Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 86

Theo kết quả mà Thần Nông Đỉnh cùng Dạ Minh Quân thảo luận, kẻ chủ mưu chuyện này chính là Cửu U Thiên Địa Qua, còn như Sơn Hà Xã Tắc Đồ có tham dự hay không, cân nhắc đến trình độ cố chấp đối với vinh dự của Hi Hoàng, bọn họ càng nghiêng về khuynh hướng không có.

Thông qua cùng Thần Nông Đỉnh trao đổi, Kỷ Mạch cũng hiểu rõ kế hoạch chân chính của bọn họ không sai biệt lắm, nguyên lai bản thân Bỉ Thương Sơn chính là trận pháp do Phong Tiên bố trí, sau khi thiên nhân ký xuống tính danh, một khi luận võ thua cuộc liền sẽ tiêu vong, mà lực lượng tự thân lại bị trận pháp bảo tồn cung cấp cho Nhậm Thanh Nhai hấp thu.

Thiên nhân phần lớn tâm cao khí ngạo, sau thất bại tuyệt sẽ không ở lâu, vì vậy đối với chuyện người thua cuộc mất tích mọi người cũng không lưu ý, ngay cả Kỷ Mạch mấy ngày nay cũng là đem sự chú ý đặt thẳng lên trên người Long Hề, hoàn toàn bỏ quên động tĩnh của người rời đi.

Hôm nay nghĩ đến, Long Hề mặc dù có bảo trì thắng liên tiếp được ghi chép lại, chỉ sợ cùng Phong Tiên mỗi đêm đưa đến đan dược cũng không thoát khỏi liên quan.

Một thiên nhân ở trên lôi đài lại không ai có thể địch lại, quả thực giống như một chúa tể mới sắp ra đời vậy, tin tức như vậy đủ để làm tất cả thế lực sinh lòng cảnh giác. Phong Hàm Tình có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy để dời đi tầm mắt của người ngoài, ngược lại cũng không thẹn là một đời hào kiệt năm đó.

Mọi người tuy lập trường bất đồng, nhưng hôm nay chung mục tiêu đều là bắt Thiên Địa Qua kết thúc thiên nhân chi loạn, cho nên lúc Kỷ Mạch hướng Thần Nông Đỉnh nói lên việc muốn lưu lại Long Hề, phía kia cũng đáp ứng cái yêu cầu này.

Năng lực của Long Hề đối với Kỷ Mạch hữu dụng, Thủy Vô Ngân cũng dần dần khôi phục sau khi Nhậm Thanh Nhai lưu lại một lá thư, bốn ngày trôi qua đã có thể ngưng tụ thành hình người, hiện nay dưới sự hỗ trợ của Huy Nguyệt mà khôi phục tu vi.

Chuyện Mạc Ngữ Tiên Các rút lui cũng tiến hành rất thuận lợi, đối với tình huống hai đại môn phái khác cũng không ngăn trở, Mạc chưởng môn đều rất kinh ngạc, chỉ có Kỷ Mạch biết, đây là bởi vì bọn họ biết tiên nhân sắp nhúng tay chuyện này. Một khi tiên nhân ở cái thế giới này phi thăng trở lại, cuộc sống thiên nhân nhất định sẽ không tốt, hai đại môn phái vốn dĩ bài xích Mạc Ngữ Tiên Các tự nhiên vui vẻ cười nhạo.

Thần Điện mất nhiều tâm lực như vậy mới chế tạo ra một cái Phụng Triều, tới mấy vị thần tiên liền muốn để cho bọn họ đem thiên hạ chắp tay nhượng lại, chuyện như vậy Kỷ Mạch tuyệt không đáp ứng.

Tiên Châu đang vì quật khởi lần nữa mà chuẩn bị, cậu cũng không nhàn rỗi, vào sáng sớm cùng Thần Nông Đỉnh thỏa đàm xong liền dùng bồ câu đưa tin, cùng Thường Huy và Tống Kiều cả đêm bàn đối sách.

