Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 8: Thôn vân thổ vụ

Dịch giả: Út Khờ

Dương Lực Đại Tiên yên lặng đứng một bên quan sát, hiện tại linh khí trên đỉnh đầu Nam Lạc dần dần tạo thành một hình lốc xoáy. Tuy linh khí không nồng đậm, tốc độ xoay chuyển cũng không nhanh nhưng nó lại có xu hướng không ngừng tăng mạnh.

- Tiểu tử nhân loại này có thiên phú không tệ lắm...

Thời gian dần dần trôi qua, khi Nam Lạc ngồi xuống tu luyện thì đã hoàng hôn, ánh trăng lên rồi đến khi mặt trời mọc thì cơn lốc linh khí xoay chuyển trên đầu Nam Lạc mới từ từ dừng lại trông chốc lát rồi hóa thành từng cơn sóng gợn tản mát ra xung quanh.

Nam Lạc lại tiếp tục cùng Dương Lực Đại Tiên tiếp tục hành trình đi xuyên khu rừng rộng lớn vạn dặm này.

Khi Nam Lạc tỉnh lại thì một gấu một hổ kia không biết đã đánh đến chỗ nào rồi, xung quanh chỉ còn những đoạn cây gãy bừa bộ trên mặt đất.

Trong núi rất nguy hiểm, mình phải nhanh chóng về nhà. Đây là suy nghĩ duy nhất của Nam Lạc sau khi nhìn thấy cảnh chiến đấu kia.

Hắn không biết bọn chúng vì cái gì mà đánh nhau và cũng không muốn biết. Cho nên Nam Lạc càng đi càng nhanh, ban đêm hắn dùng ánh trăng, ánh sao để thổ nạp, ban ngày cũng liên tục suy nghĩ cách nào để mình có thể chạy nhanh hơn. Đương nhiên hắn cũng có lên tiếng hỏi Dương Lực Đại Tiên nhưng tên kia vẫn làm ra một bộ dáng tuyệt học gia truyền của lão phu chỉ truyền nữ không truyền nam khiến cho Nam Lạc không moi được một chút hữu dụng nào.

Trên đường trốn trốn tránh tránh liên tục, mặc kệ ở phía trước là cái gì ngăn cản thì cả hai vẫn lựa chọn trốn tránh.

Ta đánh không lại cũng không thể chọc vào thì chẳng lẽ không chạy được sao?

Cứ như vậy mà một người một dê đi hơn hai mươi ngày không gặp chút sự cố nào. Tuy trên đường gặp yêu quái đuổi giết nhưng may mắn bọn họ đều có địa bàn riêng của mình, nếu chạy ra khỏi địa bàn của bọn chúng thì yêu quái sẽ không còn đuổi giết nữa. Nam Lạc cũng vì vậy mà dẫn rất nhiều huyết án khiến cho các yêu quái đánh nhau loạn xạ.

Tuy có rất nhiều đường quanh co nhưng Nam Lạc vẫn con con đường mặt trời mọc để đi. Hắn kiên định, chấp nhất chọn phương hướng mà hắn cho là nơi của gia đình và tự do của mình.

Hiện tại tốc độ của Nam Lạc so với Dương Lực Đại Tiên khi được hoàng vụ bao phủ không kém hơn chút nào nhưng khi Dương Lực Đại Tiên sử dụng độn địa thuật lại khiến cho hắn ngay cả cái đuôi bóng dáng của hoàng vụ cũng thay đổi. Nhưng loại độn địa có cự ly xa như vậy rất hao tổn pháp lực. Bình thường thì Dương Lực Đại Tiên không sử dụng, lâu lâu nhìn thấy Nam Lạc biểu hiện ra thần sắc hưng phấn trước mặt hắn thì hắn mới sử dụng khiến cho sự hưng phấn của Nam Lạc bị dập tắt tại chỗ.

Ngoại trừ tốc độ tăng mạnh thì khả năng thu liễm khi tức của Nam Lạc cũng tiến bộ vô cùng. Từng có một lần hắn sơ ý tiến vào trong đỉnh núi của báo đốm đứng nhìn thân hình mạnh mẽ ẩn chứa sát khí vô cùng của nó khiến cho Nam Lạc nhận xét nó không hề mua kém một gấu một hổ kia chút nào. Nhưng lúc đó xoay người bỏ chạy đã quá muộn.

Có thể là vì ở trong lãnh địa của báo đốm nên sự cảnh giác của nó không cao lắm. Cho nên khi Nam Lạc và Dương Lực Đại Tiên phát hiện ra nó trước chứ nó không hề cảm giác có hai kẻ xâm nhập lãnh địa của mình.

Nam Lạc cùng Dương Lực Đại Tiên vôi vàng đứng yên không hề nhúc nhích. Hắn cảm giác chỉ cần một sợi lông của mình run nhẹ thì báo đốm sẽ phát hiện. Nam Lạc nhìn chằm chằm vào báo đốm kia mà chậm rãi nằm sát xuống mặt đất mượn cây cối và địa hình xung quanh che lấy thân ảnh của mình. Hắn vừa nằm xuống thì dường như báo đốm cảm giác được sự khác thường liền xoay đầu nhìn sang khiến cho Nam Lạc cảm giác được từ trong đôi mắt kia tràn ngập sự khát máu và hung hãn.

