Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 68: Năng lương thiên thạch.

Hôm qua có ai xem bóng đá không ạ? =))

______

Lê Chấn ôm Phương Hoà đang cười bò trên nóc xe lên, nhìn mèo nhỏ cười tới mức run bần bật, trong lòng Lê Chấn liền mềm thành một vũng nước, hắn đưa tay xoa xoa tai cậu, "Đi thôi, không còn vấn đề gì lớn nữa rồi."

Phương Hoà quay đầu nhìn xung quanh, đúng thật, tang thi đã không còn một mực nhào về phía bọn họ nữa, cậu ôm lấy cánh tay của Lê Chấn, ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch Cầu an vị trên đầu Tiểu Tang, nó đã không còn ngoan ngoãn nằm bẹp một cục nữa, mà là hất đầu híp mắt nhìn xung quanh, Phương Hoà xém chút nữa lại cười bò.

Hơn nữa, Tiểu Bạch Cầu thấy cậu nhìn nó, cái miệng còn hôi sữa phát ra tiếng ngao ô, thiệt sự là muốn ôm lấy hung hăng xoa nắn quá trời, "Lê Chấn, anh nói coi nó còn lớn lên nữa được không?"

Lê Chấn nhìn thoáng qua mèo con nhỏ xíu nhưng vẫn ưỡn ngực đầy khí phách đằng kia, lắc đầu, "Tang thi đã không còn sinh mệnh, chỉ có thể ngày càng mạnh lên, chứ không thể lớn thêm được nữa."

Phương Hoà nhịn cười, giơ móng chỉ vào Tiểu Bạch Cầu, "Vậy là sau này nó cứ như vậy mãi hả?"

Lê Chấn gật đầu, ôm Phương Hoà lên xe, mèo nhỏ ngáp một cái, cuộn mình nằm trên đùi hắn.

"Mệt rồi hả?" Lê Chấn lập tức cúi đầu, mèo nhỏ vừa dậy không bao lâu, chưa gì đã mệt nữa rồi?

Cậu nâng hai chân lên xoa xoa mặt, "Không hẳn, có chút chút thôi."

Lê Chấn mím chặt môi, khởi động xe, lao về phía trước.

Đoạn đường phía trước dễ đi hơn nhiều, đã không bị tang thi bao vây nữa, chỉ còn dư lại vài chiếc xe cản trở, thành phố này so với những thành phố trước mà Phương Hoà từng đi qua thì vắng vẻ hơn nhiều, bởi vì Tiểu Bạch Cầu dẫn phát tang thi triều, cho nên chỗ vốn nên vắng vẻ này mới tụ tập nhiều tang thi như vậy, mật độ dày đặc kia, đúng là rất khó có người sống sót nổi trong này.

Phương Hoà từ trên đùi Lê Chấn nhảy sang ghế phụ, bám lấy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bọn họ đi vô cùng nhanh, tuy rằng vẫn chưa xác định được vị trí chính xác của thiên thạch, nhưng phỏng đoán của Lê Chấn đại khái sẽ không sai, chạy đến khi trời chuyển sang buổi trưa, Lê Chấn mới đột nhiên nói, "Sắp tới rồi."

Phương Hoà lập tức xoay người buông cửa sổ ra, "Anh cảm nhận được?"

Lê Chấn gật đầu, có một loại lực hút vô hình nào đó đang kéo hắn đi về phía trước, hơn nữa năng lượng trong người hắn rõ ràng đã tăng lên, bình thường muốn sử dụng niệm lực, thì hắn phải dồn nén năng lượng lại một mức độ nhất định, nhưng hiện tại chỉ cần hắn nghĩ tới, là đã có thể dễ dàng ném hết chướng ngại trên đường qua một bên.

Lê Chấn cảm thấy thiên thạch này hẳn là đã tạo một từ trường nào đó trong phạm vi nhất định, mà loại từ trường này, sẽ làm tang thi hay nửa tang thi như hắn, cũng có thể dễ dàng phát động dị năng.

Trách không được lúc trước Phương Hoà nói, có một số tiểu đội săn thú đến nơi này lấy thiên thạch, kết quả đều bị tang thi diệt sạch, nếu dị năng của tang thi sử dụng mãi không có giới hạn, thì bất luận là dị năng giả nào cũng không thể chịu đựng được.

Lê Chấn đột nhiên nhíu mày, nếu vậy thì Phương Hoà đi vào sẽ gặp nguy hiểm.

Phương Hoà nhìn Lê Chấn, chờ phản ứng của hắn, sốt ruột gần chết, nhưng con người Lê Chấn này lúc nào cũng vậy, chỉ gật đầu cho xong việc, Phương Hoà thật muốn quỳ lạy, năn nỉ hắn nói hết mấy cái trong đầu ra cho cậu nghe!

Lúc này, Lê Chấn đột nhiên tắp xe bên lề đường, quay đầu nhìn Phương Hoà, cậu sửng sốt, đột nhiên nhảy qua, bám chặt lấy tay hắn không buông, "Anh lại muốn đi một mình đúng không?"

