Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 47

Khi Kỷ Mạch trở về phòng, trước bàn chỉ có Dạ Minh Quân đang nghiên cứu lực lượng còn sót lại của Diệp Quân Hầu. Dùng Vô Yếm quét một vòng liền một sợi lông chim cũng không phát hiện, Kỷ Mạch luôn cảm thấy tình huống này rất không bình thường, liền thuận miệng hỏi một chút: “Đại Tế Ti đâu?”

Kỷ Mạch biết mình gặp được Tống Kiều thật ra là rất cao hứng, bất luận là dân bản xứ ở cái thế giới này hay là thiên nhân, chung quy cũng không có ai như Tống Kiều có thể cùng cậu tùy ý trao đổi, cái này làm cho Kỷ Mạch ít nhiều tìm được một ít khí tức cố thổ, cho nên không nhịn được cũng uống nhiều mấy ly. Cũng may tửu lượng cậu tạm được, tuy có chút quá chén, nhưng chung quy còn duy trì ý thức thanh tỉnh.

Nhưng mà, người thường thường say rượu đều nói mình không say, Kỷ Mạch bề ngoài tuy cùng ngày xưa giống nhau, dọc theo đường đi tất cả thần thị cũng không phát hiện vị Thần Tinh Tế Ti này là lạ ở chỗ nào, thế nhưng lỗ tai đỏ lên đã bán đứng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của chủ nhân lúc này. Dạ Minh Quân nhất thời không cách nào hiểu đây là chuyện gì xảy ra, suy nghĩ nhiệt độ cơ thể loài người lên cao cũng không phải là trạng thái sức khỏe tốt, chỉ có thể vội vàng đem cậu ôm ngang đặt lên giường nghỉ ngơi, lúc này mới đáp lại: “Tô Cách nói với ta mấy câu liền biến thành chim bồ câu bay đi.”

Đây là cái thao tác mới lạ gì? Đại lão các ngươi đều là chơi như vậy?

Không nghĩ tới hành vi Tô Cách thả chim bồ câu (cho leo cây) đã tiến hóa đến tầng thứ như vậy, Kỷ Mạch có chút không rõ Đại Tế Ti này lại đang làm những chuyện gì, tầm mắt vừa nghiêng lại thấy Dạ Minh Quân đang bắt mạch cho mình, liền chỉ nói: “Ta chẳng qua là uống một chút rượu, không sao.”

Thấy thân thể Kỷ Mạch ngoại trừ kích động một chút cũng không có gì khác thường, Dạ Minh Quân lúc này mới yên tâm, tuy không hiểu loài người vì sao lại thích uống rượu là thứ dễ gây ra tổn thương thân thể như vậy, cuối cùng vẫn chỉ Sơn Hà Xã Tắc Đồ trên bàn nói: “Nó đưa ra nhiệm vụ mới.”

“Mời cùng đối tượng công lược từ thi từ khúc phú (Thơ ca nhạc lý) nói tới triết học nhân sinh, để cho đôi bên hiểu nhau sâu sắc hơn.”

Kèm theo hệ thống một lần nữa thuật lại nội dung nhiệm vụ, tiên nhân mỉm cười đối với thanh niên nằm nghiêng ở trên giường hỏi: “Ngươi thích thi từ triều đại nào? Ta nơi này có rất nhiều loại sách cổ trăm năm trước, còn có bản gốc của Lý Thái Bạch cùng Đỗ Thiểu Lăng.”

Chắc chắn Dạ Minh Quân đối với mình có hứng thú? Người bình thường loại thời điểm này nói đều là “Triết học” a, thế nhưng một vị này lại thật ngay thẳng mà mở ra thi từ giao lưu hội?

Đối với nhiệm vụ kỳ quái của hệ thống, Kỷ Mạch không sai biệt lắm đã thành thói quen, nhưng mà thấy tiên nhân này lại ngay thẳng làm nhiệm vụ như vậy, nhất thời lại đối với suy đoán của mình có hoài nghi.

Bất quá, trước khi cậu vào cửa đã quyết định, là thật hay là xằng bậy cũng thôi, hôm nay nhất định phải đem quan hệ mập mờ của bọn họ quyết định, liền chủ động mở miệng nói: “Tiên quân, ngài tựa hồ đối với gương mặt dưới mặt nạ của ta cảm thấy rất hứng thú, chúng ta làm một giao dịch như thế nào? Chỉ cần ngài nghiêm túc trả lời vấn đề của ta, ta liền cho phép ngài tháo nó xuống.”

