Nhân Thường

Chương 80: Thánh Thể Phong

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, nàng thở dài một cái, sự tình không giống như dự tưởng mất rồi. Người kia ác đã xâm nhập vào tâm, rất khó loại bỏ, thêm vào đó quan hệ phức tạp.

Dẫu sao đây cũng là cách thích hợp nhất nàng nghĩ ra được, để yên như thế sau này tỉ lệ quẻ bói của cha nàng thành là rất cao. Huynh đệ bọn họ đánh nhau, sự liên lụy là khó lường nhưng chỉ cần nàng thành công, lợi ích lại tương đồng.

Cha nếu là không giải được nghiệt này, nàng là muốn gánh thay cha.

….

Trong kho tàng kinh điển nhà phật, nhãn được chia làm năm loại gồm Nhục nhãn, tức mắt thịt trần tục. Thứ hai là Thiên nhãn, nhìn xa tỏ gần. Ở yên một chỗ cũng thấy rõ ngàn dặm, là nhãn của chư thần, tu giả cũng nằm trong số này.

Thứ ba là Tuệ nhãn, có thể nhìn rõ thế tục, chân lý, không còn vô minh. Bản thân không còn lạc đường lầm lối trong ngã rẽ của thế sự vô thường.

Thứ tư là Pháp nhãn, là nhãn của chư vị Bồ Tát cùng chư tiên thánh nhân. Là con mắt chánh pháp, rõ ràng huyền đạo, không bị tà ma ngoại đạo xâm lấn.

Cuối cùng là Phật nhãn, trên thấu trời dưới tỏ đất, sinh tử luân hồi, cội nguồn của chúng sinh trầm luân, thấu triệt huyền cơ đại đạo.

Giống như đã nói khi xưa, phàm nhân cũng có những dạng thể chất mà ngay cả bậc chí tôn vô thượng cũng thèm khát. Hàn Tông lúc đọc Sơ Lược Tu Giả có lướt qua thấy nhưng cũng chỉ coi như vớ vẩn, sao có thể so với tu giả.

Hiện tại chỉ bằng một ánh mắt, nàng có thể thông tuệ cội nguồn gốc rễ của Hàn Tông, bảo sao biểu hiện của hắn không như nhìn thấy quỷ cho được.

"Nguyên sư đệ, đã gặp nàng ta rồi hay sao?."

"Đâu có, đệ nghe phong phanh nên muốn hỏi thôi."

Sau khi về tới động phủ, việc đầu tiên Hàn Tông làm chính là tìm gặp gã "Đạo cò" tìm hiểu nàng ta. Bị một kẻ biết rõ chân tướng như vậy, đúng là như mang bom bên người.

Tin tức từ gã họ Đạo mang tới càng làm cho hắn biết rõ thêm không chỉ nàng ta, mà còn cả gia phả nhà lão nữa.

Lão vốn có một đứa cháu tên gọi Thanh Y, cũng là thể phàm nhân, chỉ nghe nói là ở dưới sườn Đoán Định Phong. Tiếp tới là nàng ta, Thanh Tử Dương, nàng thân thế vốn phức tạp. Gã chỉ biết lão ta đưa về cách đây hơn chục năm, tự nhận là cha đẻ.

Mặc dù con gái và cháu gái tuổi tác tương đương, nhưng Thanh Tử Dương lại vượt trội hơn Thanh Y rất nhiều. Thậm chí đến cả lão ta cũng có phần lép vế, chỉ bởi nàng có con mắt của đức Phật.

Nhìn xa ra một chút, nàng có thể giúp ích rất nhiều cho các vị thái thượng, thậm chí cả lão tổ. Cảnh giới rất cao, cái bọn họ chú trọng nhất tâm cảnh, vừa hay nàng có gỡ giải những khúc mắc ấy.

Bởi thế nàng dù là phàm nhân nhưng thân phận vô cùng đặc biệt, có thể nói là viên kim cương trong biển vàng mênh mông.

"Đệ nói cũng đúng, nàng ta sống rất thanh đạm, hầu hết không giao du với bất kỳ ai. Hơn nữa không phải ai cũng có tư cách gặp."

Lời của gã họ Đạo nói ra càng làm cho hắn nghi hoặc, liệu hôm đó có thật sự là hắn "vô tình đi lạc?."

Về phần sống thanh đạm không giao thiệp tất nhiên hắn hiểu được, ai chẳng có bí mật riêng. Giao lưu với một kẻ nhìn qua đã biết cả gốc rễ mười tám kiếp của mình, ai mà chả toát mồ hôi.

Những kẻ mưu mô xảo trá như tu giả, nào ai có cái dũng khí đó?

