Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 99: Công Bố Phần Thưởng

Trên đường trở về động phủ, Thiên Vân bất ngờ bị người ngăn lại.

Người này là một nữ tử, tuổi khoảng 16, 17 tuy thân hình chưa phát triển toàn diện, có điều nàng này xinh đẹp cực kỳ, cùng Vân Hà so sánh lại không kém chút nào.

Thiên Vân không quen biết nàng này, có điều nàng vừa rồi ngồi cạnh Vân Hà thánh nữ, hắn cũng đã nhìn qua một lần.

Tuy không biết nàng vì lí do gì tới gặp mình, có điều hắn cũng không hề đánh mất lễ nghĩa, chắp tay chào một tiếng.

"Sư đệ Thiên Vân, không biết sư tỷ là?"

Nguyên Phụng không có trả lời Thiên Vân ngay, ánh mắt vẫn mang theo vẻ dò xét, một lúc lâu sau nàng mới nói.

"Sư đệ bồi ta đi dạo một chút, không vấn đề gì chứ?"

"Cái này..." Thiên Vân có chút do dự, cuồi cùng cũng không từ chối, gật đầu cùng nàng đi sóng vai.

Thiên Vân vốn rất cao lại không hề mất cân đối, hình thể không thừa không thiếu, có thể nói vừa đủ.

Chỉ có điều đi cạnh Nguyên Phụng lại cao hơn nàng không ít, nhìn vào hơi buồn cười.

Thiên Vân thần sắc có chút cổ quái, muốn cười lại phải cưỡng ép nhịn xuống.

"Ta tên Nguyên Phụng, là tỉ muội tốt của Vân Hà.

Ngươi vừa rồi biểu hiện thực không sai, rất có phong phạm cao thủ".

Nguyên Phụng hai tay chắp sau lưng, một bộ bà cụ non nói.

"Sư tỷ gọi ta ra ngoài, không phải chỉ để nói mấy lời sáo rỗng như này a".

Thiên Vân nghi hoặc nhìn sang, lông mày hơi nhăn.

"Sư đệ đối với Vân Hà sư tỷ có cảm tưởng gì?" Nguyên Phụng không có đáp lại nghi hoặc của Thiên Vân, chuyển chủ đề hỏi.

"Vân Hà thánh nữ rất tốt, cũng rất đẹp, còn có..." Thiên Vân vốn chỉ xem Vân Hà như bằng hữu bình thường, muốn nói mấy lời tán dương lại không biết phải nói như nào.

Căn bản Thiên Vân nghĩ không ra cái gì lời có cánh.

Nguyên Phụng nhìn vào mắt Thiên Vân, chỉ thấy trong mắt hắn một tia tạp niệm cũng không mang, lại nghĩ tới tỉ muội tốt, không khỏi thở dài nói.

"Nếu sư đệ không muốn bị phiền phức quấn lấy, tốt nhất nên tránh xa Vân Hà một chút.

Làm như vậy không chỉ tốt cho sư đệ, cũng tốt cho cả nàng"

Thiên Vân biểu tình có chút mờ mịt, muốn nói lại thôi.

"Ài! Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Người tương tư, người vô niệm...!Sư đệ, dừng ở đây thôi, những chuyện ta muốn nói cũng đã nói".

Nguyên Phụng thở dài, thân ảnh bồng bềnh bay lên, ngự không mà đi.

Thiên Vân không hiểu ra sao, chỉ có thể trở về động phủ của mình.

— QUẢNG CÁO —

Phía sau Phù Lương Sơn mạch có một ngọn núi cao, núi này quanh năm sương khói lượn lờ, cấm chế nhiều vô số.

Nơi này là một trong ba trọng địa của Lạc Diệp Tiên Tông, tên gọi "Kiếm Mộ".

Tên như ý nghĩa, nơi này mai táng vô số pháp khí, linh khí cũng không thiếu pháp bảo hình kiếm.

Mỗi một thanh kiếm đều có một câu chuyện, một chủ nhân riêng biệt.

Những thanh kiếm này có thể do đệ tử, trưởng lão trong tông lưu lại, cũng có nhiều thanh do giết chết địch nhân đem về.

Duy nhất có một điểm chung, những pháp bảo, linh khí này đều là tàn phẩm.

Tuy rằng khí tức vẫn rất mạnh, có điều linh tính thiếu hụt, khó mà khống chế.

