Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 20: Đột Phá Nhị Lưu Cao Thủ

Cuồng phong rít gào, lá khô bị thổi lên cao, bay tứ tán.

Con Song Đầu Xà tưởng chừng hấp hối sắp chết, lại đúng lúc này đột phá.

Hung thú và con người vốn dĩ khác biệt, tu luyện cũng không giống nhau.

Con người cần là đả thông kinh mạch, dẫn khí nhập thể nội, rèn luyện cũng như ngưng đọng khí vào đan điền.

Hung thú lại khác, chúng đơn thuần chỉ có thể dựa vào huyết mạch bản thân, cắn nuốt con mồi, dùng máu huyết mà tiến giai.

Không thể không nói so với đám hung thú này, cách tu luyện của con người có phần ôn hòa hơn nhiều.

Thế nhưng cũng bởi vì đám hung thú này quanh năm chiến đấu với giống loài khác, đã tạo thành cho chúng bản năng chiến đấu rất mạnh.

Cũng chẳng ai có thể ngờ, một con hung thú cấp bốn bị thương sắp chết trong lúc nguy kịch nhất lại không hề bỏ chạy, lựa chọn tiến giai.

Thường mỗi một con hung thú khi máu huyết gần như đến tình trạng bão hòa, chúng sẽ tìm một nơi an tĩnh nhất, không có một sinh linh nào bên cạnh rồi mới lựa chọn tiến giai.

Bởi lẽ quá trình tiến giai này rất hung hiểm, cửu tử nhất sinh.

Chỉ cần đám hung thú này phân tâm, chỉ cần chúng chịu quá lớn thương tổn, quá trình tiến giai sẽ thất bại.

Lại nói động vật họ rắn này, quá trình tiến giai của chúng càng không phải khó khăn bình thường.

Đa số đều phải lột da, từ trong cơ thể phá cũ thay mới.

Tại thời điểm này chúng yếu nhất, nhưng lại nguy hiểm nhất.

Chỉ thấy xung quanh con Song Đầu Xà, tỏa ra từng đợt mê vụ.

Trên da con rắn, nhỏ xuống từng giọt chất lỏng màu xanh lục, chất lỏng này nhỏ xuống đất liền bốc hơi.

Mùi máu tanh hòa với đám khói xanh lục bắt đầu lan ra xa.

"Tất cả lui lại, không nên lại gần màn màn sương mù màu xanh này".

Dư thống lĩnh cũng là lần đầu gặp trường hợp này, có chút không biết làm như nào, vội vàng bảo mọi người tránh xa

Đám người nghe Dư thống lĩnh chỉ đạo thì cũng nhanh chân tản ra, rất nhanh đã hình thành một vòng vây lớn xung quanh con rắn.

Thiên Vân lúc này mới bò dậy, hắn ho ra một búng máu, vẻ mặt tái nhợt, thầm than.

"Không tốt"

Hắn cũng thật không ngờ con Song Đầu Xà này lại liều mạng như vậy, nếu như hung thú bình thường bị thương nặng như vậy, ắt hẳn phải bỏ trốn mới đúng.

Đằng này con Song Đầu Xà lại chọn tiến giai, thậm chí đặt mình vào giữa vòng vây mà tiến giai.

Thiên Vân có nghĩ nát cả óc cũng không hiểu.

Lại nói vừa rồi hắn còn tưởng rằng con rắn đã giãy chết, nào ngờ nó lại tụ lực đột phá.

Lần này coi như dạy cho hắn một bài học sương máu, lần tới giết địch tốt nhất chém thêm vài nhát rồi tính.

Thiên Vân đứng lên, nhặt thanh loan đao nằm dưới đất mở miệng nói.

"Mọi người rút đi, sương mù màu lục là chướng khí con Song dầu Xà này thả ra, khả năng ăn mòn cực cường.

Nếu mọi người không có đồ phòng độc mà đi vào, chỉ vài hô hấp liền hóa thành bãi máu".

Nói xong Thiên Vân liền rút lui, hắn cũng không có cách nào hạ sát con Song Đầu Xà này nữa.

Dư thống lĩnh thấy thân ảnh Thiên Vân càng lúc càng xa cũng đành cắn răng, lệnh cho đám người.

