Nhân Thường

Chương 310: 310: Tử Luân Rệp Ma!

Hàn Tông hiểu ý nàng ta, đây là lẽ đương nhiên, chẳng thể chế nào chịu nuôi kẻ vô dụng, trừ phi….

Hắn cũng thở dài một hơi, ấy là nàng ta đang dùng gậy ông đập lưng ông với hắn.

Trước đó hắn cố ý để nàng ta quyết định việc có nên quyết đấu, hòng giảm bớt trách nhiệm.

Hiện tại thì tới lượt nàng ta ra tay, cố ý để hắn phải nghĩ cách giải quyết vụ này.

Nàng ta ăn miếng trả miếng, đúng là một đôi oan gia ngõ hẹp.

Hàn Tông giả bộ đứng dậy đăm chiêu, đi lại trong phòng.

Mẹo thì hắn đã có từ trước đó, thế nhưng nói ra dễ dàng quá nàng ta sẽ hoài nghi.

Lại sợ đây là quỷ kế của hắn chuẩn bị từ trước, để đưa nàng vào tròng.

Hoặc là Lan Như Tiên thấy quá dễ dàng, nàng ta sẽ còn kiêng kị hắn nhiều hơn bây giờ.

Hiển lộ tài năng quá nhanh mà không có chỗ dựa, đây là một hành động ngu ngốc.

Thế giới tranh đấu, nào có ai muốn kẻ khác thông minh hơn mình chứ.

Người khôn thì bị loại, kẻ ngu bị dắt mũi, đây đã là chuyện thường xưa nay.

Hắn tuy không tính là tài năng nổi trội, nhưng những mẹo vặt học ở kiếp trước lại hơn nàng ta biết nhiều lắm.

Nước cao chảy về nơi thấp, lúa chín cúi đầu, muốn thể hiện cũng cần biết đúng lúc, đúng chỗ.

Lan Như Tiên thấy hắn đi vài vòng lại quay về chỗ ngồi, xong với lấy chén rượu uống một ngụm nhỏ.

Khuôn mặt hắn cực kì đăm chiêu, hồi lâu nhìn nàng nói:

"Lan sư tỷ, việc này xin lùi cho mấy ngày, ta ắt sẽ có kế thỏa đáng…"

Lan Như Tiên thấy hắn chưa nghĩ ra, nàng tuy cũng có cách ứng phó, thế nhưng vẫn muốn nghe mẹo của hắn trước.

Vậy là ngoài mặt hừ lạnh, cười khan nói:

"Hai ngày, hai ngày sau ta sẽ đến nghe kết quả!"

Lan Như Tiên tới đây còn một chuyện khác muốn thương lượng, chỉ là sau cùng lại thay đổi, cứ chờ xem hắn có mẹo gì đã rồi chưa muộn.

Sau khi tống tiễn nàng ta rời đi, Hàn Tông quay về gian phòng.

Hắn rút từ trong túi càn khôn ra một hộp gỗ, bật nắp mở ra.

Bên trong hộp đựng một viên đá màu nâu cỡ nắm tay, lấp lánh từng dải quang mang, sống động cực kì.

Đây đúng là viên linh thạch ngũ hành hệ Thổ, lúc trước Thanh Tử Dương đưa cho để dụng một kế trộm long tráo phụng.

Nhưng cũng bởi vì việc này Hàn Tông rất do dự, có lên tiếp tục lưu lại nơi này một thời gian nữa hay không.

Trải qua vài năm ở thế giới này, kinh nghiệm tranh đấu của hắn tăng lên không ít.

Khi trước hắn còn chưa nhận ra, thế nhưng lúc này hắn đã chắc tới mấy phần.

Đám người Pháp Đường kia ắt sẽ điều tra thân thế của hắn, đây là nhược điểm chí mạng.

Chỉ sợ lão già Mạc Văn Tư kia âm thầm bán đứng, lúc ấy có muốn đi cũng không kịp.

Hàn Tông tạm thời đè nén lo lắng, ở nơi này dụ hoặc với hắn quá lớn.

Hiện tại muốn đi cũng phảu cân nhắc, hắn cần chuẩn bị vài thứ đã.

Vẻ mặt hắn âm u, hồi lâu sau chậm đóng lại nắp hộp, bỏ đồ vào trong túi, nghĩ sự tình trước mắt.

