Nhân Thường

Chương 101: Nơi cuối con đường

Trên con đường đá phủ đầy mây mờ, Hàn Phong bước chân chậm rãi đi lên đỉnh quảng trường.

Hắn vừa tình cờ gặp Thanh Thanh sư tỷ ở dưới núi, lòng vẫn còn tràn đầy nghi hoặc. Dạo này bế quan tu luyện hơi nhiều, ít gặp nàng, thế mà mới có một dạo, hắn đã có cảm giác khác khác ở nàng.

Mặc dù chỉ là cảm giác nhưng cảm giác thì thường khó lý giải, bởi vậy hắn mang cái bộ mặt khó hiểu vừa đi vừa nghĩ.

Chẳng qua bao lâu Hàn Phong đã tới trước một gian điện lớn, hắn đứng chờ cho sư muội Bạch Thanh Uyển vào bẩm báo một câu. Một khắc sau, Hàn Phong đã đứng trước mặt một lão già áo bào tứ tượng, hai màu đen trắng. Lão chính là Thanh Khư đạo nhân.

"Con muốn về thăm nhà?."

Thanh Khư lão đạo nhìn hắn, khuôn mặt lão tỏ thái độ nghiêm nghị.

"Vâng thưa sư tôn, con vừa từ chỗ đại sư phụ, không thấy người nên…"

"Con tuy là thiên tài nhưng cảnh giới vẫn còn rất thấp, chưa thể tự bảo vệ bản thân. Con có biết ngoài kia có bao nhiêu kẻ rình rập chờ con ra ngoài hay không? Lần trước ngoài mặt có Vương Tư Kiệt đi bảo hộ, thật ra trong tối cũng là có người đi theo đấy."

Lão nghiêm giọng dạy bảo, tỏ ý không vui muốn hắn ở lại chuyên tâm mà tu luyện. Tuổi trẻ tuy xông pha, trải qua giông bão là tốt, nhưng căn cơ khi còn trẻ là có hạn.

Không tập trung tu dưỡng, tới khi có tuổi rồi, gân cốt kinh mạch đã hình thành, muốn thay đổi để tu tập lại là không phải chuyện dễ.

Thấy lão như vậy, Hàn Phong dè dặt đưa ra lý do:

"Thưa thầy… sắp tới là tròn sinh nhật(1) mười bảy. Con chỉ muốn…"

(1) truyện cổ tu tiên dùng hai chữ "sinh nhật" thì có cảm giác hơi sai sai, thật ra có thể dùng từ "sinh thần". Nhưng mà mình muốn cải dần dần theo hơi hướng thuần việt hơn, vì thế có xen kẽ vài từ ngữ khá hiện đại, các bạn thông cảm.

Thanh Khư đạo nhân giật mình bấy giờ mới nhớ ra, lão không khỏi áy náy nhìn về phía hắn. Mười bảy bẻ gãy sừng trâu, mới ngày nào còn quấn tã, giờ nó đã sắp mười bảy rồi.

Mười bảy năm chưa về nhà, cũng chẳng biết mặt cha mẹ ra sao.

Lão nghĩ tới đây cảm thán một tiếng, đời người đôi khi rất công bằng theo cách nào đó. Hơn người ở điểm này lại kém người ở điểm kia, có được thứ lọ thì mất thứ chai….

Lão ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

"Được rồi, ta sẽ nói với trưởng môn một tiếng rồi tự thân theo con cùng về."

Hàn Phong giật mình thưa:

"Sư tôn, người sắp tới hạn bế quan đột phá Vương cảnh đỉnh phong, sao con có thể…"

Hắn nói tiếp:

"Con chỉ muốn đơn giản một chút, lần này về cùng còn có cả Hàn bá bá và biểu tỷ nữa."

Nghe thấy tên hai kẻ vừa nhắc, lão hừ lạnh một tiếng lại nghiêm giọng nhắc nhở:

"Hai cha con nhà chúng chẳng có ý tốt đẹp gì, con nên tránh xa thì hơn. Nhất là con nhóc Hàn Thanh Thép, nó không phải dạng vừa đâu."

Hàn Phong cười thưa:

"Con biết rồi sư tôn, lần này Hàn bá bá tới hạn kỳ không qua được nên về hẳn luôn, cũng là tiện đường."

"Hừ, tư chất Huyền phẩm đòi đột phá Vương cảnh tuổi bốn mươi, y cũng quá mơ tưởng rồi. Nếu như không phải sinh ra một đứa có dị linh căn, e là đã bị đuổi từ lâu."

Nhắc tới cha con họ, Thanh Khư lão càng khó chịu. Đứa cha tư chất có hạn, không có môn phái bồi dưỡng chắc gì ba mươi đã tới Hợp Linh.

