Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 99

Tiên đế chưa bao giờ từng xem thường Thiên Địa Qua từ thời thượng cổ liền chém chết vô số tiên thần, vì đề phòng nó đột nhiên đánh lén, lúc đầu thiết lập doanh trại liền mệnh chúng tiên không có mệnh lệnh thì không thể tự tiện rời đi. Nhưng mà tiên nhân phân đình chung quy là chưa từng thấy qua thần khí oai, chư tiên Giác Mộc Đình lại cùng phiến thế giới này tồn tại rất nhiều liên hệ, vừa nghe thấy tông môn của mình gặp nạn liền trái lệnh tiên đế đi cứu viện, như vậy mới đưa đến kết cục toàn quân bị diệt.

Tiên nhân Giác Mộc Đình đối với phiến thế giới này quen thuộc nhất, hôm nay bọn họ bỏ mạng không chỉ khiến cho trận thế bao vây của tiên đế xuất hiện lỗ hổng, còn đưa tới Thiên Đình phải tổn hao nhiều nhân vật lực hơn để đi khám xét địa hình bố trí chiến trường, có thể nói hoàn toàn phá vỡ kế hoạch chinh phạt ban đầu.

Phong Tiên mới vừa mang đến tin tức, tiên đế liền gọi các tiên nhân chủ sự đến để thương nghị đối sách, Kỷ Mạch thừa dịp trong thời gian chờ đợi liền đem tin tức biết được viết thành báo cáo, đợi đến khi được thủ vệ dẫn vào trong điện liền có cái nộp lên, cũng miễn cho phí một phen miệng lưỡi.

Thống soái tác chiến lần này là tư chiến Phá Quân Tương Tinh, nguyên bản đang vị trận thế phòng ngự xuất hiện lỗ hổng mà nhức đầu, vừa thấy Kỷ Mạch đưa tới tình báo, biết được vong hồn tiên nhân còn có thể tăng cường lực lượng cho Thiên Địa Qua, hiện nay cũng không biết nó đã cường hóa đến trình độ nào, liền không nhịn được đối với Phong Tiên cả giận nói:

“Các ngươi a, hồ đồ! Đối thủ của Thiên Địa Qua không người nào không phải là ma đầu đương thế cùng tiên thần thượng cổ, trong các ngươi người mạnh nhất cũng bất quá chỉ có tu vi tám trăm năm, ngay cả số lẻ nó tồn tại trên thế giới cũng chưa tới, nhiều người hữu dụng sao? Ngoan đồng dù có nhiều hơn nữa cũng không thể địch lại tráng hán lực! Vì sao không thông báo tiên đế chờ Thiên Đình phái chiến tướng? Hai mươi tám vị tiên nhân a, cứ như vậy mà không còn —— “

Từ sau khi hạn chế hạ giới phi thăng, binh nguyên Thiên Đình kém xa trước đây, bỗng nhiên ít đi nhiều tiên nhân như vậy thật là tổn thất không nhỏ. Phong Tiên vốn dĩ đã phát giác không ổn, thế nhưng Tiên Châu bị tiêu diệt làm nội tâm của chúng tiên Giác Mộc Đình đối với hậu duệ mình rất áy náy, lúc này con cháu lại gặp nạn nữa há có thể khoanh tay đứng nhìn, ngay cả chính hắn, nghĩ đến Nguyệt Tiên trước khi chết chỉ có đồ đệ bồi ở một bên, cuối cùng cũng cùng đi theo. Nhưng không nghĩ tới chính là hậu nhân được cứu, nhưng lại đem chính mình bồi thường vào, cũng không biết là đáng giá hay không.

Phong Tiên lúc này tuy là tự trách, thế nhưng ván đã đóng thuyền không cách nào vãn hồi, mất hết can đảm cũng chỉ có thể cúi đầu xin phạt, “Tình thế hậu nhân ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta lòng như lửa đốt, không kịp đợi đình nghị tự tiện chủ trương, mời tiên đế trách phạt.”

Hậu thế đều bị Thiên Địa Qua diệt, tiên nhân Giác Mộc Đình cấp thiết cũng là nhân chi thường tình, nhưng là vừa nghĩ tới hậu quả của chuyện này, Phá Quân Tương Tinh chính là quá tức giận, “Bọn họ đều đã là thi thể, phạt cái gì? Lấy roi đánh thi thể sao? Rõ ràng đã thành tiên chặt đứt trần duyên, lại vẫn bị tư tình nhi nữ làm mờ đầu óc, các ngươi —— các ngươi thứ người như vậy nên sung quân đi hầu hạ Khải Minh Châu!”

