Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 93: Đền đáp ba nghìn tính mạng

Dịch giả: quantl

Đột nhiên Nam Lạc phát hiện ra mình tới chinh phạt Hậu Thổ tộc không khác gì đi chịu chết cả. Chỉ một Khoa Phụ đã khiến đạo thiên quân đầu tiên của Thiên Đình có cảm giác thúc thủ vô sách rồi.

Loại chiến đấu này không phải chỉ dựa vào nhân số là có thể giải quyết được, tuy Thiên Tiên và Thần Cảnh chỉ kém một tầng nhưng vô số pháp thuật của Thiên Binh đánh vào người Khoa Phụ giống như là hoa tuyết vậy, quang mang sặc sỡ, nhìn thì đẹp nhưng không có chút thương tổn nào.

Thần thông của Vu Tộc và phương pháp luyện tinh kia quả nhiên là thiên địa nhất tuyệt, thân thể lại có thể cường đại tới như vậy.

Bắc Linh bỗng nhiên hiện ra trước mặt Nam Lạc, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy hưng phấn, con ngươi đã nhiễm lên một màu đỏ máu.

“Đỉnh cấp đại vu quả nhiên lợi hại, để xem Phệ Linh Đại Pháp của ta có thể phá Pháp Tượng Thiên Địa của hắn không” Nàng không chờ Nam Lạc mở miệng đã lại hoá thành một đạo huyết ảnh ẩn vào hư không

Huyết ảnh cũng không phải là lẩn trốn vô hình mà giống như là ảnh ngược trong nước, xuyên toa trong không trung biến ảo vô thường. Chỉ trong chớp mắt đã như một tấm lụa đỏ tẩm nước lập loè xung quanh Khoa Phụ.

Ngay khi Bắc Linh quấn lên thì những người khác đã lập tức phân tán, pháp thuật dường như bị ảnh hưởng của Khoa Phụ mà trở nên chậm chạp. Làn xuất chinh này của Thiên Đình trên ý nghĩa chính là lần đầu tiên tỏ thái độ với những người không thần phục.

Nhưng những người sớm lên Thiên Đình chẳng có ai tu vi cao cả, bước vào Thần Cảnh cực ít đại bộ phận vẫn còn ở Thiên Tiên đỉnh phong.

Hậu hết là tới từ những bộ tộc tu hành dưới chân Bất Chu Sơn còn một số là vì muốn xem sớm nhập Thiên Đình có thể thu được chỗ tốt gì. Còn một số người dù tiến vào Thần Cảnh nhưng lại chẳng có thần thông gì lợi hại, sức chiến đấu kém quá xa so với Khoa Phụ.

“Kết pháp trận...”

Ti Mệnh nhìn thấy người của mình không làm gì được Khoa Phụ thì đột nhiên nhớ tới pháp trận khi trước. Gã chưa từng chiến đấu với Vu Tộc Đại Vu, lần trước cũng chỉ là nhìn Nam Lạc chiến hai đại vu rồi ép họ rút lui.

Sau đó lập tức so sánh mình với Nam Lạc, liền nghĩ rằng dù Vu Tộc lợi hại nhưng mình có lẽ cũng không kém Đại Vu là bao tuy nhiên lúc này đối diện với Đại Vu mới cảm giác được thần thông của Vu Tộc uy lực tuyệt luân, dùng thân thể chống pháp bảo, điều này khiến gã sinh ra một cảm giác vô lực.

Lời gã vừa dứt thì người khác đã khôi phục tinh thần, một lớp tinh quang bốc lên trên người họ, pháp trận hình thành.

Pháp trận này cũng không phức tạp ngược lại còn hết sức đơn giản, công dụng chỉ có một tập trung sức mạnh của mọi người lại.

Pháp trận mà quá phức tạp cũng không thể nào cấu thành trong khoảnh khắc được.

Chỉ thấy người trên trời toả ra tinh quang kết thành một tấm lưới màu lam bao phủ lấy Khoa Phụ.