Hắn biết còn cầm viên đá này ngày nào, sẽ còn nóng bỏng tay ngày đó.

Hàn Tông đương nhiên không muốn nhả ra, ai chẳng muốn giữ làm của riêng.

Thế nhưng hắn biết, trước sau gì cũng có kẻ mò tới, dùng thực lực chèn ép lấy mang đi.

Ngọc quý không có tội, kẻ không có thực lực giữ được nó mới có tội.

Hàn Tông sau khi đắn đo nghĩ bụng, đằng nào cũng không giữ nổi, sao không mượn chuyện Lan hội lần này, đổi lấy một số thứ hữu dụng.

Muốn rời đi cũng cần tính tới vài tình huống, tình huống xấu nhất là sẽ có kẻ bám theo diệt sát.

Hàn Tông cứ thế suy tính chuyện tiếp theo, song song với đó hắn cũng tranh thủ tu luyện pháp môn.

Thời gian cả năm rốt cục đã có kết quả, trời không phụ lòng người cần cù.

Với công pháp Di Hình Phong Bộ, hắn đã có thể thu phóng dễ dàng trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Đây là công pháp giúp di chuyển đường dài, hỗ trợ cả phi kiếm, rất tốt khi chạy trốn.

Tiếp đến là tâm pháp Huyễn Ảnh Phân Hình Thuật, hắn nắm rõ bí quyết.

Tuy chưa thể thuần thục, thế nhưng phân thân tạo ra đã có thể trụ qua mười hơi thở.

Thứ ba là Minh Đồng Da Sát, lúc này hắn đã luyện đến tầng hai, trùng kích huyệt vị Trung Nhân thành công.

Thế nhưng đây cũng là giới hạn rồi, không thể tiến đến tầng cuối được nữa.

Hàn Tông bất đắc dĩ, ít nhất phải chờ vài năm nữa mới có thể trùng kích được huyệt vị cuối cùng.

Nghĩ lại cảnh này mà thở dài, đúng là một phút sai lầm trả giá mười năm.

Cuối cùng là sát chiêu Thủy Quang Di Ảnh Kiếm, đây vẫn là nỗi lo canh cánh trong lòng hắn bấy lâu.

Mặc dù thể chất tăng lên, lực chịu đựng của hắn cũng tăng theo, có thể đánh ra chiêu thức mạnh hơn.

Chỉ là điểm yếu này không thể loại bỏ được, đây vẫn là một chiêu cực kì nguy hiểm với chính hắn.

Tổng kết lại mà nói, Hàn Tông đúng là điển hình của loại người tập mà không tinh, học nhiều mà hiểu ít.

Chẳng qua hắn cũng đâu muốn thế, thiên tư bản thân có hạn, lại thiếu người dẫn lối chỉ đường.

Nhờ vào kinh nghiệm và những mẹo vặt kiếp trước, hắn đi được tới ngày hôm nay đã là thành công lớn rồi.

Qua tới ngày thứ hai, Hàn Tông vẫn đang ngồi trong gian động phủ, sắc mặt không được tốt.

Hắn vừa ho ra máu một trận, đây là dư âm còn sót lại sau lần đi Bát Linh Nguyên vừa rồi.

Trong gần năm qua, mặc dù cất công tìm kiếm, nhưng lại không tìm ra phương pháp trị dứt điểm.

Phàm nhân có bệnh tu giả có tật, đây là chuyện khó mà tránh được, hắn chỉ đành tạm gác lại.

Hàn Tông khoanh chân ngồi nhẩm tính, linh thạch không còn nhiều mà thứ hắn cần chuẩn bị lại có rất nhiều.

Chỉ có thể dần nghĩ cách tìm từng thứ một, phòng ngừa chu toàn về sau.

Trước mắt, Hàn Tông cần một con yêu thú để thay thế cho Hồng Liên Tử Mẫu đã chết.

Bài học hắn rút ra sau khi thử nghiệm thất bại ấy là, mọi sự thiếu hiểu biết đều phải trả giá.

Lần này hắn quyết định không thử nghiệm nữa, phần vì tài chính có hạn, phần vì không có nhiều thời gian.

Hàn Tông phi hành tới khu chợ, sau mất nửa ngày tìm kiếm đắn đo, hắn quyết định mua một cặp thú nhỏ.

Chúng gọi là Tử Luân Rệp Ma, một loài yêu thú bầy đàn.

Con cái lớn hơn nắm tay, đầu chiếm quá nửa.

