Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 76: 49 ngày.

Đáng ra tui chưa đăng chương này đâu, nhưng vì tui tứcccc quá, nên mọi người cũng phải tứccc với tui.!!!!!

________

Phương Hòa mơ mơ màng màng tỉnh lại, cả người mềm nhũn, hình như Lê Chấn vẫn đang vuốt lông cho cậu, vừa giật giật móng vuốt, hắn đã lập tức ôm cậu lên, "Tỉnh rồi, thấy thế nào rồi?"

Phương Hòa ngáp một cái, cảm giác mềm yếu vô lực đã rút đi, cậu thấy bản thân mình giống như không thể dùng sức được vậy, thử giật giật cơ thể, duỗi duỗi móng vuốt, "Hình như tốt hơn nhiều rồi, tôi bị làm sao vậy?"

Lê Chấn xoa xoa lỗ tai cậu, "Bị thiên thạch ảnh hưởng tới dị năng trong cơ thể, giờ thì tốt rồi, không sao rồi."

Lê Chấn nhẹ nhàng bâng quơ nói cho qua chuyện, Phương Hòa lại cảm thấy không đơn giản như vậy, cậu dùng hai chân trước ôm lấy tay hắn, "Hình như tôi xém chút đã nổ tung rồi."

Lê Chấn giật giật khóe miệng, nắm lấy chân, cọ cọ đầu cậu, vừa vuốt lông an ủi Phương Hòa, cũng coi như là tự an ủi mình, may mắn hắn phát hiện kịp thời, cũng may mắn hắn có thể chữa khỏi cho cậu.

"Lê Chấn, tôi có cảm giác." Phương Hòa liếm liếm môi, khó khăn biểu đạt, "Giờ toàn thân tôi rất có sức lực, có phải là tới giờ hóa hình rồi không? Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?"

Lê Chấn cắn chặt răng, nâng đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu, "Hai ngày, bất quá cơ thể của em tương đương với việc vừa bị nghiền nát xong ghép lại, việc hóa hình để sau đi!"

Meo ô, cậu đợi bảy ngày rồi đó, mấy ngày nay Lê Chấn kêu cậu nghĩ ngơi dưỡng sức, nói tới lúc đó sẽ tốn nhiều sức lắm, làm cậu ham ăn lười biếng hết bốn ngày trời, Phương Hòa ôm lấy tay Lê Chấn nói, "Tôi hiện tại rất tốt! Dị năng cũng thăng cấp rồi, tôi biết, anh muốn nói là rất tốn sức chứ gì, nhưng mà bây giờ tôi rất khỏe!"

Nói xong, Phương Hòa còn nhẹ nhàng quăng ra một cơn gió xoáy, liên tục không ngừng xoay quanh hai người, giống như quạt gió cao cấp vậy.

Lê Chấn liếc mắt nhìn cái quạt từ dị năng kia, hít sâu một hơi, ôm Phương Hòa đứng dậy đi tới bên hồ, "Tắm rửa rồi ăn cơm, cái khác không bàn tới nữa!"

Gân cốt vỡ vụng trong người vừa mới khôi phục lại, cho dù là dị năng có thăng cấp, cũng không thể chứng tỏ cơ thể đã hoàn toàn ổn được.

Phương Hòa bị Lê Chấn ôm vào trong nước, buồn bực lảm nhảm, "Vậy lần sau là chừng nào?"

"49 ngày." Lê Chấn vốc nước tưới lên đầu Phương Hòa, cẩn thận không để nước tràn vô mắt cậu.

49 ngày?! Phương Hòa bỗng nhiên giậm chân, từ trong hồ nhảy ra, sức lực khống chế không tốt, trực tiếp nhảy cao lên mấy mét.

