Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 85: Vây Giết Song Đầu Lang Vương

Sau khi hút khô linh tính con Song Đầu Lang Yêu, Thiên Vân lập tức mổ bụng, xẻ thịt.

Chỉ vài nhát đao hắn đã thu được một quả tim Song Đầu Yêu Lang.

Tiện thể hắn cũng thu một ít thịt, bỏ vào trong nhẫn trữ vật.

Nhị Phẩm yêu thú khí huyết cực cường, đối với tu sĩ Khai Linh Cảnh là vật đại bổ.

Hiện tại cơ thể Thiên Vân ẩn chứa quá nhiều độc tính cùng tạp chất.

Bổ sung thịt yêu thú vào bữa ăn sẽ tốt hơn là ăn ngũ cốc, thịt thú thông thường.

Làm xong mọi việc, Thiên Vân lập tức rút lui, không cho đám Song Đầu Yêu Lang có cơ hội tìm đến.

Trên đường đi Thiên Vân thỉnh thoảng còn rải xuống đất một ít vôi bột, không dám để lại mùi cho đám Song Đầu Lang Yêu tìm tới.

Trong điển tịch có nói, Song Đầu Yêu Lang tuy khứu giác cực cường, thế nhưng hễ gặp vôi bột khứu giác của chúng liền giảm đi đáng kể.

Thiên Vân lòng vòng một hồi, mặt trời lúc này đã lên tới đỉnh.

Đúng giờ ngọ, Thiên Vân tìm một khe núi nghỉ ngơi, nổi một đống lửa nhỏ, bắt đầu ăn uống một chút.

Thiên Vân tuy rằng thực lực không sai, chỉ có điều chưa thoát phàm thai, nhu cầu năng lượng cực lớn.

Thiên Vân nghe nói tu sĩ tu luyện tới Phân Chi liền có thể không cần ăn uống.

Bọn họ chỉ cần hấp thu linh khí, cơ thể liền tự sinh năng lượng.

Thiên Vân cũng không ít lần mơ ước về cảnh giới này.

Bất quá tư chất tu tiên của hắn có lẽ không được tốt lắm, đã gần bốn mươi tuổi còn chưa thể bước tới cảnh giới này.

Thiên Vân nổi lửa ăn uống.

Đám yêu thú đánh hơi cũng thật nhạy, Thiên Vân vừa ngồi được chốc lát, bắt đầu có một số yêu thú cấp thấp xuất hiện.

Nhất Phẩm yêu thú tuy đã sinh ra linh trí, có điều bản năng hung thú vẫn còn quá lớn.

Nào có biết phân biệt kẻ nào mạnh kẻ nào yếu, thấy Thiên Vân một mình ngồi đó, không tiến tới tấn công mới là lạ.

Chỉ có điều Thiên Vân nào phải kẻ dễ trêu, hễ yêu thú nào tới gần trong vòng 10 mét liền bị đao khí chém chết, không có ngoại lệ.

Từ lúc hấp thu linh tính con Song Đầu Lang Yêu, Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Bách Luyện Bảo Thể cứ thế chia nhau cắn nuốt.

Đoàn linh tính này quá lớn, thời gian ngắn khó có thể hấp thu hết, tuy nhiên muốn đột phá Khai Linh 12 đoạn, đoàn linh tính này còn chưa đủ dùng.

Thiên Vân ăn uống xong liền tiếp tục lên đường, hiện tại nơi này huyết khí quá nồng, chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố.

Quả nhiên Thiên Vân đi không được bao lâu, từ trong khe núi xuẩt hiện một cặp mắt đỏ ngầu.

Một con cự hổ toàn thân vằn vện lôi điện đi ra, nó nhìn về hướng Thiên Vân rời đi, ánh mắt lộ vẻ âm tàn, linh tính mười phần.

Đầu cự hổ thế mà lại là Nhị Phẩm đỉnh phong yêu thú Lôi Phong Hổ.

