Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 71: Đến Thành Phố A Trước.

Dạo này công việc của tui xảy ra chút vấn đề 🥲 tui đang có ý định tìm việc online nhưng mà vốn tiếng Anh tui lại thấp. Mọi người có gợi ý nào thì cho tui xin với. Cám ơn ạ.

___

Lê Chấn đột nhiên nhìn Phương Hòa cười lớn, làm cậu sửng sốt không thôi, lâu như vậy rồi mới nhìn thấy hắn cười khác lạ như vậy, bộ mặt vốn lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng đi chút ít, trái tim Phương Hòa nảy lên bang bang, chờ hắn cười xong, cậu mới tỏ ra nghiêm túc từ trên ngực hắn bò xuống, "Làm sao vậy, anh còn chưa kể đầu đuôi chuyện lúc nãy là thế nào đâu?"

"Cái gì mà làm sao vậy?" Lê Chấn đưa tay đặt lên tai Phương Hòa, xoay vòng.

Lúc trước hắn vẫn thường hay chọc chọc tai cậu, Phương Hòa cũng không cảm thấy gì, chỉ có hơi hơi ngứa thôi, nhiều khi cũng thoải mái lắm, nhưng bây giờ lại cảm thấy hắn kích động tới mức khó hiểu, đáy mắt luôn mang ý cười, nhìn thế nào cũng không giống trước kia, làm trái tim cậu cũng nóng lên theo.

Lê Chấn nhìn mèo nhỏ đang thất thần, ôm lấy cậu ngồi dậy, dùng sức cọ cọ lên đầu cậu, "Công pháp trong ngọc bích là một loại công pháp song tu, đồng thời có thể giúp sinh vật có linh tính hóa hình, lúc trước do tình trạng của anh có chút đặc thù, cho nên mới khiến chuyện hóa hình của em gặp chút khó khăn, nếu sau này đuôi với tai của em vẫn không biến mất, Lúa Nhỏ, anh sẽ dốc hết sức nghĩ cách khác cho em."

Phương Hòa lắc đầu, chân mèo tùy ý vẫy vẫy, "Không có gì, có thì cứ để đó đi, sau này biến mất được thì càng tốt."

Cho dù trong hình người mà vẫn còn tai với đuôi thì hơi khó chịu thật, nhưng mà buồn bực xong rồi mới nhớ, cậu hiện tại còn rối rắm chuyện này làm gì cơ chứ, Phương Hòa trừng mắt nhìn Lê Chấn, ánh mắt của hắn phải diễn tả bằng từ nào nhỉ? Phóng túng?

Lê Chấn nếu biết trong đầu Phương Hòa nhảy ra cái từ ngữ này, tuyệt đối sẽ tiếp tục suy xét tới việc bắt ép cậu đi đọc sách, đây rõ ràng là ánh mắt sủng nịch!

Hắn duỗi tay xoa xoa lên đầu mèo nhỏ, từ cái đầu vuốt tới cái đuôi, quắn vòng quanh cái đôi một lát, rồi ôm Phương Hòa lên trước mặt mình, nhìn đôi mắt mèo xanh biếc, chậm rãi thổ lộ, "Lúa Nhỏ, em có đồng ý cùng anh bên nhau mãi mãi không?"

Cho dù là người tự tin như Lê Chấn, khi hỏi ra những lời này, vẫn không khỏi thấp thỏm trong lòng, hắn vốn muốn đợi tới khi Phương Hòa hoàn toàn thành công hóa hình mới nói tới vấn đề này, nhưng hiện tại bọn họ phải chuẩn bị tới căn cứ ở thành phố A, đến lúc đó sẽ không thiếu vấn đề, gặp gỡ nhiều người, Lê Chấn dù rằng vô cùng tự tin về sức mạnh của mình, nhưng cái thứ tình cảm này không phải ai mạnh thì đều có được người yêu trong tay.

Phương Hòa choáng váng, Lê Chấn đang tỏ tình với cậu đó hả? Cậu có thể lăn một vòng không?