Lê Chấn câm nín đón lấy thân thể vừa rơi xuống của Phương Hòa, xoa xoa lông cho cậu, "Hóa hình cần phải vận hành công pháp, lần đầu thì không sao, lần thứ hai là sau bảy ngày, bỏ lỡ cơ hội cũng chỉ có thể chờ 49 ngày nữa, sau đó lần lượt nhân gấp đôi."

Gấp đôi?! 49 nhân cho 49?!

Nếu lần sau lại không cẩn thận bỏ lỡ, vậy phải chờ thêm bao nhiêu ngày? Phương Hòa khó khăn duỗi móng muốn tính cho rõ ràng, mà mấy cái phép nhân này đối với cậu mà nói, hình như có hơi khó, Phương Hòa từ bỏ nhìn hắn, "Lê Chấn...."

"Ngoan nào, em cần nghỉ ngơi!" Lê Chấn bình tĩnh xoa xoa lông mèo, mèo nhỏ dạo này lớn nhanh thật, theo như miêu tả trong công pháp, thật sự cũng sắp tới lúc hóa hình rồi, chỉ cần nhẫn nại chờ thêm chút thời gian thôi.

Hắn ôm lấy mèo nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ, kiên nhẫn lau lông mèo.

Lê Chấn lau xong liền quay đi làm đồ ăn vặt cho Phương Hòa, cậu nhìn hắn tỉ mỉ nghiêm túc làm gì đó, hơi hơi thất thần, muốn hóa hình phải làm thế nào nhỉ? Hình như thân thiết một chút, sau đó vận chuyển công pháp, lần trước là Lê Chấn làm, lần này đổi thành cậu làm không phải là được rồi sao, có nên thử một chút không nhỉ?

Phương Hòa quay đầu lại, nhìn Lê Chấn đang ăn cái gì đó, môi hắn mỏng, so với lúc còn nửa tang thi hóa thì đã hồng lên nhiều, ngày thường đều mím chặt, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, không muốn tiếp xúc, nhưng mà lúc hôn lên lại rất ôn nhu, hương vị đó, thiệt sự là thoải mái tới trời đất quay cuồng, Phương Hòa vừa nghĩ tới thôi đã thấy trong người nóng lên.

Lê Chấn đương nhiên cảm nhận được biến hóa của cậu, gõ gõ đầu mèo, "Không được suy nghĩ miên man."

Phương Hòa lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, giơ chân xoa xoa râu, "Tôi ăn no rồi!"

Lê Chấn nhìn cái đĩa trống không, nhướng mày, ăn nhanh thật.

Phương Hòa thấy hắn tiếp tục cúi đầu ăn, cọ cọ đi qua, ngồi xổm cạnh tay hắn, "Lê Chấn, tôi no rồi!"

"Ừ!" Hắn quay đầu nhìn cậu, "Anh nghe rồi mà."

Phương Hòa giơ chân giẫm giẫm lên tay hắn, "Tôi nói là tôi no rồi!"

Nói tới mức nghiến răng nghiến lợi làm Lê Chấn phải buông đũa xuống, "Có phải là còn đói không? Muốn ăn cá hay ăn thịt, nếu không thì ăn gạch cua nhé?"

Phương Hòa giơ chân che mặt, lập tức từ trên bàn nhảy xuống, chạy đến đồng ruộng kế bên hồ nước, bắt đầu điên cuồng cùng dị năng gió đào đất, mảnh ruộng này sau khi Lê Chấn thu hoạch bắp xong, thì không quan tâm tới nữa, bây giờ được Phương Hòa xới lên, cả cánh đồng nhìn thư thái hơn nhiều.

Phương Hòa xới đất xong, chạy ngược trở về, nhảy lên vai Lê Chấn, trên người không dính một miếng đất nào, nghiêm túc nói với hắn, "Tôi ăn no rồi, thật sự rất khỏe."

Hắn nhìn mảnh đất bị mèo xới tung, lại quay đầu nhìn mèo nhỏ đang nỗ lực biểu đạt ý muốn, buông đũa xuống, duỗi tay ôm Phương Hòa tới trước mặt, cẩn thận dùng năng lượng dò xét cơ thể cậu, không xem thì thôi, vừa xem đã làm Lê Chấn hoảng hồn.