Mắt thấy Kỷ Mạch xưa nay đối với mình rất cảnh giác lại đột nhiên đáp lại như vậy, Dạ Minh Quân nghi ngờ trừng mắt nhìn, hắn biết nhân loại sau khi uống rượu vào sẽ lâm vào trạng thái kích động hỗn loạn, chẳng qua là không nghĩ tới có thể để cho Kỷ Mạch rất cẩn thận lại trở nên lớn mật như vậy, suy nghĩ một chút, liền nói một chữ, “Được.”

“Tiên quân, ngài đối với ta có tâm ái mộ hay không?

Kỷ Mạch cũng không mất đi thần chí, trên thực tế say rượu mang tới khô nóng ngược lại để cho cậu từ bỏ tạp niệm, trừ Dạ Minh Quân cái gì cũng đều không muốn nghĩ nữa.

Cậu biết tính tình của tiên nhân, chỉ cần lấy vật mà đối phương cảm thấy hứng thú làm mồi dụ, lòng hiếu kỳ thịnh vượng của viên Hi Hoàng Khải Minh Châu này coi như phát hiện cạm bẫy cũng sẽ thử thăm dò mà cắn câu. Cho nên cậu cũng không đếm xỉa đến, vừa mở miệng chính là vấn đề mấu chốt nhất, nhìn thần tình tiên nhân vì vậy mà ngốc lăng, chỉ nghiêm túc cảnh cáo, “Ước hẹn, phải nói thật.”

“Đại khái… Không có a.”

Kỷ Mạch biết Dạ Minh Quân không thích nói dối, cho nên trước kia chưa bao giờ hỏi qua loại vấn đề này, bởi vì cậu ít nhiều cũng có thể đoán được câu trả lời. Nhưng mà, chân chính nghe tiên nhân rất là do dự chối, nội tâm vẫn không nhịn được lạnh lạnh. Cũng may hôm nay nhiệt huyết dâng trào mới có thể khó khăn lắm ổn định lại, nếu đổi lại là trạng thái cô quạnh những ngày qua, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ chạy trốn.

Ngay tại lúc cậu an ủi mình đây chẳng qua là đang thăm dò, phải lý trí phân tích trạng thái Dạ Minh Quân trước mặt mới có thể làm tốt kế hoạch đi khai hoang, tiên nhân đột nhiên bồi thêm một câu, “Dù sao ta còn không thể vì ngươi hủy diệt thiên hạ hoặc là không có được ngươi thì phải hủy diệt tâm tình của ngươi.”

Khoan đã, cái loại tình yêu huyền ảo này là cái quỷ gì? Nói đến tình yêu tại sao phải hiến tế thiên hạ, thiên hạ đã rất mệt mỏi, nó căn bản không muốn cùng nhân vật chính các ngươi giao tiếp. Cũng cái niên đại này, mọi người lại không thể hài hòa ăn chung chút ít bánh ngọt hay sao?

Chẳng qua là một câu nói, nguyên bản còn đang mang theo nan đề mà chán nản, Kỷ Mạch trong nháy mắt khôi phục mặt vô biểu tình, cậu chợt phát hiện vấn đề đến từ nơi nào. Dạ Minh Quân không phải là người, cho nên hắn hiểu biết đối với tình yêu đều đến từ câu chuyện tiên phàm mến nhau do loài người bịa đặt ra.

Mà ở những câu chuyện truyền lưu này, phương thức tiên nhân chứng minh mình yêu phàm nhân không phải vì nàng làm loạn thiên đình chính là buông tha tu vi làm người bình thường, tiểu thuyết hiện đại còn khoa trương hơn, động một chút là diệt thế nhập ma khiến cho máu chảy thành sông, nếu như Dạ Minh Quân có thể vì hắn làm ra những chuyện này, Kỷ Mạch mới chịu hoài nghi tiên nhân này đã đem đầu óc ném hỏng có phải hay không.

Khó trách Dạ Minh Quân vẫn cho là chính mình không có tâm tình yêu đương này, Kỷ Mạch chính mình cũng luôn cảm thấy quan hệ đôi bên khi thì mập mờ khi thì bình thường thật là khó bề phân biệt, theo tiêu chuẩn này, bọn họ cả đời này cũng không thể tới cùng một chỗ!

Dạ Minh Quân đối với tình yêu nhận biết hoàn toàn không thể đáng tin, hắn tuyệt đối cần phụ đạo ngoại khóa cảm tình!

Yên lặng vạch ra điểm chính cho mình, tâm tình Kỷ Mạch thoáng bình phục, quả quyết đổi một phương thức khác đi hỏi: “Vậy ngươi đối với ta là có suy nghĩ gì?”

