Nhật Lệ

Chương 70

Bọn họ không để tôi đến gặp Nhật Vũ mà thay vào đó, tôi bị đưa sang căn phòng rộng trống trải bên Đông Nghi đài. Ngoại trừ dạ minh châu lơ lửng trên trần và pháp trận vẽ dưới đất thì không còn đồ vật nào khác. Cả người tôi bị khống chế ngồi giữa pháp trận chẳng thể nhúc nhích. Hai kẻ lạ mặt ở bên ngoài cách đấy không xa, dáng vẻ cực kì tập trung, miệng họ đồng thời lầm rầm chú ngữ. Pháp trận dần khởi động khiến nhiệt độ và không khí quanh tôi thay đổi. Từng luồng gió ập đến, lúc thì nóng như lửa đốt, lúc lại lạnh như băng.

Tôi hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, luồng linh lực trong người dao động và chạy hỗn loạn y hệt cảm giác bị phản phệ từng trải qua. Tôi hiểu đây là sự trừng phạt dành cho mình. Tôi đợi sự đau đớn tràn tới, đợi vết thương hình thành và máu loang lổ chảy ra. Thế nhưng chẳng có gì cả. Tôi ngất đi trước khi phải chịu đựng bất kỳ cơn đau nào.

Không biết đã ngủ bao lâu, tôi tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi rã rời. Tay với lấy cốc nước trên bàn ngửa cổ uống liền mấy ngụm rồi đặt xuống, thẫn thờ ngồi trên giường. Cơ thể tôi có gì đó rất khác lạ. Mắt đảo khắp người, vẫn là chiếc váy hôm qua, nguyên vẹn, sạch sẽ và bị dính ít nước trên cổ áo. Tôi nhíu mày dùng phép thuật hong khô nó. Tuy nhiên chẳng có gì xảy ra. Vệt nước ẩm vẫn nằm chễm trệ tại chỗ cười nhạo tôi. Tôi bực bội thử thêm hai lần nữa. Tiếp theo nhắm mắt thăm dò nguồn linh lực trong cơ thể.

Không có gì cả. Nó đã hoàn toàn biến mất.

Kiềm chế sự hoảng loạn chưa từng có, tôi ép bản thân phải bình tĩnh, thử cố sử dụng một vài phép thuật đơn giản. Tôi triệu hồi Tinh cầu, nó không hiện ra, điều khiển tách trà, nó không bay đến. Cứ lặp đi lặp lại trong vô vọng, rốt cuộc tôi phải chấp nhận sự thật: năng lực phép thuật của tôi không còn nữa. Nhật Vũ đã sai người dùng trận pháp kỳ lạ để cướp nó đi, biến tôi thành người Vô linh, một kẻ vừa yếu ớt vừa vô dụng.

Cánh cửa bật mở. Ánh sáng chảy vào căn phòng rọi xuống nền nhà loang lổ. Những hạt bụi li ti tự do bay lượn trong không khí. Thùy Vân mang đồ ăn đến. Tôi tức khắc đứng bật dậy rảo bước về phía nàng ta, cuống quýt chất vấn.

“Nhật Vũ đâu? Ta muốn gặp hắn. Ta phải bảo hắn trả lại pháp lực cho ta. Sao hắn có thể làm thế… Sao hắn có thể…” Tôi hốt hoảng tới mức nói năng lộn xộn, trong lòng cực kì sợ hãi. Tất cả bọn họ đều không biết pháp lực đối với tôi quan trọng tới mức nào.

“Có gì mà không được.” Thùy Vân dửng dưng nhìn tôi. “Ngay cả mạng ngươi còn chẳng cần thì phép thuật có đáng là gì. Hơn nữa, ngươi không có tư cách đòi hỏi.”

Tôi ngẩn ngơ lắc đầu, khẽ thì thào. “Không giống. Cái chết đến rất nhanh còn cuộc sống trong tuyệt vọng rất dài.”

Nàng “hừ” một tiếng, bỏ mặc tôi rời đi. Lần tiếp theo, nàng tới thay chỗ thức ăn nguội lạnh bằng đồ ăn mới nóng hổi. Lần tiếp theo nữa, nàng nhìn khay cơm vẫn còn nguyên, lẳng lặng thu dọn.

Tôi nằm im trên giường, mắt mở to mông lung nhìn trần nhà. Mọi thứ đều đứng yên và thời gian trôi qua thật bình lặng. Ngay cả gió cũng không buồn thổi, tẻ nhạt đến cùng cực.