Điểm thấy rõ nhất là miệng chúng rất lớn, hàm răng lưỡi cưa sắc bén.

Con đực lại nhỏ hơn, thân sọc đen trắng cùng một vòi đốt ở sau.

Bốn cánh nhỏ trong suốt, xếp gọn trên lưng.

Lúc này cả hai đang bị phong ấn bên trong miếng hổ phách, khí tức cực kì suy yếu.

Hàn Tông nhắm tới bọn nó, đúng là có vài điểm hữu ích.

Chúng là dạng bầy đàn, tập tính giống với Hồng Liên Tử Mẫu.

Quân số đông, điểm này vừa có thể tỏa ra trinh sát, khi cần dễ dàng phối hợp vây công.

Đặc biệt, miệng chúng phun ra chất dịch, thứ này ăn mòn, biến mọi thứ trở thành dịch nhầy.

Tuy là chưa đạt yêu cầu nhiều lắm, nhưng vẫn tạm chấp nhận được.

Hàn Tông coi như không có chó...!thì bắt mèo thay thế vậy.

Loài yêu thú này trong Kim Thú Đường không có, Tru Thiên Môn càng rất hiếm.

Hắn mua được là nhờ vào những hội nhóm ra ngoài săn bắt, thỉnh thoảng vô tình gặp yêu thú lạ mà thôi.

Được xếp vào hàng tà thú, đương nhiên sau này thi đấu sẽ không thể dùng tới.

Tru Thiên Môn là môn phái chính đạo, rất nhiều quy định khắt khe.

Hắn mua nó, là để trù tính sau này mà thôi.

Hàn Tông tiếp tục đi một vòng nữa, hắn còn muốn có một con yêu thú hệ thổ, thân thể đủ lớn, vừa chiến đấu lại biết đào hang.

Linh thạch của hắn gần như đã chạm đáy, lại quay về bộ dạng túi rỗng người không.

Chỉ là hắn chẳng mảy may để ý, sắp tới bán đi viên linh thạch kia, ắt sẽ không lo thiếu tiền.

Thêm nữa, hắn cũng đã nghĩ ra một mẹo lừa gạt, giúp kiếm thêm thu nhập.

Hàn Tông đúng là loại người tu luyện thì dốt, chỉ được cái mánh khóe lừa đảo là giỏi.

Hắn vừa đi thêm một vòng chưa thấy vật ưng ý, Lan Như Tiên đã cho người tới tìm, nói quay về gặp nàng ta.

Hàn Tông thầm nghĩ thôi để khi khác, thế là hắn phi kiếm về phía khu chợ nội môn hạch tâm.

Nhìn cửa hàng cầm cố, đây là nơi hắn thường xuyên sử dụng mánh khóe, bòn rút được không ít linh thạch.

"Ha ha… Ta còn tưởng khách quan nào ghé quán, thì ra là tên thất bại nhà ngươi…."

Hàn Tông vừa vào tới cửa mấy bước, một giọng nói yểu điệu vang lên, tràn đầy ý vị mỉa mai.

Hắn liếc qua tưởng ai, hóa ra là Ngọc Linh, hôm nay là ca trực của nàng.

"Hừ… dường như cô đã quên mất, ở trong cửa hàng Lan hội này ta là quản lý.

Nhục mạ ta, cô đúng là dám liều đấy!"

Hàn Tông cười khẩy, ánh mắt lướt qua một lượt trên người nàng ta rồi nói:

"Những kẻ trong hội nói xấu ta rất nhiều, thế nhưng dám nói trước mặt ta thì chẳng có mấy ai.

Có lẽ… một số kẻ nào đó vừa câu dẫn được nhân tình mới, nên mới có cái gan này!"

Ngọc Linh thấy hắn cố ý liếc xéo về phía gian phòng trong, nàng còn đang định đáp trả.

Bất ngờ khi này cánh cửa nơi gian phòng đó chợt mở, từ trong một gã hắc y đi ra..

"Hai ngươi đều là người cùng hội, không hợp tác nghĩ cách chống địch lại suốt ngày đấu khẩu lẫn nhau.

Hừ…"

Nói rồi gã ta quay qua Hàn Tông, ngữ khí âm lạnh:

"Nguyên Văn, ngươi đến đúng lúc lắm, lão đại đang chờ ngươi bên trong!"

"Vâng, sư huynh!".