Mỗi một tòa núi trong rừng đều có yêu quái cường đại ở đó xưng vương. Bọn hắn đều đạp lên xương cốt của đồng loại mới có được chữ ‘vương’ kia.

Dương Lực Đại Tiên bên cạnh Nam Lạc toát ra hoàng vụ chạy nhanh xuống chân núi như ở dưới đó có vật gì hút mạnh nó xuống vậy. Nam Lạc hiểu rằng đây chính là Dương Lực Đại Tiên toàn lực dùng độn địa thuật.

Ngay lúc đó thì hắn cảm giác được một cỏ gió tanh mang theo sát khí vo thiên cái địa vọt tới. Nam Lạc chỉ còn biết dán sát thana thể xuống mặt đất mà nhắm mắt lại, ngay cả ngón tay cũng không dám nhúc nhích chút nào.

Hiển nhiên báo đốm phát hiện được sự chấn động linh lực của Dương Lực Đại Tiên liền vội vàng đuổi theo.

Long, hổ di chuyển khiến cho phong vân biến sắc, ngay cả báo đốm thành yêu cũng có được xu thế đáng sợ như vậy.

Nam Lạc cảm giác được bản thân mình đang ngâm trong một biển máu.

Hiện tại hắn không dám động, chỉ cần động là chết. Nam Lạc không có khả năng độn địa xuất quỷ nhập thần như Dương Lực Đại Tiên. Chạy thì chạy không lại cho nên hắn chỉ còn cách ở nguyên tại chỗ ngưng thở, buông lỏng toàn thân và tưởng tượng bản thân mình chính là một cục đá, một cục đá tùy ý gió mưa dày xéo. Đây chính là phương pháp che dấu mà những ngày qua Nam Lạc luôn luôn thử nghiệm.

Một cơn gió tanh tưởng gào thét qua người khiến cho đất đá trên mặt đất bay tán loạn, báo đốm gào théo bay qua làm cho một vài tảng đá và lá khô rơi lên trên người hắn.

Nam Lạc không dám động, hắn giống như là một người chết, một cụ đá bên đường, trên người không chút khí tức sinh mệnh nào cả. Ngay cả tim đập và máu huyết cũng gần như đình chỉ.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau con gió tanh tưởi kia vọt qua lần nữa. Nhưng khi đi ngang qua nơi Nam Lạc ẩn nấp liền ngừng lại run run tai và hít hít mũi như đã phát hiện vào điều gì đó.

Nam Lạc đã tiến vào trạng thái không minh, mười mét xung quanh như tiến vào trong tinh thần của hắn, thậm chí so với ánh mắt còn rõ ràng hơn rất nhiều. Đột nhiên Nam Lạc cảm thấy mình bị một ánh mắt nhìn chằm chằm khiến hắn có cảm giác như bị rơi vào hầm băng.

- Toi rồi, chẳng lẽ bị phát hiện?

Nhưng cảm giác lạnh như băng kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Báo đốm rống lớn một tiếng mang theo uy áp và sát khí như đang phát tán sự tức giận trong lòng ra ngoài.

Cho đến khi báo đốm đi khỏi thì Nam Lạc mới âm thầm thở nhẹ một hơi. Nhưng mà trên khóe miệng của hắn vẫn còn một ít máu, đây chính là do tiếng kêu gào của báo đốm làm hắn bị tổn thương.

Tuy Nam Lạc bị thương nhưng vẫn cao hứng vô cùng bởi vì báo đốm chỉ cách hắn có năm mét nhưng nó vẫn không hề phát hiện ra. Hắn vội vàng chạy trở về nhưng chưa chạy được bao lâu liền phát hiện dương lực đai tiên đang đứng ở một sườn núi cao cao nhìn sang bên này.

Có thể thấy rõ trong ánh mắt con dê nhát gan này tràn ngập một loại không thể tin tưởng được.

Nam Lạc có chút đắc ý, trong lòng cao hứng vô cùng khiến cho thân thể bị thương cũng bị hắn quăng tận đi đâu. Bất quá trong lòng hắn đối với Dương Lực Đại Tiên có thể chạy thoát báo đốm kia cũng cảm giác kinh ngạc vô cùng.

- Ta rất kinh ngạc, độn địa thuật của đại tiên làm ta cảm giác rất thần kỳ!

Nam Lạc vừa cười vừa nói, tuy hiểu rõ con dê này chỉ tự xưng là đại tiên nhưng Nam Lạc vẫn thích gọi như vậy.

- Tiểu tử nhân tộc ngươi vậy mà không chết làm ta rất ngạc nhiên.

Dương Lực Đại Tiên nói ra một cách trắng trợn.

- Đại tiên có muốn học phương pháp thu liễm khí tức kia không? Học xong thì không cần trốn chạy nữa.

- Muốn!

- Vậy thì lấy độn địa thuật của ngươi để đổi!

- Không đời nào! Độn địa thuật là bổn mạng thần thông của bổn đại tiên thì sao có thể so sánh với phương pháp thu liễm khí tức của ngươi được.

Nam Lạc lại thêm một lần thất bại.