Cũng thật sự là khó tin, khi một gia tộc bé tẹo như Hàn gia lại có tới ba thiên tài. Lão nói là ba, chính là tính cả một đứa còn đang thất lạc bên ngoài.

Với con nhóc kia, mặc dù tư chất và linh căn ngang với đồ nhi nhưng lão chỉ hời hợt nhắc qua. Kẻ khiến lão lo lắng, khiến lão phân tâm bao năm nay hiện bạt vô âm tín. Càng nghĩ lão càng cảm thán, cách làm năm xưa quả thật là sai lầm.

Chẳng thà lão mang cả về, để nó ở bên cạnh giám sát, như vậy an tâm hơn nhiều. Với thực lực của môn phái, lão tất nhiên không sợ nó tìm tới cửa, nhưng lầm lì ở sau lựa thời ám toán, vậy mới thật là nguy hại.

Đồ nhi nhà lão lại thật thà và lụy tình, một khi chưa tới giới hạn ranh rới sinh tử, người nhà vẫn là người nhà. Nghĩ tới đây lão nói:

"Ta đồng ý cho con về, nhưng có một điều kiện."

Hàn Phong vui mừng vội nói:

"Sư tôn người cứ nói, đâu cần thiết phải…"

"Nghe cho hết đi, điều kiện của ta chính là sau khi về thăm nhà xong. Quay lại đây, con phải lập tức bế quan khi nào tới Hoàng cảnh mới được ra ngoài."

Hàn Phong nghe thấy vậy giật mình, sắc mặt khó coi. Hắn biết hiện tại muốn vào Hoàng cảnh, ước chừng phải tính số năm bằng hai chữ số. Sau lần ra ngoài vừa rồi, được tự do bay nhảy hắn rất thích. Nhưng nghĩ tới số năm dài như vậy, thật là…

Sau cùng nghĩ tới cha mẹ, hắn là phận làm con, chẳng lẽ công ơn cha mẹ lại không bằng hứng thú bản thân. Hàn Phong kiên định gật đầu:

"Thưa sư tôn, con đồng ý."

Lão thấy vậy thì mui mừng lắm, miệng nói ngay:

"Vậy thì ta sẽ để hai vị hộ pháp theo con về, không được cự tuyệt. Con phải biết tầm quan trọng của bản thân thế nào với bổn môn…"

Đối với lão mà nói, Hàn Phong không chỉ là phong hoa tuyệt đại như ước muốn của Hàn Thanh Đại, mà còn là cuồng phong sấm sét, phong vân chuyển luân.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu lão mới để Hàn Phong rời đi, đứng ở ngoài cửa nhìn ra, thần sắc lão lúc này đã thâm trầm đi rất nhiều.

Ngay lúc đó, một bóng lão giả khác hiện ra bên cạnh, ông ta đứng sánh vai đưa mắt nhìn về nơi nam tử khuất dạng. Người này là đại trưởng lão Bạch Đằng Giang, ông ta lạnh nhạt nói:

"Ngươi lại lo lắng về quẻ bói kia đấy à?."

Thanh Khư lão trầm ngâm một lúc mới đáp:

"Cũng không hẳn, ta đang lo chuyện khác."

"Ngươi lo về đại thú triều sắp tới?."

Bạch Đằng Giang thấy lão im lặng không nói, ông ta gật đầu lại lắc đầu mở lời:

"Theo như tin báo về, ít nhất cũng hơn chục năm nữa, thậm chí vài chục năm. Tới khi đó Hàn Phong cũng đã ở cảnh giới khác…"

Thanh Khư lão đạo ngắt lời:

"Ta vừa bói một quẻ, chậm nhất là mười năm."

Ông ta định phản bác, bói có đúng có sai, biết đâu… Nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của Thanh Khư, lại nghĩ tới việc vì lo cho thằng nhóc mà không để ý thọ hạn, ông ta cân nhắc rồi mới nói:

"Ngươi lo lắng chuyện có người khi đó dùng việc công để mà ám toán?."

"Phải, đứng ở dưới thì chịu người khinh kẻ ép, nhưng trên cao cũng phải chịu gió lớn."

Ông ta nghe vậy lúc sau mới nhạt lời:

"Chẳng có nơi nào là an toàn cả, vòng tay của chúng ta có rộng cũng không che được hết trời. Muốn thành bướm, nó phải tự phá kén, muốn lên trời cao nó phải tự học bay."

Thanh Khư lão đáp lời:

"Ta cũng biết vậy, nhưng tâm huyết của ta đời này chỉ có mình nó. Vả lại tránh được gì thì tránh, không thể nghĩ rằng số mệnh đã an bài sẵn thì có có thể tùy ý đương đầu."