Lê Chấn đưa tay đỡ sau lưng cậu, hắn tự có tính toán mà, "Phương Hoà, em nghe anh nói!"

"Nói cái cộng lông! Gặp cái gì nguy hiểm cũng tự một mình cắm đầu vô, anh coi tôi là cái gì hả?!" Chân mèo của Phương Hoà đập lên mặt hắn, giận dữ nói.

"Lúa Nhỏ, em nhìn tụi nó trước đi!" Lê Chấn đỡ đỡ đầu Phương Hoà nhìn ra đằng sau.

Cậu quay đầu, vừa lúc nhìn thấy hai đứa kia mất hút chỉ còn lại một cái bóng trắng, "Tụi nó chạy trốn?!" Tiểu Tang là tang thi biến dị song hệ tốc độ với lực lượng, chớp mắt cái đã không còn bóng dáng.

Meo ô, Phương Hoà tự nhiên cảm thấy mất mát quá trời, giống như vừa nuôi một đứa con mà bị bắt cóc mất tiêu!

Lê Chấn xoay đầu Phương Hoà nhìn về phía mình, "Ở gần vành đai thiên thạch sẽ chịu ảnh hưởng, anh không biết đó là cái gì, nhưng có thể xác định, nó không hề giống với thu hút của Tiểu Lương Tư hay Tiểu Bạch Cầu, nó không chỉ lôi kéo tang thi biến dị, mà còn có thể khiến tụi nó mạnh hơn, những thứ ta không hiểu rõ, thường sẽ có nguy hiểm, Lúa Nhỏ, em..."

"Vậy nếu như anh mất khống chế thì làm sao bây giờ? Ít nhiều gì tôi cũng có thể bắt anh lại!"

Lê Chấn ấn ấn giữa mày, kiên quyết đối diện với Phương Hoà, "Lúa Nhỏ! Em nếu qua đó sẽ bị tấn công, bị thiên thạch ảnh hưởng, tang thi vốn bài xích dị loại, thậm chí nếu anh bị ảnh hưởng, cũng sẽ bài xích em như tụi nó, có hiểu không?"

Đây không phải suy đoán của Lê Chấn, mà là một loại cảm giác đột nhiên dâng lên trong lòng hắn, hắn hiện tại đã bị thiên thạch ảnh hưởng, mặc dù không đến nổi sẽ tấn công Phương Hoà, nhưng vẫn có một chút ý nghĩ muốn ném cậu ra càng xa càng tốt, bị loại cảm giác này tạo áp lực, trong lòng Lê Chấn tức muốn điên người.

Phương Hoà cũng giận, người này tự biết hắn cũng chịu ảnh hưởng, vậy thì cậu càng phải đi, lỡ như hắn bị ảnh hưởng, hoàn toàn trở thành tang thi vậy cậu phải làm sao bây giờ?!

Phương Hoà đột nhiên dâng lên ý tưởng, từ trên tay Lê Chấn nhảy xuống, trực tiếp chui ra khỏi cửa sổ xe, có dị năng hệ phong trợ giúp, tốc độ của cậu so với Tiểu Tang không hề chậm hơn chút nào, vậy thì cậu hoàn toàn có thể tốc chiến tốc thắng, chạy tới chỗ thiên thạch rồi lập tức thu nó vào không gian.

Mèo nhỏ trong tay bỗng nhiên chạy mất, Lê Chấn liền biết cậu lại xúc động nữa rồi, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về hướng Phương Hoà chạy, dị năng hiện tại đã muốn mạnh hơn gấp đôi, bắt Phương Hoà càng là dễ như trở bàn tay.

Bên kia Phương Hoà chạy còn chưa tới 100 mét, đã bị một cổ năng lượng giữ lại, bay lên không trung, hai chân trước liều mạng quơ quào, cũng chỉ có thể chịu cảnh bị đóng đinh tại chỗ!

Phương Hoà mất vài giây mới hiểu ra ý tốt của Lê Chấn, bốn chân rũ xuống, suy sụp muốn chết, loại sức mạnh này vốn là thứ cậu không thể chống lại.

Nghĩ lại thì, hiện tại bọn họ còn cách thiên thạch một khoảng xa, mà ảnh hưởng đã rõ ràng tới mức này, nếu lại đến gần hơn, dị năng của đám tang thi kia căn bản là sẽ không còn hạn chế, nếu cậu cứ như vậy xông vào, hậu quả cũng thật khó tưởng tượng.

Phương Hoà giương mắt nhìn Lê Chấn đang đi tới, ánh mắt sắc bén của hắn làm cậu ũ rũ gục đầu, tự giác chịu giáo huấn.

Nhìn bộ dạng của cậu, trong lòng Lê Chấn cũng mềm thành một mảnh luôn rồi, duỗi tay ôm mèo nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng nói, "Tang thi biến dị ở gần tinh hạch sẽ không bị hạn chế bất cứ thứ gì, mỗi một con tang thi đều có thể làm em bị thương, em cảm thấy mình có thể chống lại tụi nó sao?"

