Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 96: Thi Đấu Bắt Đầu 1

Thiên Vân lẫn trong đám người tiến về phía trung tâm quảng trường, chỉ thấy xung quanh chuẩn bị 5 đài tỉ thí, một tòa đài cao.

Mỗi đài tỉ thí đều có một vị trưởng lão ngồi xếp bằng, không nói không rằng.

Lại nhìn về phía trung tâm đài cao, lúc này có rất nhiều thân ảnh ngồi ở nơi đó.

Thiên Vân nhìn một lượt chỉ có thể nhận ra tông chủ Diêu Thanh Hồng, những người ngồi hai bên hắn không biết ai cả.

Lại nhìn xuống phía dưới một chút.

Có lẽ nơi này là chỗ ngồi của đám chân truyền đệ tử.

Đám người này tổng số không nhiều, chỉ hơn mười người mà thôi, Vân Hà thánh nữ cũng có mặt tại nơi này.

Thiên Vân vừa nhìn tới, Vân Hà lập tức có cảm ứng quay qua, có điều Thiên Vân đang sử dụng Thanh Diện mặt nạ, nàng là không thể nhận ra hắn.

Nội môn thi đấu là một sự kiện lớn, cho dù đệ tử không muốn tham gia, đi qua thăm quan một chút cũng là có.

Trong bảng danh sách đăng ký có 50 người, nhưng hiện tại số người đứng dưới quảng trường đã vượt quá con số 1 ngàn.

Hiển nhiên có cả ngoại môn đệ tử tiến về quan chiến.

Lạc Diệp Tiên Tông không có cấm đoán ngoại môn đệ tử quan chiến, bọn họ cầu còn không được đây.

Chỉ khi xem cường giả chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm mới có thể tăng lên thực lực bản thân.

Qua đây cũng kích thích ngoại môn đệ tử tích cực tu luyện, một ngày nào đó cơ duyên xảo hợp đột phá Phân Chi, tiến vào nội môn cũng chưa biết chừng.

Mặt trời đã lên cao, lúc này một vị trưởng lão mới đứng dậy diễn thuyết, giới thiệu quy tắc khi lên lôi đài.

Phần diễn thuyết đa số kể về Lạc Diệp Tiên Tông là ai khai sáng, lịch sử huy hoàng thế nào...!Các đệ tử phía dưới vừa nghe vừa ngáp, cuối cùng mới tới phần giải thích quy tắc.

Quy tắc tỉ thí rất đơn giản.

Tông chủ Diêu Thanh Hồng sẽ bốc thăm từng người, số 1 số 2 là một cặp, số 3 số 4 là một cặp.

Cứ như vậy xếp tới cuối cùng.

50 người cũng chia thành năm bảng, 10 người đầu một bảng, cứ thế mà tính.

Trong quá trình thi đấu không cho phép hạ sát thủ, có điều nếu ngươi thực lực quá mạnh, đủ tự tin một chiêu miểu sát đối thủ, trước khi giao chiến có thể cảnh báo đối phương một chút.

Nếu sau khi ngươi cảnh báo đối thủ vẫn còn muốn chiến, vậy trận chiến này sinh tử bất luận.

Mỗi một bảng đấu có thể thu hai người tiến vào vòng trong.

Mỗi người đều phải đấu một lần với chín người còn lại.

Người xếp ở vị trí thứ nhất và hai sẽ được tiến vào vòng trong.

Quy tắc vòng thứ nhất đã giải thích xong, lúc này Diêu Thanh Hồng mới tiến lên, bắt đầu bốc thăm.

Hộp thăm là một ống trúc, bên trong có 50 thẻ tre, mỗi thẻ tre tương ứng với một cái tên.

Diêu Thanh Hồng cứ như thế tùy ý rút.

"Số 1 Trương Hạo Nhiên"

"Số 2 Vương Tiểu Cương"

"Số 3 Dương Thiên Đông"

"Số 4 Mã Lợi"

— QUẢNG CÁO —

"Số 5..."

Một loạt danh tự được đọc lên, mãi tới con số 50 mới dừng lại.

Thiên Vân được sắp xếp vào bảng thứ 4, vị trí số 35.