Đợi đến khi Phương Hòa lấy lại bình tĩnh, thì cậu đã lăn một vòng trong lòng ngực của hắn rồi.

Lê Chấn nhìn mèo nhỏ cười tới hai mắt híp lại, nhướng mày, duôi tay ôm Phương Hòa lên, "Vui như vậy? Em xác định là em hiểu ý của anh chứ?"

Cậu giơ chân ấn lên tay hắn, gật gật, mắt cũng sắp híp thành một đường chỉ.

Lê Chấn thở dài một tiếng, nâng cằm Phương Hòa lên, nhìn mèo nhỏ choai choai trước mặt, "Lúa Nhỏ, anh yêu em."

"Meo ô meo ô meo ô!" Tôi đã sớm yêu anh muốn chết rồi!

Biết mèo nhỏ giả bộ, Lê Chấn cúi xuống cọ cọ đầu cậu, "Đã hiểu, em cũng yêu anh."

Phương Hòa ấn ấn chân mèo lên mặt hắn, biết cái con khỉ, lúc đầu rõ ràng là coi tôi như thú cưng mà nuôi.

Cậu dẫm dẫm lên mặt hắn vài cái, nhiệt độ cơ thể truyền tới, cảm thấy chơi thật vui, đợi Phương Hòa quậy đủ rồi, hai người mới từ trong không gian đi ra, Tiểu Tang đội Tiểu Bạch Cầu trên đầu ngồi đợi bên ngoài, hai người vừa xuất hiện, Tiểu Tang lập tức nằm sắp xuống, Tiểu Bạch Cầu an tọa trên đầu nó cũng vội vàng nhảy xuống, khí thế của loài báo săn mồi mạnh mẽ cũng biến mất, toàn bộ thân mèo quỳ rạp trên đất, Phương Hòa vậy mà còn nhìn thấy kính sợ trong mắt nó.

Cậu quái dị ngửa đầu nhìn hắn, "Tụi nó lên cơn gì đây?"

Lê Chấn nhìn thoáng qua Tiểu Bạch Cầu, nếu lúc đó hắn không xuất hiện, nói không chừng cái danh vua tang thi này chính là của nó rồi.

Hắn ôm Phương Hòa đi về phía trước, hắn cũng không có ý định sẽ gạt cậu, sớm muộn gì cũng phải nói, Lê Chấn đi tới trước cái hố thiên thạch, nhìn nước chứa đầy bên trong, nói, "Lúa Nhỏ, nói theo một góc nào đó, anh đã thành thủ lĩnh của tụi nó, hoặc có thể nói, anh chính là vua tang thi."

Thân mình Phương Hòa cứng đờ, cậu nhớ tới khi Lê Chấn đem theo thiên thạch đi ra khỏi đáy hồ, đám tang thi biến dị đột ngột tản ra, lúc đó cậu còn tưởng do thiên thạch đã bị Lê Chấn khống chế, tụi nó đã không còn chỗ tốt gì để chiếm nữa, tự nhiên cũng sẽ tản ra, giờ nghĩ lại, thì ra là do có liên quan tới Lê Chấn.

Trong mắt Phương Hòa, cho dù Lê Chấn có hoàn toàn biến thành tang thi, cậu cũng sẽ không rời khỏi hắn, nhưng nếu là vua tang thi, thì hoàn toàn không giống, dị năng giả hệ tinh thần có thể khống chế tang thi, đa số người vẫn có thể tiếp nhận, bởi vì đó là một loại dị năng, nhưng nếu đám tang thi cùng nhau ủng hộ vua của chúng thì sao.

Phương Hòa bám vào vai hắn đứng dậy, chân mèo dẫm dẫm lên ngực hắn, "Vậy tôi hỏi anh một câu, anh coi mình là người, hay là tang thi?"

Điều Phương Hòa lo lắng nhất là Lê Chấn có thể nào đã bị bản tính của tang thi đồng hóa hay không, có khi nào sẽ xem chuyện tiêu diệt nhân loại là lẽ đương nhiên?