"Rút lui, hiện tại chúng ta cũng chỉ còn cách này"

Đám người đỏ bừng cả mắt, bọn họ thật không muốn bỏ qua con Song Đầu Xà này, lại cũng muốn trả thù cho đồng bạn.

Thế nhưng hiện tại bọn họ không có cách nào tiến tới, cũng không ai đủ thực lực giết con rắn này nữa.

"Hay là chúng ta ném vũ khí vào đó, biết đâu sẽ làm nó bị thương?" Một gã võ giả nhị lưu xiết chặt thanh đao, mở miệng hỏi đồng bạn.

Hai người vừa mới chết đi có một người là đệ đệ hắn, hắn thực không muốn bỏ qua cho con rắn này.

"Ừm! Ngươi ném thử một chút".

Dư thống lĩnh do dự, gật đầu đồng ý.

Gã kia liền gật đầu, trường đao bay nhanh, tiến nhập sương mù màu xanh lục.

Chỉ nghe vài thanh âm "xì xì" sau đó liền không nghe thêm tiếng động nào nữa.

"Sương mù này vậy mà ăn mòn cả sắt thép, quá khủng bố rồi".

Gã thủ hạ lúc này không khỏi sợ hãi than, lại không dám ném vật gì vào nữa.

— QUẢNG CÁO —

"Đi thôi, chúng ta rút nhanh còn kịp, nếu đợi nó tiến giai thành công..." Dư thống lĩnh rùng mình một cái, cấp tốc mà đi.

Đám lính đánh thuê không ai bảo ai, theo sát phía sau.

Đám lính đánh thuê rút lui rất nhanh, thoáng một cái đã không thấy ai nữa.

Trên tán cây cao, một thân ảnh thình lình xuất hiện.

Lại chẳng phải Thiên Vân là ai.

Hắn trong tay xách theo một cái thùng gỗ lớn, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn xuống đám sương mù màu xanh.

Tay trái vừa buông, thùng gỗ lập tức rơi xuống dưới.

Tay phải lại rút từ ống trúc bên hông ra một mồi lửa, vận nội lực ném xuống.

Mồi lửa phát sau mà đến trước, rất nhanh đã đuổi kịp tốc độ rơi của thùng gỗ.

Nội lực bám vào mồi lửa khiến thùng gỗ nổ tung, bên trong dầu hỏa tràn ra, cấp tốc bắt lửa.

Chỉ thấy một màn lửa từ trên cao mà xuống.

Thiên Vân mặt mang ý cười, nhanh chân rút lui ra xa.

Trong đám sương mù con Song Đầu Xà còn đang lột xác, lại thấy trên cao phủ xuống một đám mây lửa, liền phát ra tiếng gào dữ dội.

Thân hình còn đang lột dở không ngừng bị lửa đốt, lăn qua lộn lại mà không thể dập tắt.

Đám sương độc như gặp thiên địch, chỉ vài hơi thở đã bị đốt sạch sành sanh.

Dầu hỏa bám chặt vào da con rắn, đốt nó không ngừng gào lên thống khổ, hơn mười phút sau con rắn cuối cùng cũng ngừng giãy giụa.

Lại đợi một lúc, dầu hỏa cuối cùng cũng cháy xong, chỉ còn lại thân hình to lớn của con Song Đầu Xà nằm im bất động.

Thiên Vân đã ăn thiệt thòi một lần, nào dám lại gần con rắn lần nữa.

Hắn đứng trên một cành cây rất xa, đao trong tay vung ra, lao như tên bắn.

"Phập" một tiếng, cái đầu còn lại của Song Đầu Xà bị thanh đao bay tới bổ làm đôi.

Thiên Vân lúc này mới thở dài một hơi, thân ảnh rất nhanh đã nhảy tới.

Tay phải thành trảo chộp vào thân con Song Đầu Xà.

Hơn hai mươi hô hấp, xác của con Song Đầu Xà liền biến thành thịt khô, kích thước biến nhỏ hơn rất nhiều.

Thiên Vân mỉm cười thỏa mãn, mang theo xác rắn cùng hai cái đầu cháy đen rời đi.

