Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 67: Vỏ mèo, ruột báo.

Bị trúng thực mọi người ạ, cơ mà vẫn muốn nhanh lên một chút, chúc mọi người câu Giáng Sinh Vui Vẻ.

______

Phương Hoà cắm đầu ăn, Lê Chấn thì ngồi bên cạnh nhìn, đợi tới khi cậu ăn xong rồi, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không xê xích chút nào, Phương Hoà cảm thấy trong lòng ấm áp quá chừng, cũng có chút xíu xót xa, cậu lập tức nương theo cái bàn, nhảy lên người hắn, "Đừng mặt ủ mày ê vậy nữa, ăn chút gì hoặc là đi phòng thí nghiệm đi."

"Anh không đói, đi phòng thí nghiệm với anh nhé?" Lê Chấn xoa xoa chân cậu.

"Tôi muốn ra ngoài dạo một vòng." Chủ yếu là cậu muốn ra ngoài xem hai đứa kia có giết tang thi hay không, có thì sẽ lấy hết tinh hạch của tụi nó.

Lê Chấn duỗi tay vuốt vuốt lưng cậu, lần nữa xác định thân thể Phương Hoà không có vấn đề gì, mới nói, "Cẩn thận một chút, có nguy hiểm thì lập tức quay lại."

Đầu Phương Hoà cọ cọ lên tai hắn, "Đi đi, tôi biết rồi."

Phương Hoà từ trong không gian đi ra, dạo một vòng cũng không thấy hai con tang thi kia đâu, mèo nhỏ trực tiếp đi thẳng ra cửa, nhìn tình hình bên ngoài, lưỡi cũng líu lại, tang thi triều lần này so với lần trước bọn họ gặp thì ghê gớm hơn nhiều, điều là tang thi cấp một, nhưng thằng nhóc đàn em số hiệu là 2 kia chỉ đem theo một con mèo, lại có thể trong vòng một đêm diệt sạch tang thi, xác chết nằm đầy đất.

Phương Hoà nhảy lên đầu tường, nhìn ngó khắp nơi tìm hai đứa nó, mãi cho tới khi cậu chạy tới cổng lớn của xưởng thép, mới thấy một lớn một nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất.

Thằng nhóc tang thi ngồi giữa đống xác chết, một tay cầm tinh hạch nhai rôm rốp, một tay vuốt vuốt gãi gãi sau cổ mèo con, động tác so với Lê Chấn cũng không khác là mấy, con mèo kia cũng bị gãi tới nghiêng người, híp mắt hưởng thụ.

Phương Hoà đứng trên đầu tường một hồi, nâng chân che mặt, vậy là bình thường Lê Chấn vuốt lông cho cậu, cũng là y chang vậy đó hả?

Cậu vừa từ trên đầu tường nhảy xuống, đôi mắt đang híp của mèo con đã lập tức mở ra, đồng tử đen nhánh như ngọc nhìn cậu chằm chằm, trong miệng phát ra âm thanh meo ô nhỏ xíu, trái tim Phương Hoà lập tức mềm nhũn, hoàn toàn ném việc con mèo này mạnh tới nghịch thiên ra sau đầu, đi qua vỗ vỗ lên đầu nó.

Mèo con dùng sức cọ cọ trên chân Phương Hoà, một bộ nũng na nũng nịu, làm Phương Hoà lại lần thứ hai nghi ngờ câu nói của Lê Chấn, là hắn nói ý thức của con mèo này đơn giản lắm.

Đến khi mèo con run run rẩy rẩy chui xuống bụng cậu một lần nữa, Phương Hoà mới lắc mình, vội vàng né ra một bên, nâng chân đè lên đầu nó, vớt một con cá từ trong không gian ra.

Con cá vừa tung tăng giãy bèm bẹp dưới đất, đã bị mèo con bắt được, hoá thành thịt cá băm trong nháy mắt, Phương Hoà giật giật khoé miệng, mặc kệ mèo con dựa lên chân trước của mình ăn cá.

Một con mèo bự không bằng nửa trái bắp, cứ như vậy thoải mái ăn hết cả con cá to hơn nó gấp mấy lần, Phương Hoà trợn trắng mắt, con tang thi nào cũng ăn được giống nó, vậy thì mấy thực phẩm đóng gói không biết phải giấu đi đâu?

(Edit: đoạn này tui chém, bạn nào có góp ý cứ thoải mái ạ.)

Phương Hoà nhìn thoáng qua thằng nhóc tang thi vẫn nỗ lực ăn tinh hạch bên kia, cái đồ lãng phí này, ăn nhiều tinh hạch như vậy cũng không thấy lên cấp.

Cậu nhìn mèo con lần thứ hai lê lết lại gần, một bên giơ chân ngăn ý định muốn chui xuống bụng cậu của nó, một bên không biết có nên đặt cho nó cái tên nào hay ho không, sau này muốn gọi cũng dễ hơn một chút, còn có con tang thi vẫn không ngừng ăn tinh hạch kế bên nữa, "Vậy sau này gọi mày Tiểu Bạch Cầu đi, nó thì kêu bằng Tiểu Tang."