Trời sáng chính là cuộc chiến thu quan, tối nay tất cả đệ tử Mạc Ngữ Tiên Các đều đã theo Mộc Tuần Chân Quân đến Thính Tuyết Thành, chỉ chừa chưởng môn ở Kỷ Mạch nơi này nhìn tình huống, xem thử có thể đem Như Nhứ Sơn cũng dời vào cảnh nội của Phụng Triều hay không.

Mạc Thiên Tề cũng không cho rằng Tiên Châu sẽ đơn giản như vậy mà buông tha cho một tòa cực phẩm tiên sơn, ngược lại là Kỷ Mạch nhìn bộ dạng hắn lo lắng, chỉ định liệu trước mà an ủi: “Mạc chưởng môn, ta bảo đảm ngươi sẽ không hối hận về quyết định của mình.”

Để Phụng Triều phát triển trong một thời gian dài thì nó nhất định phải đào tạo tu sĩ thuộc về mình, trong Tiên Châu cũng không phải mỗi một môn phái đều có người phi thăng, khi Cửu Tiên Thiên Thành cùng Vô Biên Phong Nguyệt Lầu lấy được sự gia trì của tiên nhân, vậy thì những môn phái nhỏ kia không muốn bị chiếm đoạt cho nên dù muốn hay không cũng sẽ cân nhắc đến Phụng Triều.

Thời cơ đục nước béo cò tốt như vậy, Thường Huy há lại bằng lòng bỏ qua, ngay tại thời điểm hai đại môn phái kích động chuẩn bị nghênh đón lão tổ tông, thì toàn bộ hóa thân của hắn đều suốt đêm làm thêm giờ, chưa tới mấy ngày đã đàm luận thành mấy cái khế ước hợp tác.

Sự đấu tranh giữa những thế lực này là một vấn đề không đáng kể so với việc giải quyết Thiên Địa Qua, nhưng nó lại rắc rối hơn nhiều so với một trận đại chiến. Nói cách khác, đối với Phụng Triều như thế nào ở sau cuộc chiến đứng vững gót chân thì quan trong hơn nhiều so với chiến thắng Thiên Địa Qua.

Tuy biết như vậy, Kỷ Mạch vẫn không để cho thân phận Dạ Minh Quân lúng túng dây dưa ở giữa, chỉ đuổi hắn đi chữa trị Thần Nông Đỉnh, còn bản thân thì ở trong phòng tỉ mỉ suy tính một phen cách dùng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Tin tức về Lý Tiên Nhi chưa thu thập hoàn toàn, Kỷ Mạch còn không dám tự tiện bổ sung thiết định về nàng, nhưng, trong này còn có một Diệp Quân Hầu có tu vi cũng không kém với Phong Tiên.

Căn cứ tư liệu do Ma Châu bộ hạ cũ cùng Thính Tuyết và Diệp Phá cung cấp, Kỷ Mạch bốn ngày này thử đem Ma Chủ trong quá khứ truyền vào hệ thống, tuy thất bại nhiều lần, nhưng thắng ở tốc độ tay của cậu khá nhanh, chung quy là trước trận chiến cuối cùng có thể hoàn thành tất cả các thiết định mới.

Đối với thiên nhân mà nói, lúc thiết định thành hình thì không có cách nào sửa chữa nguyên thiết, ví dụ như Kỷ Mạch cố gắng gia nhập thuộc tính thương yêu vào trong sinh mệnh nhưng vì cùng một điểm thiên ma vô tình mà xảy ra xung đột cho nên liền trực tiếp tiêu tan, cũng không cách nào để ký ức của Ma Chủ ở cái thế giới này thay thế cho cốt truyện trong sách, cuối cùng chỉ có thể đem tất cả trí nhớ khi Diệp Quân Hầu còn là nhân loại mà bổ sung vào.

Kết quả khi làm như vậy chính là khi Ma Chủ một lần nữa thành hình, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Mạch liền tràn đầy hoài nghi, “Nhân loại, là ngươi đem những ký ức kia truyền cho ta? Nguyên lai con trai ta là như vậy tới?”

Xem ra Diệp Quân Hầu sau khi sống lại thì chuyện phát sinh qua hắn cũng còn nhớ, nói cách khác chỉ có thiên nhân sau khi đã xác định tử vong thì linh hồn mới có thể bị thanh trừ trí nhớ.

