Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 8:

Mọi người hãy để lại một vote để ủng hộ cho nhớ nhé =3=.

_______

May mắn Phương Hoà có cơ thể của một con mèo, sở hữu ưu thế nhẹ nhàng mềm dẻo trời sinh, Phương Hoà rơi xuống vẫn tương đối chính xác.

Đứng ở rìa cửa sổ nhỏ hẹp của toà nhà cao hai mươi tầng, tự mình củng cố nội tâm một hồi mới dám đưa đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, móng vuốt mèo gắt gao bám lấy rìa cửa sổ.

Mấy rìa cửa sổ tiếp theo cũng vô cùng nhỏ hẹp, hơn nữa chúng còn nằm thẳng tắp song song với nhau, muốn trực tiếp nhảy xuống hiển nhiên là không có khả năng, nhưng vào thời khắc này, Phương Hoà biết mình chỉ có thể tiếp tục đi xuống, cậu cẩn thận từ từ tiến từng bước tới một góc rìa.

Bề mặt của toà nhà này là được thiết kế bằng gạch màu nâu nhạt, may mắn là nó không quá bóng loáng. Phương Hoà dùng móng vuốt ở trên tường gạch cào cào, sau khi xác định mình có thể duy trì trọng lượng cơ thể, Phương Hoà chuẩn bị đi xuống.

Phương Hoà siết chặt bức tường, cẩn thận đi lùi xuống, mỗi một lần di chuyển, móng vuốt mèo đều gắt gao bám chặt trên tường, Phương Hoà cứ như vậy lùi về phía sau chậm rãi di chuyển.

Khi cậu đi đến rìa cửa sổ tầng dưới, Phương Hoà mới cẩn thận đặt chân, cứ như vậy một tầng lại một tầng từ từ xuống.

Phương Hoà bất đắc dĩ cảm thấy may mắn, may mắn cậu có cơ thể của một con mèo, đã hơn nửa đêm cũng thấy rõ ràng đồ vật xung quanh, nếu không cứ lần mò làm như thế này, chỉ cần không cẩn thận ngã xuống một cái, miêu sinh từ nay kết thúc cũng không chừng.

Thời điểm thật vất vả mới di chuyển đến lầu hai, Phương Hoà gần như tê liệt vì kiệt sức, ngồi xổm ở rìa cửa sổ lầu hai nghỉ ngơi lấy sức, nhìn bầu trời dần sáng trên không trung, chắc cũng đã gần bốn giờ rồi, trời sắp sáng.

Sau khi Phương Hoà nghỉ ngơi đủ, cậu nhảy thẳng từ tầng hai xuống cái cây lớn phía dưới, khoảng khắc móng vuốt mèo chạm xuống đất, Phương Hoà cảm động muốn bật khóc. Thiệt không dễ dàng gì mà, ngửa đầu nhìn lên căn phòng mà xẻng hốt phân và cậu đã từng ở, kia chính là tầng hai mươi hai đó T∆T có thể từ độ cao như vậy thuận lợi đi xuống, đối với mèo con chỉ mới có hai tháng tuổi mà nói, đây quả thật là đỉnh cao của miêu sinh.

Phương Hoà nhẹ nhàng ra khỏi tiểu khu nơi Lê Chấn ở, chạy dọc theo con đường mà lúc trước cậu đã thấy ở trong xe của Lê Chấn, tìm phương hướng bãi đỗ xe nơi cậu từng được Lê Chấn cứu.

Phong cảnh và không khí sáng sớm vô cùng tốt, ở tận thế tìm đâu ra khung cảnh yên bình lại ôn hoà như thế này, có điều Phương Hoà cũng chỉ cảm thán một chút liền ném ra sau đầu.

Sự phồn hoa cùng yên lặng này, sẽ dần bị hủy diệt vào ngày mai. Những con đường tưởng chừng yên tĩnh này sẽ bị lấp đầy bởi những thây ma nhiễm virus. Toàn bộ kiến trúc của thành phố sẽ dần suy tàn. Tận thế đến sẽ khiến mọi thứ đều trở nên hoang vắng và ảm đạm.

Mặc dù Phương Hoà nhớ rõ không ít con đường, nhưng thân là một con mèo, để tránh bị xe thân mật hôn nhẹ, cậu chỉ có thể đi trên vành đai xanh vỉa hè vân vân...

Theo lý thuyết, cậu rất có thể sẽ bị lạc trong một địa hình quanh co như vậy, nhưng cậu lại mạc danh kỳ diệu mà tin chắc rằng con đường mình đi qua không hề sai.

(Mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại sao.)

Lúc đi tới một cái đèn xanh đèn đỏ, Phương Hoà nâng móng vuốt bị mài mòn của mình lên nhẹ nhàng thổi thổi, mèo con chỉ mới hai tháng tuổi, đệm mềm dưới móng vuốt còn chưa có dày, từ tầng hai mươi hai trượt xuống chưa nói, còn chạy trên đường xi măng, thật là đau muốn chết.