Lê Chấn vừa từ không gian đi ra, vừa lúc nghe Phương Hoà nói, thần kinh căng thẳng hơi hơi buông lỏng, "Tên hay đó."

Phương Hoà ngẩng đầu, nhìn Lê Chấn ngồi xổm xuống bên cạnh mình, cậu đứng dậy, nâng chân dẫm lên người hắn, hỏi, "Thế nào rồi?"

Chân của Phương Hoà vừa đổi chỗ, Tiểu Bạch Cầu lập tức tranh thủ cơ hội chui xuống bụng cậu, cọ cọ cái bụng mềm mại, híp mắt hưởng thụ.

Cơ thể Phương Hoà cứng đờ, đang định nhảy lên tránh mèo con cọ tới cọ lui, Lê Chấn đã nhanh tay hơn lôi nó ra, "Anh muốn lấy chút máu của nó làm hàng mẫu."

Con mèo này có điểm bất thường, Lê Chấn muốn lấy hàng mẫu của nó cũng là chuyện đương nhiên, Phương Hoà đợi hắn lấy máu của Tiểu Bạch Cầu xong mới hỏi, "Anh định tiếp tục nghiên cứu hả?"

Lê Chấn thu hàng mẫu vào không gian, duỗi tay ném mèo con cho tang thi Tiểu Tang, sau đó mới ôm Phương Hoà từ dưới đất lên, "Không, đi lấy thiên thạch trước, nó mới là mấu chốt."

Có thể nghiên cứu được hắn điều nghiên cứu hết rồi, hiện tại có lẽ chỉ có thiên thạch mới có khả năng xoay chuyển tình hình.

"Từ từ đã! Còn chưa có thu tinh hạch mà! Tiểu Bạch Cầu mau đem tinh hạch nhả ra cho tao!" Phương Hoà nhìn mèo con bò lên đầu Tiểu Tang cuộn thành một cục mà nói, cậu nghĩ cần nhân lúc nó còn nhỏ mà dạy dỗ mới được, bằng không lớn lên lỡ dám lén giấu của riêng thì làm sao bây giờ!

Tiểu Bạch Cầu nâng đôi mắt đen láy nhìn Phương Hoà một lúc, sau đó, tinh hạch lập tức rơi rớt đầy đất, trong đó vậy mà còn có vài viên tinh hạch của tang thi biến dị.

...........

Bốn người cứ như vậy bắt đầu di chuyển, Lê Chấn lấy xe từ không gian ra, ôm Phương Hoà ngồi vào, cậu nhìn Lê Chấn hoàn toàn không có ý định cho Tiểu Tang lên xe, lập tức bám vào cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, Tiểu Tang vậy mà đã bò lên cốp xe ngồi đến chễm chệ, mà Tiểu Bạch Cầu cũng bám chặt lên đầu nó.

Lê Chấn khởi động xe chạy như bay trên đường, sự thật chứng minh, đem theo Tiểu Bạch Cầu là một lựa chọn vô cùng không sáng suốt, tuy rằng tang thi triều đã bị bọn họ giải quyết phần nào, nhưng số lượng quá mức đông đảo, tụi nó cảm nhận được dụ hoặc của Tiểu Bạch Cầu, nhao nhao xúm lại lao đến xe bọn họ.

Lúc đầu còn ổn, Lê Chấn có thể vừa lái xe đâm tang thi, vừa dùng niệm lực ném nó ra ngoài, nhưng số lượng càng ngày càng đông, xe bắt đầu một bước khó đi.

Lê Chấn hiếm khi có chút tức giận, quay đầu xuyên qua cửa kính nhìn thoáng hai con tang thi vẫn vững vàng ngồi trên cốp xe, nhíu mày, Phương Hoà đang tưởng hắn muốn bùng nổ, Lê Chấn đã trực tiếp ném ra bảy tám quả cầu tia chớp, thẳng tắp bay ra đằng trước.

Phương Hoà còn chưa kịp nhìn quả cầu nổ, đã bị Lê Chấn đưa tay lên che mắt, vậy nên cậu chỉ có thể chờ, nhiều quả cầu nổ một lượt như vậy, mắt sẽ bị ánh sáng làm cho hư luôn.

Đến khi Lê Chấn lấy tay ra rồi, Phương Hoà mới nhìn thấy đống tang thi cháy đen thui nằm trên đường, bị bánh xe trực tiếp nghiền nát thành tro bụi, cậu nhìn Lê Chấn mặt không biểu cảm tăng tốc xe, chân mèo giật giật, dẫm lên ngực hắn, vuốt vuốt từng cái một.

Vừa vuốt vừa nói, "Bớt giận, bớt giận."

Phương Hoà nói xong mới chột dạ dừng lại, cậu quên mất Lê Chấn người này không có hô hấp, thuận khí cũng như không.

