Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 67: Tu Tiên Giới Bí Mật

Khoảng thời gian này bởi vì tránh phong hiểm, Thiên Vân hầu như chỉ tu luyện Bách Luyện Bảo Thể.

Thể chất Thiên Vân càng ngày càng mạnh, hắn đã không rõ bản thân hiện tại khủng bố tới mức nào, có lẽ đã không thua kém gì đám người Trúc Cơ là mấy.

Thiên Vân cũng không biết đám người tu tiên từ khi còn nhỏ, có chăng biện pháp bù đắp chênh lệch, kí ức kế thừa từ hệ thống cũng không có nhắc tới.

Võ giả cùng người tu tiên tuy cách biệt về nhiều mặt, nhưng từ cảnh giới Hóa Cảnh trở lên, võ giả đã có thể sánh ngang với người tu tiên.

Lúc trước Thiên Vân ỷ vào thân thể cường hãn liền có thể giết chết Liễu gia thiếu chủ cùng Lăng Hàn, điều này nói rõ Hóa Cảnh cùng Khai Linh đã có thể đặt ngang hàng tồn tại.

Thiên Vân giờ đây không còn là Hóa Cảnh mà đã tiến vào tầng lớp người tu tiên, nếu quả thực người tu tiên thuần túy không có biện pháp bù đắp thiếu hụt, chỉ sợ hiện tại dưới Phân Chi Cảnh hắn đã là vô địch.

Hiện tại điều mà Thiên Vân đắn đo nhất chính là con đường tu luyện sau này.

Theo những kiến thức sót lại từ mảnh vỡ hệ thống, Thiên Vân biết rằng người tu đạo truy cầu chính là âm dương hòa hợp, thiên địa hợp nhất cuối cùng trường sinh bất lão, thọ cùng trời đất.

Cũng chính là yêu cầu người tu luyện phải phát triển toàn diện về mọi mặt, cả về thể phách lẫn linh hồn.

Thiên Vân không biết cách tu luyện này là đúng hay sai, nhưng theo những mảnh trí nhớ hệ thống lưu lại, đa số người tu tiên đều đi theo con đường này.

Thiên Vân cũng muốn đạp vào con đường này, chỉ tiếc hiện tại hắn không có pháp môn tu luyện linh hồn, thể chất của hắn hiện tại lại quá mức cường hãn, không biết điều này có nguy hiểm gì hay không.

Thực ra cũng không phải Thiên Vân không có pháp môn tu luyện, thế nhưng những pháp môn này đều là pháp môn tu luyện của tiên giới Đại Chu.

Những pháp môn này hầu như chỉ dành cho tu tiên giới Đại Chu, cũng như các thế lực phụ thuộc tu luyện.

Nếu Thiên Vân chọn tu luyện theo phương hướng này, điều cần làm là hủy đi đạo thụ, lấy bản thân thần hồn trồng xuống, từ đó hấp thu thiên địa linh khí thành tựu bản thân.

Không thể không nói người sáng tạo ra hệ thống tu luyện này cũng quá mức điên cuồng, chỉ vì thành tựu thần hồn nhanh chóng mà hủy đi tự nhiên chi đạo, không biết làm như vậy là tốt hay xấu nữa.

Thiên Vân cũng không bình phẩm con đường này đúng hay sai, mỗi người có một quan điểm khác nhau, không thể áp đặt ý nghĩ của người này rồi bắt người khác phải nghe theo.

Thiên Vân sở dĩ không lựa chọn bước vào con đường này, đơn giản hắn sợ.

Thiên Vân hiện tại có hai gốc đạo thụ, mỗi một gốc đều ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Thiên Vân không biết người tu tiên khác có ai giống mình hay không, khả năng có nhưng sẽ không nhiều.

Hai gốc đạo thụ này tuy hai mà một, chúng hình thành một mối quan hệ khăng khít, Thiên Vân sợ rằng hủy đi một trong hai sẽ dẫn tới một gốc khác sụp đổ.

Nếu chuyện đó xảy ra, Thiên Vân không dám nghĩ hậu quả sẽ lớn tới mức nào.

Hiện tại Thiên Vân cần nhất chính là một môn tu luyện thần hồn, mà nơi cất chứa những loại công pháp này nhiều nhất, chính là các tu tiên môn phái.

Thật ra Thiên Vân cũng không có quá mức chú trọng vào vấn đề này, hắn chỉ cần bản thân thần hồn không quá yếu là được.

Từ khi bị Dương Thanh Long thôn phệ một phần thần hồn, Thiên Vân tuy rằng đã tu bổ không ít, cuối cùng vẫn là có chút yếu đi.

Hiện tại Thiên Vân cầu một lần phân tách như lúc Bách Luyện Bảo Thể hấp thu đoàn linh tính quang cầu, hoặc một môn công pháp có công dụng tăng trưởng thần hồn liền tốt.

Thiên Vân đã quyết định chủ tu thân thể, hắn cũng lười dùng thần hồn đi tu luyện những môn pháp thuật khác.