(Pi: T∆T sao hành con trai tuôi thế nàyyyyy)

Phương Hoà để hai bàn chân thay phiên nghỉ ngơi, xoa xoa mặt, một đường liên tục chạy, cậu đã mệt muốn chết rồi, đến lúc đó cùng Lê Chấn ngả bài, cậu nhất định phải kêu Lê Chấn chuẩn bị thật nhiều cá khô, xem như bồi thường việc cậu ngàn dặm chạy đi tìm người.

Móng vuốt mèo của Phương Hoà vô ý chạm một cái lên lục lạc lõi đào trên cổ cậu, dùng đệm mềm dính chút máu lau lên lục lạc lõi đào, móng vuốt mèo cọ cọ, Phương Hoà thì thầm, "meo meo meo."

Ây, được rồi, thật ra ý tứ của Phương Hoà chính là, mang theo thứ này có chút xấu hổ nhaaa ><.

Chỉ là nghĩ đến sự chắc chắn khó hiểu trong đầu, Phương Hoà cúi đầu nhìn nhìn lục lạc lõi đào, không lẽ cái loại lõi đào này thật sự có thể phù hộ người? Phương Hoà dùng móng vuốt nâng nâng lục lạc, nghi ngờ cái lục lạc lõi đào này có phải là một đồ vật thần kỳ gì đó hay không.

Nội tâm Phương Hoà nóng lên một chút, lại dùng sức lắc lắc đầu nhỏ. Phương Hoà thấy bản thân có hơi ảo tưởng, mạt thế tuy rằng thật sự có một ít đồ vật thần kỳ, nhưng không gian tích chữ bằng mặt dây chuyền gì gì đó, nhưng vật liệu của chúng điều là ngọc thạch.

Phương Hoà vứt bỏ ảo tưởng không thực tế của mình, nhìn đèn xanh đã được bật lên, vội vàng chạy qua vạch trắng, không thèm để ý xem có ai nghĩ hành vi của cậu là kỳ quái hay không.

Một đường chỉ toàn chạy này khiến Phương Hoà tinh bì lực tẫn, đã sớm đói bụng, thời gian cũng đã gần giữa trưa, lúc này cậu đã cách đích đến rất gần, Phương Hoà không khỏi nheo nheo mắt mèo lại.

Lúc trước cậu nằm bò trong hộp giấy, ngoại trừ nhìn ra nơi đó là bãi đỗ xe ngoài trời, căn bản không chú ý tới toà nhà có biểu tượng quốc gia cách đó không xa.

Mặc dù Phương Hoà vẫn chưa biết nghề nghiệp cụ thể của Lê Chấn, nhưng cậu thấy trừ bỏ các bệnh viện lớn, nơi nguy hiểm và dễ bị lây nhiễm virus zombie nhất chính là ở đây.

Một toà nhà cao lớn hoành tráng như vậy, Phương Hoà biết mình thân là một con mèo nhỏ rất khó để đi vào, cậu đi quanh toàn bộ toà nhà một vòng, Phương Hoà không tìm thấy nơi nào mà mèo có thể đi vào, cái cửa kính đơn kia cậu cũng mở không ra.

Phương Hoà khó chịu chạy tới bãi đỗ xe, xe của Lê Chấn vẫn ở vị trí cũ, Phương Hoà đang nghĩ xem có nên hay không lấy móng vuốt tặng cho chiếc xe này một cái liên hoàn cào, để xe kêu lên tiếng báo động, đem chủ nhân của cậu kêu tới.

Cửa xe đột ngột mở ra, người mà Phương Hoà đã nghĩ tới cả một ngày - Lê Chấn, cứ như vậy xuất hiện trước mặt cậu một cách chói loá.

Cảm tạ lục lạc lõi đào!!! Phương Hoà meo ô meo ô nhào lên, lập tức nhảy lên đùi Lê Chấn, bám dính trên đó.

(Pi: A... Cục liêm sỉ của ai rớt nè)

Lê Chấn nhíu mày, đưa tay giữ lại phía sau lưng của Phương Hoà, "Mèo nhỏ?"

"Meooo." Phương Hoà ngoan ngoãn trả lời, hiện tại tốt nhất là nên xây dựng tín nhiệm ban đầu, để lót đường cho việc ngả bài tiếp theo.

Lê Chấn vừa duỗi tay bế mèo nhỏ nhà hắn lên, vừa nghĩ vật nhỏ này sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là Trần Uy Minh đưa nó tới?

Tới lúc Lê Chấn nhìn thấy mèo nhỏ nhà hắn một thân bẩn hề hề, trên móng vuốt còn dính chút máu, mặt lập tức lạnh tới mức đông đá. Nghĩ có lẽ do Trần Uy Minh không đóng kỹ cửa, làm mèo nhỏ của hắn trốn ra ngoài, một đường chạy tới đây.

Phương Hoà không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, nhịn không được run lên.

Kỳ thật trên chân Phương Hoà không phải tất cả điều là máu, phần nhiều điều là sốt cà chua.

