Nhân Sinh Trong Sách

Chương 1: Xuyên qua

Tu Diệp Vân rất có tiền, nhưng hắn chưa bao giờ trác tán; Tu Diệp Vân thế lực khổng lồ, lại chưa bao giờ ỷ thế hiếp người.

Nghĩ hắn ‘phong lưu lãng tử quỷ kiến sầu’, trước đến nay vẫn đứng giữa vạn hoa, nhưng thân không dính một phiến lá, huống chi hắn còn là GAY! Vậy vì cái gì hắn lại có bạn gái? Động tình? Đổi tính? Hay là sau khi ôm qua đàn bà phát hiện thân thể phụ nữ cũng là tiêu-hồn, cho nên, biến thành song tính luyến? Sai… Mười phần sai…

Tu Diệp Vân với bạn gái hiện tại của hắn, Mai Ngạn, quen biết qua một lần họp lớp, nhắc tới cũng kỳ quái, Mai Ngạn không biết từ miệng ai mà biết số di động của Tu Diệp Vân, cũng không biết từ đâu biết địa chỉ của hắn. Tóm lại, sau buổi họp lớp, Mai Ngạn là mỗi ngày đều nhắn tin cho Tu Diệp Vân, tiếp tục qua lại, mỗi ngày truyền thụ cho hắn một loại tư tưởng tên là đam mỹ, quỷ dị nhất chính là, khi Tu Diệp Vân nói cho Mai Ngạn biết mình kỳ thật là đồng tính luyến ái thì Mai Ngạn càng mãnh liệt ‘theo đuổi’ hắn, nguyên nhân chính là Mai Ngạn cũng là đồng tính.

“Mình cảm thấy, nếu chúng ta bên nhau, có thể miễn đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.” Mai Ngạn ngiêm trang nói.

“Thí dụ như?” Tu Diệp Vân vuốt vuốt chén trà trong tay, bộ dạng lười nhác.

“Khụ khụ.” Mai Ngạn hắng giọng, “Cậu ngẫm lại xem, chúng ta được sinh ra ở những đại gia tộc, lại là con độc nhất trong, tương lai sẽ phải kế thừa gia sản.”

“Ân, điểm ấy tôi biết, cậu không cần nói.”

“Cho nên, cha mẹ chúng ta sao có thể cho phép con mình yêu thích đồng tính? Không có hậu nhân, bọn họ không được ôm cháu, không gây ra một trận đại chiến mới là lạ. Bởi vậy, chúng ta nên kết đôi. Cậu xem, chúng ta có thể ở mặt ngoài ân ái như vợ chồng, thực tế ở ngoài tình nhân có cả bó to, chúng ta có thể sinh một đứa nhỏ, thực tế chúng ta đều là đồng tính luyến, đây không phải tốt lắm sao?” Mai Ngạn nói xong, cảm thấy miệng có chút khô, uống một hớp.

“Ân, đề nghị của cậu không tồi, có điều…” Tu Diệp Vân nhìn Mai Ngạn, sắc mặt rốt cục hơi lộ xấu hổ, “Tôi đối với phụ nữ cứng không nổi.”

“Ha ha ha!” Mai Ngạn đột nhiên cười to, “Khoa học kỹ thuật phát triển, thụ tinh nhân tạo là tuyệt nhất, cậu… Chẳng lẽ không biết trên thế giới này trẻ con sinh ra không chỉ bằng một cách sao?”

Tu Diệp Vân Lộ ra một nụ cười mị hoặc lòng người, “Tôi đột nhiên có một cảm giác tiếc hận đã không gặp nhau sớm hơn.”

Sau đó, hai người bọn họ đạt được ‘Hiệp thương’. Từ đó về sau, Tu Diệp Vân có một người bạn gái, Mai Ngạn có bạn trai, hai người diễn trò diễn bất diệc nhạc hồ.

Hiện giờ, Tu Diệp Vân cùng Mai Ngạn đã ‘hẹn hò’ được hai năm. Có điều, hắn phát hiện mình tuy rằng có thể lớn mật thích con trai, nhưng vẫy tránh mình khỏi hố lửa. Bởi vì Tu Diệp Vân đột nhiên hiểu được, Mai Ngạn không chỉ vì muốn có con, càng là vì cô nàng cảm thấy chộp được một tiểu thụ làm bạn trai sẽ làm cô rất có cảm giác thành tựu. Được rồi, điểm ấy khiến Tu Diệp Vân buồn bực tới cực điểm. Tu Diệp Vân cảm thấy, mình là công, nha… không phải cảm thấy, trên thực tế hắn chính là công! Hắn nói với Mai Ngạn, cậu xem tôi có bao oai hùng? Nhưng Mai Ngạn lại nói, thôi đi, mình thích cái loại cường thụ phẫn công như cậu đó. Tu Diệp Vân không nói gì…

Chuyện kể rằng… Nếu có người muốn hỏi…

Tu Diệp Vân thích gì nhất? Suy nghĩ một chút. Đáp, trước mắt có thể nghĩ tới chính là ‘bạn gái’ hắn.