Đối với vấn đề không liên quan đến tình cảm Dạ Minh Quân trả lời liền lưu loát rất nhiều, cúi người đến gần thanh niên đang nằm, thanh âm nhẹ như gió xuân,

“Muốn đến gần ngươi bảo vệ ngươi, muốn nhìn hình dáng ngươi bởi vì ta mà tay chân luống cuống, muốn càng thân mật đụng chạm ngươi thăm dò ngươi hết thảy, càng muốn biết ngươi một mực đang suy nghĩ gì, như vậy, ngươi cũng sẽ không bởi vì ta mà lộ ra thần tình tịch mịch.”

Tiên nhân ở thế ngoại đã lâu cũng không biết như thế là thẹn thùng cùng ngụy trang, tất cả ngôn ngữ đều là suy nghĩ chân chính từ nội tâm mình, rõ ràng là biểu hiện giống như đang nghiên cứu khoa học, nhưng khi rơi vào trong tai lại như một lời bày tỏ nóng bỏng, nóng đến mức Kỷ Mạch không nhịn được liền đỏ mặt, nhất thời cũng không biết nên như thế nào đi suy tính tin tức trong giọng nói, chỉ cảm thấy trên người khó hiểu nóng lên, cũng không biết là cơn say dâng trào, hay là rượu không say nhưng người tự say.

Dạ Minh Quân là thích mình, có lẽ còn không xem như yêu, cũng càng nghiêm túc hơn rất nhiều so với nhu cầu tìm một bạn đời cho nên muốn tìm một người phù hợp để yêu.

Giờ khắc này, rốt cuộc xác định cảm tình của tiên nhân cũng không hoài nghi nữa, Kỷ Mạch liền đưa tay vòng qua cổ đối phương đem khoảng cách đôi bên kéo lại gần hơn một ít, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có nghĩ tới hay không, tại sao phải có cảm tình như vậy?”

“Đại khái là bởi vì, từ trên người ngươi cảm nhận thấy mùi vị được xem trọng, cũng không phải vì ta là Hi Hoàng Khải Minh Châu, mà là chỉ coi trọng đối với Dạ Minh Quân.”

Thành thực đáp ra kết quả mình suy tính, Dạ Minh Quân thoáng rũ mắt xuống, thu lại ánh sáng rực rỡ lưu động mơ hồ trong con ngươi.

Giữa thượng cổ thần khí chỉ có hắn được lấy theo tên Hi Hoàng, các tiên nhân xem hắn như là hóa thân của Hi Hoàng mà tôn kính bảo vệ, nhưng, những ánh mắt sùng kính kia đều là chăm chú nhìn vào Hi Hoàng,mà không phải là tiên nhân Dạ Minh Quân.

Hắn vốn là một món pháp bảo, cho dù được thần linh điểm hóa cho mình có ý thức, nhưng bị đối đãi như vật phẩm cũng là chuyện đương nhiên. Cho nên, Hi Hoàng lúc rời đi không cần hướng hắn tạm biệt, những tiên nhân đã từng cùng hắn cùng nhau hành tẩu nhưng khi tiên nhân đó ngã xuống cũng không có bất kỳ người nào nhớ tới phải báo cho hắn một tiếng…

Rất lâu sau này Dạ Minh Quân mới hiểu được, có lẽ các tiên nhân chưa bao giờ làm trái ý nguyện của mình cũng không phải vì thích, chỉ vì đang làm các biện pháp cần thiết để bảo vệ Hi Hoàng Khải Minh Châu. Những trân quý pháp bảo kia đưa cho hắn cũng không phải lễ vật, mà là xem như đưa đồng loại cho hắn để cùng bầu bạn với Hi Hoàng Khải Minh Châu vượt qua năm tháng rất dài. Đối với thế nhân mà nói, sự khác biệt giữa hắn cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ trên bàn nguyên cũng chỉ là nhiều hơn một khí linh mà thôi.

Tiên nhân cũng không phải là chán ghét hắn, bọn họ vô cùng yêu mến hắn, chẳng qua là, pháp bảo chính là pháp bảo, hắn học được nhiều hơn nữa, cuối cùng cũng không phải con người.

Nhưng Kỷ Mạch không giống như vậy, cho dù biết được bản thể của hắn, nhưng khi được người này nhìn chăm chú, vẫn khiến cho Dạ Minh Quân không biết thế sự lại rơi vào sự phiền não của cậu.

Tiên nhân rất thích bị đối đãi như vậy, nếu như có thể, nguyện ý trả giá càng nhiều để có được cuộc sống như vậy dài hơn một chút, cho nên, lúc này cũng là đối với Kỷ Mạch mở miệng cười, “Còn có cái gì muốn hỏi? Không cần bất kỳ giao dịch nào, ta cũng trả lời ngươi.”

