Nhân Thường

Chương 100: Giấc mơ

Ở một nơi vắng vẻ, phía sau là vùng đất đá khô cằn, nơi xa xa là đại dương rộng lớn.

Trên một phiến đá gần dốc, có thân ảnh nam tử áo đen đứng đó. Làn tóc bay bay, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt kia ẩn dấu nỗi buồn xa xăm.

Hắn ngước nhìn về phía dải đất xa xa, từng cơn gió mang theo hơi mặn của biển cả thoảng qua, vạt áo tung bay phiêu đãng.

Hắn nhắm mặt tận hưởng hương vị mặn chát lại man mát này, hương gió vừa thân quen lại vừa xa lạ.

Bất chợt từ sau, một thân ảnh thanh niên xuất hiện, hắn mặc một bộ bào trắng. Bước chân chầm chậm đi theo lối mòn dẫn lên phiến đá, cả khuôn mặt lạnh lùng mà tang thương.

Hắn đi tới phiến đá đứng sánh vai với nam tử áo đen, hai kẻ không nói lời nào, mỗi người đều đang tự cảm nhận hương vị của riêng mình.

Qua một hồi lâu nam tử áo đen từ từ mở mắt, hắn nhìn xuống dưới vực sâu dưới chân rồi chậm rãi mở lời:

"Ngươi không sợ à?."

Kẻ áo trắng bên cạnh cũng mở mắt, hắn hờ hững đáp lời:

"Ngươi vẫn nhiều lời như vậy nhỉ?."

"Có những thứ chẳng thể quên được."

"Hừ… Không bỏ cái cũ, lấy đâu ra cái mới."

Hai kẻ người hỏi người đáp, câu hiểu câu không, trước sau đều không nhìn nhau. Nam tử áo đen lại hỏi tiếp:

"Ngươi… vì trả thù?."

Ánh mắt kẻ mặc áo trắng vẫn hững hờ tiếp lời:

"Ngươi chẳng phải cũng vậy sao?."

Nam tử áo đen gạt đi mái tóc bay bay, hắn nhìn nơi chân trời xa, lúc sau lạnh nhạt đáp:

"Đó là người quan trọng nhất với ta."

Nam tử áo trắng nhìn nơi xa xăm, trong ánh mắt hờ hững của hắn hiện lên một thân ảnh yêu kiều. Nụ cười kia thật sự là đẹp, rất đẹp…

Hắn nhếch khóe miệng như thì thào:

"Lưu luyến quá khứ sẽ chỉ làm bước chân tụt lại…"

Kẻ áo đen co chân, hắn hít thật sâu làn gió mát vừa qua lắc đầu rồi khẽ nói:

"Không có quá khứ, chẳng có tương lai…"

Vừa dứt câu bàn chân hắn hạ xuống, uỳnh một tiếng phiến đá vỡ vụn, cả hai kẻ đều rơi xuống.

Nam tử áo trắng không hoảng, hắn thu tay trái về, linh quang màu lam hiện ra liền tung một quyền về kẻ áo đen. Vừa hay quyền này gặp phải một đấm của kẻ áo đen, ầm ầm hai tiếng, sóng khí kình bắn tứ phía nổ tung vỡ vụn.

Hai kẻ bị đẩy về hai bên lún sâu vào vách đá, vô số vụn vỡ văng đi….

Kẻ áo trắng vừa phi thân ra khỏi miệng hố đã thấy kẻ áo đen lao đến đá tiếp một cước.

Uỳnh uỳnh mấy tiếng nổ tung, nam tử áo trắng bị đẩy về sau trăm trượng, hắn văng tới đâu đất đá vỡ tứng tung tới đó.

Một cước này khiến hắn vận dụng toàn lực mới ổn định lại thân hình, nơi đi qua đất đá dạt thành hai hàng.

Hắn vừa đứng vững ngước lên, phía trên cách đầu hắn ba trượng. Một thân ảnh bào đen đang tung chân đá xuống.

Ầm… ầm….

Xung quanh chỗ kẻ áo trắng vừa đứng, một cái hố to trăm trượng hình thành. Cả khoảng không quanh đó mù mịt bụi đá, thỉnh thoảng lại có sóng âm tỏa ra, đất đá cây cối xung quanh ngàn mét bật tung văng đi.