Vậy Tu Diệp Vân ghét gì nhất? Không phải nghĩ ngợi gì, buột miệng nói ra. Đáp, đam mỹ tiểu thuyết do Mai Ngạn viết.

Mai Ngạn nhìn thấy hai nam nhân gần nhau thì ánh mắt so với mặt trời còn sáng hơn, sau đó quang mang ấy giống như X-quang rọi vào lòng Tu Diệp Vân, khiến hắn một trận run run, mồ hôi, trên thực tế ánh mặt trời không phải rất ấm áp sao? (cô nàng này là hủ chứ nhỉ??? Hủ nữ cũng có thể là LES sao?????)

Mai Ngạn viết vô số đam mỹ tiểu thuyết, dưới ‘dâm uy’ của Mai Ngạn, Tu Diệp Vân đọc, Tu Diệp Vân dám khẳng định, hắn đời này đọc đam mỹ tiểu thuyết đã vượt qua toàn bộ số sách hắn đọc từ tiểu học đến kỳ nghiên cứu cộng lại! Ha ha, kỳ thật rất được, có điều không quá chân thật… Hiện giờ, Mai Ngạn viết hắn xem qua, người khác viết hắn cũng xem qua, được rồi, Tu Diệp Vân cảm giác khiếu thẩm mỹ của mình đã suy giảm.

“Diệp Vân, đang suy nghĩ gì a?” Mai Ngạn ôm cổ Tu Diệp Vân hỏi.

“Tiểu Ngạn, tôi thường nghĩ, cậu cả ngày cho tôi xem mấy cái đam mỹ, BL gì đó, cậu không sợ tôi chuyển tính, thật sự thích đàn ông?” Tu Diệp Vân cười cười, còn nói thêm, “Cẩn thận ngày nào đó tôi không chịu cưới cậu.” Tu Diệp Vân nhập vai, một thẳng nam bị bạn gái mưu hại.

“Ha ha ha ha!” Mai Ngạn đột nhiên cuồng tiếu, “Diệp Vân, đầu tiên, cha mẹ cậu chắc chắn sẽ không đồng ý cậu thích đàn ông, tiếp theo a, dù cậu yêu thích đàn ông hơn, mình cũng có biện pháp giữ lấy cậu.” Mai Ngạn cũng sắm vai một ả ác độc mưu hại thẳng nam.

“Nga? Nói thử xem.” Tu Diệp Vân nghe Mai Ngạn trả lời, đầy hứng thú.

“Cái này sao, cậu vẫn phải lấy mình, có điều, mình là một cô gái rộng lượng sẽ không để ý việc cậu ‘ngoại tình’, nhưng có điều kiện tiên quyết nga! Cậu với Thân ái nhà cậu ở trước mặt mình làm một lần, nga! Nga không!” Mai Ngạn lắc lắc ngón tay, “Là làm n lần, tốt nhất có thể cho mình quay chụp lại toàn bộ quá trình, sau đó làm thành GV đi bán, như vậy mới thỏa mãn dục vọng của mình, còn có thể kiếm được tiền, ha ha, Diệp Vân, cậu xem mình có bao nhiêu nhìn xa trông rộng a!.” Nói xong, Mai Ngạn sờ sờ cằm, cũng vừa lòng gật đầu.

Oh my god! Nghe những lời này Tu Diệp Vân một thân mồ hôi lạnh, chẳng trách mỗi lần Mai Ngạn nhìn hắn, Tu Diệp Vân sẽ cảm thấy ánh mặt trời biến thành băng đao, thì ra trong đầu cô ả này, luôn tồn tại loại ý tưởng khủng bố đó sao! Tu Diệp Vân quả thực là dở khóc dở cười.

Một buổi xế chiều nào đó, Tu Diệp Vân đang ngồi trên salon nhấm nháp cà phê, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cách mình ngày càng gần, cửa ‘phanh!’ một tiếng bị đá văng.

“Diệp Vân!”

