Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 34

Nạp thải tiết là ngày lễ độc hữu tại Ma Châu, kèm theo tiếng pháo nổ liên tiếp ngoài đầu đường, nhà nhà đều là đem hoa tươi mới hái phủ đầy cửa sổ, các nơi trên đường phố đều treo ngược những chiếc ô nhỏ bằng giấy rất tinh xảo, trong không khí trần đầy hơi gió ấm áp, từng con hồ điệp bị hấp dẫn mà đến nhẹ nhàng bay qua đủ loại chong chóng trên phố lớn hẻm nhỏ, vô tình liền lay động một vùng gió xuân trong lòng những thiếu niên thiếu nữ. Đối với Ma Châu bình thường luôn tràn ngập khí sát phạt mà nói, dường như tất cả ấm áp cùng nhu tình trong một năm đều tập trung vào ngày hôm nay.

Ngày này Diệp Quân Hầu đại xá thiên hạ, cũng là thời gian duy nhất mà các nô lệ có thể buông lỏng nghỉ ngơi, trên đường phố không thấy những bóng người quần áo lam lũ, khí tức kiềm chế rốt cục cũng được thay thế bởi sự vui sướng. Mặc dù biết đây bất quá là bầu không khí u ám bị che giấu mà thôi, nhưng Kỷ Mạch đi trên đường tâm tình vẫn buông lỏng không ít, khi nhận lấy chong chóng Dạ Minh Quân đưa tới, liền đối với hắn khẽ cười.

Bị một nụ cười yếu ớt thoáng qua trước mắt, nhớ tới người này rất khó tản đi khí tức ưu buồn, Dạ Minh Quân mơ hồ có chút hiểu ra,

Nguyên lai Kỷ Mạch rất khó cao hứng là bởi vì thế giới trong mắt của cậu không hề tốt đẹp, có lẽ cậu cũng không còn cởi mở như trước, sâu trong nội tâm vẫn là không tự chủ được đem sự kiện bi thảm do thiên nhân tạo thành quy về sự thất trách của người sáng tạo.

Dạ Minh Quân tuy thích tùy tính mà làm nhưng cũng phân rõ nặng nhẹ, nếu Kỷ Mạch đối với Ma Châu để ý như vậy, liền không trì hoãn trên đường, rất nhanh liền dẫn cậu đến nơi đêm qua đã theo dõi Tô Cách.

Ngay khi tấm biển hiệu Thành Phủ đập vào mắt, thần sắc Kỷ Mạch vốn dĩ bình tĩnh rốt cuộc có chút kinh ngạc, không nén nổi liền hỏi: “Tiên quân, ngài chắc chắn Đại Tế Ti tới là nơi đây?”

Không nghĩ tới năng lực của mình lại bị hoài nghi, Dạ Minh Quân lập tức kiên định nói: “Ta vẫn luôn đi theo hắn không sai, nơi này có vấn đề sao?”

Nào chỉ là có vấn đề, nếu Tô Cách thật sự là tới nơi đây, vấn đề có thể rất lớn.

Mấy ngày nay Kỷ Mạch đem người quyền quý trong Ám Kinh cũng làm một phen điều tra, Thành phủ này chính là phủ đệ ca ca Thành Chương duy nhất của Ma hậu, không sai, chính là vị quốc cựu gia ở phố hoa bị cậu thuận tay biến thành than.

Ma hậu là chính thê khi Diệp Quân Hầu chưa thành tựu đại nghiệp đã lấy, khi đó hắn thân ở biên giới Phỉ Quốc, huynh muội Thành gia tự nhiên cũng là người Phỉ Quốc. Nghe nói ngày xưa khi Phỉ Quốc đuổi diệt thiên nhân, Ma hậu vì che chở Diệp Quân Hầu chưa thức tỉnh ma huyết chịu không ít khổ, vì vậy Diệp Quân Hầu tuy chán ghét Phỉ Quốc, nhưng đối với thê tử của mình vô cùng tốt, cho dù cái vị anh vợ này cả ngày tầm hoa vấn liễu chẳng làm nên trò trống gì nhưng cũng cho hắn đãi ngộ như quốc cữu.