Đối chiến với hắn đợt thứ nhất là một thiếu niên.

Thiếu niên này tuổi còn rất nhỏ, đoán chừng chỉ 14, 15 mà thôi, có điều kẻ này thế mà đã tu tiên được 7 năm.

Nghe nói hắn 5 tuổi đã thức tỉnh linh căn, tư chất cũng là thượng đẳng, hiện nay tu vi đã bước vào Phân Chi cảnh trung kỳ đỉnh phong.

Thiếu niên này tên Vương Nhất Minh.

Ngoài Vương Nhất Minh trong bảng thứ 4 còn có tám người khác.

Vị trí 31 là Lý Đào, tu vi Phân Chi cảnh trung kỳ.

Vị trí 32 là Ngưng Sương, Phân Chi cảnh hậu kỳ.

Vị trí 33 là Nghiêm Tuấn, Phân Chi cảnh sơ kỳ.

Vị trí 34 là Mai Hồng Loan, Phân Chi cảnh sơ kỳ.

Vị trí 37 là Trương Hiển Quý, Phân Chi cảnh đỉnh cao.

Vị trí 38 là Lê Anh Nguyên, Phân Chi cảnh hậu kỳ.

Vị tri 39 là Phùng Văn Thiệu, Phân Chi cảnh trung kỳ.

Vị trí 40 là Dương Trúc Anh, Phân chi cảnh sơ kỳ.

Trong số 50 người chỉ có Thiên Vân cùng một người nữa tên Ngô Kỷ là Khai Linh cảnh, còn lại tất cả đều là Phân Chi cảnh sơ kỳ trở lên.

Có lẽ trong toàn trường cũng chỉ một mình Thiên Vân mái tóc màu lam, sau khi Diêu Thanh Hồng đọc tới tên hắn, toàn trường bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía hắn.

Thiên Vân khóe miệng co giật, chỉ biết nở một nụ cười khổ, còn dự định tìm cách khiến mái tóc trở về hình dạng ban đầu.

Vân Hà thành nữ cũng tìm kiếm khuôn mặt Thiên Vân, cuối cùng cũng theo tầm mắt mọi người nhìn về phía hắn.

Thiên Vân lúc này chỉ có thể gật đầu, xem như nhận đồng.

Cũng không còn cách nào che giấu, đành tháo mặt nạ xuống, để lộ mặt thật ra bên ngoài.

Đã quen với cảnh bị chúng nhân vây xem, Thiên Vân cũng không quá để tâm, chẳng qua lúc này hắn lập tức cảm nhận được, xung quanh có nhiều ánh mắt mang sát cơ.

Chiến đấu cuối cùng cũng bắt đầu, Thiên Vân đứng ở lôi đài thứ 4, tầm mắt nhìn về cặp đấu ở lôi đài thứ 2.

"Đặt cược...!Đặt cược nào.

Đặt Lý Thiện sư huynh thắng 1 bồi 1,5.

Đặt Nguyên Phàm thắng 1 bồi 10".

Dưới mỗi lôi đài đều có một gã đệ tử bày hàng, mở kèo cá cược.

Thấy vậy Thiên Vân trong lòng tính toán một chút, ngẩng đầu nhìn tới hai thân ảnh đứng trên lôi đài.

Người đang đứng trên lôi đài thứ 2 lúc này là hai thanh niên.

Một người chắp tay sau lưng, thân hình thẳng tắp, khí thế mạnh vô cùng, thình lình đã là Phân Chi cảnh đỉnh phong.

Người này rất nổi danh, nghe nói 5 năm trước từng đoạt vị trí thứ nhất nội môn thi đấu, Lý Thiện.

Đối diện với Lý Thiện là một thanh niên tướng mạo đường đường, mày kiếm, mắt hơi xếch, khí thế tuy không bằng Lý Thiện, chẳng qua khi Thiên Vân nhìn tới kẻ này, vậy mà ẩn ẩn cảm thấy có chút uy hiếp, người này không mấy nổi danh, 5 năm trước cũng không có tham gia thi đấu, vừa rồi nghe giới thiệu mới biết hắn tên Nguyên Phàm.

Đám đệ tử đứng dưới quan chiến đều cổ vũ cho Lý Thiện, hiển nhiên không coi Nguyên Phàm ra gì.

