Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 72

Hiện nay, thiên nhân đến Tiên Châu chỉ lộ diện mười mấy người, Tiên Châu phương này dường như cũng biết còn nhiều thiên nhân đang quan vọng tình thế, vì vậy chạng vạng tối liền truyền tới tin tức —— Bỉ Thương Sơn bài trí lôi đài trong mười ngày, nếu ai có thể thắng đến cuối cùng liền trở thành đạo lữ của Lý Tiên Nhi cũng lấy được Yêu Vương.

Thái độ này của bọn họ ngược lại giống như đang nghiêm túc vì Lý Tiên Nhi mà chọn phu quân, nhưng mà Kỷ Mạch vẫn cảm thấy hơi kỳ quái. Tiên Châu hiện nay toàn dựa vào vị chúa tế Lý Tiên Nhi này để uy hiếp địch nhân bên ngoài, tỷ võ chiêu thân nhưng lại nói rõ ý định người muốn chọn chính là thiên nhân, tu sĩ bản thổ bọn họ không tham dự. Lý Tiên Nhi cùng Tiên Châu có thể không có cảm tình gì, chẳng lẽ ba đại môn phái cứ như vậy đem người có võ lực cao nhất của mình mà chắp tay nhượng lại?

Ở Kỷ Mạch xem ra, Tiên Châu nếu có thể sống tạm đến nay, tuy không thấy rõ hình thế pháo hôi đang kéo chân sau, nhưng cũng nên tồn tại mấy người thông minh, không thể nào không hiểu tầm quan trọng của Lý Tiên Nhi đối với bọn họ.

Xuất hiện tình hình như vậy chỉ có thể là hai trường hợp, hoặc là cuộc tỷ thí này là cạm bẫy bọn họ nhằm vào thiên nhân; hoặc đây chính là ý của Lý Tiên Nhi, người Tiên Châu căn bản không cách nào ngăn trở.

Ở Tiên Châu hiện nay, Phụng Triều bọn họ là một phe, môn phái bản thổ là phe kia, nhóm thiên nhân có tính toán, lập trường giữa Lý Tiên Nhi cùng Thần Nông Đỉnh lại khó bề phân biệt, tình thế rất là phức tạp.

Tuy như vậy, Kỷ Mạch lo lắng nhất cũng không phải là địch nhân ngoài ánh sáng này.

Theo Dạ Minh Quân miêu tả, thần khí núp ở Yêu Châu dường như đối với Nhâm Thanh Nhai rất coi trọng, hôm nay án binh bất động đại khái là đang quan sát Yêu Vương có thể đột phá tâm kiếp hay không. Nếu Nhâm Thanh Nhai tỉnh lại, xem như chính là thiên nhân duy nhất đã độ tâm kiếp, chỉ sợ càng được thần khí yêu thích, giống như Dạ Minh Quân cùng Kỷ Mạch tạm thời thỏa thuận chủ tớ ước hẹn cũng không phải không thể nào.

Kỷ Mạch hiểu rất rõ nhân vật chính do mình sáng tạo, Nhâm Thanh Nhai sau khi tỉnh lại có thể tiếp tục cùng cậu là địch hay không còn không biết, nhưng chỉ cần nhìn thấy thảm trạng của các yêu thú, nhất định sẽ không chút do dự huyết tẩy Tiên Châu, như thế nào lợi dụng cuộc phong ba này để cho Phụng Triều đạt được lớn nhất lợi ích, cũng phải nhanh chóng tính toán.

Trước khi đi tới cái thế giới này, Kỷ Mạch cũng không biết mưu tính là như thế nào, cũng may cậu xưa nay đều rất giỏi học tập. Ở thần điện ba năm, cậu không có biện pháp tu hành, chỉ có thể cố gắng đi theo Thường Huy học tập, hiện này cũng nên xuất sư, chẳng qua là hơi sửa sang lại thì đã đem tình thế Tiên Châu phân tích rõ ràng.

Tô Cách cứu Kỷ Mạch thoát khỏi Yêu Châu cho cậu chỗ nương thân, Thường Huy giáo hội cậu như thế nào dựa vào đầu óc để sinh tồn, hai người đều là nhân vật do Tống Kiều sáng tạo, cho nên Kỷ Mạch xưa nay liền xem vị tiền bối này như người bạn thân, thậm chí cũng xem như là một nửa lộ nhân phấn.

Dĩ nhiên, cân nhắc đến tính tình thích khoe khoang của một vị cha già nào đó, Kỷ Mạch quyết định vẫn nên an tĩnh nhìn hắn tìm chỗ chết đi, dù sao Đại Tế Ti làm việc biết đúng mực, Tống Kiều dày vò như thế nào đi nữa, Tô Cách cũng sẽ không gây thương tổn đến vị Thần mà mình xem trọng.