Ngay khi lưới kết thành Bắc Linh lập tức tiêu thất, lần nữa xuất hiện bên cạnh Nam Lạc.

Chỉ nghe nàng khẽ hừ một tiếng nói: “Muốn nhốt cả ta ở trong luôn, những người này chẳng có một ai là tốt lành...”

Nam Lạc không chút biểu tình, chỉ lẳng lặng nhìn, nàng cũng chẳng quan tâm, chỉ lầm bẩm nói nhất định nếu có cơ hội sẽ thôn phệ linh khí của họ.

Nhìn Khoa Phụ bị pháp trận bao vây trong lòng thầm nghĩ nếu người khác dùng Pháp Trận đối phó mình thì nhất định mình sẽ không để bị vây khốn mà sẽ ẩn độn trước sau đó mới chém giết từng người một

Đúng lúc này Khoa Phụ cầm Hắc Mộc Trượng cắm xuống, mây trên bầu trời lấy truonwgj làm tâm ùn ùn kéo tới bao phủ y và những người kia.

Nam Lạc đứng yên bất động, Bắc Linh quay đầu nhìn hắn, sau đó vuốt mái tóc đen cười khẽ.

Mây càng lúc càng dày, giống như mực như nước, cuồn cuộn kéo tới. Từng tiếng gầm rống, từ trong mây truyền ra.

Chẳng bao lâu một thanh âm từ trong đám mây đen như mực kia truyền ra.

“Nam Lạc, ngươi lại chỉ nhìn bọn ta gặp nguy mà không ra tay, để xem ngươi bàn giao thế nào với Thượng Đế”

Sau đó một đạo bạch quang bay ra từ mây đen, nhằm về phía xa độn đi.

Bắc Linh nghe được lời người này, con mắt khẽ nhíu, một đám huyết quang lưu chuyển, quay đầu nhìn Nam Lạc lại phát hiện ra hắn đã không còn tăm tích.

“Thương...”

Một tiếng kiếm ngân từ phương xa truyền tới.

Bắc Linh còn đang ngẫm nghĩ Nam Lạc biến mất lúc nào, nghe được tiếng kiếm ngân thì quay về phía kia kinh ngạc nhìn, chỉ thấy một thi thể bị chém thành hai đoạn từ trong không trung rớt xuống, tiên huyết rơi đầy trời.

Còn Nam Lạc đã thản nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, thần thái trong mắt Bắc Linh lưu chuyển nhìn Nam Lạc nói: “Ta mới chỉ muốn giết hắn thôi vậy mà ngươi đã ra tay rồi, hì hì...”

Nam Lạc cười nhạt, khi mây đen tiêu tán, Khoa Phụ đã hiện thân, vẫn cầm Hắc Mộc Trượng trên tay, trầm ổn tự nhiên đứng trên không, không chút lệ khí và sát khí nào.

Nguyên bản mấy ngàn người kia vậy mà lại tiêu thất hết tuy nhiên Nam Lạc chẳng hề có chút kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn, không thể nhìn ra được chút tâm tư nào từ mặt hắn.

“Vẫn là câu nói kia, trên người ngươi có nửa giọt Vu Huyết, coi như là Bán Vu Tộc nhân, rời Thiên Đình đi, Vu Tộc có thể hộ ngươi bình an” Khoa Phụ vẫn giống như thường ngày, trầm ổn, ôn hoà.

“Ta muốn rời Thiên Đình nhưng ta lại không thể làm thế, có lẽ ngươi còn chưa biết ta đã giết Chiếu Miên. Ta với ngươi coi như đã đánh một trận, lần này tặng ngươi một phần lễ vật. Tương lai nếu lại đến nữa thì sẽ nói chuyện bằng binh đao” Nam Lạc lẳng lặng nói, dứt lời cũng chẳng quan tâm tới Bắc Linh chỉ kéo tay nàng biến mất trong hư không.