Kỷ Mạch biết chuyện như vậy dù sao cũng phải có người vác nồi, sau khi gửi tình báo thu được liền đứng ở bên cạnh Dạ Minh Quân không nói thêm nữa, lúc này nhưng không nhịn được mà liếc người nào đó một cái, “Sung quân?”

Dường như là nghe được nghi vấn của cậu, một bố y lão nhân đứng ở bên cạnh Dạ Minh Quân liền nhìn Kỷ Mạch một cái, liền nhỏ giọng giải thích rõ:

“Tiên nhân mới phi thăng tới chủ Thiên Đình đều phải trở thành thủ hạ của vị thần khí mà tu hành mấy năm, người theo đạo chủ là phong thủy thổ địa liền theo Bách Dược Thần Nông Đỉnh học tập quy luật bốn mùa, những võ tiên thiên binh thiên tướng này phụ trách thủ vệ Cửu U Thiên Địa Qua diễn luyện quân sự, Sao Văn Khúc, Sao Tử Vi loại văn tiên này thì phụ trợ Sơn Hà Xã Tắc Đồ sửa sang lại điển tịch đã qua… Còn như Hi Hoàng Khải Minh Châu, nếu có người bướng bỉnh khó tuân thủ thiên quy liền phái đi đến động phủ của Dạ Minh Quân để lịch luyện một chút.”

Kỷ Mạch sau khi vào cửa liền quan sát qua những tiên nhân này nghị sự, chỉ tiếc cùng triều đình bất đồng, chỗ đứng bọn họ có chút tùy ý, nói chung chính là văn tiên ở một nơi, võ tiên ở một nơi, cũng có mấy người canh giữ ở bên cạnh Dạ Minh Quân cùng tiên đế, nhưng chỉ dựa vào bề ngoài quả thực không phân biệt được địa vị cao thấp.

Bây giờ lão nhân mới mở miệng, Kỷ Mạch cũng không biết đối phương có thân phận như thế nào cũng không tiện tùy ý đáp lại, chỉ tiếp tục hoài nghi nhìn về phía Dạ Minh Quân, “Người khác đều là học tập, chỉ có ngươi là lịch luyện?”

Kỷ Mạch vốn dĩ là hy vọng Dạ Minh Quân thuận thế giới thiệu một chút để mình ứng đối, thế nhưng thay vào đó lại là một vị cũng chưa từng đem quan hệ giữa các cá nhân nhìn ở trong mắt, coi như bị tuôn ra lịch sử đen tối của mình ở Thiên Đình vẫn chỉ đối với Kỷ Mạch mà chớp chớp mắt, “Có cảm nhận được ta là độc nhất vô nhị hay không?”

Loại nghịch ngợm độc nhất vô nhị này Kỷ Mạch dĩ nhiên cảm nhận được, lúc này chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời một câu, “Tiên quân quả nhiên thanh thuần không làm bộ, cùng người khác bất đồng.”

Kỷ Mạch cùng Dạ Minh Quân sống chung chưa bao giờ nói lời ác ngôn, nhưng nếu hạt châu này trêu chọc cậu thì nhất định không thể thiếu ngữ khí lạnh lẽo mà bị trào phúng mấy câu, cho dù hôm nay biết được người này có thân phận tôn quý, nhưng một điểm này vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Lão nhân dường như chưa thấy qua có người nào đối đãi Khải Minh Châu như vậy, hơi kinh dị mà nhìn ánh mắt của Kỷ Mạch, sau đó lại nhìn Dạ Minh Quân tuy bị giễu cợt nhưng lại còn mỉm cười, như vậy liền đối với bọn họ chắp tay, “Ngược lại đã quên chúc mừng quân thượng hỉ đắc lương duyên.”

Từ khi tiên nhân hạ xuống tới nay, Kỷ Mạch chỉ cảm thấy gậy to đả bổng uyên ương luôn treo trên đỉnh đầu, ngược lại không nghĩ sẽ có một ngày được chúc mừng, tỏ vẻ hữu hảo đáp lễ đối với lão tiên nhân, liền nghe Dạ Minh Quân ở bên tai nói: “Hắn trước kia thủ ta mười năm, nguyên là chiến tướng phàm trần phi thăng, sau khi rời động phủ của ta liền thuận lợi lên chức Nguyệt Lão.”