Tuy vậy hắn cũng nhận ra bản thân hình như bị nàng ta lừa thì phải, sở dĩ nói bị lừa cũng là bởi con mắt đó.

Mắt của đức Phật đâu có tự nhiên mà đản sinh trên người một phàm nhân, ngoài trừ một chữ duyên cũng cần một chữ tâm.

Huệ chất Lan tâm, thân Liên tịnh Dương*.

Nàng là một người tâm hướng thiện, là người tốt toàn diện, tốt theo đúng nghĩa đen. Giữa thế sự vô thường, lòng người vì lợi ích mà đổi thay, nàng giống như một đóa Thanh Liên vươn mình lên giữa đầm tanh nhơ nhuốc.

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Vì nàng thiện tâm nên việc hắn có thề hay không thì nàng nhất định cũng không hại hắn, chính thế hắn mới nghĩ mình hình như bị lừa.

u cũng là hiểu biết chưa đủ rất dễ phạm sai lầm, cho dù thông minh hay khôn vặt, không có hiểu biết nhất định, suy cho cùng vẫn có một ngày chết dưới chân kẻ khác mà thôi.

Khi hắn mới tới thế giới này, bị ma đạo tha hóa, hắn rất mong gặp được người tốt thì chẳng thấy đâu. Hiện tại sống thân nửa tâm chính tà, khát vọng viển vông ấy đã phai dần thì người tốt mới xuất hiện.

Đây cũng chính là "hay cho thế sự vô thường, nhân gian muôn ngả không lường được đâu."

Bất kỳ một ai, không có ngoại lệ đều một lần trong đời như thế, bằng cách này hay cách khác. Lúc cần không có, thế gian thay đổi, tới khi có rồi cũng để làm gì đâu. Thiếu nữ đôi mươi cần một người dựa vào yêu thương, chàng trai hai mươi chỉ mới chập chững bước vào sự nghiệp.

"Đạo sư huynh, ngoài tám nghiệp tu kia ra còn có nghiệp tu nào khác nữa không?."

Hắn hỏi câu này là để che lấp đi những cái vô lý sau này phát sinh, chuyện hắn và nàng ta có giao dịch nên giấu. Cũng vì bớt mấy kẻ nhiều chuyện, mấy kẻ có dã tâm đang chú ý tới hắn.

Việc gặp gỡ bất ngờ với Thanh Tử Dương càng khiến cho Hàn Tông có dự cảm không lành, như là nơi nào có nữ nhân ắt có họa vậy. Suy nghĩ rời xa nơi này càng thôi thúc hắn mãnh liệt, hắn xem chừng cần phải đẩy nhanh tiến độ tu hành.

Tuy nói chỗ kẻ địch là nơi an toàn nhất nhưng mà đấy là một kẻ thôi, có tận ba bốn kẻ thì không an toàn lắm đâu.

Còn việc gặp người anh song sinh đối với hắn mà nói, lúc này thật không có ý nghĩa, lợi ít hại nhiều.

Sau một ngày ổn định tâm tình, hắn một đường phi kiếm tới nơi gọi là Thánh Thể Phong. Từ xa nhìn lại, nơi này chỉ như là quả đồi nhỏ, chu vi vài dặm cây cối um tùm, thật khác xa so với tám Phong còn lại.

Hàn Tông hạ kiếm xuống chân núi rồi đi dọc theo đường núi lên cao, thi thoảng kế kế bên lại có vài ngôi nhà cũ nát.

Khi đi qua sườn núi, bất giác hắn nhìn về một phía, bên dưới thác một nam nhân đang đứng. Y ngồi dưới dòng chảy của con thác, những tiếng ầm ầm vang dội bên tai. Bản thân phải chịu va chạm liên tục từ dòng thác đổ xuống, y vẫn khoanh chân định tâm như thường.

Cái này quả là tâm phải vững như thạch sơn mới tĩnh tu được, Hàn Tông không nghĩ ra luyện thể thì liên quan gì tới cái này.

Còn đang lăn tăn, người nọ đã mở mắt nhìn hắn.

"Đệ tử bái kiến…."

Hắn giật mình chắp tay bái lễ, không nhìn rõ tu vi của y, nhất thời hắn không biết xưng hô thế nào.

"Ngươi tới học luyện thể?."

Người nọ vẫn ngồi đó hỏi hắn.

"Thưa vâng."

"Khảo hạch của Phong ta rất dễ, ngươi nếu có thể mang hòn đá ngàn cân từ dưới chân núi lên quảng trường đại điện, vậy là đạt."

(*) phẩm chất thanh cao như hoa huệ, tâm hồn tinh khiết như hoa lan, vô nhiễm bụi trần như hoa sen và kiên định như hướng dương.