Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 1: Xuống núi

Núi Yến ở phía Tây Nam Hoa Quốc, ngang dọc kéo dài mấy nghìn dặm, đi qua mấy tỉnh lớn phía Tây Nam.

Vào buổi sáng sớm, sương mù dày đặc từng tầng bao phủ núi, làm cho người đi lại trên núi, gần như không nhìn thấy rõ đường núi gập ghềnh dưới chân.

Tô Ngọ đang vừa đi vừa rơi nước mắt chính là một người như vậy.

“Đi đi, tới thế giới con người, tích lũy càng nhiều công đức, cháu càng có thể thu được thêm nhiều sức mạnh.” giọng nói già nua của cây thông già vẫn còn ở ngay bên tai, làm cho Tô Ngọ khóc càng dữ hơn, suýt chút nữa đã lăn xuống núi.

Cây thông già chính là một cây thành tinh lâu năm, cậu gần như là được nó nuôi lớn lên, từ khi có ký ức, Tô Ngọ đã sống một mình trong hốc cây thông, ăn hạt thông mà lớn lên, không chỉ vậy, cây thông lớn còn dạy cậu tu luyện thành yêu, giúp cậu hóa thành hình người.

Cậu vốn cho rằng, mình sẽ mãi ở bên cây thông lớn, cho tới một ngày việc tu luyện không thể tịnh tiến thêm được nữa, lại một lần nữa trở về với cát bụi mới thôi.

Vậy mà cậu hóa thành hình người tới giờ mới một năm, cây thông lớn đã muốn đuổi cậu xuống núi.

Cây thông lớn vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, trước đây không cần biết cậu làm sai chuyện gì, cây thông cũng chỉ nói cậu vài câu, sau rồi để cũng mặc kệ cậu, vậy mà lần này, dù cho cậu có cầu xin thế nào, cây thông lớn cũng nhất quyết không dao động, thấy cậu mãi không chịu đi, cây thông lớn tức giận nói lời cuối cùng với cậu:

“Cháu không đi, chính là không nghe lời của ta, sau này đừng xuất hiện trên lãnh địa của ta nữa, bằng không ta sẽ cho rằng cháu đang gây hấn với ta, ta cũng sẽ coi cháu là kẻ địch không chết không thôi.”

Ông nói rất nghiêm túc cũng rất nặng nề, Tô Ngọ thân là động vật tu luyện mà thành yêu tinh, đương nhiên hiểu rõ hai từ “lãnh địa” và “ không chết không thôi” có nghĩa là gì, trong tự nhiên, nếu có động vật lại dám tùy tiện xâm chiếm địa bàn của mình, đó chính là kèn hiệu báo động chiến tranh, cho dù là cha mẹ anh em, cũng sẽ tranh đấu vì lãnh địa của mình, đến cuối cùng, hoặc ra tay chịu nhường địa bàn chịu thua hoặc đào tẩu, thì chính là không chết không thôi, hoặc chính là lưỡng bại câu thương, bị động vật khác ngư ông đắc lợi, chưa từng có ngoại lệ nào khác.

Tô Ngọ cuối cùng cũng đã rõ, cây thông lớn chính là muốn đuổi mình đi, cậu giơ tay dụi mắt một cái, miễn cưỡng mới có thể lau sạch nước mắt của mình.

Cậu cũng không giống với những con sóc bay đồng loại khác trong khu rừng này, cậu có màu lông trắng sữa, trên lưng còn có một ít lông lưng màu xám bạc trộn lẫn, lông trắng sữa và xám bạc giao nhau, tại không hề lộn xộn, mà ngược lại lại ánh lên màu sắc trắng bạc, vô cùng mềm mại. Mà bộ lông màu nhạt, càng làm cho đôi mắt vừa đen vừa lớn của cậu càng thêm chói mắt, miệng nhỏ một màu phấn hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, khi Tô Ngọ còn nhỏ, vẫn còn là một con sóc bay nhỏ chỉ biết ăn biết ngủ, bởi nhìn trông khác so với mọi người mà bị đồng loại xa lánh, sóc bay mẹ cũng không thích con trai mình, thế nên liền bỏ rơi cậu.