Lê Chấn duỗi tay đỡ lấy chân cậu, "Lúa Nhỏ em không cần lo lắng, mục tiêu của anh vĩnh viễn cũng không thay đổi."

Mục tiêu của hắn cậu đương nhiên nhớ rõ, Lê Chấn vẫn luôn hi vọng có thể giải quyết virus tang thi, Phương Hòa lúc này mới hậu tri hậu giác trừng mắt, "Ngay cả anh cũng đã khôi phục, có phải virus tang thi cũng có thể chữa khỏi hay không?"

Lê Chấn khẽ gật đầu, "Hẳn là có thể, chỉ là anh cần một phòng thí nghiệm đầy đủ thiết bị."

"Mấy cái trong không gian còn chưa đủ?" Phương Hòa đối với thiết bị thí nghiệm hoàn toàn không có hiểu biết, cái nào cậu cũng thấy phản cảm.

"Không phải thiết bị ít, mà là đúng lúc thiếu mấy cái cần thiết." Lê Chấn ôm Phương Hòa xoay người, "Chúng ta đến thành phố A."

Phương Hòa giơ chân gãi gãi đầu, có chút không tưởng tượng nổi Lê Chấn định làm thế nào giải quyết phòng thí nghiệm ở Thành phố A, mang theo tang thi vây thành ư?

Lê Chấn nhìn bộ dạng rối rắm của Phương Hòa, không cần đoán cũng biết mèo nhỏ nghĩ cái gì, hắn duỗi tay gõ gõ đầu cậu, "Tuy rằng anh có thể khiến tang thi trong một phạm vi nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, nhưng em nghĩ anh sẽ làm ra loại chuyện đó hả?"

Phương Hòa ngượng ngùng lắc lắc chóp đuôi, giơ chân chỉ hai con tang thi rụt rà rụt rè đằng sau, "Lê Chấn, anh có thể để tụi nó đừng như vậy nữa được không?"

Lê Chấn quay đầu nhìn thoáng qua, sau khi hấp thu xong thiên thạch, khí tràng của hắn vô thức sẽ khiến tang thi thuần phục, hắn nghĩ nghĩ, thử đem khí thế bên ngoài thu lại.

Phương Hòa nhìn Tiểu Bạch Cầu lần nữa ngạo nghễ ngồi xổm trên đầu Tiểu Tang, giơ chân lên vẫy vẫy nó.

Tiểu Bạch Cầu ngao ô một tiếng, tư thế giống như muốn nhào tới.

Lê Chấn nhăn nhó, lại phóng ra khí thế, Tiểu Bạch Cầu lập tức héo rũ, bò lại lên đầu Tiểu Tang.

Phương Hòa ngạc nhiên nhìn Tiểu Tang thế mà còn biết duỗi tay vuốt vuốt lông cho nó, y như đang an ủi.

"Lê Chấn, tụi nó hình như hơi khác khác phải không?" Phương Hòa từ trên vai hắn bò xuống, gói gọn trong khủy tay, ý thức của hai đứa này hình như có chút phức tạp, của Tiểu Tang là rõ ràng nhất, trước kia nó chỉ biết giết tang thi ăn tinh hạch, giờ còn biết an ủi Tiểu Bạch Cầu.

"Đương nhiên, anh gieo vào tinh hạch trong đầu tụi nó mầm móng ý thức, chúng sẽ chậm rãi tự sinh ra ý thức cho riêng mình." Lê Chấn vừa đi tới cạnh xe vừa giải thích.

Phương Hòa ngạc nhiên, quay đầu nhìn thoáng qua hai tang thi đi theo đằng sau, cư nhiên còn có thể làm như vậy, trách không được cậu ngày càng thấy Tiểu Tang thông minh hẳn ra.

