Nhật Lệ

Chương 56

Thực tế chứng minh điều tôi lo lắng là dư thừa. Hôn lễ diễn ra rất tốt đẹp. Phi Yến chính thức trở thành Vương phi trong lời chúc tụng của mọi người, không có chuyện nàng ta bị bắt cóc hay đám người bất lương nào đó đến phá hoại như tôi tưởng tượng.

Thế nhưng sau hôn lễ lại xảy ra một chuyện bất thường. Giữa đêm khuya thanh vắng, cô dâu xinh đẹp – người lẽ ra đang ở phòng tân hôn bỗng dưng chạy tới Phượng Nghi đài lén lút gặp em trai của chú rể. Tôi không biết bọn họ nói với nhau những gì, chỉ thấy Phi Yến mang theo đôi mắt đỏ hoe cùng đoàn thị vệ hộ tống trở về. Ngẫu nhiên chạm mặt tôi, ánh mắt nàng ta lướt qua tràn đầy sự căm ghét, nghiến răng buông lời.

"Ngươi sẽ chẳng đắc ý được lâu đâu."

Tôi hờ hững nhìn nàng. Cảm xúc bên trong thật bình lặng, không hả hê, không cảm thông hay áy náy.

Đã có lúc tôi tự ti trước nàng ta, khi mà nàng ta sở hữu đầy đủ các yếu tố mọi cô gái đều khao khát: nhan sắc, tài năng và gia thế. Vậy nhưng, con người tưởng chừng như hoàn hảo ấy vẫn có lúc phải hâm mộ thứ hạnh phúc mà một cô gái bình thường cũng có thể đạt được. Xét về đặc điểm bên ngoài thì Nhật Khánh là sự lựa chọn rất tốt, hoàn toàn tương xứng với nàng ta. Nhưng tốt đẹp đến mấy cũng vô dụng vì hắn vốn dĩ không phải người nàng yêu.

Bất kể người tài năng hay yếu kém, xuất sắc hay tầm thường, trong đời luôn gặp phải những việc không như ý nguyện. Có điều trong trường hợp của nàng ta, nếu thật sự muốn phản kháng thì tôi sẽ kiên định ngay từ đầu. Tôi không sợ thất bại dù đã cố gắng, tôi chỉ sợ ân hận vì chưa cố gắng hết mình.

Chẳng biết đã mấy giờ đêm, bóng tối dày đặc bao bọc căn phòng, biến đồ vật thành các khối đen thù lù bất động. Tôi nằm trên giường thao thức cùng mớ suy nghĩ hỗn loạn về các nguy cơ sắp sửa xảy ra.

Nếu Địa quân không đứng về phía Nhật Vũ thì sao? Hắn sẽ chẳng có đồng minh nào cả, và đám triều thần bất phục sẽ nhân cơ hội thay Vua đổi chủ. Trong trường hợp đảo chính thành công, liệu Nhật Khánh có tha mạng cho người em trai cùng cha khác mẹ này?

Tôi rùng mình nghĩ đến câu trả lời tệ nhất là không, bởi mối quan hệ giữa bọn họ trước giờ vẫn luôn căng thẳng và nguyên tắc diệt cỏ tận gốc là thủ đoạn xưa nay của kẻ cứng rắn. Thế rồi Nhật Vũ nhất định sẽ hối hận, về sự lựa chọn ngu ngốc của bản thân, về thứ tình cảm riêng tư chi phối. Tôi rất sợ một ngày nào đó hắn hận tôi, hận tảng đá ngáng đường khiến hắn thất bại.

Nỗi bất an trăn trở trong đầu làm tôi khó ngủ. Cả người duỗi thẳng, tay đan vào nhau đặt trên bụng và giữ nguyên tư thế ấy rất lâu không thay đổi. Tiếng mưa rơi lộp bộp phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, từ lác đác trở nên dồn dập và rõ ràng hơn, có vẻ là một trận mưa rào nặng hạt. Gần đấy bỗng truyền tới tiếng nổ ầm ầm của vật thể đổ vỡ, rồi tiếng huyên náo phát ra từ đám người hầu hòa chung tiếng sét inh tai nhức óc đổ xuống từng tràng.

Tôi bật dậy, lập tức dùng phép Dịch chuyển ra ngoài. Mọi người náo loạn tập trung về một hướng nhưng không ai dám tiến gần. Tôi hiếu kỳ bám theo, phát hiện phía trước là tòa cung điện lớn bị sét đánh thành đống đổ nát, ở giữa phát ra ánh sáng của bảo quang nổi bật trên các mảnh vụn tan hoang. Tia sét vẫn giáng xuống từng đợt theo quy luật, chói lòa với hình thù biến đổi. Thông qua ánh sáng trắng tôi thấy rõ được bóng người bên trong.