Căn cứ biểu hiện này lại tiếp tục cho ra một kết luận mới, Kỷ Mạch đối mặt với Diệp Quân Hầu nhưng chỉ nhàn nhạt nói: “Trí nhớ là thật, nhưng cảm tình giữa ngươi cùng Ma hậu thì người ngoài không thể nào biết được, ta cũng chỉ có thể đem tư liệu mà ta thu thập được đưa cho ngươi.”

Đây là một phát hiện khác của Kỷ Mạch, nếu như tác giả chỉ đơn giản viết hàng chữ trong thiết định là nhân vật chính đối với người nào có hảo cảm thỉ trong trí nhớ thiên nhân cũng chỉ có chuyện như vậy, cũng không sinh ra cảm tình dao động nào. Nếu muốn thiên nhân lưu lại ký ức cảm tình chân chín thì văn tự phải có khả năng cộng hưởng với linh hồn.

Nói như vậy, Nhậm Thanh Nhai sẽ có cảm tình phong phú như vậy, cũng không thoát khỏi liên quan với việc miêu tả nội tâm của hắn thời niên thiếu

Kỷ Mạch không có kinh nghiệm phu thê nam nữ cũng không biết Ma Chủ cùng Ma hậu là dạng cảm tình gì, vì vậy chỉ có thể căn cứ vào hồi ức của Diệp Phá mà kể về cuộc sống hằng ngày của họ, chuyện này cũng khiến cho ánh mắt của Diệp Quân Hầu tràn đầy vẻ không thẻ tin, “Không thể tưởng tượng được, ta sẽ yêu một người, còn vì nàng mà ở thời kỳ tráng niên liền sinh hạ hậu duệ.”

Tuy như vậy, từ sau khi Diệp Quân Hầu xuất hiện không phát động công kích mà xem xét thì cái thí nghiệm này cuối cùng cũng thành công. Nghĩ tới đây, Kỷ Mạch nắm bức họa trong tay cũng thoáng buông lỏng một chút, chỉ duy trì thần sắc bình tĩnh đem khế ước đã chuẩn bị xong đưa tới,

“Ma Chủ bệ hạ, chúng ta làm ngươi sống lại cũng không phải đang làm việc thiện, vì sau này có thể hợp tác vui vẻ, mọi người ký kết một cái hiệp nghị như thế nào?”

Diệp Quân Hầu tính tình kiêu căng, sẽ có hậu quả như thế nào khi muốn hắn tôn ngươi làm chủ, Tiên Châu hôm nay chính là một ví dụ sống động. Lúc này còn chưa xem khế ước, hắn liền cười lạnh nói: “Ngươi muốn ra lệnh cho ta?”

Đối với kết quả như vậy cũng không ngoài suy đoán của Kỷ Mạch, tuy cậu ở trong thiết định đã nói rõ tình huống trước mặt, nhưng nội tâm lại đưa ra suy đoán khả năng Diệp Quân Hầu lựa chọn đồng quy vu tận lại có xác suất đến tám thành, lúc này chỉ nói: “Ta cũng không muốn đem thời gian thân thân ta ta cùng ái nhân mà cùng thiên nhân dây dưa, Ma Chủ bệ hạ trước tiên có thể xem điều kiện một chút, nếu có ý kiến, chúng ta tiếp tục thương lượng.”

Toàn bộ thiết định của Diệp Quân Hầu đã bị Tống Kiều bán cho Kỷ Mạch, lúc cậu viết xuống khế ước cũng có ý tránh đi ngòi nổ của Ma Chủ, cũng không nhắc tới một chữ nào liên quan đến quan hệ chủ tớ, cũng tuyệt không đưa ra ý uy hiếp.

Ngoại trừ không thể tàn sát người vô tội, không thể cướp đoạt nữ nhân cùng tài vật của người khác, chính là hai quy định không thể thay đổi này ra thì hết thảy hành động đều lựa chọn lấy phương thức giao dịch tiến hành, lại viết rõ, nếu Diệp Quân Hầu bày tỏ không đồng ý, bất kỳ người nào cũng không thể cưỡng ép ra lệnh hắn làm việc, có thể nói là toàn diện chiếu cố tâm kiêu ngạo của thiên ma.

