Nhân Thường

Chương 79: Con mắt của Đức Phật

"Hóa ra là như vậy. Nhưng tại sao cô lại đi nói với ta?."

Hàn Tông nghe xong sự tình, hắn cười khẩy một cái. Hóa ra cái bí mật này là vậy, cảm giác của hắn đúng là có chút thú vị nhân sinh, khó nói thành lời.

"Ta là muốn hóa giải một kiếp nghiệt duyên."

Nàng bình thản trả lời.

"Cô có thể nhìn thấu tâm ta, nhìn thấu những việc ta làm, cô chỉ cần nói một câu, muốn ta chết dễ như là bóp con kiến?"

Hắn lạnh nhạt nói tiếp:

"Trừ đi tai họa cũng là một cách hóa giải."

"Không đơn giản như vậy, anh trai ngươi cũng là đệ tử cha ta, nói thế nào ngươi và hắn vẫn là anh em. Hơn nữa ta tin chỉ cần dạy dỗ cả hai phát triển đúng cách, lúc đó không phải là hai hổ tranh một núi mà là long phượng trùng thiên."

Nàng trước sau lời nói vẫn bình thản, hắn nghe giống như đang kể chuyện cổ tích vậy.

"Ta không biết cô có ý gì, nhưng mà những kẻ hại ta nhất định sẽ nhận lại gấp đôi. Cho dù cô không giết ta nhưng ta cũng chẳng tin có người tốt như vậy."

Hàn Tông đúng thật rất mà khó tin, nàng ta đã tự nhận mình là con gái của lão già kia, cái lão đã để hắn rơi vào hoàn cảnh này. Nàng ta lại nói không hại hắn, ai mà tin cho được chứ.

"Ngươi đã biết được nhân quả quá khứ, vẫn cố chấp khư khư sẽ chỉ làm chấp niệm thêm to lớn. Con đường ngày sau ngươi đi chính là xuống vực chứ chẳng phải lên núi, buông bỏ những thứ cần buông, bản thân mới nhẹ nhàng thanh tịnh."

Nàng nói ra rất thâm ý khiến Hàn Tông khó có thể hiểu được ngay, tuy thế hắn cũng biết sinh tử bản thân nằm trong tay nàng ta. Bình thường hắn có thể giả tạo đồng ý, sau khi ra khỏi đây liền sẽ một mạch té khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt này.

Nhưng có thể được sao, nàng ta có thể nhìn thấu tỏ tâm can hắn, nghệ thuật lừa dối ánh trăng nào còn đất diễn.

"Con người thật lạ, họ luôn tin vào những điều phi lý, thứ có cảm giác được ăn thua chịu. Ngược lại nhìn thấy thứ tốt đẹp họ lại sinh ra nghi ngờ, tự tạo ra lý do để không tin nó."

Nàng nhìn về phía chân trời xa xa cảm thán.

"Chẳng phải là do họ nhìn thấy quá nhiều những thứ lừa dối hay sao? Sống bầy đàn tạo lên bản tính cạnh tranh, có lợi ắt sẽ có hại, bị hại một lần thì đương nhiên thấy lợi tới dễ dàng sẽ sinh nghi."

"Ta vẫn luôn nghĩ, con người sinh ra giống như tờ giấy trắng, vốn dĩ thiện tâm. Chỉ cần dạy dỗ tốt không rơi vào ham mê xa đọa, nhất định sẽ thành người tốt."

"Cô sai rồi, con người vốn dĩ tiến hóa để sinh tồn chứ không phải để lương thiện. Tờ giấy cũng có hai mặt như ngày và đêm, môi trường chỉ tô lên một bên mà thôi, bên còn lại chẳng phải là tự hắn quyết định?."

"Những kẻ nhìn ra thật sự quá ít, chỉ nhìn trước mắt mà không nghĩ tới tương lai, hại tới bản thân còn hại tới người xung quanh."

"Giữa việc ngồi khoanh chân nhắm mắt tu hành hay đọc sách với ngồi khoanh chân ôm gái uống rượu, ta nghĩ không cần hỏi cô cũng biết đáp án."

"Người không vì mình trời tru đất diệt."*

Hàn Tông nghe nàng ta nói thế thì không nói nữa, hắn tới không phải nghe thuyết giảng, hơn nữa là người ta tự chọn chẳng ai ép buộc, có chơi có chịu.

Chẳng phải trước khi trở thành thánh nhân, tất cả bọn họ đều phải trải qua rất nhiều "nhân sinh vui vẻ" hay sao?