— QUẢNG CÁO —

Thiên Vân đi không lâu, từ trong rừng sâu xuất hiện một đôi mắt dọc màu đỏ.

Đôi mắt này từ từ tiến gần lại, rất nhanh nó đã hiện thân.

Lại không nghĩ ra, thế mà cũng là một con rắn.

Con rắn này trên thân vằn vện hai màu đen trắng, thân thể to ngang một gốc cây to, cái lưỡi thò ra rụt vào cũng lớn bằng cổ chân người lớn.

Cái lưỡi phân nhánh rà xoát mặt đất, một lúc sau thân hình nó vươn thẳng lên, cái đầu nhìn ngó, linh tính cực kỳ.

Cái lưỡi thò ra thụt vào, một hồi như đang xác định vị trí con mồi.

Một lúc sau, nó bò lên cây đại thụ, thân hình lẩn khuất trên những tàng cây, thẳng hướng Thiên Vân rời đi mà tiến tới.

Một đường lao nhanh, khoảng hơn nửa canh giờ sau Thiên Vân mới dừng lại.

Hắn đi tới một vách núi đá, hai tay dùng sức đẩy tảng đá lớn trước mặt, chỉ thấy một cửa hang xuất hiện.

Thiên Vân tiến vào bên trong, lại vận lực đẩy tảng đá trở về vị trí cũ.

Thiên Vân từ trên vách đá lấy ra một mồi lửa, châm vào bó đuốc cắm trên thành hang, lập tức trước mắt sáng bừng.

Hang động này vốn dĩ của một con gấu đen.

Con gấu này là hung thú cấp bốn, tên Bạch Giác Hùng.

Sở dĩ gọi như vậy, bởi vì trên đầu nó mọc ra một cái sừng màu trắng, sừng này vô cùng kiên cố.

Bất kể là võ giả hay hung thú, bị nó đâm trúng, đảm bảo không chết cũng thương nặng.

Lại nói cái sừng này rắn chắc vô cùng, Thiên Vân lúc đại chiến với con Bạch Giác Hùng này, mấy lần dụ nó húc vào núi đá, thế mà cái sừng này không hề hư hao chút nào.

Con Gấu này cũng vô cùng ngoan cố, đuổi mãi không bỏ.

Đánh nhau gần một ngày trời con gấu cuối cùng thấm mệt, Thiên Vân lúc đó mới thừa cơ chém trúng một đao.

Con Gấu bị thương liền bỏ chạy về cái hang này, sau cùng bị Thiên Vân dùng khói hun nửa giờ đành phải chui ra.

Con gấu vừa chui ra liền bị Thiên Vân tập kích cắt đứt một cái chân, chiến đấu một lúc sau con gấu liền mất mạng.

Thiên Vân đi sâu vào trong hang, chỉ thấy một chiếc giường do nhiều mảnh gỗ hợp thành, bên trên trải một tấm da gấu đen rất lớn.

Thiên Vân thở một hơi dài, vứt xác con rắn cùng hai chiếc đầu sang một bên, ngồi xuống giường điều tức.

Nôi lực trong đan điền hắn lúc này đã đầy ắp, không thể chứa đựng thêm được nữa.

Kinh mạch toàn thân cũng căng cứng, không ngừng truyền tới sự ê buốt.

Thiên Vân rất nhanh liền tiến vào trạng thái nhập định.

Hắn lần đầu tiên đột phá cảnh giới, khẩn trương cực kỳ.

Ngồi được một lúc, cảm thấy trạng thái đã không sai biệt, Thiên Vân liền nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp.

Phía ngoài hang động, một con đại xà thân hình to lớn xuất hiện.

Lớp vảy trên người con rắn này đen trắng lẫn lộn, không ra hình thù.

Khí tức trên người to lớn không kém gì nhất lưu võ giả, cái lưỡi thò ra thụt vào dò xét bốn phía, ánh mắt cũng linh động không hề tỏ vẻ ngốc trệ như đám rắn thông thường.

Con rắn bò qua bò lại quanh cửa hang, cái lưỡi không ngừng dò xét, nó đang nghi hoặc không hiểu tại sao đuổi tới nơi này liền mất dấu.