Loài hổ này tinh thông phong lôi chi lực, tốc độ cùng sức sát thương cực mạnh.

Là vương giả trong đám Nhị Phẩm yêu thú.

Cũng may Thiên Vân đi sớm, nếu hắn ở lại lâu thêm một chút, chỉ sợ một mạng ô hô.

Thiên Vân nào biết bởi vì hành động cẩn trọng của mình đã cứu hắn một mạng.

Lúc này hắn đang tìm cách tiến vào sâu hơn nữa.

Theo địa đồ, bên trong này ẩn giấu không ít quần thể Song Đầu Lang.

— QUẢNG CÁO —

Cả quãng đường, Thiên Vân vẫn duy trì cẩn thận, bước đi tựa như mèo một dạng.

Cũng may hắn cũng không gặp yêu thú quá cao cấp, thỉnh thoảng mới gặp một con yêu thú nhị phẩm, cao nhất là một đầu Lục Tý Yêu Viên nhị phẩm hậu kỳ.

Tuy Thiên Vân không thể giết chết con khỉ này, thế nhưng cũng lấy đi của nó hai đầu cánh tay.

Con khỉ sợ quá chỉ có thể gầm nhẹ, xoay người liền chạy.

Qua lần giao thủ này Thiên Vân cũng lờ mờ xác định được thực lực của mình.

Có lẽ hiện tại sức mạnh thể chất của hắn cùng nhị phẩm yêu thú đỉnh phong không xê xích bao nhiêu.

Chỉ có điều nếu đấu với yêu thú nhị phẩm đinh phong có tốc độ cao, chỉ sợ phần thua sẽ nghiêng về hắn.

Không nói đâu xa, con Lục Tý Yêu Viên kia thể chất rất cường, Thiên Vân chém rụng được nó hai đầu cánh tay, tuy nhiên cũng ăn của nó một trảo.

Một trảo này nhanh tới cực điểm, Thiên Vân đã cố gắng tránh né, thế nhưng vẫn bị nó đánh trúng bả vai phải.

Hiện tại cả cánh tay vẫn còn đau nhức không thôi.

Rất may từ lúc luyện võ Thiên Vân đã chịu khó tập luyện cả hai tay, tuy tay trái không thể mạnh bằng tay phải, nhưng cũng không chênh lệch quá xa.

Lúc này Thiên Vân ngại gặp nhất chính là những yêu thú tinh thông thuật ngự phong.

Nếu gặp được bọn này, có lẽ hắn chỉ còn cách đào tẩu.

Đi một đoạn đường, chém giết mấy con yêu thú, Thiên Vân đột nhiên dừng bước chân, hai tai giật giật.

"Có tiếng đánh nhau".

Thiên Vân lẩm bẩm tự nói, suy nghĩ một chút liền rón rén tiến về nơi truyền tới âm thanh giao kích.

Phía trước có một khoảng rừng rậm bị đốn hạ, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người ẩn hiện, ngoài ra, còn có một bóng đen cực lớn cùng những tiếng rống kinh tâm động phách.

Tiếp cận địa điểm chiến đấu thêm một chút, Thiên Vân tung người nhảy lên một cái cây to, với tầm nhìn này, hắn có thể nhìn rõ những gì đang diễn ra phía trước.

Trên một khoảng đất trống rộng khoảng 300 mét vuông, bốn năm thiếu niên tay cầm đủ loại pháp khí đang bao vây một đầu yêu thú.

Con yêu thú dài hơn ba mét, khoảng hai mét cao, hình tựa chó sói, lông màu đen tuyền, sinh hai cái đầu, hai cái lưỡi màu đỏ thỉnh thoảng nhỏ ra chất lỏng màu xanh, hai cái miệng đầy răng nhọn, móng dài ba thước, cong lên nhọn hoắt.

Thiên Vân trái tim xiết chặt, không khỏi thầm đổ mồ hôi, không dám hé răng nửa lời.

