Nhân Thường

Chương 57: Ngư Ông Đắc Lợi

Vìu vìu….

Lão già vừa tiến gần tới gã họ Lâm vài bước, Hàn Tông đã sử ra một kiếm Thủy Sát Chi Khí đón đầu.

Khi xưa tên nam tử tóc dài từng bị lão "bất ngờ" ra chiêu mà suýt chết, hắn đã đoán ra sao có thể không phòng.

Lão không loạn mà rút ra một tấm kính, chính là Bát Giác Phản Quang Kính khi xưa, một kính giơ ra chiêu kiếm của Hàn Tông chạm phải liền đổi hướng bay đi.

Chỉ cần thế thôi Lâm Tuyệt Cảnh cũng đã kịp phản ứng, gã lùi về sau hai bước sử một chiêu Kim Quang Phá Ảnh Kiếm.

Hai tiếng keng keng vang lên, gã chật vật lùi về sau mấy bước loạng choạng suýt ngã. Lão giả họ Diệp cũng lùi lại hai bước, Hàn Tông đoán đúng tu vi của lão đã không còn như ngày nào.

"Các đệ mau, lập Bát Tinh Tam Thất Nam Tào Trận."

Lâm Tuyệt Cảnh quát lên, gã cuống cuồng hành động trước.

Hàn Tông đã sẵn sàng từ lâu, Bảo Nhi Bối Nhi và Đặng Văn Quân nhìn một màn vậy mới kịp phản ứng, cả bốn vây quanh lão giả tạo hình trận pháp.

Trận pháp lão cũng biết một chút, muốn tối ưu nhất định phải đủ người, bằng không chỉ hơn hội đồng bình thường một chút.

Mục tiêu của lão chỉ có gã nam tử bị thương này mà thôi, để tránh phiền phức lấy được đồ là lão đi ngay. Lão tuy ra tay một mình nhưng lại có pháp khí thượng phẩm, bởi thế lão tiếp tục lao tới chỗ gã họ Lâm.

Ba người thấy lão xuất kích cũng lao tới ra chiêu, ngược lại gã họ Lâm lùi lại theo đúng bài bản.

Một bộ vị lên công sẽ có một bộ vị về thủ, lại có bộ vị tiến vào vị trí chờ thời cơ xuất kích, đây là điều cơ bản của mọi Trận Pháp phối hợp, muốn hiệu quả hơn nữa có thể dùng thêm Pháp Trận.

Bất ngờ lão giả dừng lại dùng kính phản kích, chỉ thấy phù văn tự quanh kính nổi lên, lão đưa kính đỡ từng ánh kiếm của ba kẻ.

Xoạttt.. Xoạt… Xoạttt....

Ba ánh kiếm bị phản lại ngược hướng, vẫn thật may Bảo Nhi và Bối Nhi ở xa hơn chật vật né được, chỉ có gã họ Đặng quá gần tránh không kịp bị sượt qua bả vai.

Aaaa…

Gã họ Đặng ngã về sau hai vòng gào lên đau đớn.

Hàn Tông đã từng thấy qua uy lực của chiếc kính này, bình thường nó sẽ đổi hướng bay đi. Nhưng mà nếu lão khu sử nó sẽ phản lại nửa chiêu.

Vì thế hắn không có ham mồi mà ra tay, linh lực Luyện Khí không có nhiều, không có lợi hắn quyết không xuất kích.

Một kích đắc thủ, lão tiếp tục lao về phía gã họ Lâm.

Lâm Tuyệt Cảnh mắng to trong lòng, bởi vì mua cái bẫy Sát Trận gã đã bán đi hai tấm Sát Phù, hiện giờ không có vật bảo mệnh để gã chật vật đủ đường.

Mặc dù thế gã cũng nhận ra lão già này yếu hơn Ngưng Khí bình thường thì phải, Trận Pháp đã không có tác dụng nhiều, vậy trước cứ triệt tiêu thêm linh lực của lão, có như vậy các sư đệ mới có cơ hội thủ thắng.

Gã nguyện đặt cược vào đồng môn còn hơn là bỏ chạy, mục tiêu của lão già chỉ có mình gã, gã bị thương dù có mang đồng môn ra thế mạng cũng chạy không thoát. Ít nhất phải một ngày nữa mới ra khỏi Họa Cốc, dù hết linh lực đồng môn cũng không dám bỏ mặc gã

Nghĩ như thế gã dồn hơn bảy phần linh lực vào lòng bàn tay, một chiêu Diệt Tuyệt Kim Quang dần thành hình.

"Lão khọm ngươi cũng quá coi thường ta rồi đó, tưởng ăn được ta mà dễ à? Trâu chết thì bò cũng hết hơi nhé."

Gã đột ngột dừng lại đẩy chưởng pháp hướng lão giả bay đi.

Lão giả họ Diệp vì nóng lòng muốn lấy lại đồ mà vội vàng, đến khi nhận ra một chiêu "chó cùng rứt dậu" này thì đã quá muộn tránh né.

Lão nghiến răng huy động Bát Giác Phản Quang Kính ra trước người đỡ.

Bànhhhh….

Một chưởng Kim hệ sắc bén đập vào kính mạnh mẽ, lão giả lùi ngược về sau mấy bước phun ra một ngụm máu, sắc mặt tím tái nhợt nhạt.