Nhật Vũ đang mặc bộ quần áo đơn giản màu đen, trơn tuột không họa tiết. Cả người khô ráo bởi nước mưa đều bị bảo quang chặn lại. Nét mặt hắn điềm tĩnh, cực kỳ tập trung, linh lực tụ về phía lòng bàn tay rồi truyền vào bảo quang để duy trì trước các đợt sét tấn công. Xung quanh nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, ai nấy đều có điệu bộ căng thẳng.

Mắt tôi vẫn nhìn đăm đăm về một hướng định sẵn, gần như không dám chớp. Đôi môi mím chặt nửa vui mừng nửa lo sợ. Tình cảnh tương tự tôi từng thấy qua trong giấc mộng khi Hải Phong được chọn làm Thượng quân. Điều này cũng có nghĩa, Nhật Vũ sắp sửa trở thành vị Thượng quân kế nhiệm. Một người vừa là Quốc vương vừa đảm nhiệm chức Thượng quân, quả thực là việc xưa nay chưa từng có.

Tuy nhiên, nếu hắn không chống đỡ nổi các trận sét ác liệt đang diễn ra thì rất có thể sẽ phải bỏ mạng. Bi kịch ấy từng tồn tại trong lịch sử. Một người từ nhỏ đã được tiên tri sẽ trở thành Thượng quân trong tương lai, rất có thiên phú học phép thuật nhưng không chăm chỉ tu luyện, cuối cùng thất bại trong cuộc khảo nghiệm năng lực và bị sét đánh chết.

Lại thêm một tiếng nổ chói tai mang theo tia sét ngoằn ngoèo xé toạc màn đêm. Bảo quang rung lên như bong bóng yếu ớt sắp bị chọc vỡ. Cả người Nhật Vũ căng cứng, những đường gân và cơ bắp nổi rõ trên cánh tay. Tiếng nói chuyện quanh tôi dần nhỏ xuống rồi im bặt, tựa hồ hô hấp cũng trở nên khẽ khàng. Tất cả cùng dán mắt vào vị Quốc vương đang một mình đối chọi với nguồn sức mạnh thiên nhiên đáng sợ.

Gió hung bạo quật ngã các cành non và mưa vẫn ào ào không ngớt. Nước trượt qua kết giới theo đường vòng cung, rỏ xuống mặt đất, chẳng mấy chốc đọng thành các vũng ẩm ướt. Mây đen ảm đạm giăng kín khoảng trời tối om. Tim tôi nảy lên theo từng đợt sét bổ xuống, trí óc bị kìm hãm không dám suy nghĩ nhiều hơn. Bảo quang oằn mình chống đỡ, luân chuyển sắc màu từ vàng cho đến cam. Sắc mặt Nhật Vũ tái nhợt, ước chừng chẳng gắng gượng được bao lâu nữa. Không ai dám lại gần hắn, cũng không ai có thể giúp đỡ. Tay tôi bấu chặt vạt áo để kiềm chế sự run rẩy, hoảng sợ nhìn môi hắn từ từ ứa ra vết máu đỏ thẫm. Sống lưng hắn vẫn thẳng và đôi chân vẫn kiên trì đứng vững.

Một khắc sau, bảo quang bị sét phá vỡ, đầu gối hắn khuỵu xuống trên nền gạch đổ nát bắn đầy máu. Nước mưa nhân cơ hội len vào phủ tóc hắn ướt đẫm, gột rửa vài giọt máu bên khóe miệng. Đầu hắn chưa kịp ngẩng lên, bảo quang cũng chưa kịp tái lập, tia sét cuối cùng mang theo nguồn lực mạnh nhất cuồn cuộn lao tới chớp nhoáng. Tiếng hét của tôi vô thức bật ra khỏi cổ họng. Qua làn mưa trông thấy cánh tay Nhật Vũ giơ cao kiếm Thương Hải chỉ thẳng lên trời. Luồng sáng đỏ bắn ra chạm phải ánh sét trắng tạo thành tiếng nổ rung chuyển, trong nháy mắt lóe lên rồi vụt tắt. Cả hai cùng tan biến.

Tay hắn kiệt sức buông lỏng. Thanh kiếm rơi loảng xoảng trên mặt đất, nằm yên lạnh ngắt. Suy nghĩ chưa kịp hình thành trong đầu, cả người tôi đã lao đến bên Nhật Vũ, theo phản xạ quàng tay đỡ lấy hắn. Tròng mắt hắn lờ mờ phản chiếu khuôn mặt hoảng hốt của tôi, khóe miệng hơi cong thành nụ cười phảng phất. Cuối cùng mi mắt khép lại, mệt mỏi ngất đi.

Xung quanh đó, tất cả người hầu và thị vệ đồng loạt quỳ xuống tôn kính đón chào sự hiện diện của tân Thượng quân.

Mây đen nhanh chóng tản đi để lộ trời sao rải rác. Gió ngừng rít gào và cây thôi lay động. Nước bốc hơi khỏi mặt đất trong nháy mắt. Quần áo cũng trở nên khô ráo bất ngờ, không để lại chút dấu vết ẩm ướt.

Mưa giả?

Tôi thoáng ngạc nhiên.