Khi cậu thoi thóp gần như đói bụng sắp chết, chính là nhờ cây thông lớn nuôi sống cậu, thế nên cho dù rất thương tâm, nhưng Tô Ngọ cũng không muốn làm kẻ thù với cây thông lớn đã nuôi mình lớn lên, cuối cùng vẫn nghe lời mà rơi nước mắt xuống núi.

Từ nhỏ đã khác với mọi người, sau khi cậu hóa thành hình người, thành ra lại có chút tương tự với bản thể, đôi mắt lớn hơn so với người bình thường, đặc biệt là đồng tử, vừa to vừa lóng lánh, đuôi mắt dài tựa như cũng ẩn tình, khuôn mặt nhỏ nhỏ, cái miệng cũng nho nhỏ, màu môi hồng hồng tựa cánh hoa đào, điều này làm cậu thọat nhìn có chút nhu nhược, vì để cho bản thân nhìn trông giống con trai một chút, cậu liền nhờ cây thông lớn dùng phép thuật xén tóc mình đi, quần áo hóa thành từ lông cũng là áo dài, ống tay áo dài đúng chuẩn, Tuy rằng nhìn qua có hơi cũ, nhưng chưa bao giờ xuống núi, cũng chưa từng nhìn thấy quần áo của con người, Tô Ngọ lại rất hài lòng.

Tô Ngọ vô cùng lưu luyến đối với cây thông lớn và đỉnh núi đã gắn bó với mình suốt từ tấm bé tới giờ, có rất nhiều thứ muốn mang đi, lá cây thông lớn giòn giòn, từng quả thơm ngọt, còn cả những thức quả mọng Mà cậu thích ăn nhất, rất nhiều rất nhiều thứ. cây thông lớn thấy cậu nghe lời mà đi, ngữ khí mềm lại mấy phần, dặn cậu rất nhiều chuyện, Ví dụ như không thể làm lộ bản thể ra trước mặt con người, có thể để người ta phát hiện ra sức mạnh của mình, nhưng phải nói rằng cậu chính là đại đồ đệ của Thanh Sơn, là một người tu hành, cây thông lớn lại thấy cậu thứ gì cũng không nỡ để lại, thứ gì cũng muốn mang đi, liền đưa cho cậu một bọc quần áo, cùng với ba quả trái chín vàng.

“Bọc quần áo này có thể chứa được rất nhiều thứ, chính là do đại sư Thanh Sơn để lại, cháu mang đi đi, còn 3 quả này, chính là thứ có thể cải tử hồi sinh, đừng khinh địch mà để người ta phát hiện ra, trừ khi cháu phải cứu người, phải là người anh hùng chính nghĩa, nghe rõ chưa?”

“Nghe, cháu nghe rõ rồi.” Lúc ấy Tô Ngọ cầm bọc quần áo mềm mại, và ba quả màu vàng, thút thít tới gần như không nói thành lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu. cây thông lớn lúc ấy mới vừa lòng.

Bọc quần áo thực ra chính là một miếng vải trắng vuông vắn dài 1m5 mà quả thực có thể được được rất nhiều thứ, hơn nữa mang theo cũng không nặng.

Vì vậy Tô Ngọ liền sắp xếp hết tất cả đồ vật trong hốc cây mà mình đã ở rất nhiều năm, đoạn đường xuống núi này, phàm là nhìn thấy vật thân quen, thì đều vừa rơi nước mắt vừa nhét vào trong bọc quần áo.

Sắc trời gần sáng, sương mù dày đặc trên núi cũng theo nhiệt độ tăng lên mà tan bớt đi.

Tô Ngọ vừa đỏ mắt hái quả nhỏ trên cây xuống, lại dùng lá cây gói kỹ lại, tống vào bọc quần áo xong, lại nghe thấy từ đằng xa vang lên một tiếng vang rất lớn, theo tiếng nổ lớn “ầm ầm” truyền tới, còn có cả tiếng kêu thảm thiết và tiếng rống giận dữ của con người.

Chim chóc nghỉ trong rừng kêu vang một tiếng thật lớn, loạt xoạt vỗ cánh bay lên khỏi rừng cây, bay lên không trung mà tán loạn, mỗi con một hướng.