Thời điểm Phương Hòa hôn mê, hắn vẫn luôn lưu ý tình huống cơ thể của cậu, trong người mèo nhỏ rất bình thường, chỉ là nãy giờ lăn lộn một hồi, năng lượng trong cơ thể Phương Hòa thế mà lại kích động lần nữa, Lê Chấn thay đổi sắc mặt, "Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Phương Hòa kỳ quái nhìn hắn, "Không có."

"Nóng không?" Lê Chấn cẩn thận hỏi.

Phương Hoa rút chân mèo lại, "Nóng."

Cậu chỉ cần nghĩ tới môi Lê Chấn, là cả người sẽ nóng lên.

Lê Chấn lập tức đứng dậy, ôm Phương Hòa lên chỉ vào ngọn núi đằng xa, "Tiếp tục phóng năng lượng ra đi."

Mèo nhỏ đen mặt, cậu chỉ muốn biểu đạt rằng thân thể mình đang rất khỏe, chứ không cần phát tiết, Phương Hòa nghiêm túc nhìn Lê Chấn, "Không giống cảm giác muốn nổ mạnh lúc trước, không cần phát tiết."

Lê Chấn nhíu chặt mày, tình huống hiện tại của mèo nhỏ không giống với lúc ý thức hỗn loạn cho lắm, hắn lần nữa cẩn thận kiểm tra cho cậu, nhưng Phương Hòa lại thấy chỗ hai người tiếp xúc ngày càng nóng lên, lông trên người thiếu điều muốn bốc cháy.

Năng lượng trong cơ thể Phương Hòa không thể áp chế, len lỏi từng ngóc ngách bên trong, nhưng lại không làm cậu bị thương, không giống với ảnh hưởng của thiên thạch.

Lê Chấn đột nhiên nhớ tới hình như mình đã xem nhẹ cái gì đó, suy nghĩ lại cẩn thận, sau đó vội vàng ôm Phương Hòa tới chỗ cây đào già.

Hai mắt Phương Hòa sáng lên, được tu luyện rồi?

Lê Chấn chạy đến chỗ cây đào xong, lập tức vận chuyển dẫn dắt năng lượng của Phương Hòa tiến vào cơ thể mình, sau đó hôn lên.

Xúc cảm nháy mắt đã biến hóa thành vừa mềm mại vừa ngọt ngào, làm Lê Chấn hẫng hết một nhịp, một tay đỡ lấy cỗ Phương Hòa, điên cuồng hôn lên, hai đầu lưỡi ngọt nị quấn lấy nhau, dùng sức liếm mút mùi vị tươi mát, một tay còn lại không ngừng vuốt ve thân thể xinh đẹp mềm dẻo của Phương Hòa.

Lê Chấn đã không còn ý thức để bận tâm dẫn dắt năng lượng gì gì đó nữa, mà ngược lại năng lượng sau khi tiến vào cơ thể hắn, đã bắt đầu tự động lưu chuyển giữa hai người.

Môi lưỡi nóng rực của Lê Chấn vừa chạm tới, cơn nóng lập tức điên cuồng bùng trên trong cơ thể Phương Hòa.

Cậu đột nhiên hiểu ra, cậu luôn chờ đợi được hóa hình, không phải vì muốn nhanh được biến thành người, mà là mong được môi lưỡi chạm nhau với hắn, nơi mềm mại nhất của hai người quấn lấy nhau, hơi thở hòa làm một, hạnh phúc tới mức muốn bay lên thiên đường.

Đến khi Lê Chấn tự xé rách quần áo của mình, hai cơ thể trần trụi gặp nhau, Phương Hòa mới đột nhiên khẩn trương, "Lê Chấn..."