Ai! Trái ngược hoàn toàn…

Suy nghĩ đến con trai của người khác một chút, thần sắc Kỷ Mạch trong nháy mắt lại có mầy phần buồn rầu.

Hiện nay sắc trời đã tối, Huy Nguyệt cùng Dạ Minh Quân y như kế hoạch mà đi linh sơn điều tra trước, Thủy Vô Ngân ở trong cái bình đang rất nhàm chán, thấy bộ dáng này của Kỷ Mạch còn tưởng là cậu đang lo lắng có người đánh tới, ngay lập tức liền thề thốt mà nói: “Ngươi yên tâm, coi như ta bây giờ chẳng qua là một vò nước, trên đời này cũng không có người có thể lừa gạt được cảm giác của thiên hạ đệ nhất sát thủ, nếu như có người tới, ngươi nhất định có thể chạy thoát!”

Ngươi nhất định phải tự tin như vậy mà thảo luận loại vấn đề chạy trốn này?

Kỷ Mạch nghe nửa câu trước còn tưởng rằng đây là lời nói hùng hồn gì, kết quả một câu cuối cùng vừa ra trong nháy mắt liền chứng thực sự thật vị đại sát thủ này xuất thân từ khôi hài văn.

Đây là ngày thứ nhất bọn họ tới Tiên Châu, không ai có thể nghĩ đến Kỷ Mạch chẳng qua là một phàm nhân lại dám để cho hai vị cường giả bên cạnh đi ra ngoài, chính là thời cơ dò xét tình báo thích hợp nhất.

Mặc dù nơi đây ở một đám thiên nhân, bên cạnh Kỷ Mạch lại chỉ có vị đồng đội Thủy Vô Ngân đang trong trang thái sắp chết hiện chỉ là một vũng nước này, nhưng cậu ngược lại không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ tùy ý tìm đề tài nói chuyện phiếm: “Ta đã thấy thiên nhân không ít, giống như Thủy huynh không câu chấp như vậy cũng không có mấy người.”

Đây cũng là lời nói chân thành của Kỷ Mạch, vị đại sát thủ này đều biến thành một vò nước thế nhưng mỗi ngày lại không thấy nửa phân buồn rầu, thậm chí còn có tâm tình cùng Huy Nguyệt cười cười nói nói, cũng thật là một người rộng lượng. Lúc này cũng là như vậy, chỉ thấy trong bình nổi lên bong bóng nước, ngay lập tức liền cười to mà đáp lại: “Đó là đương nhiên, trí nguyện bình sinh của ta chính là làm người tiêu dao đệ nhất trong thiên hạ, cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!”

Thiên nhân có loại tình tình này Kỷ Mạch còn chưa từng gặp qua, tuy biết nhân vật chính của khôi hài văn cũng thật sáng sủa lạc quan, nhưng nghĩ tới cảnh ngộ của hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Thủy huynh bị Thần chuyển nhượng rơi vào tình cảnh như vậy, nhưng nhìn qua đối với hắn không có ý oán hận gì sao?”

Thiết định của Thủy Vô Ngân chính là Vạn Thủy Chi Linh, theo lý thuyết chỉ cần bên cạnh còn có tồn tại thủy phân sẽ không phải chết, nếu không phải Thần đem hắn chuyển nhượng, phần năng lực đến ngay cả một thiên nhân cường đại cũng không thể giết chết hắn lài dần dần dời đến cho Nhâm Thanh Nhai.

Nhưng mà, đối với hiện thực tấm thân bất tử của minh bị phá, hắn dọc theo đường đi lại nửa chữ cũng không nói, hiện nay lại có thể cùng vị Thần Kỷ Mạch này tùy ý cười nói, tình hình như vậy, ngược lại để cho Kỷ Mạch rất tò mò vị thiên nhân này có cảm nghĩ gì.

“Thần Tinh Tế Ti, Thủy mỗ cũng nói lời thật với ngươi, mặc dù các ngươi đều nói thiên nhân là do Thần sáng tạo, nhưng đối với ta mà nói Thần vẫn là người xa lạ, ta vẫn không thể xem hắn như thân nhân mà đối đãi, có thể làm bạn hay không đều khó nói. Thủy Vô Ngân ta bị Yêu Vương bắt là tài nghệ không bằng người, chết ở trong tay hắn ta cũng không oán không hối hận, một người xa lạ không có nghĩa vụ vì ta mà phải làm gì, đồng dạng, khi đó ta nếu có thể thoát hiểm cũng sẽ không đi để ý tới sống chết của Thần.”