Tô Ngọ nhíu mày, sự nhạy cảm trời sinh của những loài thú nhỏ làm cho cậu cảm giác trong rừng đang xảy ra chuyện gì đó, nếu là ngày xưa, cậu nhất định sẽ tránh né không tiếp xúc với con người, thế nhưng nghĩ tới lời mà cây thông lớn nói trước đó, cậu hơi do dự một chút, hai chân đã chạy lấy đà vài bước trên mặt đất, đột nhiên cậu giang rộng hai tay, cơ thể cậu ngay lập tức tựa như một đôi cánh khổng lồ, bị gió thổi vào liền căng lên.

Đây chính là năng lực trời cho của sóc bay, ngoại hình của chúng trông rất giống loài sóc đuôi to, nhưng lại có rất nhiều điểm không giống, tỉ như giữa các chân của chúng có màng da co giãn lại có rất nhiều lông, khi mở rộng ra có thể có tác dụng giúp chúng có thể bay lượn.

Tô Ngọ hóa thành hình người, nhưng vẫn có thể giữ lại năng lực trời sinh này, đồng thời theo tu luyện ngày càng tịnh tiến, càng lúc càng mạnh mẽ và hữu dụng hơn.

Cậu đưa hai tay ra, tứ chi và linh lực truyền lực cho màng, dễ dàng bay từ trên ngọn cây tới nơi phát ra tiếng nổ.

“Đội trưởng! Đội trưởng! Anh cố gắng chịu đựng, máy bay trực thăng sắp tới ngay đây, anh nhất định phải cố lên.” Mạnh Thực dùng sức đè vết thương to tướng trên cổ Viêm Phi Ngang, vốn là giọng nam thô lỗ, nói lời cuối cùng xong lại gần như là khóc nức nở.

Những người khác thì còng tay những tên hung ác buôn ma túy, áp giải chúng quỳ rạp xuống đất, nghe thấy tiếng khóc, tiếng rống to của Mạnh Thực, hai mắt liền đỏ lên, bàn chân đang đạp trên người bọn buôn ma túy càng dồn thêm lực, tựa như muốn nhờ vào đó mà phát tiết hận ý trong lòng.

“Máy bay trực thăng bao lâu nữa mới tới?!” Mạnh Thực đột nhiên quay đầu lại hét lên với những người còn lại, họ vốn đã có thể bắt bọn buôn ma túy này ngay lập tức, nhưng lúc đã sắp đại công cáo thành, Mạnh Thực bởi vì khinh địch nên bị một quả lựu đạn từ đằng xa nhắm tới, chờ tới khi anh ta kịp phản ứng thì đã bị Viêm Phi Ngang nhào tới đè anh ta xuống dưới đất, máu tươi nóng hổi chảy đầy xuống mặt, chính là chảy ra từ chỗ động mạch chủ trên cổ Viêm Phi Ngang đã chắn cho anh.

“Nơi này quá xa, chắc còn phải hơn mười phút nữa.” Một người thấp giọng trả lời, ngực như bị một tảng đá khổng lồ đè lên, làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng khó chịu.

Hơn mười phút nói là dài thì cũng không dài, bảo ngắn thì cũng phải là ngắn, nhưng đối với một người động mạch vỡ, chảy máu đầm đìa mà nói, thì đó chính là khoảng cách giữa sống và chết, e rằng vĩnh viễn cũng sẽ không thể chờ được.

Trong đội, có người phát ra tiếng nghẹn ngào, chuyến này họ đi, chỉ mang theo những dược phẩm khẩn cấp, mà những thứ này lại không có chút tác dụng nào đối với Viêm Phi Ngang.

Tên đại ca độc ác bị đè xuống đất ác ý cười một tiếng, tựa như đang cười nhạo họ, gã muốn há mồm nói, lại bị người ta tàn nhẫn đá một cú vào cằm, đau tới gã nói không nên lời.

Tô Ngọ lặng im không một tiếng động đứng trên một cành cây cao cao cách mọi người không xa, thị lực của cậu rất tốt, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông nằm trên đất, máu me khắp người kia.

Người đàn ông kia, dung nhan, ngũ quan vô cùng dễ nhìn, sắc bén lại tinh xảo, ngũ quan lẫm liệt, mày kiếm sắc cũng vừa đen, vừa dài, cho dù đôi mắt có đang nhắm nghiền lại, sắc mặt cũng bởi mất máu quá nhiều mà dần chuyển sang trắng xanh lại, thì vẫn là đẹp tới nỗi Tô Ngọ gần như quên phải dời mắt.