Ma hậu khi còn bé phụ mẫu đều mất, chỉ còn lại Thành Chương một thân nhân duy nhất, đối với hắn rất quan tâm, vừa nghe đại ca bị thương liền ra cung tự mình chiếu cố, mấy ngày nay cũng vẫn luôn ở lại Thành phủ.

Nghĩ đến tính tình Thành Chương thích trêu đùa người khác cũng có thể đá trúng thiết bản, Kỷ Mạch không cho rằng Tô Cách sẽ chọn loại mặt hàng này làm đối tượng hợp tác, như vậy, hắn mang Thanh Diệp đi gặp người chỉ có thể là Ma hậu.

Thanh Diệp, Ma hậu, Diệp Quân Hầu…

Yên lặng suy nghĩ về ba người này có khả năng tồn tại liên hệ, Kỷ Mạch đột nhiên nhớ tới, Thanh Diệp cùng Diệp Phá nhưng là cùng lứa, tâm thần khẽ nhúc nhích liền đối với Dạ Minh Quân hỏi: “Tiên quân, khí tức của Diệp Phá cùng Thanh Diệp có tương tự nhau không?”

“Dựa vào tu vi của ta bây giờ rất khó phân biệt cụ thể, bất quá hai người bọn họ cũng là khí tức hòa lẫn thiên nhân cùng phàm nhân.”

Dạ Minh Quân trả lời rất chắc chắn, nhưng thần sắc Kỷ Mạch càng ngưng trọng, thiên nhân hạ xuống đã qua rất nhiều năm, có nhiều thiên nhân đã quên nữ chính của mình mà lựa chọn ở cái thế giới này lấy vợ sinh con cũng không ít, vì vậy cậu trước kia cũng không nghĩ tới phương diện này.

Hầu hết các loại bàn tay vàng này phần lớn sẽ không di truyền thông qua huyết thống, hậu duệ của thiên nhân tầm thường đối với Diệp Quân Hầu rất khó có uy hiếp gì, vậy, nếu như là con trai của Diệp Quân Hầu thì sao?

Ở trong thiết lập, Diệp Quân Hầu là huyết mạch thiên ma tuyệt cảnh thâm uyên, trong thiên ma đồng lứa sẽ chỉ xuất hiện một người truyền thừa, Kỷ Mạch trước mắt không cách nào chắc chắn Diệp Phá cùng Thanh Diệp rốt cuộc là quan hệ như thế nào, thế nhưng từ chỗ của Tô Cách đến xem, người thức tỉnh là Thanh Diệp có xác suất rất cao.

Bất luận như thế nào, vẫn phải dò xét một phen, vừa vặn Kỷ Mạch thật sự là có lý do danh chánh ngôn thuận thăm dò.

Tuy đối với chuyện mình phát hiện rất kinh ngạc, Kỷ Mạch vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, chỉ đối với Dạ Minh Quân nhàn nhạt nói: “Tiên quân, vị quốc cựu này từng đùa giỡn ta, với quan hệ chúng ta bây giờ, ngài hẳn là rất tức giận.”

Cậu vừa nói như vậy, Dạ Minh Quân cũng nhớ tới trong phim thật là diễn như vậy, cũng liền cảm thấy hứng thú đối với tiết mục mới lạ thay mỹ nhân trả thù, “Cho nên, ta nên giáo huấn hắn một trận?”

Cho nên, trước đó ngươi nhìn ta bị người trêu đùa nội tâm lại không có chút ba động nào sao? Ngươi như vậy trên đầu rất dễ dàng có thêm một đồng cỏ xanh a!

Hoàn toàn không thèm nhớ lại khi mình bị trêu đùa thì biểu hiện có bao nhiêu dũng mãnh, Dạ Minh Quân đến cướp cũng đều không bắt được cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, Kỷ Mạch chẳng qua là bất mãn nhìn vị tiên nhân này một chút, thuận tiện đem tâm tình không thoải mái phát tiết cho đầu sỏ gây nên, “Tiên quân, thời điểm giáo huấn người không cần quá ôn nhu.”

Dạ Minh Quân cư xử với người khác xưa nay ôn nhu, mặc dù có người bất kính cũng chỉ là cười một tiếng, vài lần xuất thủ đều chưa từng tổn thương người. Hôm nay nghe Kỷ Mạch chỉ thị, hắn có chút khó xử trừng mắt nhìn, cuối cùng vẫn nghe lời đi vào phủ quốc cựu, nhìn thị vệ hộ viện lập tức đem mình bao vây, chỉ khẽ cười nói: “Xin lỗi, ta không muốn ôn nhu giáo huấn các ngươi.”