Thiên Vân nào hay biết mình bị một con hung thú cấp năm để ý.

Lúc này cơ thể hắn đỏ bừng, không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo, nhiệt độ điên cuồng kéo lên.

"Ha ha! Người muốn đột phá? Không dễ như vậy đâu".

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Thiên Vân.

Thiên Vân cắn răng không hề để ý tới giọng nói này, mười hai thành tâm trí chỉ nghĩ tới việc phá cảnh.

"Hừ!" Trái tim bỗng dưng truyền tới từng trận đau thắt.

Mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.

— QUẢNG CÁO —

Trái tim Thiên Vân co bóp liên hồi, máu trong người lao nhanh, gân xanh nổi lên như muốn nổ, khổ sở không thể tả?

"Ngươi muốn cái gì, ta và ngươi vốn không thù không oán, tại sao năm lần bảy lượt muốn hại ta như vậy? Chẳng phải ta hút đi linh tính của người và hung thú, ngươi cũng chiếm được năm thành đó sao? Ta và ngươi sống hòa bình không được ư?" Thiên Vân ý niệm câu thông với Cổ Thi Điệp.

"Ngươi muốn biến mạnh rồi tìm cách diệt trừ ta? Nào có dễ như vậy, đừng nghĩ lừa được ta.

Lần này ngươi chết chắc rồi, nội lực đã đầy tràn, nếu ngươi không đột phá thân thể sẽ nổ tung.

Còn nếu ngươi nghĩ đột phá, ta cũng không ngại quấy nhiễu một phen.

Để ta xem xem tâm tính ngươi mạnh tới cỡ nào".

Giọng nói con trùng lại vang lên.

"Khốn kiếp! Ta và ngươi vốn không thù không oán, là ngươi hại ta trước, bây giờ lại trách ta? Ngươi đáng chết".

Thiên Vân cực kỳ biệt khuất gầm lên.

"Chửi bới cũng vô ích, nếu lần này ngươi có thể an bình đột phá, ta liền đáp ứng cộng sinh với ngươi.

Nếu ngươi không làm được, vậy thân xác này từ từ hóa bướm đi".

Con Cổ Thi Điệp lạnh lùng đáp.

Thiên Vân dù rất biệt khuất nhưng cũng biết hắn hiện tại không có cách, chỉ có thể nghiến răng đột phá.

Trái tim không ngừng đau nhức, kinh mạch cùng đan điền nội lực tràn đầy, cả người hắn nơi nào cũng truyền tới cảm giác đau đớn.

Mồ hôi trên trán rơi xuống không ngừng, hắn cũng lười đi lau, tâm thần chìm đắm vào công pháp.

Hạ Thi Phệ Linh Kinh vận chuyển cực nhanh, nội lực bắt đầu vận hành theo chu thiên.

Thủ tam âm kinh, thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh, túc tam âm kinh...!Mười hai đường kinh mạch không ngừng kéo căng, đan điền bắt đầu cô đọng nội lưc.

Tiếng chê cười của con Cổ Thi Điệp vẫn vang lên trong tâm trí, những cơn đau như xé rách vẫn không ngừng đánh tới.

Thiên Vân cả người tựa như hòn đá ngoài khơi, nước biển cứ thế mà vỗ vào.

"Ầm" Bình cảnh tựa như miếng giấy rách, cứ thế mà phá tan.

Thiên Vân đột phá mà mặt không hề vui chút nào, ánh mắt tràn ngập sát ý.

"Ngươi đã vừa lòng chưa? Ta đã đột phá, ngươi nghĩ muốn áp chế ta nữa sao?" Nói xong Thiên Vân liền vận chuyển nội lực, áp chế trái tim không cho nó đập quá nhanh.

"Tốt! Tâm trí rất không tệ, lần sau ta sẽ không áp chế ngươi nữa.

Thế nhưng nếu ngươi thủ không được bản tâm, sa đọa vào giết chóc.

Ha ha..." Tiếng nói đến đây liền im bặt mà dừng.

Thiên Vân sát khí từ từ tan đi, chậm dãi thu liễm tâm tình.

Hắn bước xuống giường, đi ra khỏi hang, đao dưới đất bay lên..