Nhưng mà dù vậy, Diệp Quân Hầu vẫn cảm thấy những điều khoản này rất chướng mắt, chỉ nhướng mày nói: “Nếu như ta không đáp ứng thì sao?”

Tống Kiều đặc biệt đối với Kỷ Mạch dặn dò qua, tuyệt đối không thể dùng tính mạng hoặc là thân nhân uy hiếp Diệp Quân Hầu, huyết tính của vị đại gia này một khi bị kích thích, không thấy máu thì không thể nào lắng xuống, con trai nếu là bị côn đồ bắt giữ, hắn thà để cho con trai chết ở trong tay mình, cũng phải đem địch nhân bằm thây vạn đoạn.

Bất quá, tính tình Ma Chủ như vậy, một mực theo hắn chính là bị trở thành nô lệ, Kỷ Mạch yên lặng quan sát thần sắc hắn một phen, thấy trên mặt người này cũng không có địch ý gì, liền chỉ mỉm cười nói: “Dạ Minh Quân gần đây có rất nhiều ý tưởng to gan, ví dụ như thử đem vũ khí của Ma Chủ đổi thành một con thỏ nhỏ màu hồng, hoặc là thử nghiệm ma pháp có thể đem tính tình thiên nhân chuyển thành thiếu nữ đáng yêu hay không…”

Đối với chuyện mình thừa dịp Dạ Minh Quân không có ở đây liền tát nước dơ lên trên người yêu, hành động như vậy nhưng Kỷ Mạch cũng không cảm thấy chột dạ một chút nào, trên thực tế cậu lại tin tưởng từ tận đáy lòng rằng, với trí tưởng tượng kém cỏi của mình thì đơn giản là không đủ để dự đoán sự nghịch ngợm của Dạ Minh Quân.

Mặc dù so ra còn không bằng cấp độ của Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch lời này đối với một thẳng nam mà nói vẫn có lực uy hiếp đáng sợ hơn so với cái chết, Diệp Quân Hầu chỉ yên lặng tưởng tượng hình ảnh này một phen liền cảm thấy chán ghét, chỉ dùng ngữ khí hoài nhân sinh, nói: “Ngươi cùng loại biến thái này cảo cơ?”

Đối với lần này, Kỷ Mạch lựa chọn dùng nụ cười hiền hòa đáp lại: “Tin tưởng ta, nếu như sau này ta cùng hắn không thể cảo cơ nữa, một khi mất trí ta tuyệt đối có thể đem hướng giới tính của ngươi đổi thành nam.”

“Mẹ nó, lão tử chúc hai tên cẩu nam nam các ngươi thiên trường địa cửu vĩnh kết đồng tâm!”

Diệp Quân Hầu tuy ngạo mạn nhưng cũng không ngu, hắn biết tình thế của mình bây giờ bất lợi, sở dĩ cùng Kỷ Mạch giao thiệp chẳng qua là ở cân nhắc tình huống trước mắt, nhưng trong lòng suy nghĩ, nếu nhân loại này dám đánh chủ ý lên hắn liền giết trước rồi nói sau, thiên ma nhất mạch bọn họ tuyệt đối không chịu làm kẻ dưới.

Bất quá, nếu như Kỷ Mạch đứng đắn cùng hắn đàm phán, Diệp Quân Hầu ngược lại có thể không chút do dự nào mà xuất thủ, nhưng mọi người tùy ý tán gẫu như vậy, lại khiến cho hắn cảm thấy nếu mình đem những lời đùa giỡn này xem là thật thì hình như chỉ số thông minh có vẻ hơi thấp a…

Khi Kỷ Mạch viết xuống khế ước, Diệp Quân Hầu liền biết nhân loại này đã thăm dò tính khí của mình, xem như là mị ma thuộc hạ của hắn am hiểu a dua nịnh nọt nhất cũng không làm được trình độ này, nếu nói đến thiên nhân đại khái là sự thật.