Xung quanh kiếm mộ kiếm khí ngang dọc, càng tiến về trung tâm kiếm khí càng mạnh.

Nghe nói trung tâm kiếm mộ cắm một thanh thần binh, thần binh này chính tay lão tổ tông Lạc Diệp Tiên Tông cắm xuống.

Ngoài rìa kiếm mộ lúc này có một đạo thân ảnh ngồi khoanh chân.

Người này tu vi chưa phải Phong Thân, có điều uy áp trên người y mạnh tới đáng sợ, tuyệt không phải tu sĩ Phân Chi cảnh đỉnh phong bình thường có thể so sánh.

Người này tuy khoanh chân mà ngồi, lại so với người đứng không khác, cực kỳ cao lớn.

Khuôn mặt không tính anh tuấn, có điều không hiểu vì lí do gì chỉ cần nhìn hắn một lúc liền không thể rời mắt.

Tựa như trên thân người này có một loại trời sinh mị lực, đã là nữ nhân rất khó có thể kìm lòng không yêu thích hắn.

Người này tên Nghiêm Trấn, thánh tử của Lạc Diệp Tiên Tông, thực lực không thể dùng cảnh giới để hình dung, nghe nói y đã từng chém giết một vị tu sĩ Phong Thân cảnh ma tu.

Lúc này Nghiêm Trấn đang nhắm mắt dưỡng thần, không ngừng cảm ngộ kiếm khí xung quanh.

Đột nhiên hai mắt hắn trợn lên, vung tay quét ngang, một loại vô địch khí thế ầm ầm kéo lên.

Theo cánh tay quét ngang, một đạo kiếm mang rít gào mà ra, những nơi kiếm mang đi qua, tàn kiếm phá toái, kiếm khí chạm nhau ầm ầm nổ tung.

Kiếm mang xông ra hơn 10 mét mới dừng lại, mở ra một con đường mòn.

"Nghiêm sư huynh, trong tông có tình báo".

Đúng lúc này một thanh âm nam tử vang lên bên ngoài kiếm mộ.

"Chuyện gì?" Nghiêm Trấn vừa định tiến về phía trước, lại quay đầu hỏi.

"Thánh Nữ để ý một gã đệ tử nội môn.

Kẻ này tu vi Khai Linh 12 đoạn, tên Thiên Vân".

Thanh âm kia vội vàng trả lời.

"Hắn cùng Thánh Nữ gặp nhau khi nào? Biết sự tồn tại của ta sao?" Nghiêm Trấn ánh mắt chuyển lạnh, hỏi.

"Thánh nữ năm xưa được tông chủ cử đi mời hắn nhập tông, có lẽ chuyện phát sinh từ năm đó.

Người này lấy võ thành tiên, thân thể cực kỳ cường hãn, có điều tư chất tu tiên rất thấp, hơn 3 năm chưa tới Phân Chi.

Nghe nói hắn từng nhận đãi ngộ của đệ tử chân truyền, bởi vì tu vi không tiến, trưởng lão cùng tông chủ thất vọng, hiện tại đãi ngộ cùng nội môn không khác".

Hiển nhiên tình báo của Nghiêm Trấn rất mạnh, Thiên Vân quá khứ như nào đều bị điều tra rõ ràng.

"Còn gì.nữa không?" Nghiêm Trấn lại hỏi.

"Lần này nội môn thi đấu hắn cũng tham gia, thành tích hiện tại là toàn thắng.

Nghe nói bởi vì tư chất quá thấp, mong muốn lấy được Phân Chi đan đột phá cảnh giới".

Thanh âm nam tử kia vang lên lần nữa.

— QUẢNG CÁO —

"Lưu ý một chút, nếu cảm thấy hắn không an phận, trực tiếp cho người giết là được".

Nghiêm Trấn nói xong, thân ảnh liền tiến về phía trước.

"Rõ!"

Thiên Vân dù nhiều lần tự nhủ không dây dưa với nữ nhân, tránh những phiền toái không đáng có, chẳng qua hắn không tìm phiền toái, phiên toái lại không có mắt tự tìm tới cửa.

Ba ngày thời gian trôi qua, Thiên Vân một bước cũng không ra khỏi cửa, chuyên tâm bồi tiểu muội, cũng không biết phiền phức đã tìm tới.

