Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 37: Phong Linh Kim Vũ

Dịch giả: quantl

Trong thiên địa chỉ vẻn vẹn có bảy chuôi Tiên Thiên Kiếm Khí, Nam Lạc không biết điều đó. Hắn chỉ biết này thanh pháp kiếm không có Tiên Thiên Đại Đạo này vô cùng tốt, chỉ dùng một chút pháp lực lại có uy lực vô cùng hùng mạnh. Bất luận binh khí nào va phải nó, khẽ lướt thì tổn hại, đối chọi thì gãy đôi.

Giết Hắc Nội Thị, xem như thanh lý phiền toái cho Tàng Phong. Nhưng khi hắn thấy càng lúc càng nhiều người hầu chạy tới thì hắn biết mình chỉ có một con đường là bó tay chịu trói. Một mình một kiếm không thể thắng nhiều người như vậy, cho dù có thể thì sao, hắn có thể rời cung được ư... Hắn biết những người này không động thủ vì đã nhận ra hắn, lúc hắn chém đầu Thiên Thủ Thái Tử bọn họ cũng thấy. Đến lúc hắn chuẩn bị buông kiếm thì Khổng Tuyên xuất hiện. Chỉ vung tay lên một cái, người tới đều lui xuống.

Không cần nhiều lời, Nam Lạc dưới cái nhìn ao ước của phần lớn người hầu đi theo Khổng Tuyên, Hắc Nội Thị bị giết chết không bao lâu cũng bị người ta lôi đi. Tàng Phong cũng bị người ta kéo theo, tuy thoạt nhìn thì bị thương rất nặng nhưng thực tế chỉ bị hôn mê thôi...

Nam Lạc không cần người khác cảm kích, làm việc chỉ bằng bản tâm mà thôi. Cho nên hắn không đợi Tàng Phong tỉnh lại mà lập tức đi ngay. Hắn tin cuộc sống của Tàng Phong sau này cũng không tốt hơn người khác bao nhiêu nhưng người khác muốn làm gì đó với y cũng phải xem xét một chút.

Vạn Cầm Triêu Phượng pháp hội, mười năm một lần, mỗi lần đều sẽ phài người từ Thiên Trì Long Cung và Kỳ Lân Nhai tới xem lễ. Năm rồi đều do hai điện khác phụ trách nhưng năm nay Thiên Thủ Thái Tử bị Khổng Tuyên trấn dưới Bất Tử Cung, Long Cung đã không còn ai đi nữa...

Khổng Tuyên làm kẻ chủ trì, không thể tự đi được, chính vì thế người còn lại trong Khổng Tước Điện nhất định phải đi. Nam Lạc chủ động xin đi giết giặc, Khổng Tuyên suy tính một lát rồi đáp ứng.

Thiên Trì Long Cung ở phía tây Côn Luân Sơn, cho dù Khổng Tuyên phi độn cũng mất ba ngày, Nam Lạc muốn đi cũng chỉ có thể độn thổ, mà như vậy hẳn là ba năm mới tới được. Lúc ấy hắn chưa hiểu rõ tình huống nhanh miệng nói, sau khi Khổng Tuyên đáp ứng rồi, lại thấy khó khăn...

Nhìn thấy Nam Lạc nhíu mày suy tư, Khổng Tuyên cười dài một tiếng nói: “Ngươi sợ đường xá xa xôi không cách nào về trong vòng ba tháng sao, đừng lo” Nói rồi một cây vũ mao màu kim xuất hiện trong tay

Kim quang lưu chuyển, giống như đang ở trong gió, phàng phất như sinh mạng đang hô hấp vậy.

“Đây là Phong Linh Kim Vũ, nằm ở giữa Tiên Thiên và Hậu Thiên. Ta tế luyện một lần giúp ngươi khỏi phải đi bộ...” Khổng Tuyên nói, Kim Vũ lăng không bay lên, một làn khói ngũ sắc bao lấy nó.

Tay của Khổng Tuyên chắp thành một bộ pháp quyết huyền ảo. Kim Vũ không ngừng quay cuồng giữa làn khói, tựa hồ kháng lại sự xâm nhập của đám khói.

Đột nhiên tay bắt pháp quyết của Khổng Tuyên càng lúc càng chậm, rồi há một tiếng, tiếng này vang lên trong tai Nam Lạc cũng rất bình thường. Nhưng đám khói đang vây bọc Kim Vũ đột nhiên giống như nước, chảy tràn vào Kim Vũ, sau đó Kim Vũ rung lên một cái rồi biến mất trong hư không, tưa như bọt biển hút đầy nước rồi chậm rãi tan vào đó...