Bây giờ trong trí nhớ của Ma Chủ, mình nhập ma là bởi vì bị Thần Điện truy bắt đến tuyệt lộ, không nhập ma chỉ có thể bị thiêu chết. Bất luận quý tộc hay là bình dân đều xem hắn là tai họa, ngay cả nô lệ được cứu cũng có thể sợ hãi mà bán đứng hắn, cho nên hắn đối với thế nhân căm ghét trở thành thiên ma chân chính, dẫn dắt chúng ma nơi thâm uyên phát động vong linh thiên tai.

Mà ở thế giới này, hắn lại vì bảo vệ một nữ nhân mà bước lên thiên ma chi đạo, lại yêu một người hơn cả bản thân mình, ngay cả khi nàng sinh hạ con trai cũng là đào tâm đào phế mà đối đãi, cảm tình như vậy vừa xa lạ lại vừa quỷ dị.

Nếu như trước khi hắn nhập từng có người đối với hắn đưa tay ra trợ giúp, hắn còn như như bây giờ mà căm ghét loài người sao?

Ngay cả Diệp Quân Hầu cũng không biết đáp án của vấn đề này.

Liên quan tới người nữ nhân được đặt tên là Thành Song, hôm nay ở trong ký ức của hắn chẳng qua là một bức họa được lưu lại sau khi Phụng Triều kiến quốc, đó là Thái hậu trang nghiêm, khoác vũ y trắng noãn ngồi trên hậu vị tượng trưng cho Phỉ Quốc, hai mắt hơi rũ xuống, vừa giống như thương hại chúng sanh lại tựa như không có phân nửa cảm tình gì.

Rõ ràng là khuôn mặt xa lạ, thoáng hồi tưởng lại nhưng cũng đủ để khiến sát khí trong lòng hắn dần dần phai nhạt.

Cũng hhông biết là bị lực lượng gì thúc đẩy, Ma Chủ ngạo mạn tự phụ cuối cùng ngồi ở trước mặt Kỷ Mạch, chỉ dùng giọng nói ra lệnh không chịu sửa đổi của hắn: “Thêm một điều kiện, nếu như ta công kích con trai mình, lập tức đem ta thu hồi vào trong bức họa.”

Kỷ Mạch hôm nay nguyên bản chỉ là thử nghiệm, nếu không thành công còn chuẩn bị dùng thiết định khác tiếp tục sửa đổi, ai ngờ Diệp Quân Hầu cuối cùng thỏa hiệp, tuy cậu nghe lời này cũng là không nhịn được thở dài nói: “Nguyên lai đối với những ký ức này, ngươi chính là tin tưởng.”

“Yêu là một thứ ngu xuẩn lại vô dụng, ta sẽ không thừa nhận mình phạm xuẩn, nhưng, thiên ma cũng không nhận sai. Chỉ cần là ta đưa ra quyết định, xem như ta không nhớ, đó cũng là đúng, bao gồm rảnh rỗi đến đau trứng mà đi dưỡng một đứa con trai.”

Đây là cực đoan tự phụ thuộc về Diệp Quân Hầu, hắn tin chắc bất kể thiên đạo quy tắc gì cũng không thể ảnh hưởng được tình cảm của mình, hắn đối với cái tên tiểu ma tử kia không xuống tay được chỉ có thể là bởi vì bản thân không muốn động thủ.

Hắn nếu viết chiếu thư truyền ngôi cho con trai, nói cách khác thiên hạ này là Diệp Quân Hầu hắn đưa cho thằng nhóc con nhà mình chơi, Ma Chủ đưa đồ, một đám lão tạp mao lại dám cướp, bằng một điểm này, đáng chết.

Thấy Ma Chủ thật sự vươn tay đồng ý đánh dấu linh hồn khế ước, nỗi lòng lo lắng của Kỷ Mạch cũng buông xuống, chỉ đối với hắn cười nói: “Nguyện một trăm năm tới mọi người sống chung vui vẻ.”

Không sai, phần khế ước này cũng có hạn định, trên đó viết rõ, một trăm năm sau Kỷ Mạch để Diệp Quân Hầu ly khai, mọi người từ đây cũng không còn dây dưa rễ má gì nữa.