Lê Chấn lần thứ hai kiểm tỉ mỉ cũng phát hiện trên móng vuốt đa phần không phải máu, nhưng là nhìn thấy đệm mềm dưới chân mèo bị trầy xước, Lê Chấn cũng không thèm quan tâm tới sốt cà chua nữa.

Lê Chấn nhẹ nhàng xoa xoa gáy mèo con, "Ngoan, chúng ta về nhà."

Về nhà.... chỉ có một câu như vậy, lại làm Phương Hoà sửng sốt hồi lâu, nội tâm xúc động.

(Pi: Trên đời này còn ai thương em hơn anh nữa mà tìm T∆T)

Mạt thế kiếp trước, cậu không có nhà, cha mẹ song song gặp tai nạn trên máy bay qua đời, cậu được nuôi dưỡng trong nhà chú. Sau khi mạt thế, cậu bị nhiễm virus, nhưng lại không biến thành tang thi, mà lại có được một sức mạnh đặc biệt, có điều cũng vì loại sức mạnh này, cậu bị chú bán cho một phòng thí nghiệm, cậu lúc đó mới được tám tuổi.

Phương Hoà hiện tại nội tâm đã hai mươi mốt tuổi, lúc nghe Lê Chấn nói về nhà, liền khó hiểu mà mê mang, ý tưởng ban đầu lợi dụng Lê Chấn để thu thập vật tư duy trì mạng sống đột nhiên không còn nữa, hai người có thể ở bên cạnh nhau, như người một nhà nâng đỡ nhau sống sót trong thời kỳ mạt thế.

Lê Chấn đưa Phương Hoà lên xe, ban đầu hắn là vào trong xe để lấy vài đồ vật, sau đó tiếp tục trở lại nghe vài người trong tổ trọng án phân tích vụ án.

Thức trắng một đêm, cho tới buổi sáng hôm nay hắn mới làm ra kết quả cuối cùng, cũng từng muốn trực tiếp về nhà, nhưng kết quả kiểm tra thi thể luôn làm hắn bất an, kết quả sau khi giám định thi thể, nói rõ người bị hại là sống sờ sờ bị cắn rớt nhiều bộ phận dẫn tới mất máu mà chết.

Mà kết quả đối chiếu cho thấy dấu răng đó là của con người, không phải bất cứ loại động vật nào, kết quả này cũng làm cho mọi người chấn động, tên hung thủ này so với tên hung thủ gây án phanh thây còn tàn nhẫn máu lạnh hơn, tâm lý biến thái cực độ, hoặc có thể là một bệnh nhân tâm thần cấp độ cao, rất nguy hiểm.

Chỉ là hiện tại Lê Chấn không có ý định trở lại nữa, những chuyện nên làm hắn đã làm xong, cũng đã đem những suy đoán kia nói cho Trần Minh Uy, việc còn lại là điều tra manh mối, hắn cũng không giúp được nhiều, ở đó cũng chỉ làm vai trò người nghe mà thôi, hắn vẫn là nên đi về trị thương cho mèo nhỏ nhà hắn quan trọng hơn.

Phương Hoà bị Lê Chấn đặt ở trên đùi, ngẩng đầu nhỏ, dùng sức duỗi cổ, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt của Lê Chấn, vẫn là cái mặt lạnh muốn rớt ra đá, nhưng vẫn còn hồng nhuận có huyết sắc, dù có tăng ca trắng cả đêm, tinh thần nhìn qua cũng không tệ, không có bộ dáng bị nhiễm virus, Phương Hoà liền an tâm.

Trong nhận thức của Phương Hoà, sự bùng phát của virus tang thi rất rõ ràng. Chỉ cần anh bị nhiễm virus tang thi, điểm rõ ràng nhất là mặt anh sẽ trở nên trắng bệch, mắt đỏ lên và dần dần mất đi cảm giác, toàn bộ quá trình trở thành tang thi không quá nửa tiếng.

Tuy nhiên, biến dị giả thì không giống thế, đồng dạng là bị nhiễm virus, mặt biến dị giả sẽ chậm rãi đỏ lên, sốt cao không lùi còn đặc biệt thiếu nước, thời gian càng dài năng lực của biến dị giả sẽ càng cao, nhưng cũng có rất nhiều người bị sốt cao đến chết.

(Pi: có lẽ ý của tác giả là cùng bị nhiễm virus nhưng trở thành tang thi sẽ khác và trở thành biến dị giả sẽ khác.)

Sau khi xác nhận Lê Chấn vẫn ổn, Phương Hoà liền thở phào nhẹ nhõm, đợi khi Lê Chấn về đến nhà nhìn thấy chữ cậu viết lên tường, họ liền có thể thành thật với nhau, sau đó hai người có thể nhân lúc virus zombie chưa bùng phát, chuẩn bị đầy đủ vật tư cùng đồ dùng cơ bản.

Phương Hoà cảm thấy, mặc dù vất vả thật, nhưng có thể đem xẻng hốt phân của cậu về nhà, cũng đáng giá.

______

Ài da~