Nếu không phải trận chiến với Dương Thanh Long giúp hắn sáng tỏ, mình thực ra cũng chẳng phải cái gì thiên tài, chỉ sợ hắn cũng sẽ đâm đầu vào tu luyện thuật pháp.

Mười mấy năm trời trôi qua sau trận chiến với Dương Thanh Long, Thiên Vân hiện tại mới chỉ dừng bước ở Khai Linh tam đoạn, đủ biết tư chất của hắn phế phẩm tới mức nào.

Nếu hiện tại hắn còn u mê nghĩ mình là Thiên Tài, vậy thành tựu sau này, có lẽ chỉ dùng hai từ bết bát để hình dung.

— QUẢNG CÁO —

Đã có phương hướng cho mình, Thiên Vân lúc này tiếp tục tu luyện Bách Luyện Bảo Thể, trong lòng vẫn là ôm chút may mắn, biết đâu môn công pháp này sẽ một lần nữa hấp thu linh tính.

Khoanh chân ngồi xếp bằng, Thiên Vân xuất ra một ít linh thạch trung phẩm, lần này hắn muốn chuyên tâm tu luyện Bách Luyện Bảo Thể một phen.

Những năm này bởi vì chuyên tâm tu luyện Bách Luyện Bảo Thể, hiện tại linh thạch trong túi trữ vật đã không còn nhiều.

Cũng không phải vì Bách Luyện Bảo Thế tiêu hao hết, chỉ là lần trước Cổ Thi Điệp rời khỏi đã lấy đi phần lớn linh thạch.

Dù sao linh thạch cũng là của Cổ Tuyết Ngọc, Thiên Vân đã chiếm rất nhiều tiện nghi, hắn cũng không thể mặt dày đòi hỏi.

Hiện tại trong túi trữ vật của Thiên Vân còn lại hơn 1000 trung phẩm linh thạch, 6 viên Bồi Nguyên đan cùng một ít đồ vật tạp toái, hầu như chẳng có thứ gì giá trị nữa.

Thiên Vân dự định không dùng Bồi Nguyên đan hấp thu linh tính, một phần là sợ bị biến đổi, một phần vì Bách Luyện Bảo Thể không chịu hấp thu linh tính nữa.

Đợi lựa chọn một môn phái gia nhập ổn thỏa, Thiên Vân cũng cần trở lại Thiên Sơn, tìm đến Cổ Thi Điệp hỏi một chút, dù sao cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng, nếu không con đường tu luyện sau này sẽ rất khó khăn.

Hạ Thi Phệ Linh Kinh chẳng khác gì gốc rễ của Thiên Vân, nếu bây giờ tán công tu luyện lại từ đầu, chỉ sợ thành tựu sẽ càng mờ mịt.

Thiên Vân cho dù biết môn công pháp này thiên hướng ma đạo, nhưng hắn lại không thể từ bỏ.

Hạ Thi Phệ Linh Kinh đã cùng Thiên Vân thành tiên mà thuế biến, hiện tại nó chẳng khác gì Thiên Vân một bộ phận.

Lúc này muốn phế bỏ công pháp, chỉ sợ tu vi thâm chí tính mạng cũng phải bồi đi vào.

Ba ngày trôi qua, Thiên Vân vẫn cứ ngồi im một chỗ, lặng lẽ vận chuyển Bách Luyện Bảo Thể.

Hiện tại Bách Luyện Bảo Thể đã tới cực hạn, hấp thu linh khí cũng ngày một ít.

Gốc mầm mống đạo thụ màu lam hiện tại đã cao gần 20 mét, nhìn từ gốc lên tới ngọn quả thực có chút dọa người.

Gốc đạo thụ này chưa sinh cành lá, nhìn chẳng khác gì một cây đậu khổng lồ, có lẽ nó còn phải cao hơn thế này rất nhiều nữa mới bắt đầu phân cành, sinh lá.

Trận chiến giữa Độc Cô Tuyệt cùng Cổ Hoặc Kim vẫn chưa phân ra thắng bại, Thiên Vân thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng vũ khí va vào nhau, tần suất không nhiều, xem ra thể lực bọn họ cũng tới điểm giới hạn, thắng thua có lẽ sẽ rất nhanh phân định.

Đúng như Thiên Vân dự đoán, cuối cùng trận chiến cũng ngã ngũ.

Cổ Hoặc Kim có lẽ đã nhận được thứ mình cần, lập tức giải phóng thực lực, một kiếm chém đoạn tay phải Độc Cô Tuyệt, lại kề kiếm vào cổ, cuối cùng Độc Cô Tuyệt phải chịu thảm bại, uể oải phản hồi Đại Chu.

— QUẢNG CÁO —

Cổ Hoặc Kim chiến thắng liền mang theo quân đội giết vào doanh trại quân địch, nào ngờ Thoát Hoan đã rời đi từ lâu.