Ở Kỷ Mạch xem ra, trăm năm sau mình tám thành đã cùng Dạ Minh Quân ổn định, cũng đủ để ứng đối Ma Chủ làm khó dễ, mà ngắn ngủi trăm năm, đối với tuổi thọ thiên ma dài đằng đẵng cũng không phải là không thể tiếp nhận, hai người vì vậy xem như đạt thành nhất trí.

Diệp Quân Hầu là một người sảng khoái, vừa cùng Kỷ Mạch đứng cùng trận doanh cũng không keo kiệt cung cấp trợ lực, liền vỗ bàn nói: “Đừng nói nhảm, nói đi, diệt đỉnh núi nào? Ta phải chém chết ai? Hoặc là, phải bẻ gãy lỗ mũi trâu của lão đạo nào để tế cờ?”

Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch trong nháy mắt kinh ngạc phát giác vị này chính là một nhân vật chính hung bạo, mắt thấy hắn đã vận sức suy nghĩ mười tám loại phương pháp giết chết lão đạo, liền lập tức ngăn lại nói: “Xin dừng tay, đó là minh hữu của chúng ta.”

Diệp Quân Hầu chưa bao giờ có loại minh hữu này, cũng may hắn cũng biết một nam nhân độc bộ thiên hạ như mình luôn là số ít, nhìn Kỷ Mạch xem như cho mình mặt mũi, cũng liền thay đổi mục tiêu: “Vậy trước tàn sát mấy tên Thần Điện để nâng lên uy phong?”

Nghe vậy Kỷ Mạch lại im lặng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắc nhở: “Ngươi có phải quên ta chính là thần điện Thần Tinh Tế Ti hay không?”

Cậu nói một chút, Diệp Quân Hầu cũng nhớ tới con trai mình giống như ngay tại Thần Điện, vừa nghe đến cái địa phương rách nát này liền cảm thấy chán ghét. Tuy biết Thần Điện nơi này chỉ là một ổ chim bồ câu, cùng Quang Minh Thần Điện kia không phải là một, nhưng trong nội tâm Ma Chủ vẫn chán ghét như cũ, chỉ cả giận nói: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngươi đem lão tử triệu hoán ra lâu như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Kỷ Mạch phát hiện mình muốn thích ứng tác phong thô lỗ của Ma Chủ còn phải đi một đoạn đường rất dài, cũng may cậu ứng phó thiên nhân cũng xem như có kinh nghiệm lão luyện, chỉ duy trì tâm tính bình tịnh như thủy nhàn nhạt trả lời:

“Nếu như thân nhân của Dạ Minh Quân phản đối chúng ta đoạn tụ, ngươi đứng ở sau lưng ta dùng hình dáng hung thần ác sát này để trấn tràng. Nếu Ma Chủ quả thực không tìm được chuyện làm, ta cũng không ngại cho ngươi nghỉ đi Giải Ngữ Thành dẫn theo con trai.”

Diệp Quân Hầu vốn tưởng rằng mình nếu xuất thủ thế nào cũng phải để cho người trong thiên hạ giảm bớt một nửa. Ai ngờ người này triệu hoán Ma Chủ đi ra, lại chính là để cho hắn làm bảo tiêu kiêm chức bảo mẫu, hắn kiến thức rộng cũng chỉ có thể lâm vào trạng thái hoài nghi nhân sinh—— đầu năm nay muốn cảo cơ còn phải long trọng như vậy?

Cũng may đối thủ bọn họ cũng không phụ lòng mong đợi của Ma Chủ, kèm theo sắc trời bỗng nhiên tách ra, bầu trời Tiên Châu chính là sấm chớp rền vang, tuy là đầu mùa hè, nhưng cỏ cây ltrong nháy mắt lại bị sương tuyết bao trùm, toàn bộ Tiên Châu hàn lãnh như vùng địa cực.

Cuồng phong sấm sét dẫn đầu,, huyền băng mở đường, chính là dấu hiệu Cửu U Thiên Địa Qua hiện thế.

Thiên địa dị biến như vậy tự nhiên không gạt được cảm giác của Diệp Quân Hầu, nhìn về phía sát khí trên không trung kia cường đại đến mức lệnh cho hắn một thiên ma cũng cảm thấy thẹn, khẽ cau mày, “Đoạn tụ chết tiết, thân nhân này thật không đơn giản.”