"Mấy tên này điên rồi đi, mới có tu vị Phân Chi Cảnh trung kỳ cũng dám vây công Song Đầu Lang Vương, không biết chữ chết viết như nào sao?" Thiên Vân nhìn đầu Nhị Phẩm đỉnh phong Song Đầu Lang Vương, âm thầm chửi bậy một phen.

Quan sát một chút xung quanh, Thiên Vân lại phát hiện có chỗ không đúng.

Chỉ thấy xung quanh bãi đất trống có cắm một ít trận kỳ.

Bên ngoài trận kỳ còn cắm một ít nhang khói.

Những nhang khói này theo trận kỳ tiến vào bên trong, không hiểu vì lý do gì chúng lại chỉ nhằm hướng lỗ mũi Song Đầu Lang Vương chui vào.

— QUẢNG CÁO —

Lại nhìn hai cái lưỡi Song Dầu Lang Vương thỉnh thoảng chảy ra dịch lỏng màu xanh.

Thiên Vân lúc này mới hiểu, thì ra đám thiếu niên, thiếu nữ này thế mà còn ẩn giấu một trận pháp sư.

Hơn nữa lại tinh thông độc thuật, thế mà có thể cầm chân Song Đầu Lang Vương trong trận, mưu tính từ từ độc chết nó.

Thiên Vân để ý thấy đám thiếu niên này toàn thân thanh sắc trường bào, lưng áo cùng tay áo còn thêu mây trắng liền đoán ra ngay.

Đây là đồng phục của Thanh Vân đạo.

Một nhánh khác của Hoả Vân phái, tuy chỉ là nhị lưu môn phái, thế nhưng thực lưc không thể coi thường.

Nghe nói năm xưa tông chủ của Thanh Vân đạo từng là trưởng môn Hoả Vân phái, sau này vì xích mích với một vị thái thượng trưởng lão mà bị đuổi đi.

Thanh Vân đạo tuy là một môn phái nhị lưu, thế nhưng bên trong cũng là có Sinh Hoa Cảnh lão tổ toạ trấn.

Rất ít môn phái dám ức hiếp đệ tử phái này.

Năm người bao vây Song Đầu Lang Vương thực lực không quá cao, được cái bọn họ phối hợp tương đối ăn ý, có lẽ đã được mài dũa trong một thời gian dài, rất có kinh nghiệm tác chiến.

Đám người đều là Phân Chi cảnh, sử sụng ngự khí chi pháp rất dễ dàng.

Phi kiếm, phi đao không ngừng cât chém về phía Song Đầu Lang Vương.

Trong này Thiên Vân để ý nhất là một gã thiếu niên cầm trường thương, trong tu tiên giới người dùng thương tương đối ít, đa số đều là thể tu, tên thiếu niên này cũng không ngoại lệ.

Thấy được người trong đồng đạo, Thiên Vân không khỏi tinh thần phấn trấn.

Gã thiếu niên xử thương cực kỳ điêu luyện, lợi dụng độ dài của thương mà bù đắp thiếu hụt tầm đánh.

Mỗi thương y xuất ra đều kéo theo thanh âm nổ mạnh, y vừa đánh vừa di chuyển, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, hiển nhiên thân pháp kẻ này cũng cường hãn không kém.

Chỉ có điều tên này không phải võ giả bước vào con đường tu tiên, tuy rằng thân thể của hắn không sai, thế nhưng so với Thiên Vân vẫn là kém một ít.

Trong năm người này có hai thiếu nữ, hai nàng này sở trường thuật pháp.

Hoả Cầu, Phong Nhận trong tay hai nàng xuất ra cực nhanh.

Tính sát thương của hai thuật này không cao, chỉ có điều tốc độ thi pháp của họ quá là nhanh, một lần thi pháp không quá 1 giây.