Đúng lúc Nam Lạc nghi hoặc thì trong hư không đột nhiên xuất hiện một con Kim Sắc Đại Bàng. Oai khí bừng bừng, nếu không phải ánh mắt đờ đẫn thì Nam Lạc cơ hồ cho rằng Kim Vũ kia có được sinh mạng.

“Ngươi cưỡi nó đi, nhiều nhất hai mươi ngày là có thể trở về, nếu trên đường có gặp nguy hiểm cũng có thể dùng tốc độ của nó để chạy thoát... Đây là kim thiếp, sau khi tới, ngươi chỉ cần giao cho chủ sự hiện thời của Long Cung là Ngao Uyên. Những chuyện khác không cần quan tâm, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục thì có thể trở về” Khổng Tuyên nói xong, điểm một cái, khẩu quyết lập tức được truyền tới.

Tuy nói đây là khẩu quyết điểu khiển Kim Vũ nhưng lại gồm cả, ẩn, độn, nhanh, chậm pháp môn, cùng với một ít mẹo biến hoá lớn nhỏ. Tuy chỉ là một bộ pháp quyết nhưng không những có thể điều khiển Kim Vũ còn là thứ mà Nam Lạc hiện giờ cần học...

Lẽ ra với pháp lực hiện tại của Nam Lạc thì còn không cách nào thôi động pháp bảo phi độn nhưng Phong Linh Kim Vũ là thứ quan trọng nhất trên người Kim Sí Đại Bằng Điểu, có chứa khí tức của gió. Sau khi luyện chế thành, thì nằm giữa vật chết và vật sông. Cho nên Nam Lạc chỉ cần dùng pháp quyết là Kim Vũ sẽ hoá thành đại bàng, tự mình phi độn không cần Nam Lạc phải dùng pháp lực.

Trong lòng Nam Lạc đọc lai pháp quyết một lần, luyện tập một lúc. Vừa sải bước ra thì đã xuất hiện trên lưng kim sắc đại bằng... Một bộ pháp quyết phiền phức được dụng ra, trên cánh đại bàng đột nhiên xuất hiện một lớp kim quang bao lấy Nam Lạc. Hai cánh khẽ vỗ rồi phỏng thẳng lên trời cao.

Đây là lần đầu tiên Nam Lạc tự mình bay lên không trung, mây trắng vờn sát người, dõi mắt ra xa, vạn dặm giang san đều ở trong tầm mắt. Núi xanh, sông lớn... chim bay đang bay trên trời từ xa đã nhìn thấy một con chim lớn gào thét bay tới, vừa định quay đầu né tránh, nhưng ý niệm mới sinh còn chưa thực hiện thì Kim Sắc Đại Bàng cũng đã vượt qua, mất hút ở phía xa...

Nam Lạc ngồi trên Kim Sí Đại Bằng, vẻ hưng phấn ban đầu sau một thoáng đã biến mất. Hắn cũng không phải là dạng người, hào tình khí khái, vừa bay lên trời cao hắn có loại cảm giác tự do tự tại muốn bay đi tìm bộ lạc của mình. Bất quá chỉ là nghĩ thôi trong lòng hắn, Khổng Tuyên có ân tình rất lớn, cho nên hắn mới nguyện ý giúp Khổng Tuyên làm việc. Cũng không phải bán thể xác và tinh thần cho y mà là để có thể sớm báo đáp những ân tình kia để sau này có thể rời đi. Cho dù không báo đáp nổi, cũng có thể an ủi tâm linh của mình.

Kim Sí Đại Bằng không cần khống chế, dù bay thẳng cũng cần mười ngày. Cho nên Nam Lạc liền nhắm mắt lĩnh ngộ bộ pháp quyết mà Khổng Tuyên ban tặng. Trong các loại độn thuật Nam Lạc chỉ biết độn thổ, nhưng bộ pháp quyết của Khổng Tuyên thì lại là phong độn. Tuy độn thuật tương đối giống nhau đều là mượn linh khí trong thiên địa để di chuyển nhưng nếu không có người truyền thụ thì rất khó mà ngộ được.

Phương pháp ẩn thân xem như là đơn giản nhất cũng có thể coi là phức tạp nhất. Ẩn thân đơn giản là che giấu chính thân thể của mình, khiến người ta không nhìn thấy, không xét thấy, nhưng ẩn thân như vậy chỉ có thể giấu được người có cảnh giới ngang mình, cao hơn thì chịu.

Nam Lạc trầm tư một lát rồi đột nhiên biến mất trên lưng Kim Sí Đại Bằng, chốc lát sau đột nhiên có tiếng cười khẽ, Nam Lạc xuất hiện trở lại. Ngay sau đó thanh quang xuất hiện trên tay hắn, vỗ một cái trên đại bàng. Lập tức cả đại bàng và Nam Lạc cùng biến mất trên trời cao.