Lời này vừa nói ra Kỷ Mạch trong nháy mắt bất ngờ một chút, Nguyệt Lão sẽ chúc phúc bọn họ ngược lại không tính là bất ngờ, nhưng, hạt châu này rốt cuộc đã làm cái gì mới có thể làm cho một tên tướng quân đổi nghề thành người mai mối a? Cái biến độ nhảy qua bước chuyên nghiệp này cũng quá kinh người đi!

Lúc ban đầu phi thăng ở chủ Thiên Đình, tiên nhân đi theo thần khí liền tương đương với đạo sư dẫn đường của bọn họ, tiên nhân được Khải Minh Châu chỉ dẫn tuy đối với hắn vạn phần nhức đầu, mà những tiên vị được bọn họ hướng tới cũng vạn phần quái lạ, nhưng bất ngờ là đều cùng Dạ Minh Quân có quan hệ không tệ.

Lúc này Nguyệt Lão cũng nở nụ cười hiền hòa, “Lúc lão phu ở phàm trần luôn tin tưởng vững chắc vì nước mở rộng lãnh thổ nhất thống thiên hạ mới là chính đạo, cũng may trong lúc ngu dốt được quân thượng điểm hóa mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đoạt tính mạng người trưng binh nhập ngũ chung quy đều hao tổn dân sinh, khắp nơi thi hài, vợ con ly tán như thế nào bù đáp được với thành tựu lương duyên đoàn tụ sùm vầy? Có thể sử dụng một đoạn nhân duyên giải quyết vấn đề, liền chớ có đại động can qua.”

Nghe lời này, Kỷ Mạch trong nháy mắt nhớ tới một đống tiểu thuyết ngôn tình kỳ quái của Dạ Minh Quân, mắt thấy một tiên nhân thật tốt lại bị hắn tiêm nhiễm ái tính vào não, liền vội vàng khuyên nhủ: “Quốc có quốc đạo, gia có gia quy, dân sinh vận nước không thể phân cách đối đãi, bất luận vì nước chinh chiến hay là giây tơ hồng thành duyên cũng đều không phải là chuyện xấu.”

Nguyệt lão nguyên bản là thấy Dạ Minh Quân thật sự yêu thích người này, liền cũng hướng Kỷ Mạch biểu đạt mấy phần thiện ý, tác thành Khải Minh Châu mong muốn, nghe xong lời này ngược lại là thật lòng có mấy phần thưởng thức, cũng liền thân thiết gật đầu một cái,

” Không sai, lúc thiên hạ yên ổn lão phu tất nhiên chỉ là Nguyệt Lão nói chuyện nhân duyên, nếu có người định khuấy loạn thiên đạo, giây tơ hồng trong tay này cũng có thể trở thành thiên la địa võng, thu hết ác đồ tại ba nghìn hồng trần, tiễn bọn họ một đoạn ngược luyến nghiệt duyên.”

Kỷ Mạch nhìn Nguyệt Lão trong nhận thức của cậu chẳng qua chỉ là người làm mai chưởng quản nhân duyên tại Thiên Đình, không nghĩ tới trong lời nói của lão lại để lộ ra mấy phần khí phách đặc biệt, đang nghi ngờ liền thấy Dạ Minh Quân tiếp tục giới thiệu: “Nguyệt lão là một trong mười vị tiên nhân có tu vi cao nhất tại chủ Thiên Đình, giây tơ hồng của hắn chính là pháp bảo thiên la địa võng có lực phong ấn cường hãn nhất, năm đó vì truy tìm ta mà nghiên cứu chế tạo ra a.”

Nửa câu trước còn làm cho Kỷ Mạch có chút khiếp sợ, đợi đến một câu cuối cùng xuất hiện cậu liền trong nháy mắt khôi phục thần sắc không biểu tình—— được rồi, xem ra Dạ Minh Quân ở Thiên Đình cũng không phải là tứ cố vô thân, đại lão ở các lãnh vực cũng là đại lão, mình cũng không cần lo lắng bị tiên thần chia rẽ tình duyên rồi.

Cho nên, đạo lý cậu cũng hiểu, nhưng là, tại sao hạt châu này đã trở thành đại lão nhưng phương thức thì lúc nào cũng nghịch như vậy?