Trông quang cảnh không khác gì là một cơn lốc khổng lồ quét qua…

Gió biển thoảng qua, một lúc sau bụi mù tiêu tán, kẻ áo đen bước lên từ hố đá, ánh mắt hắn lặng lẽ quan sát kẻ phía trên.

Cách hắn trăm trượng, kẻ áo trắng ngự không mà đứng đó, hắn vừa may mắn thoát khỏi một cước của kẻ bào đen.

Hai kẻ lại tiếp tục lao vào nhau công kích, những nơi chưởng pháp va chạm, không gian rung lên những gợn sóng. Kình khí ầm ầm quét tới, nơi nào đi qua cây cối bật gốc, đất đá vụn vỡ thành bụi phấn.

Nam tử áo đen càng đánh càng hăng, ánh mắt hắn đã không còn hiền hòa như trước, vô số sát chiêu. Hắn liên tục ra chiêu như thế, vậy mà uy lực không hề có chút gì giảm bớt. Ngược lại càng ngày càng tăng, thật sự là khó tin.

Phía đằng này nam tử áo trắng chẳng hề kém cạnh, hắn ra chiêu vô cùng hiểm ác. Mặc dù uy lực không tăng lên, nhưng cũng thật không hề giảm theo thời gian. Tại sao lại có thể như vậy…

"Tả Âm… Hữu Dương…"

Hai cánh tay hắn dang ra, mu bàn tay một úp một ngửa, ánh sắc màu trắng trong lòng bàn tay phải hiện lên, tay trái một nửa quả cầu đen cũng từ từ hình thành. Hắn ép hai lòng bàn tay vào nhau, ánh mắt nhìn kẻ phía dưới vẫn hờ hững như trước.

Kẻ áo đen phía dưới ngước lên nhìn quang cầu của kẻ kia dần tạo thành. Xung quanh ngàn trượng có cuồng phong rít gào, bầu trời chuyển màu âm u.

"Thiên… Địa…"

Nam tử áo đen bắt đầu nâng ngang hai cánh tay thành hình thái cực, một quang sắc xanh lam nửa trên cùng quang ảnh sắc đỏ nửa dưới tạo lên hình cầu bao bọc xung quanh người hắn.

Trên trời u ám, thiên địa thất sắc, từng tia sét xé không đánh xuống mặt biển, sóng cuộn dữ dội.

"Hừ…"

Hàn Tông giật mình tỉnh lại, hắn bật dậy thủ thế song đưa mắt nhìn quanh. Tới khi phát hiện vẫn đang ở trong hang động, hắn mới ngồi bệt xuống mà thở hắt ra.

"Giấc… mơ à?."

Miệng hắn lẩm bẩm, ánh mắt nửa xa xăm nửa phức tạp, hắn nghĩ lại giấc mơ đó. Nó thật đến nỗi giờ khi đã tỉnh, cảm giác vẫn còn cảm hiện lên mồn một. Giống như đấy chính là sự thật và hắn vốn dĩ là một phần của nó vậy.

Hàn Tông cố gắng thế nào cũng không nhớ được khuôn mặt của hai người đó, thứ rõ ràng chỉ là một kẻ áo đen và một kẻ áo trắng.

Hắn ngước nhìn lại chiếc áo của mình, nó cũng màu trắng. Chỉ khác là qua nhiều trận chiến, máu tươi nhuộm đỏ, hiện giờ đã chuyển sang bết lại đen xì . So với miếng giẻ lau nhà, thật đúng là vẫn còn nát hơn.

Hắn cười khẩy một cái, thầm nhủ không nghĩ tới nó nữa, bàn tay với lấy ít thịt còn dính lại trên nửa thân con tắc kè đưa lên miệng nhai nuốt. Máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng, thịt sống tuy khó ăn nhưng không ăn thì chết.

Vừa ăn hắn lại nhẩm tính toán tiếp đường đi, nhớ lại lần đấy mà vẫn còn kinh hãi, hai bên rượt đuổi rất lâu. Mãi tới khi tưởng chừng đã đành buông xuôi, thật may lúc đó hắn lại thấy được bóng tối trong ánh sáng, một cái hang động.

Dựa vào kiến thức đã học, đây không phải là một hang động tự nhiên, còn của loài nào thì hắn chưa biết. Có điều hắn biết chắc, hang này không chỉ có một con.