Không trải qua thú lạc sao có thể biết hại mà tránh?

Không trải qua đau khổ sao có thể muốn chấp nhận buông bỏ?

Không trải qua sinh tử sao có thể không sợ chết?

Chỉ có chưa trải qua mới sinh ham muốn, sinh dục vọng và chỉ có trải qua rồi mới biết hại thân mà tránh xa.

Ví như ở nơi tuyệt địa, trời đanh lạnh mà vất vả lắm mới tìm thấy một chiếc áo, liệu có còn quan tâm tới nó bẩn hay sạch?.

Khi tuổi đời và trải nghiệm chưa đủ, chưa qua sóng gió cùng hoan hỉ, sao có thể tránh khỏi cám dỗ? Sao có thể tất cả cam tâm mà từ bỏ đi tu hành?

Tu mà dục tâm vẫn còn vậy thì chỉ là tu vì lợi mà thôi.

Nói chung đạo lý hay chân lý cũng chỉ hợp cho người già, với những người đã trải qua rồi.

Cái đạo lý hoa đẹp nhất khi ở trên cành, phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai. Thật ra "hái" hay không thì hoa hay sắc vẫn sẽ tàn thôi, nào có trường tồn vĩnh cửu. Vậy thì tội gì không "hái".

Quay trở lại câu truyện….

Nàng ta thở dài nhìn Hàn Tông, mỗi người chấp niệm khác nhau, muốn xóa nhoà hay buông bỏ đều cần có thời gian.

"Nếu ngươi đã không tin, vậy thì làm theo cách tu giả các ngươi hay làm cũng được. Chúng ta làm một giao kèo, thế nào?."

"Giao kèo gì?."

Hàn Tông nghi hoặc.

"Ta giúp ngươi tăng nhanh tu vi, ngược lại ngươi xóa bỏ ân oán với cha ta. Tất cả lấy tâm ma ra thề, sao?."

Hắn động tâm, cái này đúng thật là một chủ ý…. Còn đang suy nghĩ, tiếng nàng ta đã vọt tới tai.

"Ngươi không có lựa chọn nào khác đâu, hoặc như ngươi nói, ta sẽ giải quyết ngươi. Hoặc ngươi từ bỏ tâm ma, bỏ qua ân oán, không giết người vô tội."

Hàn Tông thâm trầm, cô ta nói đúng, là cô ta cầm đằng chuôi, chơi kiểu gì cũng chỉ thiệt thân. Bản thân hắn cũng đang hoài nghi, cô ta là tốt thật chứ?

"Ta có thể hứa không tính toán với cha cô, hay không cố ý giết những kẻ vô tội. Ngược lại khi ta ở đây, cô không có quyền bắt ta phải làm gì."

Kế đó hắn và nàng ta thêm bớt kò kè lời thề, cái này như đã nói khi xưa, tu giả rất kị lời thề, bởi thế hắn phải cẩn thận cân nhắc.

Thật ra bản tâm của Hàn Tông trước khi xuyên không tới đây cũng hơi xấu tí thôi, chính là dần dần bị ma hóa ở cái thế giới này.

Chính là khi đã trải qua rất nhiều nạn, tốt hay xấu cũng chẳng quan trọng bằng sinh tồn.

"Cô còn chưa nói cho ta biết ai là kẻ đứng sau bày trò đánh trượt khảo hạch của ta?."

Thề thốt xong xuôi, hắn quay lại vấn đề chính, rất nhiều thứ chưa biết đều muốn biết nguyên do.

"Là ta, chẳng phải là trượt rồi thì ngươi mới tìm tới đây hay sao?."

Nàng nhẹ nhàng đáp.

Nhưng điều này làm hắn nghi hoặc, nàng ta có thể nhìn thấu cả tương lai hay sao?

"Cái bây giờ ngươi quan tâm là thực lực, không phải mấy thứ linh tinh khác."

"Ta nghĩ cô nên bỏ cái thói đọc tâm người khác đi."

"Ai gặp ta cũng nói thế, thật ra là ta đoán thôi. Ngươi đang nghĩ ta dùng con mắt này một cách phóng túng hay sao?. Nếu vậy bỏ đi Đoán Định Phong được rồi đấy."

Hàn Tông thầm gật đầu, thiên địa khuyết, vạn vật khuyết, vậy có thứ gì thập toàn hoàn mỹ đây?.

Ngay cả tu giả nghiệp bói toán đoán ý trời cũng còn trả giá bằng thọ nguyên, lại còn có xác xuất ba đúng bảy sai. Cớ gì nàng ta lại không việc gì?.