Lê Chấn hơi hơi đỡ lấy đầu cậu, lùi ra sau một chút, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn tú trước mặt, "Em không thích thì có thể từ chối."

Mấy chỗ bị cọ xát làm hơi nóng khác lạ cuồn cuộn bốc lên, cậu cảm thấy có chút bất lực, nhưng cũng không muốn cự tuyệt, Phương Hòa xê dịch cơ thể tiến lên một chút, duỗi tay ôm lấy bả vai của Lê Chấn.

Dáng vẻ im lặng phối hợp làm Lê Chấn phút chốc hóa thân thành sói, đem Phương Hòa đè lên trên giường.

Sau đó, sau đó, rồi lại sau đó, đối diện, đằng sau, bên trái, bên phải....

(Edit: tui edit mà tui tứccccc á.)

Phương Hòa rốt cuộc cũng biết lí do Lê Chấn luôn miệng bảo là sẽ tốn sức dữ lắm, cậu hiện tại chỉ có thể ngắm nhìn hoa đào hồng nhạt phất phới, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy nổi, mà con sói nào đó vẫn còn đang hừng hực khí thế, Phương Hòa có cảm giác mấy ngày trước mình ham ăn lười biếng tích trữ sức lực, chính là để cho người nào đó áp, thật sự là... ngu muốn chết!

Chờ tới khi Lê Chấn rốt cuộc cũng dừng lại, Phương Hòa chỉ còn đủ sức trừng hắn, Lê Chấn cười khẽ, ôm cậu dựa lên ngực mình, thở dài một tiếng, "Lúa Nhỏ."

Phương Hòa dùng sức trừng hắn, cổ họng đã nghẹn lại luôn rồi, không nói nên lời, Lê Chấn vẫy tay hái mấy đóa hoa đào nhét vào miệng cậu, Phương Hòa còn tưởng hắn đùa giỡn, vừa định nhổ ra, đột nhiên phát hiện hoa đào thế mà tan ra thành nước, ngọt ngọt mà chảy vào trong miệng, cổ họng khô khốc nháy mắt thoải mái hơn nhiều.

Mèo nhỏ chợt nhận ra hồi nảy Lê Chấn đã nhét cái gì vào người mình, nghiến răng nghiến lợi, lại không biết nên nói gì cho phải.

Lê Chấn ôm Phương Hòa, đầu kề đầu, xoa xoa lông mày, tay rốt cuộc cũng không kiềm chế được, sờ lên tai mèo, mèo nhỏ hóa hình, nhưng hai cái tai mèo vẫn còn nguyên ở đó, thật là làm hắn thích tới không muốn buông tay.

Phương Hòa nháy mắt cứng đờ, đẩy tay Lê Chấn ra, tự mình che lại, "Đừng, đừng chạm vào!"

Lê Chấn cũng cảm nhận được, hai chân dán sát vào hắn của mèo nhỏ đột nhiên run rẩy, hắn thu tay, lại sờ sờ ra đằng sau, làm như đứng đắn lắm an ủi, "Tốt rồi, lần này không có đuôi, biết đâu lần sau sẽ không có tai."

Phương Hòa nhìn bản mặt đứng đắn của Lê Chấn, tay hắn còn đang xoa bóp phía dưới kìa, nghiến răng nghiến lợi, "Bỏ tay ra!"

Làm thêm lần nữa cậu sẽ chết thẳng cẳng mất.

Lê Chấn cười to, dùng sức ôm chặt lấy cậu, lại hôn hôn chóp mũi, "Ngủ đi, anh không chọc em nữa."

Phương Hòa ngáp một cái, lăn lộn hết nửa ngày, mệt muốn chết, cậu dựa vào ngực Lê Chấn, nháy mắt đã ngủ.

Hắn chậm rãi giật giật cánh tay, năng lượng chữa trị tràn vào cơ thể Phương Hòa, người trong ngực thoải mái cọ cọ, nói mớ gì đó rồi ngủ càng thêm sâu.