Khoa Phụ lẳng lặng đứng một lúc lâu, từ xa nhìn lại dường như đã hoà làm một với bầu trời.

Nam Lạc kéo tay Bắc Linh nhưng không lập tức trở lại Thiên Đình mà dừng trên một ngọn núi, lẳng lặng đứng nhìn về phía chân trời.

Bắc Linh giơ cái tay bị Nam Lạc nắm lên, đưa mắt nhìn, cánh tay nhỏ bé thon thon trắng như bạch ngọc không chút tì vết, gần như là trong suốt. Nàng khẽ nhăn đôi mi thanh tú, tựa hồ như đang cảm thụ xem cánh tay kia có gì khác thường không.

Xem tay mình rồi lại nhìn tay Nam Lạc, rồi lại nhìn hắn, một lúc lâu sau mới đưa tay trở lại trong tay áo màu lam nhạt.

Nàng chẳng quan tâm xem Nam lạc đang suy nghĩ chuyện gì, tựa hồ còn có chút tức giận nói: “Ta không có hỏi xem Khoa Phụ ăn những người đó như thế nào thì ngươi đã kéo ta đi rồi, lần này thì tốt rồi, không cách nào biết được”

Nam Lạc quay đầu lại nhìn cười nói: “Không phải bị ăn, những người đó đều bị hắn luyện vào trong mây đen, đám mây đen đó chính là hắc bào trên người hắn”

“Ngươi có thể nhìn thấy rõ được mây đen?” Bắc Linh có chút kinh ngạc hỏi, chính nàng lúc đó dốc tận lực cũng không thể nhìn thấu mây đen nên không khỏi kinh ngạc với Nam Lạc.

“Ha ha, ta có một kính, có thể chiếu Thiên Địa Càn Khôn, quan sát đại thế giới, Giám Thiên Tinh Quân tuyệt không phải hư danh” Nam Lạc thản nhiên cười.

Bắc Linh nhìn hắn một lúc nhung không hỏi gì về tấm gương kia mà chỉ nói: “Ngươi giết người Thiên Đình, chẳng lẽ không định đi về sao?”

Nam Lạc đứng yên không đáp, nàng đanh tiếp tục nói: “Không về cũng tốt, từ nay trở đi, chúng ta sẽ lang bạt trong Hồng Hoang, ta thấy không cần bao lâu nhất định nổi danh chấn động Hồng Hoang”

“Thiên Đình, nhất định phải quay về” Nam Lạc nhìn lên trời thở dài nói.

“Vậy vì sao ngươi còn làm như vậy” Bắc Linh nghi hoặc hỏi, tóc đen dài tới thắt lưng phiên tán trong gió, mặt trời không biết từ lúc nào đã ngả về tây, thiên địa dường như bị nhuộm thành màu đỏ.

“Ha ha, có một số việc không nói rõ được, bất luật một người có tu luyện như thế nào, tâm có bình tĩnh ra sao cũng có một số việc không thể khống chế được” Nam Lạc quay đầu nhãn thần phiêu hốt nói. Không chờ Bắc Linh đạp hắn còn nói thêm: “Đi thôi, về Thiên Đình phục mệnh” Dứt lời lièn biến mất trong không gian.

Tay Bắc Linh trong ống tay áo màu lam nhạt khẽ động, người lại đứng yên, giơ cánh tay bị Nam Lạc nắm qua, nhìn lên ngám nghía, mặt trời chiếu lên tay ngọc nhuộm thêm một lớp đỏ ửng.

Một cơn gió thổi tới, mái tóc đen nàng bay lên không trung, rồi sau đó biến mất.

****************

Trong Thiên Đình, Nam Lạc và Bắc Linh đứng lẳng lặng trong Tinh Thần Điện.

Đế Tuấn mỉm cười nhìn Nam Lạc, Thái Nhất thì nhìn hắn từ đầu tới chân.