Ngay tại lúc bọn họ âm thầm trao đổi, mấy vị tiên tướng chủ trì chiến sự cũng đang thương thảo đối sách, thấy mọi người đối với nên công hay là nên thủ vẫn tranh luận không nghỉ, nam tiên nhân mặt lạnh bên cạnh tiên đế cuối cùng mở miệng,

“Chuyện này không cần tranh cãi, chúng ta phải công, hơn nữa phải là tốc công. Bây giờ ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, hôm nay Thiên Địa Qua là cần mượn vong hồn tu bổ khí thân mới lưu lại ở cái thế giới này, một khi phục hồi như cũ nhất định sẽ lập tức phá vòng vây.

Chúng tiên không có khả năng vĩnh viễn tề tụ một đường, nếu nó ở thế giới khác lại thi hành thủ đoạn kích phá đối với từng phân đình, trong chư vị lại có bao nhiêu người có thể hoàn toàn chặt đứt trần duyên, chắc chắn mình gặp phải chuyện gì cũng sẽ không bị trúng kế?”

Lời này trong nháy mắt chỉ ra vấn đề tồn tại trước mặt, đợi hắn dứt lời, Nguyệt Lão liền đối với Kỷ Mạch nhàn nhạt giới thiệu: “Cái vị chưởng quản tư pháp Mạc Ngữ Thiên Vương này cũng xuất từ môn hạ của Dạ Minh Quân, suy cho cùng, tiên nhân có thể ở đại thiên thế giới tìm được tung tích Khải Minh Châu đầu tiên, thì việc đuổi bắt vài đọa tiên yêu ma lập được chiến công căn bản không thành vấn đề.”

Dạ Minh Quân ở Thiên Đình năm ngàn năm, tiên nhân quen nhau hôm nay hơn phân nửa đã thành nhân vật cao tầng, hắn mặc dù có thể ngoan cố kháng cự chúng tiên, cũng là do những đại lão này không muốn làm khó Khải Minh Châu, cơ bản chưa từng đối với chuyện hắn cùng người phàm mến nhau tỏ thái độ.

Kỷ Mạch vốn dĩ còn nhận thức chuyện này muốn thành cũng không dễ dàng, hôm nay mới phát hiện mình vẫn xem thường Dạ Minh Quân. Hắn là một tiên nhân am hiểu học tập như vậy lại ở bên cạnh nhiều đế vương mà đợi nhiều năm, như thế nào lại không hiểu Ngự Nhân Chi Sách?

Hắn bất quá là đối với quyền thế không có hứng thú, trong ngày thường lại rất có đạo lý, chỉ nếu không có ai trêu chọc mình liền lười quản. Phải biết, tiên quân chân quân tại Thiên Đình tuy nhiều, nhưng có thể được chúng tiên xưng là quân thượng, cũng chỉ có một mình Dạ Minh Quân.

Hạt châu này có thể ở Thiên Đình nghịch ngợm nhiều năm như vậy, không có việc gì làm còn cùng tiên đế chuyện trò vui vẻ, có thể dựa vào hoàn toàn không phải là thân phận thượng cổ thần khí.

Cho nên, vì trở thành đại lão mà có thể tự do nghịch ngợm, lọại lý do này thật sự không thành vấn đề sao?

Ngay tại thời điểm Kỷ Mạch một lần nữa bởi vì Dạ Minh Quân mà hoài nghi nhân sinh, Dạ Minh Quân nhìn như hoàn toàn không chú ý đình nghị cuối cùng nói tới chính sự, liếc mắt nhìn chúng tiên còn đang tranh luận liền nói: “Vậy liền đem Thiên Địa Qua dẫn ra là được rồi.”

Chúng tiên tự nhiên biết để cho Thiên Địa Qua hiện thân là biện pháp giải quyết tốt nhất, chẳng qua là bọn họ thật là không nghĩ ra nên như thế nào bức ra một thượng cổ thần khí vô tâm vô tình, lúc này thấy Dạ Minh Quân mở miệng, Mạc Ngữ Thiên Vương lập tức hỏi: “Quân thượng có kế sách?”

“Dùng lộc đi câu nó?”

Ngữ khi Dạ Minh Quân lúc nói chuyện vẫn ung dung như trước, chúng tiên lại là mặt đầy mờ mịt hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì, chỉ có Kỷ Mạch biết ý tứ của hắn, liền cau mày nói: ” Đồng dạng kế sách ta không cho là Thiên Địa Qua bị trúng kế lần thứ hai.”