Ngày này quảng trường người đông nghìn nghịt, đệ tử tiến về đây thứ nhất muốn chứng kiến vòng thứ hai, tiếp theo muốn xen rốt cục tông môn năm nay muốn ban thưởng như thế nào.

Giờ thìn ba khắc, một vị trưởng lão tiên phong đạo cốt, thay mặt tông chủ đứng lên công bố các loại ban thưởng.

Trưởng lão này tu vi không rõ, một tia khí thế đều không hiện, vẻ mặt ôn hoà, tay phất nhẹ, một màn hào quang theo đó xuất hiện.

"Nội môn thi đấu năm nay phần thưởng sẽ không giống mọi năm, ngoài ba vị trí đầu, những người tiến vào vòng này đều được thưởng 2 viên Diên Thọ đan.

Diên Thọ đan ngoài việc bù đắp thọ nguyên hao hụt, còn có thể giúp phàm nhân hưởng trọn 100 năm thọ mệnh.

Ba vị trí đầu phần thưởng sẽ càng phong phú, đầu tiên ta sẽ nêu phần thưởng vị trí thứ ba.

Đệ tử tiến vào vị trí thứ ba sẽ nhận được một bình Tĩnh Tâm đan, một xuất tiến vào Dược Vương Động, một thanh hạ phẩm linh khí".

Trưởng lão đọc xong, nhìn xuống toàn trường mỉm cười.

Toàn trường vừa nghe tới Tĩnh Tâm đan liền như ong vỡ tổ, nhao nhao bàn tán, 10 người tiến vào vòng trong càng là mừng rỡ, ma quyền sát chưởng.

Tĩnh Tâm đan có thể nói vô cùng trân quý.

Nếu không phải do Phân Chi đan yêu cầu cần có Kim Thiền Quả làm chủ tài liệu, so sánh với Tĩnh Tâm đan còn phải kém mấy cái cấp bậc.

Không có cách, Phân Chi đan có thể giúp tu vi đột phá, thế nhưng nó chỉ dùng được một lần duy nhất, cách luyện chế cùng tỉ lệ thành công không thấp.

Tĩnh Tâm đan lại khác, tuy tài liệu không khó tìm như Phân Chi đan, có điều công đoạn luyện chế vô cùng phức tạp, tỉ lệ thành đan càng thấp đến đáng thương, nhiều lúc có tiền cũng không mua được.

Phân Chi cảnh cùng Trúc Cơ cảnh khác biệt lớn nhất ở chỗ, tu sĩ Phân Chi dựa vào tự thân đốn ngộ thần thông, thuật pháp.

Trúc Cơ tu sĩ lại xây dựng đạo đài, từ đây gia cố tự thân, có thể tiếp thu thuật pháp thần thông tiền bối đi trước.

Hai con đường bên nào cũng có ưu khuyết điểm riêng.

Trúc Cơ ưu điểm lớn nhất chính là thần hồn cùng linh lực vững chắc, tâm động mà thần thông biến.

Có điều loại đốn ngộ đặc biệt khi tiến cảnh lại không có, họ chỉ có thể theo dấu chân tiền nhân mà tu luyện.

Phân Chi cảnh ưu điểm là bản thân đốn ngộ cực mạnh, diễn hóa thần thông thuật pháp phù hợp với bản thân sử dụng.

Điểm yếu là trong quá trình diễn hóa, chỉ cần hơi mất tập trung hoặc vì một lý do nào đó quấy nhiễu, thần thông, thuật pháp ngộ ra sẽ không trọn vẹn.

Người ngộ tính càng cao, thần thông thuật pháp họ đốn ngộ càng khủng bố, ngược lại người ngộ tính thấp thậm chí đề không nổi một điểm sát thương.

Thế nhưng mỗi lần đốn ngộ, chỉ cần ăn vào một viên Tĩnh Tâm đan, tu sĩ sẽ ngay lập tức tiến vào vong ngã trạng thái, lực đốn ngộ sẽ đạt tới cực hạn.

Năm xưa bởi vì con đường Nghịch Tu cường thế quật khởi, các vị đại năng cuối cùng vắt hết óc chế tạo ra đan phương Tĩnh Tâm đan, từ đó hai phe mới trở lại thế cân bằng.

Nếu năm xưa Tĩnh Tâm đan không xuất hiện, chỉ sợ con đường Thuận Tu đã bị chặt đứt từ lâu.