Nói tới Thần linh, ngữ khí của Thủy Vô Ngân bình thản rất nhiều, bất quá rất nhanh lại khôi phục sự tùy ý những ngày qua,

“Dĩ nhiên, nếu hắn thà chết chứ không chịu khuất phục mà bảo trụ cái mạng này của ta, Thủy mỗ cũng không ngại kết giao người bạn này, đáng tiếc đầu năm nay người giống như tên yêu tinh kia chịu cùng người xa lạ nói nghĩa khí không còn nhiều lắm.”

Nghe lời này Kỷ Mạch mới phát hiện, nguyên lai thái độ mỗi một thiên nhân đối với thần đều không giống nhau, Tô Cách yêu thích Thần linh, Thường Huy mặc dù căm thù nhưng có thể vì lợi ích cho phép Thần linh tồn tại, mà giống Thủy Vô Ngân căn bản không quan tâm thần linh, đó cũng là cách tự do và dễ dàng nhất để tiếp tục tồn tại.

Có lẽ cậu chỉ là vận khí không được tốt, vừa vặn Nhâm Thanh Nhai lại thật đem Thần xem như sinh phụ mà đối đãi, cho người phụ thân là cậu tăng thêm quá nhiều thiết định mà một phàm nhân không thể gánh nổi, cho nên, khi một khắc thiết định đó bị sụp đổ, mới có thể tiêu tan như vậy.

Có lẽ đây chính là luật bảo tồn của vận khí, cậu cũng xui xẻo thành như vậy, cho nên mới có thể vừa vặn gặp Dạ Minh Quân mới đến cái thế giới này?

Bất đắc dĩ cười một tiếng, Kỷ Mạch nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà coi như là tự an ủi mình chỉ là một tác giả không thuộc bất luận một Châu nào, hướng về phía Thủy Vô Ngân chỉ là nhàn nhạt trả lời: “Tinh linh tộc tuy cao ngạo cố chấp nhưng đơn thuần chính trực, ngươi đã cứu Huy Nguyệt, hắn là đối với ngươi chính là chân tâm tương giao.”

“Cứu hắn là bởi vì yêu tinh này rất xinh đẹp, ta rất thích nhìn, với hắn lại không có gì liên quan.”

Thủy đại sát thủ trả lời vẫn không tim không phổi, chẳng qua là kèm theo rung động trên mặt nước dâng, có lẽ là suy nghĩ mình đại khái sống không được bao lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói,

“Nhưng mà, thiếu nợ nhân tình là khó chịu nhất, ta nếu là cứ như vậy mà biến mất, hắn đời này đại khái cũng luôn ghi nhớ chuyện này. Cho nên ta phải cố giữ một hơi để cho hắn báo đáp một ít, như vậy nếu như ngày nào đó ta không nhịn được mà chết, hắn cũng không đến nổi bởi vì những chuyện xấu này mà tự trách.”

Thủy Vô Ngân những ngày qua mở miệng chính là mỹ nhân, Kỷ Mạch nguyên còn tưởng rằng chẳng qua là thiết định như vậy, ngược lại là không nghĩ tới hắn lại luôn nghĩ như vậy. Xem ra bất luận Lý Tiên Nhi sinh ra như thế nào, cái vì đệ nhất thiên hạ mỹ nhân này Thủy Vô Ngân đều là sẽ nhận, hắn chân chính cầu cũng chính là để cho Huy Nguyệt được an tâm, đừng bởi vì mình thân vong mà lưu tâm.

Vừa nghĩ như thế, người này ngày xưa ở trong tiểu thuyết truy mỹ nhân cũng giống như vậy, hầu hết thời gian đều là thưởng thức đối phương tính tình cam tâm tình nguyện tương trợ, coi như cuối cùng bị cự tuyệt, cũng là tự đắc tiêu sái rời đi. Vị Thủy đại sát thủ này, thà rằng nói muốn tìm lão bà, không bằng nói là mượn vào cớ này để vui chơi trong giang hồ, cho nên, tuy bị độc giả gọi đùa là đệ nhất thiên hạ vỏ xe phòng hờ, nhưng Trung Phấn (Fan trung thành) cũng không thiếu.

Đột nhiên ý thức được nhân vật chính có nhân khí cao cơ bản đều có chỗ độc đáo riêng, Kỷ Mạch hiểu biết đối với thiên nhân không khỏi lại đổi mới một phen, liền lấy trà thay rượu đối với hắn khẽ thở dài: “Sinh tử coi nhẹ, nghĩa bạc vân thiên, Thủy huynh quả nhiên là một người hào kiệt.”

” Mọi người Thần Điện các ngươi đều là nhân tài, nói chuyện còn dễ nghe như vậy, nếu nuôi ra một đệ nhất thiên hạ mỹ nhân nữa, ta còn thật không nỡ đi.”