Lâm Tuyệt Cảnh bị phản nửa chiêu, ngực gã bị lõm lại một chút, gã vừa phun máu vừa bay đi mấy trượng.

"Ông nội…"

Tiểu Thiện nàng ta núp ở đằng xa thấy ông nội nhà mình bị thương liền không chút do dự chạy ra.

"Đừng qua đây."

Lão giơ tay cản.

Lâm Tuyệt Cảnh trước đó bị thương, giờ lại dính thêm một đòn chật vật không thôi, gã móc một viên đan dược nuốt vào.

Bất chợt ánh mắt dị động gã nhìn về nàng ta, Luyện Khí tầng 6 thôi sao?

"Các đệ, bắt lấy cô ta."

Lâm Tuyệt Cảnh nhìn đám người nhà mình hét lên.

Hàn Tông phản ứng đầu tiên, hắn không ngờ tên này nghĩ ra biện pháp như vậy, ở trong môn bọn hắn luôn được dạy làm người phải chính trực quang minh.

Nhưng thực tế mà nói.

Phải, chỉ cần bắt được nàng ta không sợ lão ta không thương lượng, ném chuột sợ vỡ bình, lão ta nhất định phải nhượng bộ rút lui.

Hắn nhớ lại đúng như tên nam tử tóc dài năm xưa từng nói, con người khi đứng bên bờ vực cái chết thì còn để ý gì tới chính nghĩa luân thường.

Thứ hắn để ý chỉ là ta sẽ chết hay sẽ sống, ta muốn sống hay chấp nhận cái chết, không có gì hơn.

"Ta nguyện làm kẻ xấu chứ không làm quân tử. Thật thà ăn cháo, bố láo ăn cơm."

...

Quay lại tình huống, ba người kia còn ngơ ngác chưa hiểu ý sư huynh nhà mình thì lại có diễn biến khác phát sinh.

Từ đằng xa một mảng đen kịt đang bay tới, lão giả họ Diệp nheo mắt nhìn rồi đột nhiên co rút cơ mặt, chả để ý xung quanh lão phi thân đến chỗ đứa cháu bế lên rồi co giò chạy.

Đám đen tới gần một dặm cả đám Hàn Tông mới nhận ra, thật đúng là lúc cần tìm không thấy, khi không ra cả đàn.

Phía đằng xa chính là một đàn Tam Sắc Hỏa Phong, bọn nó đủ loại kích thước, cả yêu thú và dã thú đang bay tới trong khi mấy người Đặng Văn Quân vẫn há hốc mồm ngây ra nhìn.

"Chạy mau các sư huynh sư tỷ, hãy chia ra mỗi người một ngả, gặp nhau tại Nam Sơn thành."

Hàn Tông là người đầu tiên hô lên nhưng gã họ Lâm lại là kẻ chạy trước, gã chẳng thèm quan tâm cái gì, từ túi rút ra mấy viên linh thạch, trong khi cước bộ đã bắt đầu phóng đi.

Cứ như thế náo loạn, mỗi tên một ngả chạy theo nhiều hướng.

...

Hai canh giờ sau…

"Mẹ kiếp, sao lại xui dữ vậy trời?Tại sao lại có một bầy Tam Sắc Hỏa Phong đi tới?."

Tại một gốc cây, Lâm Tuyệt Cảnh chật vật ngồi thở dốc, hai bàn tay gã vẫn còn đang nắm hai viên linh thạch.

Gã hiện tại ngay cả sức chạy cũng không có, một bên thầm than vận khí một bên nghi hoặc.

"Là ta dẫn tới đấy."

Đột nhiên phía trước mấy bước, một tiểu nam tử gầy gò độ mười hai, mười ba bước ra nhìn gã mỉm cười.

"Ngươi… Nguyên Văn. Ngươi tại sao lại ở đây? Còn nữa tại sao…."

Gã còn chưa nói hết câu đã bị một ánh kiếm nhỏ màu lam vụt xuyên qua đầu, tốc độ quá nhanh gã còn không kịp phản ứng.

Người tới là Hàn Tông, ngay từ khi hô lên hắn đã lẳng lặng bám theo phía sau gã họ Lâm này.

Lại nói linh lực của gã còn chưa đầy một phần năm, sao có thể nhanh hơn hắn, dù cho trên đường có liên tục bổ xung linh thạch thì bù cũng không bù kịp.

Với thương thế của gã, đừng nói là đầy linh lực trong một ngày, ít nhất dưỡng thương nửa tháng cũng chưa hồi phục được tám phần đâu.

Một chiêu Thủy Quang Di Ảnh Kiếm ở quá gần tốc độ nhanh lại chính xác tuyệt đối, Hàn Tông tự tin chỉ khi gã họ Lâm này còn bảy phần khí lực mới có thể tránh được.

"Có trách cũng nên trách ngươi tham lam, không nên động vào những thứ không có lực để giữ."

Ánh mắt hờ hững, hắn đưa tay tới lấy cái túi càn khôn của Lâm Tuyệt Cảnh cất đi, nhìn gã đã tắt thở hắn đang tính cân nhắc xử lý thì đột nhiên con ngươi co rút.

Phía đằng xa lão giả họ Diệp cùng cô cháu gái tiểu Thiện cũng vừa xuất hiện đi tới…