“Ma Chủ bệ hạ, bây giờ mọi người có thể bắt đầu hợp tác lần đầu tiên—— thay ta phá vỡ trận pháp phù không tại Tiên Châu đem những tiên sơn này đánh vào phàm trần, ta muốn từ hôm nay, thế gian không còn Tiên Châu.”

Thiên Địa Qua xuất hiện liền đại biểu kế hoạch bắt đầu, Kỷ Mạch biết bây giờ là thời kỳ mấu chốt để nó cùng Nhậm Thanh Nhai dung hợp, lập tức nhân cơ hội làm ra ứng phó, lấy ra vật phẩm của lần giao dịch này đưa cho Diệp Quân Hầu, “Dĩ nhiên, là thù lao, đây là kiếm gỗ mà con trai ngươi lúc năm tuổi lần đầu tiên tập võ sử dụng.”

Khế ước bọn họ nói rõ, Kỷ Mạch mỗi lần ủy thác Ma Chủ làm việc cũng phải đưa lên cống phẩm, Diệp Quân Hầu tuy biết đây bất quá là một loại giải thích khác của việc trả tiền thù lao, nhưng nhìn cũng thuận mắt rất nhiều.

Hắn vốn còn muốn nhìn một chút xem cái vị thần điện bạch y tế ti này muốn dùng loại đồ chơi mới mẻ gì để đánh động mình, kết quả lại là loại đồ chơi của tiểu hài tử, không khỏi nhíu mày: “Ngươi lại dùng loại đồ rách nát này cùng thâm uyên chi chủ giao dịch?”

Kỷ Mạch rất hiểu thiết định của Diệp Quân Hầu, vị Ma Chủ này đối với bảo vật gì cũng chỉ để tiêu khiển, xem như mình để một thần khí ở trước mặt hắn, đại khái cũng không tránh khỏi bị giễu cợt.

Cũng may vị cha già ngạo mạn này cũng có nhược điểm, cho nên cậu chỉ nhẹ giọng nói: “Thanh Đế tiết kiệm, chỉ cần vật phẩm còn có thể dùng được cũng sẽ không ném đi, lúc đầu khi được kiếm gỗ này chính là hết sức vui mừng.”

Quá khứ của Thanh Diệp, Diệp Quân Hầu đã thông qua trí nhớ mà biết được, bất quá người khác nói là một chuyện, chính mắt mình nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Hôm nay hắn liếc mắt nhìn kiếm gỗ này một cái tuy đã cũ nhưng được lau rất sạch sẽ, yên lặng tưởng tượng một hài tử không cha không mẹ được đưa cho một cây kiếm gỗ mà xem như bảo bối, Ma Chủ tuy không có tâm, nhưng một chút phế lưu lại còn có chút đau nhói.

Quên đi, rốt cuộc cũng là con trai hắn, nhưng cái loại tượng trưng cho quá khứ tội nghiệp này mà lưu lại trong tay loài người chính là vứt hết mặt mũi của Diệp Quân Hầu.

Nghĩ như thế tự thuyết phục mình, Ma Chủ đem kiếm gỗ thu vào không gian trữ vật, vung ra áo choàng đen như mực dung nhập vào trong bóng đêm, chỉ để lại một câu tràn đầy sát ý,

“Không cần ngươi nói, muốn cướp đồ của con ta, lão tử đầu tiên chính là đạp nát cái ổ chó của cái đám lão tạp mao này.”

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Quân Hầu: A, lão tử không tâm can như vậy lại bị con trai bắt giữ, hoàn thành xuân thu đại mộng (*) của nó.

Kỷ Mạch: Ma Chủ, có người muốn cướp đồ chơi của Thanh Đế.

Diệp Quân Hầu: Cái gì? Lão tử bạo nổ đầu chó bọn họ!

Kỷ Mạch: A, cha già.

Bạch lộc: Nhìn chằm chằm ——

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Đừng tưởng rằng ta sẽ quản ngươi.

(*)春秋大梦: Giấc mộng xuân thu – Một thành ngữ ý chỉ những điều phi thực tế