Dạ Minh Quân xưa nay nói cái gì sẽ không đi giải thích, chúng tiên chỉ có thể tự mình cố gắng nghiên cứu kỹ thâm ý trông ngôn ngữ của hắn, nhưng hắn thích xem hình dáng Kỷ Mạch bởi vì ngạc nhiên và nghi ngờ khó hiểu mà nghiêm túc nhìn mình chăm chú, lúc này liền cười nói: “Vậy liền đem đồ nó thích cũng đặt chung một chỗ, lộc của ngươi, Sơn Hà Xã Tắc Đồ, còn có ta.”

Con mồi này ngược lại là thật sự câu nhân, nhưng là Kỷ Mạch nghe vậy chỉ nhíu mày, “Nó thích ngươi?”

“So sánh đãi ngộ của Thần Nông Đỉnh, nó vẫn là chiếu cố ta.”

Lời này của Dạ Minh Quân có lý có chứng cớ, Thần Nông Đỉnh ban đầu định ngăn cản Thiên Địa Qua liền trực tiếp bị đánh xuyên khí thân, mà Khải Minh Châu đều ở trước mặt nó câu lộc, cũng bất quá là bị ném ra một cái địa phương khác mà thôi. Sau đó ngay lúc ba vị thần khí giằng co tại Tiên Châu, Thiên Địa Qua đối với hắn cũng là lấy ngôn ngữ khuyên lui, có thể nói là tương đương hạ thủ lưu tình.

Thiên Địa Qua còn nhớ yêu cầu của Xã Tắc Đồ, từ đầu đến cuối chưa từng làm khó Khải Minh Châu mà hắn thương yêu, mà nay Dạ Minh Quân tuy không đoán được nguyên nhân này, nhưng cũng chắc chắn mình đối với Thiên Địa Qua là có sức hấp dẫn vô cùng, liền tự tin nói: “Trên đời không có tiên thần nào là không muốn lấy được Hi Hoàng Khải Minh Châu, xem như đều là thần khí cũng không ngoại lệ.”

Lời này vừa nói ra, biểu tình của chúng tiên chính là đồng loạt cứng đờ, tuy rất muốn khiển trách da mặt dày của hạt châu này, thế nhưng để tay lên ngực tự hỏi, Khải Minh Châu có thể thực hiện nguyện vọng lại vừa có thể chủ trì tâm kiếp tăng lên tu vi, bọn họ cũng thật sự rất muốn a.

Nhìn một chút những tiên nhân may mắn đã từng ra mắt quang huy của Khải Minh Châu, không người nào là không có tâm cảnh viên mãn tiến giai thần tốc, chỉ trong thời gian ngắn ngủi là được trở thành nhân vật cao tầng, quả thật là tiện sát người ngoài.

Chỉ tiếc hạt châu này rất kén chọn, hắn nếu không có hứng thú, mặc cho ngươi chiếu cố biết bao tâm lực mà lao lực quá độ cũng không chịu sáng lên, còn như được một lần sờ lên, là tiên đế mới có thể có vinh dự này, tiên nhân bình thường là không cần nghĩ đến rồi.

Thiên Địa Qua tuy mạnh, nhưng chung quy chỉ am hiểu chính diện tác chiến, một khi lấy được Xã Tắc Đồ có thể tự hành sáng tạo tiên nhân cùng Khải Minh Châu có thể khắc chế hết thảy tiên nhân, Thiên Đình ở trước mặt nó liền không còn sức đánh trả, hơn nữa chỉ cần có vong hồn ký thác thì sẽ không có thuộc tính hư hại ẩn núp, chỉ sợ trong thiên địa lại không có tiên thần nào có thể ngăn cản.

Con mồi như vậy, tỷ lệ thành công dẫn ra Thiên Địa Qua xác thực rất cao, chỉ khi thất bại, Thiên Đình liền khó tránh khỏi một trận đại nạn.

Ngay tại thời điểm các tiên nhân ước lượng tính nguy hiểm do dự không quyết định, Kỷ Mạch chỉ nhìn hướng Dạ Minh Quân, “Có phần thắng sao?”

“Nếu như là thời kỳ toàn thịnh ta cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ hoàn chỉnh, ngược lại là có tám thành phần thắng. Bây giờ tình huống này, nếu Thiên Đình kịp thời bày trận pháp đem nó vây khốn, thắng bại đại khái chia một nửa đi.”