Chính vì hai nàng công kích quá nhanh hai loại thuật pháp tưởng rằng rất yếu lại có tính sát thương không hề yếu.

Cứ thế chất chồng, chỉ sợ yêu thú tam phẩm cũng phải toi mạng.

Thiên Vân biết, có lẽ hai thiếu nữ này không chỉ tinh thông hai loại thuật pháp.

Chỉ có điều trong lúc tác chiến, bọn họ cần phải xử xuất bản lãnh sở trường mới mong giết được đối thủ.

Mà theo Thiên Vân hiểu, Phong Nhận thuật cùng Hỏa Cầu thuật vốn bổ trợ lẫn nhau rất tốt, hiển nhiên hai thiếu nữ này cũng đã từng thử nghiệm qua nhiều lần.

Thiên Vân nhìn mà không khỏi than thở.

Hắn cũng có học qua mấy loại pháp thuật cơ bản này, có điều thời gian thi pháp của hắn thấp nhất cũng mất ba giây.

Nhiều lần Thiên Vân thầm nghĩ, nếu có cơ hội cũng nên sử dụng thuật pháp một chút.

Nhưng hôm nay nhìn thấy tốc độ thi pháp của hai nàng này, hắn lập tức từ bỏ suy nghĩ đó.

Không có cách, đợi hắn thi pháp xong chỉ sợ đã nằm trong bụng yêu thú mất rồi.

— QUẢNG CÁO —

Ba người tuy rằng công kích không sai, nhưng chủ công lại không phải họ.

Thiên Vân để ý thấy một tên thiếu niên có mái tóc màu tím.

Tên này khoanh chân mà ngồi, trên đùi đặt một miếng trận bàn.

Đôi tay liên tục bóp pháp ấn, linh lực không ngừng trút vào bên trong trận bàn.

Kẻ này linh lực thế mà rất lớn, thi pháp hồi lâu vậy mà không có tỏ vẻ mỏi mệt, miệng còn nở nụ cười nhàn nhạt.

Thiên Vân khoé miệng không khỏi co giật, thầm nghĩ.

"Ta tưởng rằng bản thân sở hữu hai gốc đạo thụ, khí hải hơn xa người thường, linh lực đã rất trâu bò, không ngờ vẫn là xem thường anh hùng thiên hạ"

Thực ra Thiên Vân so sánh như vậy là không có ý nghĩa.

Thanh niên kia linh lực quả thực nhiều, chỉ có điều hắn đã là Phân Chi cảnh trung kỳ, Thiên Vân mới là Khai Linh cảnh 11 đoạn mà thôi.

Ngoài tên thiếu niên tóc tím, còn một thiếu niên nữa cũng có chút đặc biệt.

Tên này một thân ngự kiếm thuật vô cùng cao minh.

Phi kiếm trong tay y sử dụng như cánh tay, công kích cực cường.

Thỉnh thoảng còn có thể xử kiếm bảo vệ bản thân cùng đồng đội.

Song Đầu Lang Vương bị phi kiếm của y gây không ít thương tích, không nói cũng đủ biết kiếm thuật của y mạnh như thế nào.

Song Đầu Lang Vương từ đầu đến giờ sức lực dồi dào, chỉ là cuối cùng cũng có lúc kiệt sức.

Lúc này, Song Đầu Lang Vương mình đầy vết thương đã không chịu đựng thêm được nữa.

Hai cái miệng máu thỉnh thoảng còn nhỏ ra từng giọt chất lỏng màu đen pha đỏ, hiển nhiên độc tố đã đi khắp cơ thể, nó đã hết đường cứu chữa.

Thiên Vân thấy cảnh này liền muốn lặng yên rời đi.

Hắn lo lắng đám người này sẽ phát hiện ra mình ẩn núp trên cao dò xét.

Trong tu tiên giới, hành vi của Thiên Vân không được quang minh cho lắm, tuy hắn không quan tâm, nhưng tránh phiền phức vẫn là tốt hơn..