"Tăng thực lực của ngươi có hai cách, một là tài nguyên và hai là phương pháp tu hành."

Lời thề đã hứa, nàng bắt đầu chậm dãi giảng dạy cho hắn. Mặt khác Hàn Tông cũng chú ý lắng nghe, để xem lợi ích cô ta mang lại cho hắn liệu có tác dụng.

"Ngươi đã không thể tham gia học ở tám Phong kia, nhưng vẫn còn một Phong nữa chưa tới."

"Vẫn còn sao?."

Hàn Tông thắc mắc, hắn tới Tịnh Các ngoài tám bí quyển tám nghiệp, nào có thêm nghiệp thứ chín nữa đâu.

"Trước kia vốn là có, nhưng là loại khổ tu, vì thế gần như không có ai tới học. Lâu dần qua năm tháng, người ta mới chuyên tâm vào tám nghiệp chính còn lại…"

Cũng theo như nàng nói, nghiệp thứ chín chính là Luyện Thể, không giống những nghiệp khác, chỉ tu tĩnh khí, tu tinh thần, huyệt đạo, hầu hết chỉ cần quan tâm tới số lượng linh lực, rộng dày của kinh mạch.

Luyện Thể giống như tên gọi, là tu bản thân cường gân tráng cốt, phải trải qua vô vàn đau khổ cả thể xác và tinh thần. Một khi đại thành giống như kim cương bất hoại, nhục thân cường đại linh lực cạn kiệt vẫn có thể chiến một trận.

Mặc dù luyện thành lợi ích to lớn, nhưng trong bối cảnh chỉ cần tay cầm pháp khí, pháp bảo là có thể vượt cấp. Nào có ai lại muốn trải qua nỗi đau như xé ruột bổ gan, cơ thể thay đổi, phải chịu thêm nỗi đau giống như không dùng đan dược mà đi đột phá?

"Cô muốn ta luyện thể?."

"Phải, ngoài những thứ kể trên ra nguyên nhân tiếp theo lại liên quan tới loại công pháp mà ngươi đang muốn hoàn thiện…"

Nàng ta giải thích thêm một chặp nữa thì hắn mới hiểu ra, trên đời này vạn vật chỉ là tương đối, rất khó tuyệt mỹ.

Thủy Quang Di Ảnh Kiếm dựa theo cảnh giới và cần cù chăm chỉ của hắn, qua mấy năm nay đã tiến bộ vượt bậc.

Lực công kích và tốc độ đã nhanh tới bá đạo, mặc dù loại bỏ được yếu điểm khi xưa nhưng lại có một khuyết điểm mới.

Chính là lực phản chấn lại tương đương với lực công kích, hắn sử ra mạnh bao nhiêu thì cánh tay hắn lại nhận lại một lực gần bằng. Tùy vào lực xuất ra mà ngón tay hắn tê dại, hay cả cánh tay, thậm chí nổ tung kinh mạch, phế luôn tay.

Giải thích một cách dễ hiểu, cánh tay hắn giống như một khẩu súng. Lực tạo ra động năng để đẩy viên đạn bay đi cũng bằng lực tương tự tác động lên thân súng.

Bởi vậy, một chiêu như thế có khác gì lấy tay ra đổi mạng, trong hơn năm năm này hắn đã cố gắng tìm cách khắc phục nhưng không khả thi.

Nay để nàng ta thông não hắn mới nhận ra, đúng là như vậy, nếu cứ cố sửa thêm rồi sẽ lại lòi ra lỗi khác thôi.

Thay vì được cái này mất cái kia, thì nên giảm bớt khuyết điểm của nó xuống nhằm giảm thiểu tác hại. Lại nói luyện thể là phương pháp tốt, nhất là với thân cô thế cô như hắn.

(*) Người không vì mình trời tru đất diệt vốn là câu nói có nguồn gốc từ nhà phật. Rất nhiều người trong chúng ta khi đọc truyện hay phim tàu đều thường bắt gặp nó trong câu thoại của kẻ xấu.

Thậm chí trong nền văn học tiên hiệp huyền huyễn, ta luôn bắt gặp những bộ truyện cải biên xấu đi văn hóa phật giáo.

Thật ra chân ý thiện mĩ của nó lại hoàn toàn ngược lại, bởi vì giải nghĩa rất dài, tác giả không tiện đưa vào. Các bạn muốn biết có thể tìm rất dễ dàng trên google. Thân.