“Thái Nhất ta lại nhìn nhầm, không ngờ tiểu tử ngươi còn có loại quyết đoán này, dùng Thiên Binh như ân tình để tặng, còn có can đảm trở về. Ngươi cảm thấy Thái Nhất ta sẽ không giết ngươi sao”

Việc mà Nam Lạc làm chỉ vừa về tới lại bị Đế Tuấn và Thái Nhất biết được, có lẽ trong quá trình chiến đấu hai người họ đã biết được đại khái.

Thái Nhất nói xong lời cuối tuy âm lượng chẳng tăng cao nhưng lại có cảm giác áp lực như sơn ập tới, trong lòng Bắc Linh căng thẳng, pháp lực điên cuồng lưu chuyển quanh thân, tóc đen bay múa

Nàng đứng cạnh Nam Lạc không chút nhúc nhích, giơ cái cổ trắng ngần lên, không chút sợ lại.

Nam Lạc nói: “không dám, bọn họ chẳng qua là không địch được dối phương mà bị giết chết thôi”

“Vậy Ti Mệnh thì sao, rõ ràng là hắn bị ngươi nhất kiếm lưỡng đoạn” Đông Hoàng chắp tay sau lưng đứng trước mặt Nam Lạc, pháp bào màu vàng đất truyền tới một áp lực cường liệt

“Hắn có một người em trai, hơn mười năm trước, giết vô số tộc nhân ta, bị ta chém giết, cừu này hắn tất nhiên muốn báo, cho nên ta giết hắn” Nam Lạc lẳng lặng nói, không tỏ vẻ khiếp nhược.

Đế Tuấn vẫn ngồi im, lẳng lặng lắng nghe, tựa hồ như cân nhắc vấn đề, căn bản không lưu tâm Thái Nhất hỏi Nam Lạc.

“Bây giờ nếu ta ra lệnh cho ngươi đi chém Khoa Phụ lấy đầu hắn về gặp ta, ngươi có làm được không” Thái Nhất xoay người đi vài bước đưa lưng về phía Nam Lạc nói

“Ha ha, Đông Hoàng quá coi trọng Nam Lạc rồi, Nam Lạc tu đạo bất quá hai mươi năm, làm sao trảm được đỉnh cấp Đại Vu” Nam Lạc mỉm cười nói

Bộ dạng của nam Lạc khiến Bắc Linh rất kinh ngạc, lúc này hắn có biến chuyển nghiêng trời lệch đất, dù cho là so với lúc chưa quay về Thiên Đình cũng có biến hoá cực lớn. Lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện ra mấy ngày nay hắn vẫn liên tục thay đổi.

Bây giờ trước mặt Thượng Đế, Đông Hoàng vẫn cứ tự nhiên, không chút yếu thế.

Đông Hoàng Thái Nhất cười ha ha, xoay người lại nói: “Khoa Phụ tuy là đệ nhất đại vu nhưng thần thông của ngươi cũng không yếu, nếu dùng hết thủ đoạn vị tất đã yếu hơn, sau này chưa chắc đã không thể chém giết y, tính mạng của Khoa Phụ giao cho ngươi rồi”

Nam Lạc vội đáp lời, biết là mạng mình đã được an toàn, đang lúc cáo từ lui ra thì Đế Tuấn lại nói: “Thiên Đình ta mới thành lập không phải là người nào cũng có thể vào, bọn họ chết thì chết rồi nhưng uy danh của Thiên Đình tuyệt không thể tổn hại, ngươi nói xem Thiên Đình giờ phải làm gì”

Đế Tuấn mặc Chu Thiên bào, mắt như trời đêm, lẳng lặng nói thế nhưng Nam Lạc lại cảm nhận được sát khí lẫm liệt. Đột nhiên hắn cảm thấy Đế Tuấn còn đáng sợ hơn Thái Nhất.

Nghe ý tứ trong lời y thì dường như đã biết những người lên Thiên Đình chẳng qua chỉ để cho đủ số, hơn nữa không có nhân vật lợi hại nào, cho nên mới phải đánh Hậu Thổ tộc một trận.