Hắn cuối đầu nhìn Phương Hoà một cái, phẫn nộ trong lòng cũng tiêu tán, xoa xoa lưng, bóp bóp móng mèo, "Xin lỗi, anh làm em sợ rồi?"

Xì, sao có thể chứ, tui bất quá có chút lo lắng thôi, nhưng ngoài mặt Phương Hoà vẫn gật gù, nói, "Anh còn lãng phí hết mấy quả cầu của tôi."

"Sẽ không." Lê Chấn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương Hoà nhìn theo tầm mắt của hắn, đàn em Tiểu Tang vẫn đội Tiểu Bạch Cầu trên đầu, nhanh chóng thu hết tinh hạch trên mặt đất, đúng là không hề lãng phí.

"Nhưng mà Tiểu Bạch Cầu vẫn sẽ không ngừng thu hút tang thi, anh định dùng hết quả cầu chớp vào việc này hả?" Phương Hoà nghiêm túc nói.

Lê Chấn gật đầu, "Là tôi sơ sót."

Nói xong liền dừng xe lại, ôm Phương Hoà đi xuống, Tiểu Tang và Tiểu Bạch Cầu nháy mắt đã đứng sát một bên, Lê Chấn đặt Phương Hoà lên nóc xe, lại xách tòn ten Tiểu Bạch Cầu khỏi đầu Tiểu Tang, cũng đặt lên nóc xe luôn.

Phương Hoà thấy Lê Chấn giơ tay đặt lên đầu mèo con, lập tức nhào qua ôm tay hắn lại, "Anh muốn áp lực che chắn lên người nó? Sẽ bị hao phí rất nhiều năng lượng đó, rất nguy hiểm!"

Chuyện che chắn cho Tiểu Lương Tư lần trước cũng đủ làm Phương Hoà đau đầu rồi, mèo con này so với đứa cháu kia còn mạnh hơn nhiều, vậy không phải sẽ càng thêm nguy hiểm ư?!

"Nó không giống Tiểu Lương Tư, anh có thể dùng cách khác." Lê Chấn nói với Phương Hoà.

Thấy mặt cậu vẫn còn lo lắng, Lê Chấn mới nói tiếp, "Anh không thể sửa đổi ý thức của Tiểu Lương Tư, còn ý thức của con mèo này thì khác, sở dĩ hiện tại nó thu hút nhiều tang thi như vậy, là do khí tràng của nó không lớn, năng lực lại cường đại, nhưng thân thể thì lại nhỏ yếu, mới có thể thu hút nhiều tang thi như vậy, thực chất mà nói, thứ thu hút tang thi là virus bên trong cơ thể nó."

Phương Hoà không hiểu mấy, nhìn mèo con miệng còn hôi sữa run run rẩy rẩy, "Vậy làm sao nó mới khoẻ mạnh lên được?"

"Nó rất mạnh, nhưng ý thức thì yếu ớt, rất nhiều động vật nhỏ vừa sinh ra đã có ý thức kém như vậy rồi, là thời điểm cần con mẹ bảo hộ, hiện tại anh cần phải đổi lại một chút ý thức bản năng của nó."

Phương Hoà hiểu hiểu một ít, "Không nguy hiểm? Không ảnh hưởng gì tới anh chứ?"

Lê Chấn duỗi tay đè lại móng vuốt của cậu, khẳng định, "Sẽ không đâu."

Cậu lùi về phía sau một bước, "Vậy anh thử đi."

Lê Chấn nhìn đàn em nhỏ tới mức còn chưa được phân nửa bàn tay của mình, hơi hơi đâm chiêu, tinh thần lực cẩn thân dò xét.

Đến khi Lê Chấn thu lại tinh thần lực, mèo con run run rẩy rẩy trong mắt Phương Hoà dường như đã lập tức thay đổi, ngồi xổm bên cạnh nó mà còn mơ hồ cảm nhận được uy hiếp, lúc hắn hoàn toàn thu tay, bốn chân của Tiểu Bạch Cầu đã không còn run rẩy như trước nữa, đứng vô cùng vững, đôi mắt đen nhánh sắc bén, nhỏ xiu xíu như vậy, thế mà cũng có uy nghiêm mạnh mẽ quá trời.

"Sao làm được hay vậy?" Phương Hoà kinh ngạc muốn rớt hàm.

Lê Chấn vỗ vỗ lên đầu Tiểu Bạch Cầu, "Anh thay đổi ý thức, để nó nghĩ rằng mình là một con báo."

"Con báo..." Được lắm, cũng là động vật họ nhà mèo, không tệ.

Phương Hoà nhìn nó chui ra khỏi tay Lê Chấn, động tác nhanh nhẹ nhảy xuống từ nóc xe, phóng lên đầu Tiểu Tang ngồi, dù cơ thể nhỏ, nhưng trong động tác quả thật có khí thế thong thả như đang săn thú, khác biệt tương phản làm Phương Hoà sửng sốt một hồi, đột nhiên ôm bụng cười ngã nghiêng trên xe.