Không ít người còn móc toàn bộ gia sản, nhất định đặt cược Lý Thiện thắng.

Thiên Vân mỉm cười đi tới, lấy ra 2 vạn hạ phẩm linh thạch, toàn bộ áp vào Nguyên Phàm.

Linh thạch này lấy từ trên người gã thiếu niên Thanh Vân đạo, không thể không nói kẻ này rất có tiền.

Chẳng qua tiền này là của y, hay từ chỗ khác lấy được Thiên Vân cũng không rõ.

— QUẢNG CÁO —

Trưởng lão thấy hai đối thủ đã sẵn sàng, lúc này mới tuyên bố bắt đầu tỉ thí.

Một màn sáng màu lam lập tức dâng lên, bao phủ hai người vào trong, hiển nhiên màn sáng này có tác dụng phòng hộ, ngăn cho công kích lan ra bên ngoài lôi đài.

"Cho ngươi ba hơi thời gian nhận thua, ta hiện tại rất mạnh chỉ sợ sẽ đả thương ngươi".

Lý Thiên lúc này khí thế đã tới đỉnh phong, tóc dài bay múa, nhìn về phía Nguyên Phàm nhàn nhạt nói.

Nguyên Phàm không nói cái gì, vẫn đứng đó không nhận thua.

Lý Thiện cũng không phản cảm, hắn đợi hết ba giây, tay trái vung lên, cong ngón búng ra một chỉ.

Một luồng kiếm chỉ lấy tốc độ kinh khủng phóng ra, Thiên Vân đứng dưới quan chiến không khỏi hít một ngụm khí, thầm hô.

"Quá nhanh"

Nguyên Phàm đứng mũi chịu sào, gặp nguy mà không loạn, Lý Thiện vừa búng tay hắn cũng vỗ vào túi trữ vật một cái.

Một mặt tiểu thuẫn theo cái vỗ mà ra, che chắn đạo kiếm chỉ bắn tới.

Ầm

Một tiếng nổ mạnh vang lên, kiếm chỉ va vào tiểu thuẫn lập tức bạo liệt, cuồng phong gào thét.

Có điều Nguyên Phàm vẫn đứng yên bất động, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi rất mạnh, có điều cuối cùng chỉ là ta một viên đá đặt chân".

Nguyên Phàm nói một câu, vung tay tế ra một thanh phi kiếm.

Tên này tốc độ bắt ấn quá nhanh, Thiên Vân còn chưa kịp nhìn tường tận thủ ấn, thanh phi kiếm đã phá không mà đi, ầm ầm chém về phía Lý Thiện.

Lý Thiện cũng hơi bất ngờ, có điều hắn đã từng đoạt vị trí thứ nhất nội môn thi đấu, làm sao lại là kẻ yếu đây.

Chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ sáng lên, một thanh tiểu kiếm xuất hiện, kiếm này toàn thân vằn vện phù văn, vậy mà có tất cả 22 đạo, hiển nhiên là một thanh hạ phẩm linh khí.

Tiểu kiếm theo sự chỉ huy của Lý Thiện phát sau mà tới trước, lập tức chặn lại thế công của Nguyên Phàm.

Hai thanh kiếm va vào nhau, hỏa hoa văng tứ tung.

Có điều tiểu kiếm của Lý Thiện dù sao cũng là hạ phẩm linh khí, phi kiếm của Nguyên Phàm chỉ là một kiện pháp khí trung phẩm bình thường, còn chưa đủ tư cách đánh đồng với nó.

Rất nhanh thanh tiểu kiếm đã đánh văng phi kiếm sang một bên, vun vút lao tới cổ Nguyên Phàm.

Thiên Vân chứng kiến cảnh này, âm thầm kinh hãi.

Có điều tình thế đột nhiên thay đổi, một cái bóng mơ hồ không biết từ lúc nào đã áp sát Lý Thiện, thuận thế đánh về ngực y một chưởng.

Ầm...!Khục

— QUẢNG CÁO —

Lý Thiện bị tập kích bất ngờ, không kịp chuẩn bị bay rớt ra ngoài, máu tươi từ miệng phun xối xả.