Tuy Đế Tuấn, Thái Nhất không vừa mắt với những người này thế nhưng đây lại là đại diện cho Thiên ĐÌnh, trong Thiên Địa không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào.

Nghe câu hỏi của y, Nam Lạc thầm nghĩ lẽ nào mình còn phải đi Hậu Thổ tộc một chuyến, dễ nghe là vì bộ mặt của Thiên Đình, khó nghe là đi chịu chết, cũng là để giải thích cho việc chém giết Ti Mệnh của hắn.

Nam Lạc cúi đầu nói: “Nam Lạc không biết, tuỳ theo Thượng Đế sai khiến”

“Ngươi yên tâm, người trong thiên hạ bây giờ thấy thế nào về sau cũng sẽ phải thay đổi thôi. Ta cũng không để cho ngươi một mình đi trảm Khoa Phụ đâu, Hậu Thổ tộc đã rút lui sau khi ngươi đi rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đi theo Đông Hoàng, mở to mắt nhìn là được. Một Hậu Thổ tộc nho nhỏ thì tính là gì. Thiên Đình mới thành lập, còn thiếu thần thú kéo xe, Chân Long thật là thích hợp lắm”

Thái Nhất cười to, khí phách lẫm liệt.

Trong lòng Nam Lạc kinh hãi, Đế Tuấn lại muốn bắt chín con Chân Long tới kéo xe, đây là loại thủ bút lớn tới mức nào. Nếu thực sự làm vậy thiên địa hẳn sẽ chấn động.

Long Cung năm đó uy thế cỡ nào, tuy Long Vương đã vẫn lạc nhưng còn rất nhiều Long Tử, Chân Long được truyền thừa càng không ít nhưng y lại muốn dùng tới tận chín con Chân Long tới kéo xe.

Cỗ chiến xe đó kinh khủng tới mức nào, thủ đoạn đó kinh khủng ra sao.

Trong lòng Nam Lạc kinh ngạc vạn phần nhưng mặt thì không thay đổi, chỉ sửng sốt vài giây rồi đáp lại thật nhanh.

Hắn đã hiểu, lúc này mới coi như là hành động của Thiên Đình, trận chiến với vu tộc theo Nam Lạc suy đoán thì đó là cảnh cáo đối với những người tới Thiên Đình cống hiến.

Còn muốn thử xem thế lực đứng đầu trong Thiên Địa này có thái độ ra sao.

Còn sinh mệnh của những người kia, Đế Tuấn và Thái Nhất từ đầu đã chẳng quan tâm rồi, Nam Lạc không hiểu tu vi cỡ nào mới có thể khiến họ quan tâm, chẳng lẽ cứ phải như yêu thần Bạch Trạch sao, thế nhưng Bạch Trạch giờ ở đâu thì Nam Lạc lại chẳng biết. Từ lúc Bạch Trạch tới Thiên Đình thì Nam Lạc cũng không gặp mặt gã.

Rời khỏi Tinh Thần Điện, Nam Lạc nhìn Bắc Linh hỏi: “Vì sao ngươi còn theo ta về Thiên Đình, phải biết rằng ta nhìn những người kia bị Khoa Phụ giết, còn chém Ti Mệnh, rất có thể khó mà giữ mạng được, vì sao ngươi lại muốn cùng ta trở về, lúc đó ta đi trước là để lý do cho ngươi bỏ đi, không ngờ ngươi lại trở về, tại sao?”

“Không có gì, lúc trước ta đã nói muốn tới Thiên Đình chơi, bây giờ còn chưa chơi đủ nữa” Bắc Linh cười hì hì nói

“Thế Thượng Đế muốn phong ngươi làm Tinh Quân vì sao ngươi không đáp ứng”

Làm Tinh Quân có gì hay, làm rồi thì sẽ không thể chạy được, làm thủ hạ của ngươi tốt hơn, muốn tới thì tới muốn đi thì đi”

Nam Lạc cười, không quan tâm tới nàng nữa, tư tưởng của nàng hết sức quái dị, hắn không hiểu được, cũng chẳng muốn hiểu.