Về phần linh khí hạ phẩm mọi người cùng không quá quan tâm, có điều danh ngạch tiến vào Dược Vương Động khiến không ít người đỏ mắt.

Không có cách, trong Dược Vương Động ngoài Kim Thiền Quả, còn hiện hữu một loại dược thảo tên Vân Văn thảo.

Loại dược thảo này chính là chủ tài liệu luyện chế Phong Thân đan.

Nếu nói Phân Chi cảnh là thoát phàm, vậy Phong Thân chính là bước một bước vào tiên đạo.

Kim đan tu sĩ tự hào với câu.

"Một viên kim đan nuốt vào bụng, mệnh ta do ta không do trời".

Vậy thuận tu cũng có một câu.

"Phong Thân, Phong Thiên.

Thiên địa này ta nắm trong tay, táng thiên, táng địa, táng nhân gian".

Tại sao lại có câu nói này, bởi lẽ một khi Phong Thân thành công đạo thụ sẽ có một bước nhảy vọt, đạo thụ hình chiếu ra, đâm toạc mây trời, mượn thiên địa lực lượng, khống chúng sinh trong tay.

Hai phe Nghịch Tu và Thuận Tu rất nhiều lần giao chiến.

Nghịch Tu trước hai cảnh giới có thể nói thế không thể đỡ, chỉ là bước vào cảnh giới thứ ba lại thường xuyên bị đè ra đánh.

Nếu không có tu vi vượt trội, đa phần Kim Đan gặp Phong Thân đều cun cút tránh xa.

Vị trưởng lão kia hắng giọng, tiếp tục nói.

"Vị trí thứ hai, ngoài ba loại phần thưởng kể trên còn được ban thưởng một lần tiến vào Vạn Pháp Trì tu luyện"

— QUẢNG CÁO —

"Tê"

Toàn trường hít vào một ngụm khí, mắt trợn to.

Thiên Vân khóe miệng giật một cái, có chút không tin tưởng những gì mình nghe thấy.

Vạn Pháp Trì hắn đã nghe qua, ao này là một trong ba đại trọng địa của Lạc Diệp Tiên Tông.

Tu sĩ tiến vào ao này tu luyện, không dám nói tu vi ngày đi ngàn dặm, có điều 900 dặm cũng không phải không được.

Ao này linh khí vô cùng nồng đậm, nghe nói phía dưới còn giấu đại bí mật, nếu có thể tiến vào đốn ngộ một chút, nói không chừng trực tiếp đề thăng một cái đại cảnh giới cũng chưa biết chừng.

Trưởng lão thấy đám đệ tử nhao nhao không khỏi mỉm cười, lại nói.

"Vị trí thứ nhất, sẽ có thay đổi một chút.

Linh khí ban thưởng sẽ là trung phẩm, hơn nữa được chính tay vẽ phác thảo mô hình.

Ngoài ra chỉ cần người đó tu vi Phân Chi, trực tiếp đề thăng làm chân truyền đệ tử, được tự do bái các vị mạch chủ, thậm chí tông chủ làm thầy"

"Cái gì? Ta nghe nhầm sao?

"Cái này...!Cái này...!Tại sao không ai nói cho ta biết a? Ta muốn báo danh, ta muốn tranh một lần cơ hội"

Toàn trường lần này triệt để nổ tung.

Mười người tiến vào vòng trong mặt mày hớn hở, những người bị loại thì tiếc hận.

Nhiều người bởi vì cố ý che giấu thực lực, hoặc sợ gặp thương nặng chưa từng dốc hết sức, lúc này mặt mũi vặn vẹo, dậm chân gào thét.

Cũng không có cách, phần thưởng lần thi đấu này so với trước kia quá kinh người, không ai dám tin đó là sự thật.

"Hệ thống, là ngươi dở trò quỷ a.

Không nghĩ ra phần thưởng năm nay lại lớn như thế".

Kiếm Vô Ngân mỉm cười chắp tay, một bộ vui sướng.

"Ha ha, thật không ngờ ban thưởng lại lớn như vậy, vị trí thứ nhất phải là của ta".

Nguyên Phàm ánh mắt lóe lên, âm thầm cho mình đánh máu gà.

Mười tuyển thủ ai cũng có tâm tư tranh một lần vị trí thứ nhất, thầm tính toán có nên hay không dốc hết toàn lực..