"Lê Chấn..." Phương Hoà ngưỡng đầu nhìn hắn, nếu cậu không đi, lỡ như hắn thật sự xảy ra vấn đề, vậy thì phải làm sao bây giờ? Kêu cậu ở yên đây chờ, thì lỡ có tình huống gì gấp cậu cũng không thể giúp được cho hắn.

Phương Hoà rất muốn nói với Lê Chấn, hay là anh đừng đi nữa, hai người chúng ta hiện tại cũng đang sống rất tốt mà, nhưng cậu vẫn không nói nên lời, cậu không thể ít kỷ như vậy, đây có thể là cách duy nhất giúp Lê Chấn khôi phục sinh mệnh, thiên thạch này quỷ dị như vậy, nói không chừng cũng là cách cuối cùng có thể giải quyết virus tang thi.

Nhìn vẻ mặt mất mát của Phương Hoà, Lê Chấn duỗi tay xoa xoa cái đầu đang gục xuống của cậu, "Nếu em thật sự muốn đi, thật ra anh cũng có một cách có thể thử xem sao."

"Cách gì?" Phương Hoà biết, cách mà Lê Chấn nói nhất định không phải là dùng tinh thần lực che chắn cậu khỏi cảm ứng của đám tang thi gì gì đó, nếu cái đó mà có tác dụng thì hắn đã sớm nói rồi.

Lê Chấn vỗ vỗ chân cậu, buông tay ra, để mình cậu lơ lửng trên không trung, "Đợi một chút."

Sau đó, hắn lấy từ trong không gian ra một con dao phẫu thuật, tự cắt một đường lên tay mình, máu nháy mắt chảy xuống.

Phương Hoà đau lòng muốn chết, nhìn cảnh này, cậu cũng đoán được đại khái cách hắn nói là cách gì rồi.

Máu chảy ra không nhiều không ít, Lê Chấn mới dùng dị năng trị vết thương trên cánh tay, một đống máu me cứ như vậy bị hắn khống chế đập lên người Phương Hoà, "Ráng nhịn chút."

Nói rồi, hắn duỗi tay vuốt từng chút máu lên người cậu, mỗi chỗ đều cẩn thận vuốt lên một lớp máu, mấy chỗ lông đen trên người Phương Hoà còn đỡ, nhìn không ra có dính máu, nhưng mấy chỗ có lông trắng như bụng với hai trước thì bị nhuộm tới đỏ sậm.

Mũi Phương Hoà cay cay, duỗi móng để Lê Chấn đem máu vuốt lên chân cậu.

Cậu biết, cách này chỉ có một mình Lê Chấn mới có thể sử dụng, máu của tang thi khác tuyệt đối không thể bôi lên người, bởi vì trong máu của tụi nó có chứa virus, tiếp xúc thời gian dài sẽ dẫn tới nhiều nguy cơ bị nhiễm, dù là dị năng giả cũng không thể chịu nổi, mất hết nửa cái mạng.

Nhưng mà máu của Lê Chấn thì không, hắn chưa hoàn toàn trở thành tang thi, máu của hắn sẽ không gây nhiễm, còn có thể che giấu vật sống.

Chuẩn bị xong xuôi, máu còn dư lại chút xíu, Lê Chấn lại lấy trong không gian ra một cái khẩu trang, thấm hết màu vào, nhìn Phương Hoà nói, "Cái này có hơi khó chịu, mùi máu sẽ vọt vô lỗ mũi em đó."

Phương Hoà gật gật đầu, duỗi đầu để Lê Chấn giúp cậu đeo.

Xong xuôi, giữa mày nhíu chặt của Lê Chấn mới hơi hơi buông lỏng, cảm giác bài xích Phương Hoà do thiên thạch ảnh hưởng cũng giảm bớt đi nhiều, Lê Chấn nghĩ nghĩ, kéo khoá áo ra, nhét Phương Hoà vào trong, chỉ chừa cái đầu lông xù đeo khẩu trang.

Sau đó, hắn lại cắt lên vai thêm một vết thương, mặc kệ máu chậm rãi lan ra ngoài, loại cảm xúc bị thiên thạch quấy nhiễu cũng giảm đi rõ ràng.

Mèo nhỏ nhìn bả vai bị máu làm ướt của hắn, chân mèo cuộn tròn, đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân vô cùng, khi không gây rối kiên trì muốn đi để làm gì cơ chứ, đúng là tạo thêm gánh nặng cho Lê Chấn mà.

Lê Chấn đúng lúc cúi đầu nhìn đôi mắt mèo ướt nhẹp của Phương Hoà, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, "Mèo nhỏ em đừng có mà chạy giữa chừng đó, lỡ như lí trí của anh bị thiên thạch ảnh hưởng, không cẩn thận hoàn toàn tang thi hoá, chỉ có thể dựa vào em."

Phương Hoà dùng sức gật đầu, móng vuốt túm chặt quần áo của hắn, nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, cậu sẽ không màng tất cả đem Lê Chấn trở về!