Nếu cứ như vậy chết đi…

Ngày thứ ba, người đưa cơm rốt cuộc cũng thay đổi. Nhật Vũ trầm ngâm đứng bên giường, trên tay là bát cháo đang bốc khói nghi ngút. Tôi chỉ hờ hững liếc qua hắn rồi dịch đầu trở về tư thế cũ, cả người bất động. Tình cảnh lúc này thật giống như kẻ lười bậc nhất ngoan ngoãn nằm chờ chết.

“Ta không hiểu được ngài, luôn luôn là thế.” Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề. “Chắc ngài chưa biết, trước khi linh lực của ta bộc lộ, ta từng ngưỡng mộ những người được coi là bình thường biết bao, ngay cả với kẻ kém cỏi nhất vì ít ra bọn họ có pháp lực còn ta thì không. Đối diện với kẻ địch, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn từng bước dồn mình vào chỗ chết, một chút phản kháng cũng không có, sợ hãi cùng bất lực. Khoảnh khắc ấy ta đã nghĩ, giá như mình biết phép thuật, giá như mình có linh lực, dù chỉ một ít thôi ta cũng sẽ hết sức trân trọng và không để nó phí hoài. Ta đoán ngài hiểu rõ linh lực có ý nghĩa như thế nào, bởi chính bản thân ngài là kẻ theo đuổi sức mạnh. Vậy mà ngài cướp nó khỏi ta thật dễ dàng. Chặt đứt đôi cánh của ta để ta không thể bay đi, tước đoạt vũ khí của ta để ta không thể gây nên dù chỉ một chút nguy hiểm. Tốt lắm, bây giờ ta đã biến thành con rối vô dụng theo đúng ý ngài, mãi mãi phụ thuộc.”

Tôi bật cười, bỗng dưng cảm thấy thật chua sót. “Quả nhiên là Quốc vương, ngay cả việc trừng phạt cũng tính toán khôn khéo không để rỏ một giọt máu nào, vô cùng sạch sẽ.”

“Ngươi đang oán trách ta?”

Tôi thành thực gật đầu.

“Ngồi dậy!” Hắn ra lệnh. Lâu rồi mới thấy hắn sử dụng giọng điệu này với tôi. Đúng là qua thời gian mọi thứ đều đổi khác.

Tôi vẫn nằm lì tại chỗ chẳng buồn nhúc nhích. Bất chợt có nguồn lực tác động ép lưng tôi cong lên tựa vào cái gối vừa kê bên thành giường. Biệt năng của tôi không còn nữa, thân thể bị hắn điều khiển một cách đơn giản.

“Ăn đi.” Hắn chìa bát cháo ra trước mặt, giọng nói lạnh nhạt. Tôi xòe hai tay đỡ lấy rồi ngần ngừ hồi lâu.

“Sói Tuyết... Ngài đưa nó về nhà được không?” Tôi chậm chạp ngước mắt nhìn hắn. “Ta nghe nói Quốc vương không thể mang vật từ Tuyết Sơn ra ngoài nhưng có thể đưa vật từ bên ngoài vào trong. Sói Tuyết vốn dĩ nên sống ở đấy. Lúc trước là ta ích kỷ không nỡ để nó đi. Còn bây giờ, chắc nó vui hơn nếu được sống cùng gia đình.”

“Ngươi đang đặt điều kiện với ta?”

“Không. Ta đang cầu xin ngài. Ta hiểu rõ mình chẳng có tư cách gì.”

“Được.” Hắn đơn giản chấp thuận. Trước sau vẫn là kẻ kiệm lời.

“Cảm ơn.” Tôi nói khẽ. Tay phải cầm thìa xúc cháo lặng lẽ ăn. Thịt bên trong được ninh nhừ, rất mềm, gia vị cũng được nêm nếm đầy đủ. Tôi liên tục ăn từ thìa này sang thìa khác, đói bụng mà chẳng thấy ngon miệng, chỉ máy móc lặp lại hành động nhai nuốt vô thức. Trên má chợt ẩm ướt khiến tôi hốt hoảng, vội dùng mu bàn tay quệt đi, miệng khẽ lẩm bẩm.

“Không nên cho hành. Nó làm ta cay mắt quá.”

Rồi cứ thế, tôi vội vàng giải quyết hết tô cháo trước khi nó trở nên mặn hơn. Lúc ngoảnh đầu bên cạnh đã không một bóng người.

Qua một cái chớp mắt, tình yêu của chúng tôi đã chết. Bao nhiêu cái chớp mắt mới có thể khiến nó hồi sinh trở lại?

À, có lẽ chẳng bao giờ.