Lời này vừa nói ra bọn thị vệ chỉ cảm thấy mình nghe lầm, bọn họ nhưng là hộ vệ cung đình tinh nhuệ phụ trách bảo vệ Ma hậu, vậy mà Bạch y nhân này bị đội ngũ võ lực cao nhất tại Ma cung bao vây lại còn muốn giáo huấn bọn họ, thật là trò cười lớn nhất trong thiên hạ.

Nhưng mà, rất nhanh Dạ Minh Quân sẽ dùng sự thật chứng minh hắn cho tới bây giờ không cần dùng loại phương thức thổi phồng này để hù người, là thần khí cổ xưa nhất trên thiên đình, hắn xem như chỉ có 5% tu vi cũng không cần sợ hãi bất kỳ người nào.

Trong trí nhớ của Dạ Minh Quân, nhân vật chính đến cửa trả thù nhất định phải phá cửa mà vào, thế nhưng đại môn phủ quốc cựu lại không đóng, có chút bối rối suy nghĩ một chút, trong nháy mắt đã có chủ ý mới, ngón tay nhẹ nhàng hướng một điểm trên mặt đất, ngay lập tức liền nhấc tay lên, chỉ trong chớp mắt đất đá trên mặt đất như bị lực lượng thần bí nhấc lên toàn bộ lơ lửng ở giữa không trung, sau đó, chỉ như vậy đập vào đại viện phủ quốc cựu.

Kèm theo gạch đá ngói vỡ tung tóe, hộ vệ bất ngờ không kịp đề phòng giống như từng viên sủi cảo mà rớt đầy đất, Dạ Minh Quân chỉ giật giật ngón tay liền từ hiện thực lật ngược tiền viện phủ quốc cựu, cuối cùng hoàn thành nhiêm vụ cơ bản là phá cửa mà vào, cuối cùng lại nhìn người hầu một chút đã bị sợ choáng váng cùng hộ vệ nội viện, phát hiện cái này cùng cảnh diễn ra trong phim không giống nhau, hắn cũng phá cửa mà vào rồi tại sao những người này không chạy cũng không kêu? Chẳng lẽ là phương thức phá cửa đúng không?

Dạ Minh Quân làm nhiệm vụ xưa nay rất nghiêm túc, cũng đối với Kỷ Mạch nghiêm túc nói: “Như vậy có phải có chút quá ôn nhu hay không? Ta đem cửa phục hồi như cũ rồi lại phá một lần nữa được không?”

Không phải, ngươi đã đem toàn bộ tiền viện người ta lật lên còn trực tiếp đập sập chủ viện, như vậy mà chỉ là một hành động chuẩn bị công việc? Lại nói đây vẫn chỉ là thủ đoạn có chút ôn nhu, ngươi nghiêm túc phá hoại rốt cuộc là có hình dáng gì, nửa phút chọc thủng trời sao?

Nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, Kỷ Mạch đột nhiên phát hiện mình đối với lực tàn phá của Dạ Minh Quân giống như có chút hiểu lầm, vì phòng sau này không chú ý đến vị tiên nhân nghịch ngợm này thì Thần Điện liền bị đưa về chầu trời, Kỷ Mạch rút rút khóe miệng nói: “Tiên quân, ta muốn như vậy cũng không sai biệt lắm, ngài sau này nên tiếp tục bảo trì ôn nhu a.”

Ân, xem ra mình cách thuần thục sử dụng Dạ Minh Quân còn một đoạn con đường rất dài phải đi, ít nhất, đầu tiên phải học là để cho đối phương hiểu chỉ thị của mình.

“Tên khốn kiếp nào dám ở quốc cựu phủ sanh sự, chán sống rồi sao?”

Động tĩnh như vậy tự nhiên kinh động chủ nhân trong phủ, rất nhanh từng nhóm lớn hộ vệ liền tự các tụ họp, xem như Thành Chương là người bị hại cũng là tức giận mắng tự trong phòng đi ra, thấy bộ dáng hắn hôm nay sinh long hoạt hổ, xem ra Ma hậu đích xác là mang tới không ít linh dược cho ca ca mình.