“Tiểu Ngạn a, cậu có việc gì gấp sao? Kỳ thật, cậu có việc gấp cứ gọi điện cho tôi là được, không cần phải…” Tu Diệp Vân nhìn vết tích trên cánh cửa, dấu giày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Diệp Vân, cho cậu.” Nói xong, Mai Ngạn lôi ra một cái USB, đưa cho Tu Diệp Vân.”Diệp Vân a, kỳ thật, trong này là tác phẩm mới của mình, kỳ thật, mình muốn viết thành sách, kỳ thật, cậu cũng biết mình mà! Viết nhầm nhiều chữ, kỳ thật…”

“Được rồi được rồi!” Tu Diệp Vân cắt lời Mai Ngạn, “Tôi đã biết, kỳ thật cậu muốn tôi đọc bộ này một lần phải không?”

“Diệp Vân cậu thật sự là quá thông minh, hôn cái nào.” Rồi lại hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài.

Ban đêm, Tu Diệp Vân tắm rửa xong, nhìn cái USB trên bàn, cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn cắm nó vào máy tính. Nha… Đúng rồi, Computer cùng USB cũng có ‘luật kết hợp’.

Đợi bản word mở ra, Tu Diệp Vân bắt đầu nhìn chữ trên màn hình Computer nhẹ giọng than thở, “Tinh Linh? Còn tồn tại cùng nhân loại?” Đầu óc Tiểu Ngạn thật sự là càng ngày càng… Thật sự không biết trên thế giới này còn cái gì là chưa bị cô nàng viết qua. Đọc đọc, Tu Diệp Vân nhăn mi, miệng không ngừng than thở, “Tuy rằng thụ rất đáng thương, nhưng ta không thích đọc phụ tử a.” Sai rồi sai rồi, phải nói toàn bộ đam mỹ tiểu thuyết hắn đều không thích, nhưng hắn cực lực phản đối loạn luân.”Tùy tiện lướt qua đi, nếu có sai từ không tra ra, phỏng chừng Tiểu Ngạn sau này cũng sẽ không bắt mình kiểm tra nữa.” Tu Diệp Vân cười xấu xa.

Vì không thích, Tu Diệp Vân cũng không xem kỹ, đọc nhanh như gió, rất nhanh đã hết bản word, lướt lại vài trang, sau đó, cho ra mấy kết luận. Thứ nhất, trong bộ này Mai Ngạn tả về một thế giới, oa nhi vừa ra đời sẽ do phụ thân đặt tên, bởi vậy, tiểu thụ từ nhỏ cha không thương nương không yêu này, không có tên, người khác gọi hắn là Tiểu Môi, Tiểu Môi cùng Tiểu Một (không cần) cùng âm, đại ý là đứa trẻ không ai cần đến. Còn y vì sao vốn phải là một cục cưng đáng yêu được người phủng trong lòng lại biến thành vật hi sinh, Tu Diệp Vân cũng không biết, ai kêu hắn coi không cẩn thận chứ?

Thứ hai, tên nhi tử tiểu thụ kia, rõ ràng phụ thân không thích y, còn muốn quấn lấy phụ thân, đây không phải ti tiện sao? Còn kẻ phụ thân, rõ ràng có thai hoan, cư nhiên còn phát tình với con mình, còn làm tình a, phụ thân đại nhân, ngài đây là đang chơi thế thân tình duyên sao?

Thứ ba, ai… Bi kịch, bi kịch a! Tuy rằng Tu Diệp Vân không biết rốt cuộc chuyện gì kích thích nhi tử kia, tóm lại! Y tự sát!

Hảo, cứ như vậy! Ân, Tu Diệp Vân tắt Computer, nhanh chóng bò lên giường. Mới đụng đến giường, da mắt hắn liền bắt đầu đánh nhau, không bao lâu, liền ngủ.

Trên Thiên giới, một vị thần tiên nhìn Tu Diệp Vân say ngủ, nhẹ giọng nói, “Ai, Tu Diệp Vân, ngươi có biết hay không, thích nam nhân là không đúng a! Cho nên vì hạnh phúc tương lai của ngươi, ta quyết định đưa ngươi tới một thế giới chỉ có nữ nhân, để ngươi thành nam nhân đầu tiên từ cong thành thẳng.” Nói xong, thần tiên kia vận khởi pháp thuật.

Không biết, đây chỉ là vị thần tiên gà mờ, thi thuật gặp lỗi, thời không hỗn loạn, Diệp Vân đáng thương, ngươi sẽ tới nơi đâu? Tương lai của ngươi là một X?