Dạ Minh Quân đối với Kỷ Mạch sẽ không giấu giếm, Kỷ Mạch nghe vậy cũng biết hung hiểm, chỉ là thấy thần sắc hắn đã định, trong lòng cũng biết là sẽ không sửa đổi chủ ý, cũng chỉ thở dài nói: “Trước hết để cho ta thử một chút có thể thức tỉnh Sơn Hà Xã Tắc Đồ hay không.”

Hôm nay Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã thu về hơn nửa thiên nhân, nếu có khí linh chủ trì, phần thắng liền muốn tăng lên rất nhiều. Dạ Minh Quân tuy không hiểu vì sao Xã Tắc Đồ chỉ báo mộng cho Kỷ Mạch nhưng không để ý tới mình, lúc này cũng là đồng ý với yêu cầu của cậu, một đôi mắt sáng hướng chúng tiên nhìn một cái, chưa cho bọn họ cơ hội phản đối liền khẽ cười đem chuyện quyết định,

“Như vậy phiền toái các ngươi chiêu cáo thiên hạ, Dạ Minh Quân lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ cùng Hi Hoàng Khải Minh Châu làm sính lễ, ba ngày sau cùng Kỷ Mạch kết làm song tu đạo lữ, đến lúc đó cưỡi bạch lộc mang theo trân bảo thiên hạ đi Diệu Pháp Thành rước dâu.”

Chúng tiên nguyên còn đang kỳ quái Khải Minh Châu xưa nay không quản sự lần này như thế nào tích cực như vậy, không nghĩ tới đây mới là mục đích thực sự của hắn, như vậy bọn họ nào còn có lý do phản đối hôn sự này, chỉ sợ hơi có dị nghị thì hạt châu liền đình công không kiếm sống nữa a.

Bất quá là thành thân mà thôi, còn có thể áp lên toàn bộ Thiên Đình đi liều mạng sao?

Dạ Minh Quân phương pháp kia nhìn như ẩu tả, nhưng tiên đế rõ ràng đây là phương án trước mắt tổn thất nhỏ nhất, Thiên Địa Qua chẳng qua là xuất thủ một lần liền diệt Giác Mộc Đình, cùng với việc không ngừng phòng thủ để cho nó tiếp tục suy yếu lực lượng Thiên Đình, không bằng thừa dịp bây giờ còn có ưu thế số lượng toàn lực đánh một trận. Cho dù không thể đem nó tiêu diệt, cũng phải làm nó tổn thương lần nữa không cách nào tiếp tục tập kích tiên nhân.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hắn cũng định chủ ý, liền vỗ án nói: “Thượng chỉ bút, trẫm phải tứ hôn!”

Kỷ Mạch không nghĩ tới phương pháp giải quyết cuối cùng của Dạ Minh Quân như vậy, mới vừa ngây ngẩn một hồi thì tiên đế đã tứ hôn, cậu cũng chỉ có thể nơi nơi không hiểu mà nhìn người nào đó, “Đầu năm nay còn có thể cầm mình làm sính lễ?”

“Thiên hạ còn có bảo vật so với ta đẹp hơn khiến ngươi yêu thích sao?”

Dạ Minh Quân trả lời vẫn tràn đầy tự tin, Kỷ Mạch thề cậu đời này cũng chưa từng thấy lời cầu hôn nào lại thoát tục tươi mái như vậy, thế nhưng thiên hạ trân bảo hàng ngàn hàng vạn, cậu duy chỉ đối với hạt châu này là không có sức đề kháng chút nào, lúc này cũng chỉ có thể thuận người này kiêu căng, liếc hắn một cái liền khoan thai nói: “Được rồi, ngươi a, ta muốn.”

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dạ Minh Quân: Ta có một kế, PVP nghèo như vậy, chỉ cần chiến đấu trên chiến trường nhất định đánh rơi hai kiện thần khí còn đưa theo tọa kỵ, nó nhất định sẽ tới!

Kỷ Mạch: Thấy không, không có hoạt động phía chính phủ liền tự mình làm, đây mới là đại lão khắc kim.

Nhậm Thanh Nhai: Tại sao ta không chỉ nhiều thêm một vị cha kế còn phải làm tặng phẩm???

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Bởi vì ngươi được đưa ra bởi thẻ nạp của ta.