Bởi vì thích cảm giác khi được ngươi thích, cho nên ta rất thích ngươi, thì ra là như vậy, cảm tình chính là như vầy a.

Nhưng, Dạ Minh Quân, ta là bởi vì tính tình của ngươi mới sinh ra hảo cảm như vậy.

Cho nên, đối với ta luôn truy cầu hoàn mỹ mà nói, cái này còn không đủ, nếu như có thể, hy vọng ta như vậy cũng có thể có một ít nơi làm ngươi say mê.

Bình tĩnh sắp xếp lại mối quan hệ khó hiểu giữa bọn họ, Kỷ Mạch rốt cuộc hiểu rõ mình nên làm cái gì, mau sớm lớn lên, biến thành thần linh có thể mê đảo hạt châu này, là chủ nhân của Dạ Minh Quân, không phải là hắn thì không thể.

Một mục tiêu nghe ra vô cùng điên cuồng lại không thực tế, nhưng nó chính là tình yêu, đó không phải là một sự tồn tại rất không có lý như vậy sao?

Im lặng cười một tiếng, Kỷ Mạch vẫn là một người rất có kiên nhẫn, chủ nghĩa lãng mạn của cậu luôn là để cho mình sinh ra ý tưởng không thiết thực, thế nhưng cậu đã sớm được học nên như thế nào đi thực hiện việc đó đến nơi đến chốn, lúc này cũng không vội vàng, chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần, ta đã hiểu, mời nhận thù lao đi.”

Nghe cậu nói như vậy, tay Dạ Minh Quân cũng để lên Vô Yếm, thấy người đang vì vậy mà có chút khẩn trương nhưng lại không phản kháng, vẫn thử hỏi dò: “Thật có thể?”

“Ta muốn cho ngươi thấy dáng vẻ chân chính của ta.”

Tuy là theo bản năng nắm chặt sàng đan (khăn trải giường), Kỷ Mạch trả lời vẫn rất kiên quyết, lần này Dạ Minh Quân không do dự nữa, lúc Vô Yếm trên mặt được cởi ra, trong nháy mắt thế giới của Kỷ Mạch rơi vào một vùng tăm tối.

Cậu có thể nghe tiếng gió đêm thổi ngoài cửa sổ, cũng có thể nghe thanh âm ánh nến thiêu đốt bên trong phòng, lúc này mới giật mình, xưa nay đã có thói quen ở trong bóng tối, nhưng mấy ngày nay lại cho người thắp đèn dầu trong phòng mình, là bởi vì biết Dạ Minh Quân sẽ đến sao?

Kỷ Mạch không biết mình bây giờ là có bộ dáng gì, tướng mạo mình trong trí nhớ cũng không hẳn là xấu xí, những năm này ở Thần Điện vì điều dưỡng thân thể vẫn luôn ăn ngon, Tô Cách ở linh dược lại chưa từng bạc đãi qua, dựa vào xúc cảm mà nói thế nào cũng là da thịt non mịn, cũng không đến nổi không thể nhìn a?

Như thế nào lại không có động tĩnh, chẳng lẽ mình lớn lên rất xấu dọa tiên nhân chạy mất?

Có chút lo lắng nghĩ tới thực tế cho dù tình cảm có tốt đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không ngăn được người vì bộ mặt xấu xí này mà bị đả kích, không nhìn thấy tình hình chung quanh cậu chỉ có thể mờ mịt giơ tay lên, lúc chạm đến đến ngực tiên nhân xác nhận hắn không có rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ tiếc cậu bây giờ là tình hình vô lực nhất, thậm chí ngay cả đoán ý qua sắc mặt cũng không làm được, chỉ có thể yếu ớt kêu một tiếng, “Dạ Minh Quân?”

Trước đây người thấy qua khuôn mặt cậu dưới lớp mặt nạ chỉ có Tô Cách, đối với Tô Cách mà nói, Thần chính là từ ngữ ca ngợi cao nhất trên thế gian, cho nên Kỷ Mạch có thể được dùng từ Thần để hình dung hình dáng, tướng mạo tự nhiên sẽ không kém.

Từ xưa thiên tài địa bảo liền có khả năng trọng tố thân thể, lúc Kỷ Mạch mới tới dị giới bị Nhậm Thanh Nhai cho rằng cậu chính là lão yêu vương đang bị phong ấn, đều đem dược liệu trân quý thu thập được cho lão phụ thân này để muốn cậu khôi phục yêu thân. Sau đó vì chữa trị mà kinh mạch bị hư hại, Tô Cách cũng phối hợp với các loại linh dược mà điều dưỡng cho cậu, mặc dù đến cuối cùng cũng không cách nào để cho cậu có thể một lần nữa tu hành, ngược lại là nuôi ra một thân thể băng cơ ngọc cốt.