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Linh Vực, một thế giới song song với Địa Cầu, đó là nơi Tinh Linh cùng nhân loại có sinh mệnh vô tận cùng tồn tại, đương nhiên, còn có những chủng tộc khác, nhưng các đế vương các tộc mỗi triều đại đều không ngừng tăng cường kết giới, vì duy trì hòa bình, các tộc cũng không vượt ranh giới. Mà nhân loại cùng Tinh Linh, là hai chủng tộc duy nhất có thể sinh tồn cùng nhau lại chưa bao giờ xuất hiện chiến tranh, lãnh thổ của họ ở Linh Vực được gọi là Vũ Phong.

Nơi này không khí thập phần tốt đẹp, không có một tia bụi bặm.

Nếu là ban đêm, trên bầu trời sẽ thấy ánh trăng, đốm sáng nhỏ, cùng với một đám tiểu trùng có cánh bay lượn, loại tiểu trùng này tên hết sức đơn giản, gọi là Tâm Trùng. Ánh trăng mông lung, thập phần tốt đẹp; đốm nhỏ chợt lóe, sáng ngời đến cực điểm. Mà Tiểu Tâm Trùng, trong truyền thuyết là chúc phúc tình yêu. Nếu người đang yêu có thể cùng nhau bắt được một trăm con, như vậy sẽ bên nhau mãi mãi, vĩnh viễn không chia lìa.

Nếu là ban ngày, bách thảo mọc thành bụi, ngàn hoa đua sắc, mà mặt trời, cũng như Địa Cầu, chiếu sáng mặt đất.

Lúc này, một nam tử đang quỳ trên đất nhìn chủy thủ ngân quang lóng lánh trong tay, nước mắt rơi như mưa.”Cha, vì cái gì không thể yêu ta? Vì cái gì chỉ thích Minh Tuyết điện hạ? Ta biết, ta vĩnh viễn không sánh bằng Minh Tuyết điện hạ, thế nhưng cha…, nếu không thích ta, thì tại sao lại làm chuyện ấy với ta? Cha… Cha…” Nam tử một lần lại một lần gọi ái nhân trong tâm, thanh âm thập phần thê lương.”Cha, nếu ta chết đi, người liệu có thể nhớ rõ ta? Liệu còn có thể thường xuyên nhớ tới ta, kẻ vẫn luôn hết lòng yêu người?” Nói xong, không hề lưỡng lự, chủy thủ nhắm ngay trái tim, hung hăng đâm vào.

Máu tươi toé ra, máu từ miệng vết thương ồ ồ chảy ra, chậm rãi nhuộm đỏ mảng lớn trước ngực, khiến người ta có chút cháng váng.

Một lát sau, một tiểu cô nương tung tăng chạy tới, bé nhẹ nhàng lấy tay dò xét hơi thở của nam tử, phát hiện đã đoạn khí. Tiểu nữ hài run rẩy dùng tay xé y phục của nam tử, đắp dược cầm máu lên vết thương, đến khi máu không còn chảy, mới bắt đầu nhẹ giọng kêu, “Ca ca, ca ca, ngươi làm sao vậy? Ta là Tuyết Lỵ Nhĩ, mau tỉnh lại.” Một bên kêu, một bên đặt tay dưới mũi nam tử, khiến người khác kinh ngạc chính là, nam tử bỗng nhiên lại có hơi thở mỏng manh.

Tu Diệp Vân mơ hồ cảm thấy bên cạnh có người đang gọi ‘ca ca’, thanh âm yếu ớt, là một bé gái, ân… Tu Diệp Vân rùng mình một cái, hắn là GAY, lại có thể mơ thấy bé gái, chẳng lẽ, hắn trừ bỏ thích đồng tính, còn có sở thích luyến đồng nghiêm trọng?

Vài giây sau, Tu Diệp Vân lại mơ hồ cảm thấy có người đang di chuyển thân thể của mình. Không biết qua bao lâu, đình chỉ di chuyển, Tu Diệp Vân cảm giác mình đang nằm trên một cái giường thập phần mềm mại. Vô nghĩa, giường có thể không mềm sao?

Tê! Tu Diệp Vân hít một hơi, mẹ _, ngực sao lại đau? Còn băng băng lành lạnh, ai, ai kéo chăn của hắn? Ai cởi quần áo của hắn? Tu Diệp Vân mạnh mẽ mở mắt.

“Tiểu Ngạn?”

“Điện hạ, ngài bị thương, ta đang trị liệu, xin yên tâm, y thuật của ta là đệ nhất Linh Vực.”

Cái gì? Tu Diệp Vân lúc này đau đầu nhức óc, thực không hiểu ‘Tiểu Ngạn’ trước mắt đang nói cái gì. Kỳ thật nói là Tiểu Ngạn, Tu Diệp Vân lại cảm thấy không giống. Người trước mắt tóc màu vàng, còn hơi hơi quăn. Nhìn màu vàng chói mắt, thấy thế nào cũng không giống như do thuốc nhuộm tóc, còn cái lỗ tai, nhọn, tựa như Tinh Linh. Tinh Linh! Tu Diệp Vân không biết vì cái gì, nhìn cái tai kia, đột nhiên run rẩy.