Lồng phòng hộ lôi đài chỉ có tác dụng ngăn cản công kích, lại không ngăn cản tu sĩ bay ra ngoài.

Chỉ thấy Lý Thiện rớt xuống đất, phun ra vài ngụm máu tươi mới có thể ngồi dậy, sắc mặt y vô cùng khó coi, nhìn về phía đạo bóng hình đang đứng trên lôi đài, nói.

"Kim Thiền Thoát Xác đại thành"

"Không sai, ngươi thua bởi ta, không oan chứ hả?" Nguyên Phàm gật đầu, nhàn nhạt hỏi.

Thiên Vân đã từng nghe qua môn công pháp có tên Kim Thiền Thoát Xác này.

Nghe nói môn thuật pháp này được lão tổ tông của Lạc Diệp Tiên Tông là Minh Thiền Tử sáng tạo.

Thuật pháp này thiên về độn thuật hơn là chiến đầu, cũng không rõ vị lão tổ này như thế nào sáng tạo.

Có điều nghe nói nếu luyện môn độn thuật này tới đại thành, ngoài tốc độ chạy trốn vô cùng nhanh, nó còn có thể dùng thân thể làm con rối, từ đó phân ra một bản thể khác.

Bản thể này trong một phút đồng hồ có thể ngăn cách mọi sự quan sát, kể cả tinh thần lực cũng không truy tra.

Trừ khi cảnh giới của người đối diện quá cao, hoặc tinh thần lực quá mạnh mới có thể khám phá một hai, nếu không hội tụ được một trong hai điều kiện trên, việc nhìn thấu Kim Thiền Thoát Xác gần như bằng không.

Thiên Vân tuy rằng khó tin, chẳng qua hắn lại không sợ hãi.

Vừa rồi hắn có thể nhìn thấy bóng dáng Nguyên Phàm, nói rõ tinh thần lực của hắn đủ cường, nếu đối đầu ai thắng ai thua còn phải đánh mới biết.

Một lần vơ vét 20 vạn hạ phẩm linh thạch, Thiên Vân vui mừng quá đỗi, lập tức đi về lôi đài của mình.

Về phần đám người đặt cược vào Lý Thiện, kẻ nào kẻ nấy sắc mặt tái nhợt, nhiều kẻ gào lên tê tâm liệt phế.

Trận chiến lôi đài thứ hai đã có kết quả, những lôi đài khác cũng rất nhanh phân ra thắng bại.

Ở lôi đài thứ 4, người thắng không ai khác chính là Ngưng Sương.

Nàng này tu vi rất mạnh, công thủ toàn diện, chỉ vài cái hô hấp đã đánh cho Lý Đào thổ huyết bay ngược.

Lượt đấu thứ hai bắt đầu.

Lần này Nghiêm Tuấn sẽ đấu với Mai Hồng Loan.

Thiên Vân nhìn ra hai người này đều rất yếu, cũng không có hứng thú xem xét, lại nhìn tới các lôi đài khác.

Những lôi đài khác tình huống có phần tương tự.

Cũng không phải không có cao thủ lên đài, chẳng qua tu vi chênh lệch quá lớn, thậm chí có người trực tiếp từ bỏ, dũng khí đánh một trận cũng không có.

Thiên Vân bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn về phía lôi đài của mình.

Lần này hắn cũng không áp ai thắng ai thua, có lẽ thắng thua chỉ nhìn qua liền biết, nhà cái cũng không muốn mở sòng bồi tiền đi vào.

Hai người Nghiêm Tuấn cùng Mai Hồng Loan đánh qua đánh lại, cả hai người đều tinh thông thuật pháp, có điều Nghiêm Tuấn chuẩn bị quá nhiều phù lục, cuối cùng dùng phù lục thủ thắng.

Thiên Vân thấy cảnh này chỉ biết cười trừ, hắn cũng không phản cảm cái gì, trong tu tiên giới người có tiền cũng là một loại thực lực.

Hiển nhiên Nghiêm Tuấn có rất nhiều tiền, sau khi chiến thắng Mai Hồng Loan hắn còn lôi từ trong túi chữ vật ra hai xấp phù lục rất lớn, vẻ mặt đặc biệt muốn ăn đòn..