Trước khi lên đường khởi hành tới thành phố A, Lê Chấn đặc biệt nhắc với Phương Hòa, kêu cậu bảo trì thể lực, lần hóa hình tiếp theo có thể sẽ càng thêm tốn sức.

Phương Hòa tin sái cổ, vì vậy mà còn nghiêm nghiêm túc túc sống cuộc sống lười biếng, trên đường ngoại trừ ăn rồi uống thì là ngủ, hoặc là chạy tới hồ nước trong không gian nghịch nước.

Mà Lê Chấn thì vừa đi vừa tận lực chỉnh đốn lại đám tang thi biến dị, tuy rằng hiện tại hắn có thể điều khiển tang thi, nhưng nếu muốn khống chế tụi nó ngừng việc tấn công nhân loại thì là rất khó, hắn chỉ có thể dốc toàn lực gieo rắc mầm móng ý thức vào tinh hạch trong đầu mấy con có thể khống chế, chỉ cần loại ý thức này chậm rãi bành trướng, ý thức của tụi nó sẽ chuyển biến thành chỉ ăn tinh hạch của tang thi.

Phương Hòa lười biếng xuất hiện trên đầu gối Lê Chấn, đôi mắt vừa tỉnh ngủ vẫn còn mông lung, cậu duỗi duỗi người, giương mắt nhìn Lê Chấn đã dừng xe lại, đậu bên ven đường, xung quanh xe đứng mười mấy con tang thi biến dị, Phương Hòa kỳ quái ngẩng đầu, vừa thấy sắc mặt Lê Chấn tái nhợt, lập tức nhảy lên tay lái, cẩn thận nhìn, xác định mình không nhìn lầm mới lo lắng hỏi, "Sắc mặt của anh làm sao vậy?"

Lê Chấn nhéo nhéo giữa hai mày, nhắm mắt lại, sờ sờ đầu mèo nhỏ, "Anh đang đặt cho tụi nó một vài quy tắc."

Phương Hòa dùng đầu cọ cọ tay hắn, "Mệt?"

Hắn lắc đầu, "Còn ổn."

Dù sao thân thể hắn cũng không mệt, mà là tinh thần thấy mệt, xâm nhập vào nhiều tinh hạch của tang thi biến dị như vậy hắn mới phát hiện, có vài tang thi vẫn còn dư lại một ít ký ức khi còn sống, phần lớn là nổi tuyệt vọng hoảng sợ, vì vậy hắn cũng khó tránh khỏi chịu ít ảnh hưởng.

"Đó là mệt rồi đó, trở về nghỉ ngơi mau lên!" Phương Hòa nhảy lên vai Lê Chấn.

Lê Chấn quay đầu nhìn cậu, dạo này mèo nhỏ ăn ngon ngủ ngon, da lông đặt biệt mượt mà, hắn đưa tay ôm cậu vào lòng ngực, mang theo mèo nhỏ tiến vào không gian.

............

Cuối cùng sau ba ngày, hai người bọn họ cũng bước chân lên đất thành phố A, nhưng muốn vào căn cứ thì còn cần chút thời gian.

Phương Hòa bám vào cửa sổ quan sát một hồi, thành phố A là thành phố lớn nhất cả nước, dân cư nhiều vô cùng. Mặc dù căn cứ của họ rất có năng lực, nhưng mà năm đó bọn họ từ thành phố T đến thành phố A, cũng đã dốc hết toàn bộ sức lực, trên đường chết hết hơn phân nửa nhân tài mới cực khổ đến được thành phố A, bởi vì nguồn nước xảy ra vấn đề, dẫn đến một số người bị lây nhiễm, cuối cùng người thành phố T trụ được còn chưa tới một phần của hai mươi.

Phương Hòa đứng nhìn thành phố A ở đằng xa, năm đó nếu không phải cậu một đường luôn giúp đỡ chú thím, bọn họ có lẽ đã không có cửa đặt chân lên thành phố A, lần trước ở thành phố T chỉ thấy thím mà không thấy chú, có khi nào ông ấy đã đến thành phố A rồi không?