“Tiểu Ngạn, đầu cậu…” Tu Diệp Vân mở miệng, “Còn tai cậu kia là làm sao?” Cosplay?

“Điện hạ, xin ngài im lặng trong chốc lát được không? Ta đang khâu miệng vết thương cho ngài, ngài nếu nói nữa, ta đành dùng thuật thôi miên cho ngài mê man, hoặc là trước khâu miệng ngài lại.” ‘Tiểu Ngạn’ nói.

Khâu lại miệng vết thương? Tu Diệp Vân càng thêm nghi ngờ, nhưng nghe lời ‘Tiểu Ngạn’ nói, Tu Diệp Vân đành phải câm miệng.

Dần dần, Tu Diệp Vân ngủ, mang theo một bụng nghi hoặc mà ngủ. Đợi đến khi hắn lần nữa tỉnh lại, đã là một ngày sau.

“Ca ca, ngươi tỉnh rồi.”

Tu Diệp Vân nhìn tiểu cô nương thủy linh trước mắt, lại nhìn tai nhỏ của bé, hỏi, “Bạn nhỏ, em có thể nói cho anh biết em là ai không?”

Chỉ thấy tiểu cô nương kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không, phải nói là hoảng sợ.”Ca ca, ngươi không biết ta sao? Ta là Tuyết Lỵ Nhĩ a. Còn tỷ tỷ? Tỷ tỷ trị bệnh cho ngươi, Ti Kha, ngươi có biết hay không?”

Có biết hay không? Trong đầu Tu Diệp Vân lập lại câu hỏi một lần. Biết a, sao lại không biết, Tu Diệp Vân ‘cao hứng’ lệ như sắp trào khỏi khóe mắt, hai người này, không phải ở trong tác phẩm mới của Mai Ngạn sao! Tuyết Lỵ Nhĩ là bạn tốt của nhi tử tiểu thụ, ách… Tuy rằng tuổi chênh lệch khá nhiều, nhi tử tiểu thụ đã ngoài trăm tuổi, mà cô bé trước mắt này vẫn còn vị thành niên. Còn Ti Kha kia, không phải là nữ Y sư giỏi nhất Linh Vực sao!

Nhưng mà, những người này đều xuất hiện bên cạnh Tu Diệp Vân thì ngươi có biết Tu Diệp Vân trong lòng nghĩ thế nào không?

Đương nhiên, chúng ta tạm thời không thể biết được, bởi vì ngay vừa rồi, Tu Diệp Vân nhận định mình đang nằm mơ, cho nên hắn nhắm mắt lại, lại ngủ. Khi Tu Diệp Vân lại tỉnh lại, liền phát hiện tiểu cô nương kia vẫn đứng đó.

“Tuyết Lỵ Nhĩ, ta vừa rồi ngủ bao lâu?”

“Ca ca, ngươi ngủ năm phút đồng hồ.”

Tu Diệp Vân hắc tuyến, thì ra mình mới ngủ năm phút đồng hồ. Ai! Cơn mộng này thế nào còn không tỉnh a? Tuy rằng Tu Diệp Vân không để ý chuyện nằm mơ, nhưng mà, vì cái gì trong mộng mình lại thành nhi tử tiểu thụ chứ. Tu Diệp Vân Liên thương hại y đáng thương, cũng khinh bỉ y yếu đuối a! Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân ngồi dậy.

“Tê!” Tu Diệp Vân kêu một tiếng. Miệng vết thương trước ngực bị kéo theo, Tu Diệp Vân đau đến một thân mồ hôi lạnh.

Ha! Đau?

Tu Diệp Vân kinh ngạc, một người ở trong mộng cũng sẽ đau sao? Thật sự là, rất khôi hài. Ha ha ha! Đau đớn mãnh liệt nói cho Tu Diệp Vân biết, hắn không phải đang nằm mơ. Mà là, hắn… Không biết từ khi nào, biến thành nhi tử tiểu thụ. Không, có lẽ chuẩn xác mà nói, là hắn, không biết từ khi nào, xuyên vào đam mỹ tiểu thuyết mà Mai Ngạn viết!

Nói cách khác, hiện tại Tu Diệp Vân chính là nhi tử tiểu thụ? Hắn là trùng sinh sau khi nhi tử tiểu thụ tự sát? Hắn đi tới phần cuối của tiểu thuyết?