Cậu vốn là căn cơ tốt, bây giờ cũng đã trưởng thành mặt mày nảy nở càng dễ nhìn, nhưng mà đối với Dạ Minh Quân đã gặp qua rất nhiều thiên Tiên mỹ nhân mà nói, nơi hấp dẫn nhất mình nhất chính là sự lạnh lùng và thơ ơ giữa vùng lông mày của người kia.

Như hắn sở liệu, Kỷ Mạch vẫn biểu hiện hết sức lạnh nhạt đối với người khác, chân dung cũng rất ít có biểu tình gì, giống như là vầng trăng cô dộc trên cao luôn ẩn núp trong đêm tối, không cho phép bất kỳ người nào đến gần, ngẩng đầu một cái liền trốn vào tầng tầng mây mù giấu đi hết thảy tình cảm.

Người như vậy khó mà thân cận, chỉ vì không cách nào mở mắt ra liền nắm thật chặt vạt áo hắn, bất luận là cậu đem lãnh ý để hòa tan vẻ bối rối, nhưng trên gò má cứng nhắc lại vì hắn mà xuất hiện nét đỏ ửng, cảm thụ như vậy, quả nhiên làm người ta khó có thể quên.

Chẳng qua là, rõ ràng là một khuôn mặt sạch sẽ như tấm băng tuyết, vốn nên là đôi mắt linh động rốt cuộc không cách nào mở ra, một đạo vết sẹo màu sắc nhợt nhát đã đè trên chỗ cặp mắt, giống như một vết trầy trên mỹ ngọc, mang theo đầy vẻ tang thương bàng hoàng theo năm tháng mà đi qua, lưu lại chỉ có mấy phần trong trẻo lạnh lùng thê lương cùng không phải là phương hoa hoàn mỹ.

Đưa tay vuốt ve đôi mắt Kỷ Mạch bị hủy, thanh âm Dạ Minh Quân rất trầm thấp, “Đây là nguyền rủa?”

“Vô Đông là tâm kiếm, chỉ cần người cầm kiếm hận ý không tiêu, vết thương này liền vĩnh viễn không có cách nào chữa.”

Biết lấy kiến thức tiên nhân nhìn vấn đề xảy ra không khó, Kỷ Mạch nhàn nhạt nói ra đây vốn dĩ là thiết định do mình làm ra.

Thần Điện am hiểu chữa trị nhất, lấy khả năng Tô Cách nhưng cũng không có cách nào chữa khỏi thương thế của cậu, cuối cùng cũng bởi vì trước đây đem Nhậm Thanh Nhai nâng đở quá mức mạnh mẽ, liền tự mình nhận lấy quả đắng, chính là cậu mà thôi.

Ban đầu thời điểm không thích ứng bóng tối còn có thể khóc, kết quả phát hiện nước mắt sẽ để cho vết thương đóng vảy càng đau, cũng phải nhịn xuống. Sau đó gặp tình huống gì liền nghĩ, đau đớn như vậy cũng nhịn, bên cạnh chuyện gì lại có thể thương tâm, chậm rãi cũng chỉ có thể bình tĩnh đi đối mặt hết thảy.

Mà bây giờ, cậu giống như so với quá khứ dũng cảm hơn rất nhiều, cho dù đã hoàn toàn rơi vào bóng tối rất lâu, khi nhắc lại chuyện này cũng không có gì ba động, thậm chí còn có tâm tình lưu ý cách nhìn của Dạ Minh Quân, “Tiên quân, vết sẹo như vậy rất khó nhìn sao?”

A, nếu quả thật bởi vì loại lý do hủy dung này mà bị bỏ rơi, ta tuyệt đối đem cái hố con trai kìa cùng viên dạ minh châu này hầm lên làm đồ nhắm cho Tô Cách uống rượu.

Cũng may thời khắc mấu chốt Dạ Minh Quân tự thân mang theo bản năng cầu sinh cũng để cho hắn tránh khỏi số mệnh bị chưng, êm ái hôn một cái lên khóe mắt thanh niên, chỉ thành khẩn trả lời, “Mặc dù như vậy tương đối khiến người thương yêu, nhưng ta vẫn muốn chữa khỏi cho ngươi.”

Không tệ, ít nhất biết nói lời ngon tiếng ngọt, cho ngươi thập phần (100 điểm).