Tướng sĩ quân địch thấy chủ soái không tại, cả đám hoảng loạn kẻ trốn kẻ đầu hàng, cuộc chiến cứ như vậy vì một người mà kết thúc.

Sau khi biết Thoát Hoan chạy trốn, Cổ Hoặc Kim liền phái người tiến về Dương Kinh báo cho hoàng đế biết.

Sau đó hắn dẫn đầu ba quân, thẳng hướng ba châu quận giáp ranh Đại Việt là "Khâm, Liêm và Ung Châu".

Cổ Hoặc Kim sát tâm nổi lên, trên đường đi cọng cây ngọn cỏ cũng chẳng còn.

Đại Chu hoàng đế quá hoảng sợ, cuối cùng sai sứ thần tới giảng hòa, lúc này Cổ Hoặc Kim mới buông tha không tiến đánh nữa.

Nửa năm qua đi, Thiên Vân cùng Cổ Hoặc Kim lúc này mới có dịp nói chuyện với nhau.

Không có cách, Cổ Hoặc Kim kiếp trước cùng thập đại cổ trùng giết chết quỷ Xương Cuồng, đủ biết hắn yêu quý mảnh đất Đại Việt này tới mức nào.

Kiếp này đầu thai tuy thân là phàm nhân nhưng cuối cùng hắn vẫn như trước không bỏ được.

Thiên Vân cũng muốn giúp hắn một tay, có điều hiện tại hắn đã là người tu tiên, giết quá nhiều sẽ lây dính nhân quả, chính vì thế hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Lúc này Thiên Vân cùng Cổ Hoặc Kim đang ngôi đối diện nhau trong một trướng bồng.

Trước mặt hai người là một bàn chứa đầy mĩ thực, bên cạnh còn có mĩ nhân rót rượu ca múa, đánh đàn.

Tình cảnh này có thể nói hết sức quái dị, Thiên Vân nhận ra đám mĩ nhân này đều là người Đại Chu.

Nghe nói vị kia hoàng đế Đại Chu vì lấy lòng Cổ Hoặc Kim, đặc biệt tuyển chọn mười vị quý nhân đem tặng, có thể thấy được bên phía Đại Chu sợ hãi Cổ Hoặc Kim như thế nào.

Hai người vừa ăn uống, vừa thưởng thức ca múa, không hề nói với nhau lời nào.

Đợi sau khi đám mĩ nhân đàn tấu xong xuôi, lúc này Cổ Hoặc Kim mới cho họ lui xuống, mỉm cười hỏi.

"Thế nào? Vân huynh có hay không muốn mấy vị mĩ nữ này bồi bạn một chút?"

Thiên Vân biết y có ý trêu đùa, cũng không có phản cảm, mở miệng nói.

"Cổ huynh nói đùa, tại hạ thật không có hứng thú này"

Cổ Hoặc Kim ha ha cười, lúc này mới nghiêm chỉnh lại.

"Vân huynh cùng ta vốn cũng chẳng phải người xa lạ, dù thế nào cũng có quan hệ với thập cổ.

Lần này gặp nhau e cũng là số trời, tại hạ từng nghe Tuyết tỷ kể về kiếp nạn của huynh, nay thấy huynh gặp nạn không chết, lại bước vào tiên đồ trong lòng vui mừng cực kỳ".

Cổ Hoặc Kim ha ha cười, nâng ly rượu một hơi cạn sạch.

— QUẢNG CÁO —

"Tại hạ cũng là may mắn mới đi được tới bước này, con đường phía sau chỉ sợ còn rất nhiều gian nan".

Thiên Vân thở dài nghĩ lại trận chiến năm đó, trong lòng hắn vẫn còn có chút sợ.

"Vân huynh không nên nói như vậy, đi được tới bước này dù con sâu cái kiến cũng có thể tự ngạo, huống chi Vân huynh càng không phải".

Cổ Hoặc Kim lắc đầu, không cho là đúng nói.

Thiên Vân cũng không đôi co vấn đề này, chuyển vào trọng tâm mà hỏi.

"Trên đường tới Phù Vân Đỉnh, tại hạ nhận được ba miếng lệnh bài.

Lệnh bài này đại diện cho ba môn phái tu tiên, không biết Cổ huynh có tin tức gì về ba môn phái này hay không?"

Thiên vân từ trong túi trữ vật xuất ra ba mặt lệnh bài, đưa qua cho Cổ Hoặc Kim nhìn một chút.

Cổ Hoặc Kim ánh mắt chợt loé, tiếp nhận lệnh bài, quan sát.

"Vạn Kiếm môn, Lạc Diệp tiên tông, Hoả Vân phái.

Xem ra vận khí của Vân huynh quả thực có chút tệ a".

Cổ Hoặc Kim nhìn ba mặt lệnh bài, hơi lắc đầu, thần sắc còn mang vẻ thất lạc.

"Thiên Vân kiến thức hạn hẹp, mong Cổ huynh chỉ bảo thêm".

Thiên Vân chắp tay, vẻ mặt nghi hoặc..