Hai người họ đứng trước sân của Thiên Đình nhìn bầu trời đầy sao, tóc đen của Bắc Linh phiêu tán trong gió, lúc này nàng mặc một bộ Bạch Y thập phần linh hoạt kỳ ảo.

“Không nghĩ tới rằng chẳng xảy ra chuyện gì cả, trước đây hẳn ngươi đã đoán được kết quả này rồi phải không?” Bắc Linh vừa cười vừa nói

“Ha ha, trong thiên địa này đại thần thông giả vô số, sao tới lượt một nhân loại tu đạo hai mươi năm trở thành Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân chứ, chỉ bất quá những người đó không tới mà thôi, dù có một vài yêu vương tới cũng nào vào được pháp nhãn của Đông Hoàng và Thượng Đế, còn một số người bị đại năng trong tộc họ phái tới, chỉ qua loa mà thôi, chưa sẵn sàng góp sức cho Thiên Đình. Để những người này đi chinh phạt Vu Tộc, chỉ sợ là để thử thái độ của Vu Tộc với Thiên Đình mà thôi”

Nam Lạc đứng trên đỉnh Bất Chu Sơn nhìn xuống thiên địa, cho tới tận lúc này hắn mới phát hiện ra mình cũng có thể nhìn thấu được rất nhiều chuyện.

Vầng trăng khuyết hiện lên phía chân trời, khiến thân hình của Nam Lạc và Bắc Linh trở nên mông lung, không rõ, từ xa nhìn lại bóng của họ kéo rất dài phảng phất như đã giao hoà cùng một chỗ.

Đêm nay Nam Lạc và Bắc Linh nói rất nhiều.

Hắn vốn không phải người giỏi nói chuyện nhưng không biết là bị hoàn cảnh ảnh hưởng hay tâm tình ảnh hưởng mà lại đem chuyện từ nhỏ tới lớn của mình kể ra một lượt. Từ việc bị Tam Thái tử bắt. Ở trên không trung thì xuất hiện cảm giác mộng ảo, sỉ nhục và tuyệt vọng trong lồng giam, cùng với vui mừng sau khi bị gió thổi rơi ra ngoài. Cuộc sống trong núi khi đi cùng Dương Lực Đại Tiên, tất cả sự việc trong Bất Tử Cung, rồi khô toạ sáu năm trong Thái Cực Cung thành một đệ tử ký danh.

************

Tất cả những chuyện này Nam Lạc chưa bao giờ nói với người khác, kể cả là trong Dương Bình Tộc cũng không nói, dù là giảng một số thứ gì đó cũng chỉ nói tới một số kinh nghiệm và hiểu biết mà thôi.

Bắc Linh thì an tĩnh lắng nghe, giờ khắc này nàng chẳng có chút ma tính, khát máu yêu dị nào mà chỉ có linh động, kỳ ảo cùng an tĩnh.

Nàng cũng không nói câu nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Nam Lạc, trong mắt loé lên những tia sáng kỳ lạ

Nam Lạc nói xong lập tức cảm thấy trong lòng thanh thản nhưng rồi lại hối hận, khẩn trương nói thêm: “Những thứ này ngươi đứng nói với ai” Lời vừa dứt lại cảng hối hận hơn.

Dựa vào tính cách của nàng, không có chút hiếu kỳ nào thì chớp mắt sẽ quên nhưng nếu nói như thế chỉ e rằng nàng sẽ nhớ kỹ, thành ra câu của mình hẳn là vô dụng rồi, hơn nữa dù nàng có nói thì có ai lại nguyện ý nghe chuyện của mình đâu.

Nhưng Bắc Linh lại vui vẻ cười, gật đầu nói: “Ừ, ta sẽ không kể với ai đâu”

Nhãn thần của nàng khiến Nam Lạc cảm thấy kỳ quái, không khỏi quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nàng nữa.