Bạch Đằng Giang gật gù, ông trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Hai mươi bảy tuổi, đến Vương cảnh cũng đã là thiên tài trong thiên tài rồi. Muốn tới Hoàng cảnh, thấp nhất phải ba mươi lăm."

Thanh Khư lão trầm ngâm một lúc rồi cũng nói, giọng từa hồ đã quyết:

"Nếu như có thiên tài địa bảo, lại cộng thêm Tử Dương giúp sức, ba mươi tuổi có thể."

Bạch Đằng Giang nghe thế đang định nói, chợt có một giọng uy nghiêm từ đâu đó vọng ra:

"Hai vị, tới Thần Phong Điện dự nghị."

Lời này vang lên hai lão giật mình, sau quay qua nhìn nhau tỏ ý rồi mới nhằm một hướng mà bay đi.

Lại nói về Hàn Tông, lúc này hắn đang chạy như bị ma đuổi, chính xác thì là bị chuột đuổi, một đàn Chuột Chù.

Ban đầu chỉ là một con, nó to ú như con lợn, Hàn Tông phải vật vã lắm mới giết được nó. Hắn ghì chặt đầu, dùng cây thọc vào hốc mắt xuyên thẳng qua não mới giết được.

Vừa giết xong hắn chẳng để ý mà lao vào cắn xé, bao lâu rồi chưa được ăn, hắn đói.

Nhưng chỉ vừa ngoạm được mấy miếng, lại có tiếng kêu từ đâu đó vọng tới, hắn bỏ cả miếng ăn mà chạy.

Trong bóng tối dày đặc, hắn thỉnh thoảng lại va vào vách hang, có lúc vấp phải gì đó mà té ngã. Nhưng ý chí cầu sinh, bản năng sinh tồn vẫn để hắn đứng dậy mà chạy tiếp.

Hắn cũng biết nếu như không tìm thấy cửa hang, chắc chắn hôm nay phải chết. Chuột là loài có khứu giác nhạy bén, một khi để nó phát hiện, Hàn Tông có chạy đằng giời.

Chẳng qua bao lâu, tiếng kêu, tiếng động càng lúc càng lớn, hắn biết bọn nó đã cách rất gần rồi. Mà ánh sáng hi vọng còn chưa thấy đâu, vật dụng không có lại ở trong màn đêm đen kịt. Hắn vốn dĩ không có cách nào để thoát, chạy chỉ là giúp cho bản thân nhen nhóm thêm một chút hi vọng mà thôi.

Chết không đáng sợ, sợ là sợ cảm giác cái chết đang tới. Hắn cũng được coi là đã chết một lần, chỉ là chết thế này khiến hắn không cam tâm.

Hắn còn có thù chưa báo, hắn còn có nợ phải đòi, nhưng tuyệt vọng rồi hắn cũng nhận ra.

Thế gian này vốn dĩ bình đẳng, nói trắng ra thì con người cũng chỉ là động vật như bao loài khác.

Chúng ta có trí tuệ, và cũng vì lẽ đó mà cho rằng bản thân cao quý hơn các loài khác. Nhưng như vậy không có nghĩa là những loài khác không có quyền được sống, không có quyền được sinh tồn.

Tự nhiên luôn cân bằng, loài này sinh ra thì loài khác mất đi, ai thể có đảm bảo con người trường tồn vĩnh viễn trước tự nhiên?

Đấy chỉ là những điều lý luận khách quan, khi mà cuộc sống yên bình, ăn no mặc ấm.

Một khi rơi vào hiểm cảnh, ai còn quan tâm tới công bằng, ai còn để ý tới việc bọn chúng có đau khổ khi mất đồng loại hay không?.

Hàn Tông cũng thế, hắn vẫn chạy, hắn vẫn cố chạy tiếp, chỉ bởi hi vọng được sống. Nhưng khi cả người hắn va mặt vào vách hang, hắn mới nhận ra là bản thân đi vào đường cụt mất rồi.

Hàn Tông định quay lại thì không kịp, bởi vì hắn cảm nhận được trước mặt. Cách hắn chục mét, một đám chuột lúc nhúc đứng đó, tiếng kêu rừ rừ, tiếng chen chúc làm đất đá rơi xuống.

Hắn cảm nhận được vô số đôi mắt háu đói đang nhìn mình, hắn tự sinh ra ảo giác.

Cảm nhận một làn hơi thở của tử thần đang tới gần, đang phả hơi lên người khiến hắn có chút lạnh…

….

Tác giả bị xòe xe ngã sấp mặt sái cả cổ tay, vì thế xin phép tạm ngưng ra chương vài hôm. Rất mong bạn đọc thông cảm, thanks. 😣