Trong lòng trêu chọc mà thoáng qua ý niệm như vậy, Kỷ Mạch không biết tiên nhân đem Vô Yếm đặt ở nơi nào, không cách nào thấy được cảnh vật, cậu bây giờ trừ Dạ Minh Quân cái gì cũng không cảm giác được, dứt khoát liền cưỡng ép đem tiên nhân kéo gần mình, trong khoảng cách cũng có thể nghe rõ ràng hô hấp của nhau, hơi say cũng đã nổi lên, cuối cùng thả mềm thanh âm hỏi: “Bây giờ dựa gần như vậy, ngươi muốn làm cái gì?”

“Trước tiên đem hệ thống xé.”

Nga, với trình độ tương thân tương ái mà nói, tình yêu chân thật của Dạ Minh Quân có thể là hệ thống.

Tiên nhân trả lời vô cùng thực tế, trong nháy mắt để cho Kỷ Mạch thật vất vả mới nổi lên ý dẫn dụ toàn bộ tiêu tán, chỉ cắn răng nói: “Sau đó thì sao?”

Rốt cuộc chính mắt nhìn vẻ mặt vì mình mà thay đổi của người này rất thú vị, Dạ Minh Quân vốn bởi vì vết thương có chút uất ức nhưng tâm tình trong nháy mắt trở nên cực tốt, vậy thì cười nói: “Muốn liếm một chút, có thể không?”

Khoan đã, tại sao lại triển khai như vậy? tốc độ xe của ngươi có phải hay không quá nhanh a?

Liếm cái động từ này có thể nói là tương đối vi diệu, hơn nữa căn cứ vị trí bất đồng hoàn toàn chính là sự khác nhau giữa khói xe hơi cùng tàu hỏa cao tốc, Kỷ Mạch trong nháy mắt bị tính cách rộng rãi này trấn trụ lại, mặc dù trong đầu không cách nào ức chế toát ra một mảng lớn kịch tình không hòa hài, suy nghĩ mình cũng quyết định theo đuổi hắn còn dè đặt cái gì, liền gắng gượng đáp lại, “Ngươi thử trước một chút, ta hô ngừng liền dừng lại.”

Tiểu gia hỏa này muốn dụ dỗ hắn.

Cuối cùng đem tâm tình phức tạp trong nội tâm của đối phương làm ra một định nghĩa như vậy, Dạ Minh Quân không biết tại sao trước kia mình đã đem Hi Hoàng Khải Minh Châu đưa đi, Kỷ Mạch đều ở đây cự tuyệt hắn lại đột nhiên có thay đổi này, nhưng, hắn vô cùng thích tình cảnh có thể đối với người này muốn làm gì thì làm.

Lúc này cũng làm theo ý tưởng trong nội tâm, đem tiên khí tụ ở đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm chỗ vết thương tựa hồ vĩnh viễn sẽ không khép lại, bây giờ tu vi hắn còn chưa đủ để đột phá thiên đạo quy luật bị vặn vẹo, nhưng là Hi Hoàng Khải Minh Châu tiên khí ít nhiều cũng có thể chế trụ lực lượng nguyền rủa.

“Như vậy có thoải mái một ít hay không?”

Từ xúc cảm dịu dàng từ đôi mắt truyền tới, vốn là khẩn trương đến thấp thỏm bất an Kỷ Mạch liền chậm rãi buông lỏng thân thể, đợi đến khi nghe câu hỏi êm ái tiên nhân, đột nhiên liền giác ban đêm đem hết thảy đều giao cho Dạ Minh Quân chủ đạo cũng không tệ, dù sao tiên nhân so với bất kỳ người nào cũng đều thương yêu mình, vĩnh viễn cũng sẽ không làm ra hành động tổn thương mình.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm cậu quyết định cho dù tiên nhân làm ra hành động vượt qua hạn chế cũng không phản kháng, người đang đè cậu đột nhiên không có động tác nào khác, yên lặng giằng co hồi lâu, chắc chắn người này giống như thật sự không có những ý nghĩ gì khác, Kỷ Mạch chỉ có thể nghi ngờ mở miệng, “Tiên quân?”

Lần đầu nhìn thấy tất cả diện mạo của cậu, vẻ mặt tràn đầy nghi vấn như vậy cũng làm Dạ Minh Quân hơi cảm thấy mới lạ, sau đó sẽ lại có biểu tình gì nữa? Sẽ là quyến rũ liêu nhân mà nhân loại hay nói sao? Có chút không cách nào tưởng tượng gương mặt này sẽ lộ ra thần sắc như vậy, muốn nhìn a! Vô cùng muốn nhìn a!

Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt chỉ có mình có thể đụng chạm, trong lời nói của Dạ Minh Quân tràn đầy mong đợi, “Ta thích bị ngươi công lược, đừng có ngừng, tiếp tục mê hoặc ta a.”

Loại thời điểm này ngươi cũng bướng bỉnh, ta có hô ngừng sao?