Thành Chương tuy cũng có chút tu vi, nhưng đều là Ma hậu lấy linh đan diệu dược đắp lên, duy trì dung nhan không già đã là miễn cưỡng, liền dáng vẻ cặp chân bước đi phù phiếm, nếu để cho hắn cùng người ngoài so chiêu chỉ sợ ngay cả một hộ vệ phổ thông cũng không thắng được.

Người này bề ngoài chính là một tên ăn chơi trác táng thỏa thích thanh sắc, tuy là một bộ cẩm y nhưng nhìn ra cũng không có gì quý khí, từ trên người hắn tìm không ra đặc điểm gì cần chú ý, Kỷ Mạch liền cũng không nói gì, chỉ mặc cho Dạ Minh Quân đi ứng đối.

“Ngươi đùa giỡn bằng hữu của ta, ta muốn trả thù.”

Mà Dạ Minh Quân cũng không để cho cậu thất vọng, liền nghiêm trang nói ra ý tự mình tới, nói xong đột nhiên phát hiện như vậy có thể danh chánh ngôn thuận cùng Kỷ Mạch liên hệ với nhau cảm giác thật không tệ, hứng thú liền càng dày đặc hơn, lập tức liền đối với vị quốc cựu gia này mong đợi nói, “Cho nên, ta nên làm sao giáo huấn ngươi?”

Người này muốn giáo huấn hắn còn hỏi hắn nên làm như thế nào? Ai dám nói hắn là Ám Kinh đệ nhất lưu manh, hắn có bao giờ không nói phải trái còn có thể phách lối thành như vầy không!

Trợn mắt to nhìn lại tiên nhân còn nghiêm túc chờ đợi câu trả lời, Thành Chương quả thực không rõ thực hư người này, tầm mắt đảo qua liền phát hiện Kỷ Mạch đứng ở phía sau mặt đầy bình thản, mặt nạ bằng bạc kia lại để cho hắn khắc sâu ấn tượng.

Trước hắn chính là thấy tiểu tử này không có bất kỳ tu vi nào, tuy không thấy được bất kỳ đường nét nào trên khuôn mặt lại cảm thấy đây hẳn là mỹ nhân hiếm thấy, mới can đảm đi trêu đùa mấy câu, ai ngờ người này lại chính là cái vị thần bí Thần Tinh Tế Ti, giơ tay lên liền cho hắn một thần chú cao cấp, ngược lại là mệt mỏi hắn ở trong phủ nằm mấy ngày, kém chút làm hư đại sự.

Thành chương không biết loại thời điểm này Thần Điện làm sao biết phái người tìm tới cửa, từ thần sắc Kỷ Mạch cũng không nhìn ra tâm tình gì, chỉ có thể hợp với tình thế cả giận nói: “Hảo nha, lại là ngươi! Gia còn chưa đi tìm ngươi tính sổ, ngươi một tên tiểu bạch kiểm lại còn dám đánh tới cửa!”

“Nếu như ngươi mắng hắn nữa, ta sẽ rất không cao hứng.”

Hắn lời kia vừa thốt ra, mỉm cười trên mặt Dạ Minh Quân liền dần dần biến mất, chỉ hơi nhíu mi, ở ngay trước mặt hắn mà khi dễ tiểu gia hỏa hắn thương yêu, người này là muốn chọc hắn sinh khí sao? Đây cũng không phải là chuyện ôn nhu chơi một chút liền có thể giải quyết.

Phảng phất là phát giác khí tức nguy hiểm trên người tiên nhân vậy, ngay tại thời điểm nụ cười Dạ Minh Quân hoàn toàn biến mất, một giọng nữ ôn nhu đoan trang liền tự trong sân truyền tới, “Không biết thần điện Thần Tinh Tế Ti tới phủ đại ca của Bổn cung có chuyện gì quan trọng?”

Tiếng này lọt vào tai, vốn Kỷ Mạch chỉ mặc cho Dạ Minh Quân đi chơi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, Ma hậu quả nhiên vẫn ở nơi này, như hắn đoán, cái Thành phủ này không đơn giản.

Xem ra lần này, xem ra hậu cung của Diệp Quân Hầu cũng bắt lửa rồi.