Mà con cú mèo kia cũng chẳng rời đi, mấy lần hắn thò đầu ra đều bị nó vồ hụt, đây là điều làm hắn đau đầu. Ra không được, ở không xong, lại rơi vào tiến thoái lưỡng nan.

Thật ra hắn cũng có điều không biết, chim sẻ mỏ ưng là một con mồi lí tưởng với cú mèo. Hàn Tông bôi cả lọ lên người như vậy, mùi trong mấy ngày nhất định sẽ không tan. Mà tập tính săn mồi của nó lại cực kì kiên nhẫn, năm bữa nửa tháng cũng là bình thường.

Hàn Tông thì lại không kiên nhẫn lâu được như thế, dựa vào nửa con tắc kè này, tối đa hắn chỉ có thể chờ được bảy ngày. Hắn nghỉ ngơi chờ cơ hội ở đây cũng đã mất hai ngày rồi, thời gian không còn dư giả bao nhiêu…

"Chim lợn thường báo… điềm lành."

Tự an ủi một câu như thế, hắn quăng miếng xương đi xong đứng dậy lần mò vào trong đêm tối. Không có dạ quang ngọc soi sáng, cũng chẳng có trinh sát dò đường. Binh khí cũng đã rơi hết, chỉ có một cành cây khô, hắn vẫn quyết định đi tiếp vào sâu trong hang.

Nếu đã là hang động do dã thú đào ra, vậy thì không chỉ có một cửa hang, mà hang to thế này ít nhất cũng có vài cửa. Hắn men theo vách hang, nếu như may mắn thì có thể tìm thấy một lối ra khác.

Đánh cược với cái hang này vẫn còn hơn là với con chim lợn ngoài kia. Lòng thầm tính toán sau khi ra khỏi cái nơi chết bầm này, hắn nhất định sẽ nghiên cứu tiếp một bộ Di pháp.

Từ lúc xuyên không tới giờ, cứ hễ ra ngoài là gần như phải chạy. Lần nào cũng suýt chết, điều này làm hắn có chút nhức răng.

Cũng không biết là qua bao lâu, chỉ biết hắn đã có cảm giác đói và mệt mỏi đang tới gần. Vậy mà nơi ánh sáng cuối con đường còn chưa thấy đâu, hắn sợ rằng bản thân đã men sâu vào trong mất rồi.

Ban đầu dự tính là cứ gặp lối rẽ phải là đánh dấu rồi đi, nhưng xem chừng hắn gặp phải lối đi đan xen. Đã rơi vào mê cung còn muốn thoát ra, so với mèo mù gặp cá rán thì tỉ lệ thấp hơn nhiều.

Ở nơi tăm tối chỉ có màu đen sâu thẳm, chỉ có tiếng bước chân vang vọng, khiến hắn cảm nhận sâu sắc được cô đơn. Cảm nhận được cái lạnh, ban đầu hắn còn hăng hái hi vọng. Tới bây giờ gần như là đi theo bản năng, muốn tới đâu thì tới.

Bao nhiêu nghi hoặc về chuyến đi lần này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Đừng nói là sáng tạo được Di pháp, nếu như lát nữa vô tình gặp một bầy, vậy thì thôi khỏi phải nghĩ nhiều mà làm gì.

Nơi bóng tối bao phủ thường mang tới suy nghĩ tuyệt vọng, càng khát khao bao nhiêu lại càng cảm thấy vô vọng bấy nhiêu. Tâm lí và suy nghĩ, lí tưởng của con người luôn thay đổi dần theo hoàn cảnh.

Không phải môi trường khiến chúng ta thay đổi, mà chính bản thân chúng ta tự thay đổi để thích nghi.

Chỉ khi không còn hi vọng, ta mới tự sống buông thả, bất cần mà thôi.

Đang thả hồn vào những điều tiêu cực, hắn đột nhiên dừng lại vì cảm thấy có gì đó bất thường.

Hàn Tông đã dần quen với bóng đêm, tuy không nói là có thể nhìn thấy, nhưng cảm nhận xung quanh thì có thể sơ sơ.

Hắn áp tai vào tường đất, âm thanh càng thêm rõ, đây là tiếng bước chân. Còn thêm cả tiếng kêu của loài động vật đặc hữu, không cần phải nghĩ nhiều thì cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.

Đã xui là xui đủ đường, Hàn Tông chửi thầm con chim lợn một tiếng, hắn lách sang một lối rẽ rồi cố gắng dựa vào cảm giác mà chạy….

….