Khốn kiếp! Ta cũng nằm trên giường rồi ngươi còn muốn bị dẫn dụ thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phải chủ động… Nằm mơ đi, ngươi loại tiên nhân này đáng đời độc thân năm ngàn năm!

Rốt cuộc lĩnh ngộ được tính khí chơi đùa này của Dạ Minh Quân cũng không chỉ thể hiện trong sinh hoạt hàng ngày, cái tiên nhân này coi như nói yêu thương cũng là người mặt dày nhất trên đời, cưỡng ép chế trụ tâm xấu hổ trong nháy mắt đột xuất vòng vây, Kỷ Mạch quả quyết đẩy ra cái vị tiên nhân này rõ ràng muốn chơi mình, kéo mền qua đắp lại thân thể, liền mang theo giận dỗi nói: “Tiên quân, thức đêm tổn hại sức khỏe, mời nghỉ ngơi đi.”

Tại sao sẽ như vậy? Không phải đã nói sau khi đem mặt nạ cái khăn che mặt này lấy xuống không phải nên thành thân sao? Hắn nhớ trong chuyện đều là viết như vậy a?

Vô tội nhìn Kỷ Mạch trốn vào trong chăn chỉ cho mình một cái gáy, Dạ Minh Quân thấy cậu không cầm Vô Yếm về tựa hồ là thật muốn ngủ, vội vàng tiến tới thử dò xét nói: “Đây chính là nhân loại hay nói nửa chống cự, nửa nghênh đón sao?”

Không được, không thể dễ dàng như vậy để cho Dạ Minh Quân thuận lợi, còn chưa tới tay hắn liền ngồi chờ bị dụ dỗ, nếu là được còn không biết cần nghịch thành cái dạng gì, cơn gió này tuyệt đối không thể lớn!

Cảm giác say đã dần dần rút đi, Kỷ Mạch bằng lý trí cho ra cái kết luận này chỉ lạnh lùng trả lời một câu, “Không, cái này gọi là bạt điểu vô tình (*).”

(*) 拔屌无情: 拔屌 = bạt điểu = Rút trym ra. Suy ra câu nói có nghĩa là sau khi quan hệ xong thì vô tình quay lưng bỏ đi

Đây là cái thành ngữ gì, hắn làm sao chưa từng nghe qua?

Rất là tiếc nuối phát hiện ý dụ dỗ của Kỷ Mạch giống như đã tan đi, Dạ Minh Quân bất đắc dĩ sờ đầu một cái, quan sát Kỷ Mạch lặng lẽ nhích người vào trong góc giường một phen, lại nhìn nửa bên chỗ trống còn chừa lại một chút, có chút không xác định mà nghĩ,

Đây là cho mình vị trí sao? Ý là mình tối nay có thể ở lại chỗ này?

Thử thăm dò ngồi lên, chắc chắn Kỷ Mạch đang giả bộ ngủ cũng không có ý phản đối, Dạ Minh Quân tuy không hiểu vì sao người này giống như có chút tức giận nhưng lại cùng tực giận thực sự rất không giống nhau, suy nghĩ mình bây giờ thành công ngủ lại có thể so với tiến độ hệ thống cho phép mạnh lên không chỉ gấp đôi, liền lại cao hứng lên.

Đưa tay vỗ vỗ Kỷ Mạch một cái, phát hiện tiểu gia hỏa này còn chưa để ý hắn, vậy thì thừa dịp Kỷ Mạch chưa chuẩn bị nhẹ nhàng hôn lên gò má đối phương, sau đó có chút đắc ý cười nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon.”

Mới vừa nằm yên ngươi không thượng, bây giờ hôn má còn cười trộm, ngươi có phải bị ngốc hay không?

Loại thời điểm này ngươi xem tiểu thuyết bá tổng đã chạy đi đâu, lại không thể mạnh mẽ kéo chăn ra sao! Đáng ghét, đều do cái hệ thống rác rưởi kia, Dạ Minh Quân hoàn toàn bị dẫn đi lên con đường chính nhân quân tử chết tiệt rồi!

Sau đó, Kỷ Mạch liền bi thương phát hiện tiên nhân người này lại còn thật thanh khiết cầm một cái chăn khác mà ngủ ở bên cạnh mình, ngay cả mượn cớ ban đêm gió lớn kêu mình cho đắp chung chăn cũng sẽ không, ở phương diện tình yêu thật là so với chính hắn là một học sinh tiểu học còn không bằng cấp nhà trẻ làm việc.

Làm sao bây giờ? Cũng chắc chắn đôi bên đều thích nhau cũng muốn cảm tình phát triển sâu hơn, hai người trưởng thành thật sự phải đắp chăn bông mà nói chuyện phiếm thuần khiết hay sao? Không đúng, bọn họ so với cái này còn thảm hại hơn, ngay cả chăn đều không cùng một cái!