Lời này của Kỷ Mạch chính là lời Thủy Vô Ngân thích nghe, mặt nước lúc này cũng là nhộn nhạo mấy phần, cuối cùng cảm thấy may mắn mà thở dài,

” Thời điểm ta mai phục ở thần điện thấy ngươi đối với người khác rất lạnh lùng, còn tưởng rằng là một nhân vật cao tầng tàn nhẫn vô tình, liền nhận tờ giấy ám sát của Bạch Nhật Mộng, hôm nay xem ra ngược lại là một diệu nhân, thật may cuối cùng không giết thành.”

Thủy Vô Ngân vẫn là người có tầm nhìn rộng, thân là sát thủ lại vui mừng vì nhiệm vụ thất bại, bị Kỷ Mạch bắt được thế nhưng thù cũ tựa hồ cũng đã sớm quên sạch. Nghe lời này của hắn Kỷ Mạch cũng mới nhớ tới, thật ra thì cũng bất quá là mấy tháng thời gian, mình không ngờ là cùng quá khứ hoàn toàn bất đồng, hôm nay coi như là thiên nhân xa lạ cũng có thể tận hứng trò chuyện, những địch ý đối với thế giới dựng lên cuối cùng là dần dần giải tán.

“Thời điểm đó ta đem tất cả thiên nhân coi là địch nhân, cho rằng cả đời mình cũng sẽ không trở thành bằng hữu của bất kì người nào, hôm nay ngược lại là dần dần phát giác, con người vẫn phải là đích thân xem qua mới có thể kết luận, trên đời không có nhiều người tốt như vậy, nhưng cũng không có bao nhiêu người xấu.”

Có lẽ là bởi vì, khi đó trong mắt cậu chỉ thấy được thế nhân không tốt, thấy được chỉ có bóng tối, bây giờ học được cách phát hiện điểm tốt của người bên cạnh, thế giới cũng theo đó nhu hòa rất nhiều, Dạ Minh Quân! Viên minh châu này chung quy cũng đem ban đêm của cậu chiếu sáng lên hoàn toàn.

Chỉ là nhớ tới Dạ Minh Quân, khóe miệng Kỷ Mạch liền nở nụ cười có mấy phần ôn nhu, thấy vẻ mặt của cậu, Thủy Vô Ngân chỉ thầm nói, người này nhìn qua tuy cùng dáng dấp hình người của yêu vương hết sức tương tự, nhưng khi cười lên ngược lại là hoàn toàn không giống, con lộc kia chỉ là một mặt lạnh như băng, nửa điểm nhu hòa cũng không.

Nghĩ tới đây, hắn cũng nhớ lại câu hỏi lúc bị yêu vương bắt, liền có chút nghi ngờ nói: “Thật ra thì, Yêu Vương cũng hỏi qua ta cái nhìn đối với Thần. Hắn nói, có thể đem Thần làm người xa lạ mà đối đãi, đây mới là năng lực làm người ta hâm mộ nhất.”

“Hắn nói không sai, nếu có thể kip thời chia ra khi ta vừa xuất hiện ở Tuyết Nguyên, có lẽ chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Đối với Thủy Vô Ngân thì câu nói này hắn vẫn không cách nào hiểu được, Kỷ Mạch cũng là trong nháy mắt biết ý tứ trong lời nói, hơi dừng lại nhìn những ngón tay của mình một chút, thần sắc Thần Tinh Tế Ti cuối cùng lại khôi phục vẻ lãnh đạm những ngày qua, chỉ hướng về phía ánh trăng ngoài cửa sổ dùng thanh âm nhỏ đến mực không thể nghe thấy mà thở dài nói,

“Ta không hối hận viết 《Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》, thế nhưng ta cũng hy vọng, chưa bao giờ từng gặp qua ngươi.”

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Mạch: Nhận rõ sự thật mình là người không thuộc về Châu nào, ta liền cự tuyệt tham gia hết thảy hoạt động rút thẻ.

Tống Kiều: Manh mới rút được một con chim bồ câu một con hồ ly, cầu giải thích cái này là SSR sao?

Kỷ Mạch: Ngươi loại người Âu Châu này nên bị như vậy!

Dạ Minh Quân: Không quan hệ, ta là SSR giới hạn duy nhất, tới rút a!

Kỷ Mạch: Ngươi cho ta ngốc? Đem ngươi rút ra để liếm ta?

Hệ thống: Người chơi Kỷ Mạch tự mình đạt được SSR Dạ Minh Quân đang nghịch ngợm.

Dạ Minh Quân: Tới hôn hôn a!

Kỷ Mạch: Được rồi, yêu đương trúng đồ ngốc a.

Loại hoạt động lên núi tế tố này đối với tử trạch quá không hữu hảo rồi, ai nha cái thắt lưng của ta …