thịt cùng nước mủ hiện ra trước mắt Nhất Minh. Thân váy ngủ trắng tinh thoáng chốc nhuộm đầy máu đỏ.

Là máu từ trái tim đang run rẩy của nữ quỷ hòa cùng hai hàng huyết lệ trong hốc mắt tối tăm.

"Ha ha ha." Nữ quỷ cười, tiếng cười vang vọng khắp cả không gian. Tiếng cười điên cuồng mà thê lương vô tận.

Theo giọng cười càng lúc càng lớn, bóng đèn điện chớp tắt mỗi lúc một nhanh. Cuối cùng, "bùm" một tiếng, tất cả mọi thứ chìm trong bóng tối không chút ánh sáng. Kể cả sao sáng ngoài kia, kể cả trăng treo cửa sổ cũng không cách nào soi sáng biệt thự như ánh sáng mãi mãi không thể len lỏi vào cõi lòng nữ quỷ, chữa khỏi vết thương đang không ngừng rỉ máu kia...

Võ Tiết Châu bị lão quỷ nhà mình che đi thính giác cùng thị giác. Mặc dù vậy nhưng tiếng cười cay đắng của nữ quỷ và tiếng bóng đèn nổ lớn vẫn truyền đến tai cô.

"Nhất Minh, thả tôi ra."

Vừa dứt lời, tiếng nam nữ la hét kinh hoàng đã rơi vào tai khiến cô giật mình. Theo sương đen dần lui xuống, cảnh vật xung quanh rốt cuộc hiện lên rõ ràng.

Nhất Minh âm trầm nhìn nữ quỷ với bộ dạng ghê người điên cuồng không ngừng lao nhanh bay loạn. Đôi môi y khẽ mím. Có lẽ là đồng loại cũng có lẽ đã từng trải qua đoạn tình yêu đau đớn đến tê tâm liệt phế mà y có thể cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng và khổ sở trong tiếng cười ai oán. Đau đớn nghẹn ngào.

"Quỷ! Có quỷ!" Tiếng kêu sợ hãi từ phòng tắm vang trong biệt thự yên tĩnh phá lệ chói tai.

Nhất Minh liếc mắt nhìn bên trong. Không biết tự lúc nào, nữ quỷ đã bám trên góc tường cao cao. Tứ chi úp sấp như con nhện, cái đầu lủng lẳng như bị gãy đung đưa. Tóc đen dính dớp xõa tung, máu đỏ thẫm từ mắt nhỏ giọt lên sàn nhà tạo nên thanh âm "tí tách".

Lúc này, giọng nam trẻ tuổi kinh hãi hét lên: "Là cô! Cô là Nguyễn Ái Lan!"

Nữ quỷ không ngờ đến bản thân trở thành hình dạng ghê tởm như thế này rồi mà nam nhân trước mặt còn nhận ra. Thân thể cứng còng, sau đó, trên môi giương lên nụ cười dữ tợn: "Không sai, là tôi. Một năm không gặp, Đặng Phong."

Sau đó, dường như chợt nhận ra nơi này còn có người, Nguyễn Ái Lan vặn vẹo cái đầu, hướng hóc mắt tối ôm về phía người phụ nữ kia chào hỏi: "À, còn có Trần Mỹ Nghi ở đây."

Câu khẳng định vừa thốt lên, hai người bên trong đã bị dọa cho mềm nhũn. Tình nhân Đặng Phong run rẩy nhìn con quỷ xấu xí cách mình không xa. Ả ta che đầu thấp giọng cầu xin: "Đừng đến tìm tôi. Tôi không làm gì cả. Đừng đến tìm tôi." Trong cơn hoảng loạn, dường như nhớ ra điều gì đó, ả ta dịch thân thể, chỉ ngay vào mặt người đàn ông ả vừa bảo yêu suốt đời mà nói: "Là anh ta! Chính anh ta mới là người giết cô. Không những giết cô mà anh ta còn cắm sừng cô suốt một năm! Cô đến tìm anh ta đi."

Gương mặt Đặng Phong lập tức vặn vẹo. Gã không nghĩ đến người mình yêu trong giây phút sinh tử lại đem gã làm bia đỡ. Trong lòng đau đớn, thất vọng và tức giận ngập tràn. Con đàn bà chết tiệt này!

"Hí hí hí." Nguyễn Ái Lan nhìn trò hề trước mắt liền cười rộ lên. Sự trào phúng cùng khinh thường không chút che dấu, "Đây là người phụ nữ mà anh yêu sâu sắc? Có cá tính!"

Đằng Phong vì một người như thế vứt bỏ tình yêu sắt son Nguyễn Ái Lan dành cho gã. Gã vì sự mới mẻ bỏ đi cái thủy chung. Gã vì cuồng nhiệt giết chết chân thành. Buồn cười thật, thứ tình yêu rẻ rúng làm sao!

Bởi vì có sự xuất hiện đáng sợ như nữ quỷ nên sự hiện diện của Võ Tiết Châu chẳng gây chú ý. Cô nép mình vào cửa, lạnh lùng nhìn một màn "yêu thương sâu đậm". Mới đầu cô còn có ý định ngăn cản nữ quỷ nhưng Nhất Minh chậm chạp chẳng chịu ra tay. Sau, nhìn đến cảnh tượng kia và nhớ tới ngày giỗ hôm nay, đáy lòng cô không khỏi phản cảm.

Ngày giỗ của Nguyễn Ái Lan - ngày valentie, lễ tình nhân, chính là ngày đôi nam nữ này hâm nóng tình yêu.

Trái tim rỉ máu của ai đó cũng dần lụi tàn.

Tình yêu đã chết, nước mắt đã cạn. Sau cùng, chỉ còn lại mối hận ngút trời.

Nguyễn Ái Lan nhe hàm răng nhọn hoắc cười gằng: "Nợ máu phải trả bằng máu, giết người phải đền mạng. Các người đã sẵn sàng chưa?"