Chắc chắn nếu như mình không chủ động, Dạ Minh Quân muốn tự lĩnh ngộ thật là khó khăn, nhưng mà đừng nói đến mời, coi như muốn cậu bây giờ đi sờ người bên cạnh một cái, Kỷ Mạch cũng cảm thấy tâm tính muốn bạo tạc.

Cái gọi là sĩ khí chính là nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (*), bây giờ cậu rõ ràng đã là giai đoạn thứ ba, muốn chủ động xuất kích nữa nhưng lại không làm được, do dự hồi lâu, cũng chỉ là dùng thanh âm rất nhỏ lầm bầm bức ra một câu, “Dạ Minh Quân… Tối nay ánh trăng thật đẹp. Những lời này, ta chỉ nói qua với ngươi.”

(*)一鼓作气, 再而衰, 三而竭: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, hai tiếng trồng tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt

Không được, quá xấu hổ, đối với cậu mà nói đây đã là hành sự cực hạn, Dạ Minh Quân ngươi tự đi lĩnh ngộ đi!

Đem khuôn mặt nóng lên vùi vào trong chăn cũng không dám xoay người nhìn vẻ mặt Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch rốt cuộc chắc chắn mình làm ra thật sự không phải là phong độ phóng khoáng, lại suy nghĩ một chút mặc dù rất hào phóng nhưng còn có một hệ thống một mực đem cậu đi trên con đường khúc chiết mà lừa Dạ Minh Quân, đột nhiên liền phát giác phương hướng con đường đoạn tụ này là càng ngày càng họa phong thanh kỳ (vẽ ra rất trong sạch)

Một người khí thế hung hăng phải đem người lừa về nhà kết quả mở miệng một giây liền kinh sợ, một người cũng nằm xong cũng không biết thượng, bọn họ thật là đúng với chính mình khi độc thân những năm này.

Cứu mạng, rõ ràng cũng nằm chung một chỗ, tại sao vẫn cảm giác mỗi người cũng tản ra khí tức chú cô sinh nồng nặc? Chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là trời sanh một đôi?

Không khỏi cảm thán con đường phía trước một mảnh bi thương, Kỷ Mạch đoán chừng cả đời mình cũng chỉ nhiệt huyết dâng trào như vậy một lần, kết quả lại cứ như vậy lạnh ngắt, suy nghĩ một chút quả nhiên vẫn là ý nan bình, liền dùng chân âm thầm đạp đạp cái tên Liễu Hạ Huệ sống sờ sờ này.

Dạ Minh Quân ngày cả mẫu giáo đều chưa tốt nghiệp, khinh bỉ ngươi!

Tại sao hắn cách chăn còn bị đạp? Lại có chỗ nào không hiểu chính xác ý của tiểu gia hỏa này sao? Hay là, thật ra thì Kỷ Mạch cũng không muốn cùng hắn ngủ chung?

Vô tội nháy mắt mấy cái, nhớ lại đãi ngộ trước đó của Kỷ Mạch đối với hắn cầu gì được đó chưa bao giờ nói nặng lời, lại nghĩ bây giờ không chỉ bóp còn bắt đầu đạp chênh lệch cực lớn a, Dạ Minh Quân vi diệu đón nhận sự thật địa vị mình giống như càng ngày càng thấp, chỉ xác định một chuyện —— quả nhiên đoạn đường hắn phải đi hiểu tâm tư Kỷ Mạch tựa hồ còn rất dài.

Bất quá, bây giờ hắn vẫn quyết định làm bộ như không phát hiện cứ như vậy ỷ lại ở trên giường, dù sao lấy da mặt Kỷ Mạch sẽ không nói rõ muốn đuổi hắn đi ra.

Cho nên, ánh trăng thật đẹp, câu này Kỷ Mạch tận lực đối với hắn nói hai lần rốt cuộc là có ý gì chứ?

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dạ Minh Quân: Lão bà là một thanh niên văn nghệ, nghe không hiểu hắn đang nói gì thì phải làm thế nào?

Hệ thống: Không quan hệ, loại thời điểm này chỉ cần cà độ hảo cảm để cho đôi bên thần giao cách cảm là đủ rồi!

Dạ Minh Quân: Thì ra là như vậy!

Tống Kiều: Anh em ngươi ngốc sao? Haiz!

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Nói cho ta địa chỉ người chế tạo ra hệ thống.

Con ngựa từ 8 giờ sáng đến bây giờ, 6000 chữ cẩu lương rốt cuộc đến chiến trường!